Ngự Tứ Lương Y

Chương 149: Dùng giòi trị liệu

Editor: Vện

Tiêu Ngự vừa dứt lời, đám đông lập tức bùng nổ.

Bí mật chốn hào môn thế gia đâu phải lúc nào cũng dễ dàng nghe được.

Nội dung liên quan đến tiểu thiếp phu nhân Hầu gia, trưởng tử thứ tử hay tranh giành gia sản này nọ khiến mọi người khởi động trạng thái tò mò hóng chuyện.

Chu Ngôn hối hận, cực kỳ hối hận, hôm nay hắn không nên đến trêu chọc Quảng An đường, không nên trêu chọc tiểu tử thối không theo lẽ thường này!

Rõ ràng lần đầu gặp mặt đã bị tiểu tử hỉ mũi chưa sạch này đập nát thể diện, hắn còn tưởng Tiêu Ngự ỷ vào sủng ái của Tạ Cảnh Tu nên mới dám nói năng vô lễ, dù gì muội muội của hắn cũng ỷ vào sủng ái của Việt Bắc hầu mà kiêu căng ngạo mạn mà.

Nhưng hắn không nghĩ ra, tại sao tiểu tử này dám làm vậy mà không quan tâm hậu quả!

Trên đường tụ tập toàn là thường dân chân lấm tay bùn, chuyện nhà phủ Việt Bắc hầu đã thành đề tài cho họ bàn luận, sao Việt Bắc hầu có thể tha cho hắn đây!

Chu Ngôn không dám nán lại, lời độc địa cũng không dám nhả ra, sợ lại chọc tiểu tử kia nói mấy lời kinh thiên động địa, mặt âm u tính dẫn người rời đi.


Hắn muốn dàn xếp ổn thỏa, người khác lại không đồng ý, cứ thế vạch trần.

Vài người làm Quảng An đường chặn đầu, sắc mặt khó coi nhìn bọn họ, Chu Ngôn nóng nảy, quay đầu nhìn Tiêu Ngự.

“Ngươi còn muốn làm gì! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng quá phận!”

“Hả Ngươi cảnh cáo ta Ngươi dựa vào cái gì mà cảnh cáo ta” Tiêu Ngự phì cười, “Ngươi chuẩn bị về cáo trạng với muội muội tiểu thiếp, bảo nàng đi thổi gió bên tai Việt Bắc hầu, để Việt Bắc hầu đích thân đến thay cữu ca đòi lại công bằng đúng không”

Mấy câu của Tiêu Ngự một lần nữa khuấy động đám đông hóng chuyện dậy sóng.

Chu Ngôn bị đả kích nặng nề, nhìn trái nhìn phải, gằn giọng với Tiêu Ngự, “Ngươi câm miệng, câm miệng! Không được nói nữa! Ngươi thật sự không quan tâm thể diện phủ Nguyên Vương và phủ Việt Bắc hầu sao!” Nói rồi muốn xông đến bịt miệng Tiêu Ngự, lại bị người làm Quảng An đường cản đường, một bước cũng không thể tiếp cận.

Tiêu Ngự khoanh tay, xì một tiếng, “Có gan làm sao lại sợ người khác nói ra Nghe nói Việt Bắc hầu sợ Việt Bắc hầu phu nhân làm khó dễ tiểu thiếp hiền lương thục đức của hắn, lần này hồi kinh không dám để tiểu thiếp vào phủ ở, đặc biệt nuôi ở ngoài, không biết tòa nhà kia ở đâu nhỉ À phải rồi, nghe nói là ngay đầu ngõ Nhị Điều ở Tây kinh thành, Việt Bắc hầu quả là chu đáo, chỗ đó là nơi tập trung nhà các quan lớn quý nhân, mua ở đó để người ta không coi khinh cái danh tiểu thiếp. Không biết các quý phu nhân phải hạ mình làm láng giềng với một tiểu thiếp cảm thấy thế nào.”

Chu Ngôn nghe hắn càng nói càng tiết lộ nhiều thông tin, lòng vừa sợ vừa phẫn hận, lớn tiếng quát hắn im miệng.

Những chuyện này là do người của Tạ Cảnh Tu điều tra ra. Tiêu Ngự không hề nghi ngờ mạng lưới tình báo của Tạ Cảnh Tu, những thông tin này đã có từ lúc tiếp nhận Lâm Hiển, bây giờ cứ lấy ra làm thỏa mãn quần chúng.

Điều nên nói đã nói hết rồi, người phải đau đầu chính là Việt Bắc hầu.

Thật ra, so với Chu Ngôn, Tiêu Ngự càng khinh thường Việt Bắc hầu hơn. Lâm Hiển là cốt nhục thân sinh của hắn, còn hiểu chuyện như vậy, sao hắn có thể nhẫn tâm hãm hại Dù là Phượng Vân Phi, cùng lắm chỉ nhu nhược không dám chống đối Phượng Vân Ninh và Lô thị nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ làm hại hắn.

“Không cần cản họ.” Tiêu Ngự nói, “Cho họ cút xéo đi. Chu Ngôn, nếu ngươi gặp Việt Bắc hầu nhớ thay ta truyền lời cho hắn, hắn sợ Hầu gia phu nhân và Lâm thế tử làm khó dễ tiểu thiếp của hắn nên chuẩn bị chu toàn. Nhưng thật ra Hầu gia phu nhân và Lâm thế tử căn bản không đếm xỉa đến nàng, càng chưa từng ra tay gây khó dễ, ngược lại tiểu thiếp của hắn lòng dạ đen tối muốn hạ độc trưởng tử, làm người mà không biết ai đúng ai sai ai chính ai tà, tiểu thiếp của hắn đầu không có não thì thôi, chẳng lẽ hắn cũng không có!”


Quần chúng vây xem tức khắc cười ầm lên. Lời nói quá thẳng thừng mà lý lẽ đâu ra đấy, khiến người ta muốn nghe mãi. Không biết lọt vào tai chính chủ sẽ cảm thấy thế nào.

Người làm Quảng An đường tránh chỗ, Chu Ngôn nào còn tâm trí để ý Tiêu Ngự, dẫn người phủ Việt Bắc hầu giục ngựa trốn mất.

Tiêu Ngự đương nhiên không hy vọng hắn truyền lời cho Việt Bắc hầu, nhưng chuyện hôm nay phát sinh giữa ban ngày ban mặt, Việt Bắc hầu chắc chắn sẽ biết thôi.

Sau này thế nào là chuyện của Lâm Hiển, việc hắn phải làm bây giờ là chăm sóc mấy con giòi bảo bối.

Người của phủ Việt Bắc hầu đi rồi, đám đông trước cửa Quảng An đường cũng tản đi.

Có mấy người còn nhớ nguyên nhân dấy lên tranh chấp, lo lắng hỏi Tiêu Ngự, “Phượng đại phu này, ngươi thật sự có biện pháp chữa khỏi cho Lâm tướng quân không”

Tiêu Ngự gật đầu cười, “Dĩ nhiên là có. Không chữa được thì sao ta dám xài xể đám sài lang hổ báo kia.”

Mọi người nghe vậy liền bật cười.

“Sảng khoái như vậy mới được chứ! Vậy nên ta mới thích Quảng An đường nhất! Phượng tiểu đại phu làm việc rất hợp ý ta!”

“Đúng thế, đúng thế.”

“Phượng đại phu chưa bao giờ để chúng ta thất vọng mà!”

Tiêu Ngự nghe thấy mà ngại, cái gì mà chưa từng để bọn họ thất vọng, có phải lúc nào hắn cũng bùng phát như vậy đâu.


Mà cẩn thận ngẫm lại, trước cửa Quảng An đường đúng là đã xảy ra rất nhiều sự kiện, chẳng trách quần chúng đã quen với việc giành vị trí đẹp để xem, chỉ thiếu người bán đậu phộng bắp rang…

Bách Linh và Lục Dung Dung vây quanh Tiêu Ngự về hậu viện Quảng An đường, nét mặt luôn hiền lành của Tần Cánh cũng toát vẻ khoái chí, gõ cái lọ đang ôm trong ngực.

“Đừng gõ đừng gõ, đừng dọa mấy cục cưng.” Tiêu Ngự chụp lại cái lọ.

“Sư phụ, thứ này là cái gì” Lục Dung Dung tò mò giơ cái lọ lên nhìn.

“Là mấy tiểu yêu tinh có thể chữa khỏi cho Lâm tướng quân.” Tiêu Ngự cười nói, “Mau đi mời Phùng lão và Tần lão đại phu đến đây.”

Tất cả tụ tập trong phòng, Tiêu Ngự giải thích hướng điều trị cho mọi người, mặt ai cũng quái dị như nuốt phải ruồi.

Lát sau, Phùng đại phu lên tiếng, “Cái này… dùng… dùng giòi sống trị liệu cho Lâm tướng quân, Phượng đại phu nắm chắc mấy phần”

Trong phương diện Đông y có rất nhiều bài thuốc dân gian thành phần kỳ lạ, Phùng đại phu không phải không biết, nhưng mà dùng giòi bỏ vào máu thịt thì… chuyện này thật sự chưa nghe bao giờ, khiến người ta nhất thời khó có thể tiếp thu.

“Hiện nay, đây là biện pháp duy nhất.” Tiêu Ngự nghiêm mặt nói.

Hắn vỗ cái lọ trong tay, “Đương nhiên, đám này không thể dùng trực tiếp. Đây là mấy con giòi ta bắt ra từ thịt thối, sạch hơn giòi trong phân, nhưng vẫn chưa đủ sạch. Phải nuôi cho chúng sinh sản mấy đời nữa, và nuôi trong môi trường cực kỳ sạch sẽ, độ ẩm và nhiệt độ phòng ổn định, dùng sữa bò và mật ong cho ăn, lúc đến thời điểm còn phải khử trùng mới có thể sử dụng.”

Mọi người nghe vậy liền nhìn hắn trân trối, nuôi giòi mà phải dùng sữa và mật, còn phải sưởi ấm cho chúng, mấy con sâu lúc nhúc bình thường nhìn mà buồn nôn lại phải chăm bẵm kỹ lưỡng như vậy, quả thực chưa từng nghe, cũng chưa từng thấy.


“Nhưng mà…” Tần Cánh nói, “Thả giòi vào trong vết thương, lỡ chúng nó ăn phần thịt khỏe mạnh…”

“Đây chính là ưu điểm của chúng.” Tiêu Ngự cười nói, “Tập tính đặc thù của giòi là chúng chỉ ăn thịt thối. Phùng đại phu nói loại độc tố này dính vào da thịt, ban đầu rất khó nhận ra chỗ hoại tử, mắt người không thể thấy được, nhưng không thể lừa được chúng.” Thật ra, giòi có thể tiết chất dịch phá hủy tế bào yếu, dung dịch của chúng sẽ phân giải tế bào hoại tử thành bọt rồi mới tiêu hóa, còn tế bào khỏe thì chúng sẽ không tổn hại.

“Không chỉ thế, chúng còn có thể diệt khuẩn ngoài mặt vết thương, hiệu quả có thể ngang với thuốc khử trùng của Tần tiểu đại phu, và có thể thúc đẩy vết thương khép miệng.” Tiêu Ngự cười nói.

Quân đội đã ứng dụng trị liệu bằng giòi từ thế kỷ 19, mãi đến lúc xuất hiện thuốc kháng sinh thì nó bị xem như phương thức man rợ, không có khoa học mà vứt bỏ. Đến thế kỷ 21, vì lạm dụng kháng sinh mà sinh ra vi khuẩn kháng thuốc, không ít bác sĩ bắt đầu giảm liều lượng sử dụng kháng sinh, quay lại ưu ái liệu pháp sinh vật tự nhiên này. Vậy nên trị liệu bằng giòi đã quay lại.

“Thần kỳ vậy sao” Lục Dung Dung và Bách Linh trước giờ luôn luôn tin tưởng Tiêu Ngự, cầm cái lọ ngắm nghía.

Phùng đại phu và Tần lão đại phu thấy vậy, cũng không nói gì thêm. Vốn đang lâm vào thế bí, giờ đã thấy được hy vọng, bọn họ cũng muốn chứng kiến phương pháp trị liệu này có thực sự thần kỳ như thế không.

Nếu thật sự có hiệu quả… hai ông lão nhìn nhau, mỉm cười hiểu ý. Có thêm một biện pháp xử lý ngoại thương thì ích lợi khó có thể tả bằng lời.

Tiêu Ngự nói, “Việc này không nên chậm trễ. Vết thương của Lâm tướng quân cần Phùng lão và Tần tiểu đại phu tiếp tục khống chế độc tố, ta sẽ gấp rút nuôi giòi sạch. Loại liệu pháp này rất cần bệnh nhân chuẩn bị tâm lý tiếp nhận, Tần tiểu đại phu, mấy ngày tới ngươi hãy chú ý giải thích cho Lâm tướng quân, giảm nhẹ gánh nặng tâm lý cho hắn.”

Tần Cánh đáp, “Ta biết rồi.”

Tiêu Ngự gật đầu cười. Tần Cánh có khí chất rất đặc biệt, khiến người ta bất giác tin tưởng, nhờ hắn đi khai thông tư tưởng là thích hợp nhất.

Tiếp theo là dựng phòng nuôi dưỡng, chuyện này dĩ nhiên là bổn phận nên làm của Tạ thế tử. Tiêu Ngự phác họa bản vẽ, Tạ thế tử cho người tìm đội thi công và thợ thủ công lành nghề, cải tạo một căn phòng trong Quảng An đường theo cấu tạo Tiêu Ngự yêu cầu.

Vì chuyện này phải giành giật từng giây nên Tạ thế tử sai người mang cái ghế dựa để ở giữa sân, tự mình trông coi.


Có một pho tượng Phật giám sát, ai dám lười biếng Con mắt lạnh lẽo quét qua quét lại, đám thợ gạch ngói bỏ ăn bỏ ngủ tăng ca làm việc, chỉ tốn một ngày rưỡi đã hoàn thành.

Tạ thế tử dẫn Tiêu Ngự đến xem căn phòng mới sửa, Tiêu Ngự nhìn bộ dạng tuấn tú vượt bậc của Tạ thế tử, trong lòng vừa cảm kích vừa áy náy.

Tạ thế tử ngạo nghễ thanh cao lại vì hắn mà làm quá nhiều…