Ngự Tứ Lương Y

Chương 135: Trẻ con và chó

Editor: Vện

Phủ Nguyên Vương, Lục Ba viện, đúng là nơi ở của trắc phi Đinh thị.

Hiện giờ Đinh trắc phi thấy cực kỳ thoải mái, mấy chục năm qua, chưa khi nào nàng thấy thư thái như thế này.

Lúc Tạ Cảnh Lâm đến thỉnh an, Đinh trắc phi đang tiếp mấy vị phu nhân nhà quan, hôm nay nàng không ăn vận khiêm tốn như xưa mà khoác một thân đỏ thẫm.

Tạ Cảnh Lâm vén vạt áo bước qua cửa, Đinh trắc phi gần đó vội lên đón hắn, “Cảnh Lâm, vị này là Chu phu nhân, vị này là Phùng phu nhân và Trần phu nhân. Phu quân của Trần phu nhân là Hồng Lư Tự khanh Trần đại nhân, là cấp trên của ngươi đó. Mau qua bái kiến các vị trưởng bối.”

Tạ Cảnh Lâm tươi cười đến khom người thỉnh an các vị phu nhân, mấy nàng kia được dỗ cho mặt mày hớn hở.

“Vương phi nương nương, ngươi dạy ra được đứa con thật ngoan. Qua đây ta xem nào, trong kinh thành khó có thể tìm ra một thanh niên tuấn kiệt như Tạ nhị thiếu gia đây.” Các quý phu nhân lôi kéo Tạ Cảnh Lâm, khen tấm tắc, Đinh trắc phi cười đến sung sướng, miệng bảo không dám mà trong lòng vô cùng hưởng thụ.

Chu phu nhân cười nói, “Lại nói, Nhị thiếu gia đã hơn hai mươi, sớm nên định thân, Vương phi nương nương nói không muốn để ngươi thành thân trước Thế tử, nay Thế tử đã thành gia lập thất, cũng nên suy xét đến Nhị thiếu gia rồi. Các quý nữ thế gia trong kinh không chờ lâu được đâu.”

Nhắc đến Tạ Cảnh Tu, sắc mặt các quý phu nhân nháy mắt trở nên tế nhị, hai mặt nhìn nhau, trong lòng ngầm thấy sai nhưng ngoài miệng vẫn kín bưng.

Đinh trắc phi nhoẻn cười, hài lòng kéo tay Tạ Cảnh Lâm, “Vô duyên vô cớ trì hoãn lâu như vậy, bây giờ tất nhiên phải suy tính cho hắn rồi.”

Hôm nay mời các vị phu nhân đến cũng vì việc hôn nhân của Tạ Cảnh Lâm, Đinh trắc phi thoải mái ngả bài, các nữ nhân tinh tường sao có thể không hiểu, lòng thầm tính toán xem trong nhà có thiên kim nào độ tuổi phù hợp để gả vào Vương phủ.

Tạ Cảnh Tu chiếm địa vị Thế tử, con trai thứ như Tạ Cảnh Lâm dĩ nhiên không được coi trọng.


Nhưng bây giờ đã khác. Tạ Cảnh Tu cưới một nam nhân, nam nhân này còn ngồi ở địa vị Thế tử phi, trừ phi Tạ thế tử ly hôn với Thế tử phi, nếu không thì vương vị chỉ còn là hy vọng xa vời. Đại Lương làm sao có thể chấp nhận một nam nhân trở thành Vương phi hoàng gia, đúng là nực cười.

Nhìn thái độ trân trọng của Tạ thế tử với Thế tử phi mà xem, chỉ sợ y là loại ngông cuồng yêu mỹ nhân không yêu giang sơn.

Tạ Cảnh Lâm ứng đối vài câu rồi lấy cớ rời đi, sai người bỏ nhỏ Đinh trắc phi vào phòng riêng.

Đinh trắc phi cũng viện cớ rời đi, vội chạy vào phòng, chưa kịp nói gì đã thấy Tạ Cảnh Lâm nhíu mày, “Mẫu thân, sao ngươi có thể vênh váo như vậy. Ngươi thận trọng mười mấy năm, đừng chọn ngay lúc này mà chọc phụ vương mất hứng.”

Đinh trắc phi hứ một tiếng, khinh thường nói, “Còn không phải mẫu thân vui mừng thay ngươi sao. Khỏi cần ngươi nhắc, ta tự biết đúng mực. Hai người kia, một bị con ruột đuổi khỏi Vương phủ, một thì cưới nam nhân không thể sinh nở, chậc, đó mới gọi là tự làm bậy không sống được.”

“Tóm lại mẫu thân cẩn thận vẫn hơn, mặc cái áo đỏ này nhìn không có đẹp đâu.”

“Ngươi nói gì.” Đinh trắc phi trừng hắn, “Mẫu thân muốn nhân lúc này chọn mối hôn nhân tốt cho ngươi, ngươi mau vứt thằng quỷ nhỏ kia đi đi, đừng để nhà vợ tương lai dị nghị.”

Tạ Cảnh Lâm mất kiên nhẫn tặc lưỡi, “Vứt đi Nói thì dễ lắm, ta phải vứt nó ở đâu Người của tổ phụ vẫn luôn trông chừng nó, tuy tổ phụ không có trong phủ, chúng ta cũng không thể qua mắt tổ phụ vứt thằng nhóc đi.”

“Ngươi còn dám nói, đã sớm nói ngươi hủy cái thai của tiện tỳ kia đi, ngươi không nghe, nuôi cho lớn như vậy, ngươi muốn tân nương tử tương lai nghĩ thế nào hả” Năm đó cũng vì nàng mang thai chỉ sau Vương phi hai tháng mới làm Vương phi ghi hận Vương gia nhiều năm như vậy, đừng nói bây giờ Tạ Cảnh lâm có con trai lớn đến thế.

Tuy Vương phi không tỏ rõ thái độ hằn học với nàng, nhưng nhất định trong lòng vô cùng khó chịu. Đinh trắc phi là nữ nhân, dĩ nhiên hiểu rõ tâm tư này. Nàng phải tìm một nhà vợ đắc lực cho con trai, không muốn kết thù.

“Thôi quên đi, ngươi đừng xía vào, để mẫu thân xử lý.” Đinh trắc phi nói xong liền ra khỏi phòng, chạy về sảnh tiếp các vị khách quý.

Tạ Cảnh Lâm rời khỏi Lục Ba viện, đang định đến vấn an Vương gia, trên đường đụng phải một tên nô bộc hoảng loạn.

“Làm gì đấy, cuống cuồng như thế, còn ra thể thống gì.” Tạ Cảnh Lâm mất kiên nhẫn.

Tên nô bộc thấy hắn vội quỳ xuống thưa, “Nhị gia, ngươi mau đến ***g thú xem đi, tiểu thiếu gia bị con súc sinh kia dọa phát khóc. Thế tử đã trở về, chỉ sợ muốn gây khó dễ tiểu thiếu gia.”

Ai cũng biết Thế tử coi trọng con súc sinh to xác kia còn hơn con người, tiểu thiếu gia tự chạy đến chọc nó, đám người hầu không dám chắc câu Tạ thế tử nói đánh chết cho chó ăn là thật hay giả.


Tạ Cảnh Lâm cau mày, suy nghĩ một lát, “Dẫn đường.”

Tên nô bộc vội vã đứng lên, dẫn Tạ Cảnh Lâm đến ***g sắt của Huyền Trạm.

Trong Bão Phác viện của Huyền Trạm, Tiêu Ngự đang đứng chắn giữa Tạ Cảnh Tu và thằng nhóc.

“Ngươi làm gì đó. Nào có ai dỗ con nít như ngươi.” Tiêu Ngự bất mãn.

Tạ Cảnh Tu, “…Ai nói ta muốn dỗ nó.”

Tiêu Ngự không thèm để ý y, xoay người ngồi xổm xuống đối diện với thằng bé.

Thằng nhóc khoảng ba tuổi, gương mặt bụ bẫm, cả người tròn vo, đôi tay nhỏ xíu bất an chụm lại, mặt dính đầy bùn, còn bị nước mắt làm loang lổ, nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Thằng bé sợ sệt nhìn Tiêu Ngự, lại ngẩng đầu nhìn Tạ Cảnh Tu, mặt mếu như muốn khóc mà không dám khóc.

“Bé cưng đừng sợ, thúc thúc không phải người xấu.” Tiêu Ngự luồn tay qua dưới nách nó, nhẹ nhàng bế lên.

“Cục tròn vo cũng nặng ghê ta.” Tiêu Ngự ước chừng trọng lượng, ôm nó vào lòng, chỉ là mùi nước canh và bùn đất trên người nó thật sự rất khó ngửi.

Từ một bác sĩ nông thôn vươn lên đứng đầu bệnh viện tổng hợp, bác sĩ Tiêu có vô số bí quyết dỗ con nít, vô cùng thuần thục, hắn ôm thằng bé đung đưa, vừa dỗ dành vừa vỗ nhẹ lưng nó, nhỏ giọng trấn an, thằng bé khóc nấc mấy cái liền yên tĩnh ngay.

Tạ Cảnh Tu nhìn Tiêu Ngự ôm thằng nhỏ bùn đất, ghét bỏ nhướn này, “Ta ghét trẻ con.”

Thằng nhỏ bị y nhìn trừng trừng, cổ nấc một cái, sợ đến mức khóc thút thít thành tiếng.

“Còn khóc nữa đánh què chân, xé rách miệng.” Tạ Cảnh Tu trầm mặt.

“Ngươi đừng hù nó nữa, nó là con nít mà…” Tiêu Ngự bất đắc dĩ.

Tiêu Ngự đoán, không biết có phải nó là con của Tạ Cảnh Lâm nên Tạ Cảnh tu mới không thích Nhưng mà Tạ thế tử không giống người dễ nổi giận, càng không vô cớ giận chó đánh mèo với con nít.


Cho nên… Tạ thế tử đúng là người không thích trẻ con…

Thằng nhóc hình như biết nằm trong lòng Tiêu Ngự là an toàn, liền không chịu đựng bị đe dọa nữa, ôm cổ Tiêu Ngự ngoác miệng khóc rống.

Lông Xù cũng tham gia giúp vui, cách song sắt nhảy nhót, bắt chước thằng nhóc, sủa vài tiếng rồi ngửa mặt lên trời tru như sói.

Trong Bão Phác viện cực kỳ náo nhiệt…

Tiêu Ngự bị công kích ù tai, vội đung đưa thằng nhóc.

“Bé cưng không khóc, không khóc nha, đừng quan tâm Đại bá của ngươi. Thúc thúc hát cho ngươi nghe được không”

Tạ Cảnh Tu, “…”

“Hát… là cái gì…” Thằng bé nghẹn ngào hỏi, giọng lanh lảnh như tiểu cô nương.

“Là hát đó, thúc thúc hát nhạc thiếu nhi cho bé cưng nghe.” Tiêu Ngự cười nói, đến gõ song sắt, “Lông Xù im ngay.”

Lông Xù nghe lệnh chủ nhân, nuốt ngược vào nửa bài ca tru tréo, còn oan ức gầm gừ mấy tiếng.

“Huyền Trạm.” Tạ thế tử đến bên song sắt, đưa tay trấn an nó. Lông Xù lập tức sà qua liếm, một người một chó bất mãn nhìn Tiêu Ngự chỉ lo dỗ thằng nhóc đáng ghét kia mà bỏ quên bọn họ.

Tiêu Ngự quay đi, không nhìn hai ánh mắt ai oán, ôm thằng bé thút thít không ngừng, suy nghĩ một lát rồi hát, “Một ngón tay, một ngón tay, biến hình biến hình con sâu lông. Hai ngón tay, hai ngón tay, biến hình biến hình con thỏ trắng~”

Nhóc con, “…”

Tạ Cảnh Tu, “…”

“Oa~” Không hiểu tại sao thằng nhỏ khóc còn dữ dội hơn.


“Bé cưng đừng khóc, thúc thúc đổi bài khác nhé.” Tiêu Ngự lúng túng ra mặt.

Rõ ràng nhạc thiếu nhi rất dễ thương mà, chẳng lẽ đây là khác biệt thời không

“Vậy bài này thì sao. Thỏ con ngoan ngoãn giữ nhà~”

Thằng bé thút thít nghe, mắt mở to, ôm cổ Tiêu Ngự gật gù.

“Nghe hay, tiếp đi nà.”

“Bé cưng có muốn cưới vợ không Thằng bé nó ôm cột nhà, nước mắt ròng ròng đòi lấy vợ. Muốn lấy vợ để làm gì Để may hài tất, đốt đèn buôn dưa~” Tiêu Ngự hát đến hào hứng, “Con công có cái đuôi dài, cưới vợ về rồi quên cả mẹ! Con công có cái đuôi dài, cưới vợ về rồi quên cả dì! Con công có cái đuôi dài, cưới vợ về rồi quên luôn cha~”

Tạ Cảnh Tu, “…”

Một giọng nói đột ngột vang lên cạnh cửa, “Tiểu đệ bái kiến Đại ca Đại tẩu.”

Tiêu Ngự hít ngược vào khí lạnh, ho hai tiếng. Đang hát thằng nhóc lấy vợ quên cha thì cha nó xuất hiện…

Tạ Cảnh Tu liếc Tạ Cảnh Lâm, vươn tay xách thằng nhỏ trong lòng Tiêu Ngự ném cho Tạ Cảnh Lâm.

“Tự trông con mình đi.”

Tạ Cảnh Lâm liền đưa tay chụp, mắt to trừng mắt nhỏ với thằng bé.

Tạ Cảnh Lâm thả con xuống, chắp tay nói, “Gây phiền phức cho Đại ca rồi.”

Không ngờ thằng bé lập tức chạy đến bên cạnh Tiêu Ngự, hai tay ôm cứng đùi Tiêu Ngự, núp sau hắn, sợ hãi nhìn Tạ Cảnh Lâm.

“Thúc thúc ôm bé cưng…” Thằng bé ngửa đầu, dùng chất giọng non nớt thỏ thẻ, vươn tay muốn bắt lấy tay Tiêu Ngự.


Lúc này Tạ Cảnh Tu và Tạ Cảnh Lâm mới giống thân huynh đệ, cùng mặt nặng mày nề nhìn cảnh kia.

Tiêu Ngự quan sát hai người, cúi xuống xách thằng bé ôm vào lòng.

Chắc chắn thằng nhỏ không được sống yên ổn trong chốn nhà cao cửa rộng này…

Tôi không biết bài hát tên gì, chém theo raw, ai biết làm ơn chỉ giúp.