Ngự Tứ Lương Y

Chương 119: Ấm áp của hắn

Editor: Vện

Nhị Cửu dõi mắt trông ra tiền phương, đến khi thấy được tướng lĩnh dẫn đầu, không khỏi ngẩn người, thấp giọng thì thào, “Là hắn sao”

Tiêu Ngự vẫn đang nghĩ đến chiến loạn xung quanh thành Hoài Thiên. Dân chúng các thôn bị tham quan địa phương triệt tiêu đường sống mới liên thủ phản kháng, cuối cùng bị quan phủ phái binh trấn áp tàn nhẫn.

Lý tri phủ cũng tham gia trấn áp, Tiêu Ngự đã giao du với hắn vài lần. Lý tri phủ không phải loại người cùng hung cực ác nhưng vẫn không lưu tình đuổi tận giết tuyệt bách tính cùng khổ, không chút do dự.

Vậy cái gọi là thân vệ của Hoàng đế, rốt cuộc có thể nhân từ bao nhiêu với người dân vô tội Liệu rằng bọn họ có suy xét những thôn dân bình thường chất phác chỉ là bị kích động hoặc bị lợi dụng không Hay là đã biết rõ nguyên nhân, nhưng có vị bề trên nào cân nhắc đến tính mạng người dân không

Tiêu Ngự hỏi Nhị Cửu nghi ngờ của mình, Nhị Cửu lại nói, “Thế tử phi đừng lo. Người dẫn binh là Lâm Hiển, Thế tử Việt Bắc hầu, người này cực kỳ chính trực, lại nhân từ, nếu do hắn cầm quân thì chắc chắn không tàn sát người vô tội.”

“Thế tử Việt Bắc hầu Hắn có thể nắm giữ Vũ lâm quân, chắc rất được Hoàng đế tín nhiệm.” Tiêu Ngự nói.

Nhị Cửu gật đầu, thấy hắn hỏi han chuyện triều đình cũng không có gì bất ổn.

“Phủ Việt Bắc hầu là võ tướng thế gia được đương kim thiên tử tin tưởng nhất. Việt Bắc hầu quanh năm trấn thủ biên ải, Thế tử Lâm Hiển ở lại kinh thành cống hiến cho thiên tử. Tất cả thị vệ kinh thành và vùng lân cận đều do phủ Việt Bắc hầu cai quản, ngay cả Lý thừa tướng cũng không thể nhúng tay vào. Đây chính là cục diện mà Hoàng đế sắp đặt mười mấy năm trước, những năm gần đây ngài bị Lý quý phi mê hoặc làm chuyện hoang đường, nhưng chỉ duy chính sự của phủ Việt Bắc hầu là ngài không cho bất kỳ kẻ nào tham dự.”

Vậy nên mặc dù Hoàng đế ngày càng u mê, lơ là thời cuộc nhưng vẫn vững vàng ngồi trên ngai vị đến hôm nay.

Tiêu Ngự cười nói, “Đương kim thiên tử đúng là người thú vị, nghe nhiều sự tích cho thấy lúc còn trẻ ngài hẳn rất anh minh thần võ, làm sao lại biến thành bộ dạng hiện giờ”

Nhị Cửu thấy hắn ngông cuồng nghị luận về chân long thiên tử cũng không có gì bất ổn, vẫn mặt không đổi sắc nói, “Cũng vì anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”


Chẳng phải Thế tử của bọn hắn cũng không qua nổi một ải Thế tử phi đó sao

May mắn Thế tử phi không phải hồng nhan họa thủy, nhưng tính tình tốt quá mức cũng làm người ta thấy phiền.

Nhị Cửu đã bảo đảm tướng dẫn binh là người nhân nghĩa cương trực, Tiêu Ngự không lo lắng dư thừa nữa. Đoàn người cả đêm không ai nói chuyện, chỉ chờ đến sáng mở cổng thành.

—o0o—

Phủ Nguyên Vương, Di Nhiên cư lúc này đèn đuốc sáng trưng.

Mười mấy năm qua, Nguyên Vương chẳng mấy lần đặt chân đến đây, cũng do mỗi lần gặp Vương phi là tranh cãi.

Đương nhiên, người tức giận chỉ có mình hắn, Vương phi vĩnh viễn mang dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng làm người ta không thể công kích, một bụng lửa giận cuối cùng chỉ có thể yên lặng tắt ngúm.

Lúc này lại không giống những lần trước, Nguyên Vương phong lưu đa tình thật sự nổi giận với thê tử không nhiễm khói bụi trần gian.

“Ngươi có biết mình đang làm gì không! Ai cho phép ngươi dùng danh nghĩa của ta ngăn cản nhi tức vào thành! Dù gì nàng cũng là thê tử của Cảnh Tu!”

Vương gia vừa biết chuyện liền tức đến giậm chân, nhưng việc đã rồi, hắn chỉ đành chấp nhận, cũng đâu thể đẩy Vương phi ra chịu tội.

Hắn đã phái người ra ngoài tìm, lại đụng phải Vũ lâm quân đang xuất thành, hoàng thành cấm tiệt đi lại ban đêm, không cho bất kỳ ai ra vào, hắn đành phải từ bỏ.

Vương phi không thèm nhìn hắn lấy một cái, chỉ cúi đầu thưởng thức trà mới châm, lát sau mới nhìn Vương gia nóng nảy đi tới đi lui trong phòng.

“Thê tử Ai thừa nhận” Vương phi hừ lạnh.

Bước chân Vương gia khựng lại, tức đến đỏ mặt tía tai, “Ngươi!” Hắn duỗi tay chỉ Vương phi, thấy Vương phi ghét bỏ quay đầu đi, lại tức đến khó thở thu tay về sau lưng, “Sao ngươi cứ cố chấp chuyện đó mãi thế! Nàng là thê tử Tu Nhi cưới hỏi đàng hoàng, tên đã ghi vào ngọc điệp(*) Tông Nhân phủ, mặc kệ ngươi không vừa mắt xuất thân của nàng, nàng vẫn là Nguyên Vương thế tử phi danh chính ngôn thuận! Sao ngươi có thể xằng bậy như vậy!”


(*) Sách biên chép gia phả hoàng thất gọi là ngọc điệp.

“Danh chính ngôn thuận” Ngón tay Vương phi miết đường viền hoa trên tay áo, thấp giọng cười lạnh, “Thế tử phi qua đêm giữa loạn quân ngoài thành thì danh chính ngôn thuận thế nào đây”

“Đó là do ngươi cố ý sao” Vương gia giận không chịu được, “Ngươi để Tu Nhi ở đâu hả!”

“Ngày xưa ta mới mang thai y hai tháng, ngươi liền dẫn nữ nhân nuôi dưỡng bên ngoài cũng mang thai về nhà, vậy lúc đó ngươi để Tu Nhi ở đâu!” Vương phi ngẩng phắt đầu nhìn Vương gia, đôi mắt trong veo như nước trong khoảnh khắc bốc lửa giận ngùn ngụt đến dọa người, khiến Vương gia không dám nhìn thẳng.

Hắn lảng tránh ánh mắt nàng, bực dọc nói, “Ta đã giải thích với ngươi rồi, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Ngươi còn muốn ghi hận đến năm nào tháng nào”

“Ngoài ý muốn của ngươi nay đã thành trắc phi, cai quản hậu viện, Vương gia hà tất hỏi ta làm gì” Vương phi nhếch nụ cười châm chọc, nằm sấp xuống giường, “Nếu không phải do ta tin vào lời ngon tiếng ngọt suốt đời suốt kiếp ở cùng ngươi thì sẽ không ưng thuận tiến vào Vương phủ, làm sao ta ghi hận ngươi được”

Vương gia nghẹn lời, đứng bên giường, vẻ mặt ảo não.

“Chờ đến ngày Vương gia không chịu nổi ta nữa, đuổi ta ra khỏi chốn lao tù này, ta cũng không còn tư cách ghi hận ngươi.” Thần sắc Vương phi lạnh lẽo, “Bây giờ lập tức cút đi ngay, đừng để ta nhìn mà buồn nôn.” Nói xong xoay người vào trong, không muốn nhìn Vương gia lấy một cái.

“Quyền cai quản hậu viện Vương phủ do ngươi tự buông bỏ, không phải bản vương ép buộc!” Vương gia tức giận, “Bản vương đã sớm nói, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đảm đương vị trí Vương phi thì bao nhiêu nữ nhân trong hậu viện đều tùy ngươi xử trí!”

Vương phi không nói tiếng nào, nhúc nhích cũng không, dường như khinh thường nói chuyện với hắn.

Mặt Nguyên Vương lúc xanh lúc trắng, khớp ngón tay siết đến trắng bệch, giận dữ cười gằn một tiếng, vung tay áo rời khỏi Di Nhiên cư.

Gương mặt quay vào trong của Vương phi cũng tái nhợt, hai mắt mở to, nhìn phù điêu khắc trên đầu giường không chớp mắt.

—o0o—

Ngoài cổng thành, trời lờ mờ hửng sáng, Nhị Cửu đã lệnh cho chúng thị vệ sẵn sàng xuất phát.

Đoàn người trở lại quan đạo, xe ngựa chạy nhanh về hướng cổng thành.


Chưa đi được hai dặm đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau truyền đến, rất nhanh đã áp sát. Nhị Cửu vội dẫn người lùi qua một bên, nhường đường cho đội quân kia chạy qua trước.

Chỉ thấy một nhóm mười mấy người cao to mặc quân phục thị vệ màu chàm lướt qua như cơn gió.

Nhìn tốc độ của bọn họ dường như có chính sự cấp bách. Tiêu Ngự nhìn thấy trên lưng một con ngựa có hai nam nhân cùng cưỡi, người ngồi trước mềm oặt dựa vào người ngồi sau, máu lênh láng nhỏ dọc đường.

“Hình như là Vũ lâm quân ngày hôm qua, bọn họ có người bị thương.” Tiêu Ngự nói.

Nhị Cửu mặt nghiêm nghị gật đầu, gọi người đi tiếp.

Dọc đường thấy máu đỏ lấm tấm rải dài, mặc kệ người bị thương là ai, e rằng thương tích vô cùng nghiêm trọng.

Mọi người chạy đến cổng thành đã mở, cuối cùng cũng thuận lợi vào được.

Đi chưa được bao xa, đột nhiên phía trước xuất hiện hỗn loạn, vô số người gây tắc nghẽn đường chính, có người còn kinh hoàng la hét, chặn đầu xe ngựa.

“Tìm đại phu! Mau đi tìm đại phu!” Trong đám đông có ai đó rống lên, “Lập tức phái người vào cung mời Thái y! Nói Lâm tướng quân bị trọng thương! Nhanh lên!”

Nhị Cửu nghe vậy liền nhảy xuống ngựa, tách đám đông chui vào trong.

Trung tâm là mấy nam nhân mặc quan phục Vũ lâm quân và vài con ngựa thả cương vây quanh bốn phía. Một người nằm dưới đất, toàn thân đầy máu, sắc mặt tái mét đang hôn mê bất tỉnh. Một tên khác cẩn thận ôm nửa người hắn, những tuần vệ đang xua đuổi người chen lấn vây xem.

Đúng là nhóm cấm vệ bọn họ đã gặp trên quan đạo.

“Lâm tướng quân làm sao vậy” Nhị Cửu chen lên trước, các cấm vệ đó nhận ra hắn, liền cho hắn tiến vào.

Người qua đường thấy trung tâm toàn là quân gia nhà quan lớn, tuy bị mấy con ngựa hất đổ quầy, giẫm đạp hàng hóa cũng không dám oán trách tiếng nào, chỉ vội vàng ôm đồ tản đi bốn phía.

Tiêu Ngự cũng xuống xe, bước đến chỗ đoàn người.


Nhị Cửu đã hỏi rõ tình hình, đứng lên nhìn hắn, bây giờ không còn vẻ nghênh ngang như lúc không phục đứng dưới tường thành, trong mắt ngập tràn khó xử và thỉnh cầu.

Hắn muốn cầu xin Thế tử phi chữa thương cho bằng hữu, nhưng lại vướng phải tác phong rõ ràng đâu ra đấy của mình, tất cả cũng vì suy nghĩ đến lợi ích của Thế tử phi nên ngại không dám mở miệng.

Tiêu Ngự nhìn biểu cảm Nhị Cửu là biết hắn đang khó xử cái gì, không khỏi buồn cười lắc đầu, gọi Bách Linh ôm hộp thuốc xuống, xắn tay áo bước đến.

Nhị Cửu giang tay cản hắn, vẻ mặt rối rắm, nhỏ giọng nói, “Thế tử phi, bỏ đi, Thái y sẽ đến ngay thôi. Ngươi… không thích hợp ra tay cứu hắn.”

“Ta là đại phu, ta không thích hợp chứ ai thích hợp” Tiêu Ngự giơ hai tay nói, đi vòng qua Nhị Cửu.

Nhị Cửu hiển nhiên không muốn cương quyết ngăn cản, bị Tiêu Ngự lướt qua. Hắn vội vàng đuổi theo, nói nhỏ, “Lâm tướng quân… bị thương ở đùi, ngươi quan sát vết thương sợ là sẽ bị chỉ trích…”

“Ta không nghe thấy là được. Lại nói, đùi Lão Cửu nhà các ngươi ta đã từng chữa rồi, thêm một cái đùi của Lâm tướng quân thì có làm sao” Tiêu Ngự vừa nói vừa chạy đến chỗ người bị thương, Bách Linh dùng rượu mạnh giúp hắn rửa tay, hắn cúi xuống kiểm tra vết thương của Lâm tướng quân.

Nhị Cửu còn muốn nói sao có thể thế được, lúc đó Tiêu Ngự chưa phải Thế tử phi, với lại chuyện ấy không nhiều người biết, mà những người đã biết cũng sẽ không trách móc.

Vậy mà hắn lại không thốt ra được tiếng nào.

Nam nhân bên cạnh Lâm tướng quân liếc hắn, lại nhìn Nhị Cửu, cảnh giác hỏi, “Vị này là”

Không chờ Nhị Cửu trả lời, Tiêu Ngự cười nói, “Ta là đại phu.”

Nhị Cửu còn muốn dặn dò, nhưng Tiêu Ngự đã quỳ một chân xuống đất, cúi người xem xét vết thương, mặt áp sát vào đùi Lâm Hiển, liền ngậm miệng, không nói gì hết.

Dù sao có dặn dò hay đề phòng gì cùng phí công thôi.

Hôm qua hắn còn chính nghĩa hào hùng nói thân là Thế tử phi phải biết địa vị của mình, không nên vì những thôn dân hương dã mà tổn hại an nguy và lợi ích Thế tử phi.


Lại nhìn thương tích của Lâm Hiển nghiêm trọng như vậy, nhìn quanh chỉ có y thuật như thần của Thế tử phi mới có thể cứu chữa. Hôm nay, hắn vì coi trọng tính mạng bằng hữu mà hy vọng Thế tử phi ra tay cứu viện.

Những lời hôm qua cứ như một bạt tai tự đánh vào mặt.

Mặt Nhị Cửu nóng lên, chăm chú nhìn một bên gương mặt nghiêm túc của Tiêu Ngự.

Hắn thấy phiền Phượng đại phu lòng dạ đàn bà, nhưng thì ra lúc tâm tư lòng dạ đàn bà phát sinh ở chính mình mới thấy người kia ấm áp như thế, đáng để tin tưởng và nương tựa như thế.