Ngự Tứ Lương Y

Chương 140: Tranh phong đối chất

Editor: Vện

Phượng Chiếu Kỳ một năm một mười kể lại cảnh mình đã chứng kiến ở cổng sau Phượng phủ cho Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự. Hai người nhìn nhau, Tiêu Ngự hỏi Tạ Cảnh Tu, “Thế tử, rốt cuộc Phượng đại phu nhân đang tính làm gì”

Tạ Cảnh Tu, “…Tạm thời chưa biết.”

Tiêu Ngự lộ vẻ kinh ngạc, “Ớ, ta tưởng cái gì ngươi cũng biết chứ.”

Tạ Cảnh Tu, “…”

Tiêu Ngự cũng không rõ y thật sự không biết hay giả vờ không biết, Tạ Cảnh Tu đã không muốn nói thì cạy miệng cũng không moi được thông tin, kín bưng như cái hũ nút, trừ lúc tự biên tự diễn ngôn tình mới tuôn trào như tràng giang đại hải.

“Nhất định là muốn chôm đồ nhà chúng ta!” Phượng Chiếu Kỳ tức giận, “Sáu cái rương kia đựng toàn bạc trắng, ít nhất cũng hơn mười vạn lượng! Phụ nhân kia quá ghê tởm, còn cắt cử người trông chừng cho lũ trộm!”

“Xem ra những thôn trang và cửa tiệm mẫu thân đặt mua đều nằm trong tay nàng.” Tiêu Ngự nói, “Nàng là quý phu nhân vốn sống trong nhung lụa, cần nhiều tiền như vậy để làm gì Cứ cho là sau này Chiếu Kỳ tiếp quản Phượng phủ thì nàng vẫn là chủ mẫu, đâu ai có thể cắt xén chi tiêu của nàng.”

Tạ Cảnh Tu, “Ngươi không cần lo nghĩ, ta sẽ thay nhạc mẫu đòi tiền.”

Tiêu Ngự, “…Cám ơn.” Gọi mẹ vợ cũng thật lưu loát.

Tạ Cảnh Tu mỉm cười, “Cảm tình giữa hai ta cần gì phải cảm ơn.”

Phượng Chiếu Kỳ ôm tách trà cố thu mình lại, hết nhìn Tiêu Ngự lại nhìn Tạ thế tử, khịt mũi. Cậu có cần phải biến mất không nhỉ Sao cảm thấy mình không nên tồn tại ở chỗ này…

Hừng đông, hai hộ vệ mang Lý đại nương và con gái Đông Nhi của nàng đã sợ đến hồn vía lên mây trở về, cả tiểu tư Như Mặc của Phượng Chiếu Kỳ.

Lý đại nương thấy Phượng Chiếu Kỳ cứ như bắt được phao cứu sinh, ôm Phượng Chiếu Kỳ khóc lóc kể lể, Đông Nhi và Như Mặc cũng nước mắt ngắn dài.


Bọn họ chỉ là tôi tớ bình thường, lại đối đãi khoan dung với người hầu Phượng phủ, đã bao giờ trải qua kích thích trở về từ cõi chết như lần này.

Phượng Chiếu Kỳ trấn an từng người rồi dẫn ra ngoài sắp xếp chỗ ở cho họ.

Tạ Cảnh Tu nhìn Tiêu Ngự, “Bây giờ huynh đệ hai ngươi định giải quyết thế nào”

Dù sao cũng là chuyện của Phượng gia, tuy y có thể ra tay nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của Tiêu Ngự và Phượng Chiếu Kỳ.

Tiêu Ngự không có nhiều bận tâm, lại nhìn Phượng Chiếu Kỳ.

Phượng Chiếu Kỳ do dự một lúc mới nói, “Ca ca tẩu tử không cần để tâm, ta sẽ quay về để giải quyết.” Mặc kệ Tạ thế tử tốt với ca ca cỡ nào cũng không nhất thiết bắt y phải thay cậu xử lý rắc rối của Phượng gia, còn tạo thêm phiền cho ca ca nữa.

Tạ Cảnh Tu, “…Không được gọi ta là tẩu tử.”

Trong lòng Tiêu Ngự cười đến té ngửa, vỗ Phượng Chiếu Kỳ, “Ngươi lớn rồi, biết học cách tự gánh vác trách nhiệm, ca ca ủng hộ ngươi. Nhưng Lô thị không phải người đơn giản, ta và tẩu tử ngươi sẽ về Phượng gia với ngươi.”

Tạ Cảnh Tu bất mãn lườm hắn, không nói gì.

—o0o—

Trong Phượng phủ, Lô thị đang ngồi trong phòng trầm tư.

Mấy ngày nay Phượng Vân Phi đang ngầm bất mãn nàng chiếm đoạt của hồi môn của Phương thị và tài sản Phượng phủ, nếu Phượng Chiếu Kỳ mách lại chuyện đã chứng kiến đêm qua cho Phượng Vân Phi thì hắn có ngu xuẩn đến mấy cũng nhận ra nàng có vấn đề.

“E là… không thể ở lại Phượng phủ nữa.” Lô thị thấp giọng lẩm bẩm, sâu kín thở dài.

Phương đại nương đứng một bên nói, “Phu nhân đừng nói vậy, dấu vết đêm qua đã xử lý sạch sẽ, sẽ không ai biết Đại thiếu gia từng hồi phủ. Dù được cứu ra ngoài… nhưng đám kia đều là người của Đại thiếu gia, dù các nàng có làm chứng cho hắn, lão gia nhất định vẫn tin tưởng lời phu nhân.”

Lô thị luôn khống chế Phượng Vân Phi sát sao, nếu Phượng Chiếu Kỳ cáo trạng nàng, Lô thị chỉ cần bảo Phượng Chiếu Kỳ nói xấu nàng thì Phượng Vân Phi không thể quyết định.

Lô thị nói, “Nhũ mẫu đừng nói nữa, ta tự có chủ trương. Ta có một phong thư, ngươi sai người đưa cho Hồ thống lĩnh đi. Nhất định phải giao tận tay hắn.”

Phương đại nương nhét thư vào tay áo, cung kính đáp lời.

“Còn Lâm Nhi…” Lô thị trầm giọng, “Phái người giám sát nàng, không có lệnh ta thì không cho nàng rời khỏi phòng một bước.”


“Phu nhân yên tâm, lão nô biết rồi.”

Không ngoài dự đoán của Lô thị, lúc xế chiều, quả nhiên Phượng Vân Phi sai người gọi nàng đến ngoại viện nói chuyện.

Lúc Lô thị đoan trang bước vào phòng, thấy không chỉ có Phượng Vân Phi và Phượng Chiếu Kỳ, Tạ thế tử và Phượng Chiếu Ngọc cũng đang ngồi ở sảnh đường.

Lô thị vừa thấy Phượng Chiếu Ngọc lập tức căng thẳng, nắm tay siết chặt mà mặt vẫn không có biểu cảm.

Tiêu Ngự nhìn ra thần thái quỷ dị trong mắt nàng, mặt không đổi sắc nhìn Lô thị.

Chuyện nữ nhân này cực kỳ kiêng kỵ Phượng Chiếu Ngọc thuở nhỏ vẫn khiến hắn nghĩ mãi không ra.

Bất kể ra sao, hôm nay hắn nhất định phải đào cho ra bí mật chôn giấu của nàng.

Phượng Vân Phi nhìn Lô thị, “Kỳ Nhi nói đêm qua hắn thấy Hương Diệp cấu kết với người ngoài chở đi rất nhiều của cải từ cổng sau, ngươi còn vì việc này mà muốn giết người diệt khẩu, có hay không.”

Lô thị cúi mặt, “Tuyệt đối không có.”

Tiêu Ngự và Tạ Cảnh Tu triệt để không biết nói gì. Phượng Vân Phi hỏi như vậy… là đang suy nghĩ không biết Lô thị có thật sự phạm tội hay không, thật ngu ngốc, đến nước này rồi mà vẫn không dao động được niềm tin của hắn với Lô thị.

Trong lòng Lô thị sao có thể không sợ. Nàng hạ sát lệnh với Phượng Chiếu Kỳ, vốn đang lo cậu báo với Phượng Vân Phi, nàng sẽ mất đi địa vị chủ mẫu Phượng phủ.

Gần đây Phượng Vân Phi lo kiếm tiền đến sứt đầu mẻ trán, ít nhiều cũng bất mãn với nàng, chính nàng cũng không ngờ Phượng Vân Phi vẫn bao che nàng như vậy.

Nếu sớm biết thì nàng cần gì phải làm điều thừa

Quả nhiên, Phượng Vân Phi gật đầu nói, “Phu nhân đừng nghĩ nhiều, ta đương nhiên tin tưởng phu nhân. Cũng vì Chiếu Kỳ tâm tính thiếu niên, nhất định phải hỏi cho rõ trắng đen. Chiếu Kỳ, ngươi đừng càn quấy nữa, sợ là có người hầu nào lén lút cấu kết với phường trộm cắp thôi.” Vậy là có thể giải thích hướng tiêu hao của đống tài sản rồi.

Phượng Chiếu Kỳ giận tái mặt, chỉ Lô thị, “Phụ thân, chính mắt ta thấy chuyện gì xảy ra, ngươi chỉ gọi nàng đến hỏi một câu là lập tức tin ngay, muốn thả người về hay sao!”

“Chứ ngươi muốn thế nào” Phượng Vân Phi không vui.

“Còn muốn thế nào à Dĩ nhiên phải tra hỏi cho rõ ràng.” Phượng Chiếu Kỳ tức giận, “Phụ thân, ngươi có biết phu nhân của ngươi chẳng những trộm đồ nhà, còn vì bị ta bắt gặp mà nàng muốn giết người diệt khẩu không! Đêm qua nàng sai người bỏ kịch độc phá thủng bụng vào thức ăn Lý đại nương làm, nếu không nhờ Tam muội thay ta cản một kiếp…” Phượng Chiếu Kỳ nhớ đến Phượng Chiếu Lâm, lòng vừa đau vừa thẹn, nghiến răng nói, “Nữ nhân này cho Tam muội uống thuốc giải, cũng không biết có cứu được mạng Tam muội hay không.”

Đây là nỗi đau của Lô thị, nghe vậy liền ngẩng đầu, oán hận nhìn Phượng Chiếu Kỳ.


“Hương Diệp cũng không phải nha hoàn bình thường, nàng có võ công!” Phượng Chiếu Kỳ nói, “Người cứu ta đêm qua đã đả thương Hương Diệp, vết thương trên vai trái. Lúc này Tam muội chắc vẫn còn suy yếu, nếu phụ thân không tin ta thì cứ gọi Hương Diệp đến hỏi cho rõ, hoặc đi xem Tam muội thế nào!”

Phượng Chiếu Kỳ lớn tiếng nói chắc như đinh đóng cột, Phượng Vân Phi do dự nhìn Lô thị.

Lô thị vẫn trầm tĩnh, nói, “Hương Diệp đã sớm được thả ra lập gia đình, hôm trước Tam tiểu thư nhiễm phong hàn, giờ đang phát sốt nằm trên giường. Đại thiếu gia lợi dụng người của ta, nói quàng mấy câu mà muốn đổ cho ta tội danh lớn như vậy, tuy nói kế mẫu khó làm, nhưng ta không ngờ Đại thiếu gia hận ta đến mức này. Còn nữa, đây là chuyện xấu trong nhà, ngươi lại dẫn người ngoài đến chê cười Phượng phủ. Ôi, Đại thiếu gia này, ngươi có tư cách gì mà bảo ta tiếp tay cho trộm cắp.”

“Ngươi! Ngươi mạnh miệng áp lý!” Phượng Chiếu Kỳ tức đỏ mặt, chuyển sang Phượng Vân Phi, “Phụ thân, rốt cuộc ngươi tin ta hay vẫn tin nữ nhân này!”

Phượng Vân Phi không để ý cậu mà nghía Tiêu Ngự và Tạ Cảnh Tu, sắc mặt khó coi.

Tiêu Ngự thở dài, ông cha tiện nghi của hắn chắc chắn đang nghi ngờ hắn xúi giục Phượng Chiếu Kỳ, dù gì hắn cũng có tiền án ép Phượng Vân Phi ly hôn mà.

Công phu nói lý của Chiếu Kỳ không bì nổi Lô thị, nhưng cậu vẫn có sức nặng trong lòng Phượng Vân Phi, Chiếu Kỳ không giống hắn trước kia, muốn hoàn thành chuyện gì cũng phải dùng trăm phương ngàn kế.

Phượng Vân Phi dĩ nhiên không tin lời Phượng Chiếu Kỳ, cũng không muốn người ngoài là Tiêu Ngự và Tạ Cảnh Tu chê cười, lập tức đứng lên trừng Phượng Chiếu Kỳ, “Kỳ Nhi, ngươi đừng làm càn nữa. Chuyện hôm nay ngươi vu cáo hãm hại chủ mẫu sẽ không truyền ra khỏi căn phòng này, sau này ngươi hãy tự xem lại mình. Tạ thế tử, chuyện xấu trong nhà không thể rêu rao, các ngươi muốn làm chủ cho Kỳ Nhi, ta thật sự không biết có cái gì để làm chủ. Bây giờ việc đã xong, Phượng phủ không giữ các ngươi lại nữa.”

Đây là hạ lệnh đuổi khách.

Tiêu Ngự đã sớm đoán được phản ứng của hắn, thấy không có gì ngoài ý muốn.

Nhưng Phượng Chiếu Kỳ lại bị lòng tin và tình cảm của Phượng Vân Phi với Lô thị đả kích quá lớn, thất vọng nhìn Phượng Vân Phi bước qua đỡ Lô thị.

“Phụ thân, đến lúc này mà ngươi vẫn tin tưởng nữ nhân này. Có phải cần chờ đến khi nàng đắc thủ, để ngươi tận mắt thấy thi thể ta thì ngươi mới tin lời ta nói đúng không!”

Phượng Vân Phi nhíu mày, “Càng nói càng vô lý.” Lại thấy Lô thị điềm đạm rũ mắt, biểu hiện không mừng không giận, lập tức đau lòng.

“Phu nhân, là vi phu không tốt, nhất thời muốn tra hỏi nên khiến ngươi chịu oan ức. Ta sẽ đưa ngươi về nghỉ ngơi.” Phượng Vân Phi dìu Lô thị, dịu dàng nói.

Lô thị nâng mắt liếc nam nhân này một cái, phá lệ không lạnh lùng hất hắn ra.

Nàng chiếm được lòng tin của Phượng Vân Phi một cách dễ dàng, quả thực không ngoài dự đoán của mọi người.

Chỉ có Phượng Chiếu Kỳ giận đỏ mặt, Tiêu Ngự lắc đầu, đến vỗ vai cậu.

“Coi như ngươi đã được một bài học.” Không biết Phượng Chiếu Kỳ đã lĩnh hội được chưa, để sau này đừng bao giờ đặt hy vọng vào Phượng Vân Phi nữa.


“Phượng thái y chờ đã.” Tạ Cảnh Tu đột ngột lên tiếng.

Mặt Phượng Vân Phi lộ vẻ cuống cuồng và bực dọc, đành phải dừng bước, miễn cưỡng quay lại chắp tay với Tạ Cảnh Tu, cười nói, “Không biết Thế tử còn chuyện gì.”

Tạ Cảnh Tu lạnh nhạt nói, “Ta có phái hai hộ vệ bảo vệ Chiếu Kỳ, lần này là họ cứu Chiếu Kỳ, cũng là họ đả thương người của Phượng đại phu nhân.”

Ánh mắt Lô thị lạnh đi. Thì ra là y, thì ra là người phủ Nguyên Vương đã làm xáo trộn kế hoạch của nàng! Nàng nên sớm nghĩ ra mới phải. Chỉ vì cưới một nam nhân mà Tạ Cảnh Tu thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, thật sự xem Phượng Chiếu Ngọc là thê tử mà che chở.

Trong lòng Lô thị phẫn hận cùng cực mà mặt vẫn bình thản, “Thế tử cũng muốn ra làm chứng sao Tạ thế tử đúng là thân thiết với hai vị thiếu gia của quý phủ chúng ta.”

Phượng Vân Phi dĩ nhiên cũng không tin y, chỉ thấy bọn họ liên hợp đối phó Lô thị, mặt lạnh đi.

Tạ Cảnh Tu không thèm nhìn Lô thị, chỉ nói, “Phượng thái y, ta chỉ muốn nói, ngân lượng quý phủ bị trộm mất hồi đêm qua đã tìm được rồi.”

“Cái gì Thật sự tìm ra à” Phượng Vân Phi kinh ngạc.

Lô thị chấn động, toàn thân cứng đờ.

Số ngân lượng đó, số ngân lượng đó phải được hai bên giáp mặt để bàn giao, nếu Tạ Cảnh Tu đã tìm ra, vậy chẳng phải là…

Lô thị theo bản năng nhìn Tạ Cảnh Tu, lại bất ngờ đụng phải đôi mắt cười như không cười của Tiêu ngự.

Lô thị chỉ thấy trái tim đánh thót một cái, cảm giác lạnh lẽo nổi lên từ lòng bàn chân.

Là ánh mắt này, lại là ánh mắt này…

Từ cái lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt này là lúc hắn còn trong tã lót, đôi mắt đó khiến nàng sợ hãi, khiến nàng bất an!

Đó căn bản không phải ánh mắt của trẻ sơ sinh.

Giống như có người xuyên qua đôi mắt đó mà quan sát nàng, nhìn thấu nhất cử nhất động của nàng, nhìn thấu tâm tư nàng nhất mực che giấu.

Nàng vốn nên giết chết đứa trẻ đó, sớm nên giết chết hắn! Ý lạnh trên mặt Lô thị càng lúc càng khó che đậy, sát khí bừng bừng trừng Tiêu Ngự.

Tạ Cảnh Tu đột nhiên che trước mặt Tiêu Ngự, lạnh lùng nhìn nàng.


Lô thị hoảng hốt, cuống quýt thu hồi ánh mắt.

“Phượng thái y, mời ngươi dẫn Phượng đại phu nhân theo ta một chuyến.” Tạ Cảnh Tu nói.

Phượng Vân Phi sợ bọn họ lại làm khó dễ Lô thị, chỉ muốn để nàng lại Phượng phủ. Nhưng Tạ Cảnh Tu nói một không hai, hắn cũng không có cách nào, đành phải sai người hầu chuẩn bị xe ngựa.

Lô thị cứ như không nghe thấy trấn an của Phượng Vân Phi, trong đầu toàn là chuyện nàng đã làm.

Dù Tạ Cảnh Tu không nói, nàng cũng phải đích thân đến xem!