Ngự Tứ Lương Y

Chương 112: Bụi trần lắng đọng

Editor: Vện

Phượng Vân Ninh chậm chạp đứng dậy, vuốt tóc mai tán loạn, nhìn thẳng An Tại Thanh.

“Hầu gia, ta chỉ hỏi một câu, ngươi có tin ta không”

An Tại Thanh trầm mặt, không nói lời nào.

Hắn không phải người giỏi khống chế cảm xúc, hắn chỉ có thân phận cao quý và diện mạo tuấn tú chứ lòng dạ không thâm độc, thủ đoạn không tàn nhẫn, tâm chí không kiên định.

Hắn không nói tiếng nào không phải vì tâm cơ thâm trầm, mà là hắn đang do dự. Phượng Vân Ninh thầm lấy làm may mắn.

“Chuyện đã đến nước này, ngươi còn muốn ngụy biện gì nữa” Âm thanh lạnh lẽo vang lên. Lộ Yên Nhiên, nữ nhân vô dụng không giữ nổi phu quân, không giữ được vị trí chính thất, mười mấy năm qua làm rùa rụt cổ trong viện tử không màng thế sự, hèn mọn phục tùng mà nàng chưa từng để vào mắt lúc này ung dung mặc áo gấm ngồi trên ghế cao, tràn ngập khinh bỉ nhìn nàng.

Phượng Vân Ninh nghiến răng, “Lộ thị, ngươi cho là ngươi bịa đặt tội danh là có thể giẫm ta dưới chân sao Ta vẫn là chủ mẫu của ngươi, ngươi chỉ là thiếp thất mà thôi!”

“Chủ mẫu Ngươi lấy tư cách gì làm chủ mẫu! Bát tự ngươi có được cúng tế trước Phật đường không Ngươi có được phụ mẫu cử người làm mai mối không Ông mai bà mối của ngươi là ai! Nạp thái, vấn danh, nạp cát, thỉnh kỳ, nạp tế, thân nghinh(*) ngươi có thực hiện đầy đủ không!” Lộ Yên Nhiên vẫn luôn trầm mặc đột nhiên bộc phát, cười lạnh chất vấn, “Phượng thị, ngươi thấy ngươi đủ tư cách làm chủ mẫu hay sao! Ngươi chỉ được kiệu nhỏ nâng vào phủ An quốc công, ngươi làm chim khách cướp tổ chim gáy mười mấy năm rồi, nay cũng nên trả lại đi thôi!”

(*)Sáu lễ trong hôn nhân thời xưa, theo Chu Công lục lễ. Chi tiết bên dưới.

Mặt Phượng Vân Ninh lúc xanh lúc trắng, oán hận trừng Lộ Yên Nhiên.

Sao nàng có thể không hiểu được, cái gọi là chó cắn người tài, nàng hiểu rõ nhất.

Sắc mặt An Tại Thanh cũng không mấy dễ nhìn, ánh mắt nhìn Lộ Yên Nhiên ẩn ý nhắc nhở.

Bởi vì năm đó hắn ái mộ Phượng Vân Ninh nên mới làm trái tôn ti trật tự, rước nàng vào phủ, giờ trở thành trò hề, Lộ Yên Nhiên nói vậy tức là thể diện hắn cũng bị ảnh hưởng.

Lộ Yên Nhiên không nhìn hắn, chỉ phất tay, bảo người hầu trình chứng cứ lên.


Đó là thư từ qua lại của Phượng Vân Ninh và Phượng Vân Phi, dù không đề cập đến việc tráo con nhưng có nhắc đến chuyện năm xưa Phượng Vân Ninh dùng thuốc trợ sản. Có cả thông tin về thôn trang nuôi dưỡng thai phụ và lời kể của bà đỡ đã đỡ đẻ cho Phượng Vân Ninh, nói nàng sinh được một nhi nữ, không phải nhi tử.

Ánh mắt Phượng Vân Ninh tức khắc xoay vần. Bà đỡ kia, nàng đã sớm ra lệnh cho Phượng Vân Phi không được lưu lại, không ngờ hắn lại không xuống tay!

“Tất cả những thứ này toàn là ngụy tạo!” Phượng Vân Ninh lạnh lùng nói, “Ta là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ngươi là cái thá gì chứ! Chỉ bằng những thứ này mà muốn nói xấu ta sao, ngươi nằm mơ à!”

Lộ Yên Nhiên quay đầu nhìn An Tại Thanh.

“Hầu gia, có tin hay không đều do Hầu gia phán quyết.”

An Tại Thanh nhíu chặt đôi mày, im lặng không nói.

“Thanh ca…” Phượng Vân Ninh đỏ mắt gọi một tiếng. Đây là xưng hô thân mật của nàng với An Tại Thanh ngày xưa.

An Tại Thanh nhìn nàng, quả nhiên thần thái đã hơi buông lỏng.

Lộ Yên Nhiên giơ tay, rũ đôi mắt che giấu vẻ thất vọng, khóe môi nhếch nụ cười lạnh.

Muốn đi thử tình cảm của nam nhân này sao, nàng đã hy vọng xa vời rồi.

Năm xưa hắn có thể vì Phượng Vân Ninh mà làm trái lễ giáo gia phong, vì ít ra tình cảm của bọn họ không phải giả dối. Nàng tuy là người đến trước, cuối cùng lại trở thành kẻ thứ ba.

“Người đâu, mời nàng kia đến đây.” Lộ Yên Nhiên nói, khóe mắt liếc An Tại Thanh, cười nhạt, “Nếu Hầu gia vẫn còn lưu luyến tình cũ, không muốn tin ta, vậy hãy để khổ chủ chân chính ra đối chất với Hầu gia.”

Một bóng người nhỏ gầy mà nhanh nhẹn bước vào từ cửa, quỳ cái rầm dưới hạ đường.

“Dân phụ thỉnh an Hầu gia và Hầu gia phu nhân.” Âm thanh già nua run rẩy nói.

“Đại nương đứng dậy mà kể.” Lộ Yên Nhiên nhỏ nhẹ trấn an, bảo nha hoàn đỡ nàng đứng lên.

Phụ nhân liên tục bảo không dám, lại được hai nha hoàn khách khí nâng dậy.

Lộ Yên Nhiên nói, “Đại nương, hãy kể lại cho Hầu gia chuyện ngươi đã kể với ta.”

Phượng Vân Ninh chưa từng gặp phụ nhân này, chỉ nhíu chặt chân mày, không biết Lộ Yên Nhiên lại giở trò gì.

Nhưng Khâu đại nương đứng cạnh cửa đột nhiên tái mặt.


Phụ nhân còn chưa lên tiếng, Lộ Yên Nhiên đột nhiên nói, “Chờ đã, Khâu đại nương định đi đâu vậy” Tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn về Khâu đại nương vừa bước một chân ra cửa, thái dương nàng tuôn mồ hôi lạnh, rụt rè rút chân về dưới con mắt Lộ Yên Nhiên.

Lộ Yên Nhiên nhìn phụ nhân kia, mỉm cười, “Mời kể.”

“Vâng, vâng, dân phụ biết gì sẽ nói hết, không dám giấu diếm.” Phụ nhân tuy thô kệch hèn mọn nhưng không ngu ngốc ngây thơ như nông phụ bình thường. Nàng đứng giữa sảnh đường rường cột chạm trổ, căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn thuật lại rõ ràng chuyện năm xưa.

“Dân phụ sống ở một thôn nhỏ ngoại ô kinh thành, năm đó mưa gió thất thường, lương thực thất thu, dân phụ còn đang mang thai. Trước mắt đã sắp không còn gì ăn, đột nhiên có vài vị ăn mặc như nhũ mẫu thế gia tìm đến nhà, nói có thể dẫn dân phụ đến kinh thành dưỡng thai, còn cho mười lượng bạc. Nếu dân phụ sinh được con trai dâng cho quý nhân thì có thể nhận thêm năm trăm lượng bạc.”

Nói đến đây, Phượng Vân Ninh đã biết phụ nhân này là ai, móng tay đỏ tươi bấm chặt lòng bàn tay.

Năm xưa nàng dùng hết thủ đoạn mà vẫn không tìm được thôn phụ giảo hoạt này, Lộ Yên Nhiên tìm ra nàng ở đâu!

Phụ nhân nói tiếp, “Vì muốn dùng bạc sống sót, dân phụ đã đồng ý, liền bị dẫn đến một thôn trang để dưỡng thai. Ở cùng dân phụ còn có vài thai phụ khác mang thai đã mấy tháng. Chờ đến lúc dân phụ sinh được con trai thì có mấy nhũ mẫu đến ôm con của dân phụ đi mất, gửi lại một khuê nữ cho dân phụ. Dân phụ nhận bạc mà lòng không yên, liền dời nhà đến một trấn nhỏ cách kinh thành xa hơn.”

Lộ Yên Nhiên liếc An Tại Thanh, hỏi phụ nhân kia, “Ngươi còn nhớ thôn trang năm đó ngươi vào ở là của hộ nhân gia nào không”

Phụ nhân cúi đầu đáp, “Dân phụ muốn tìm người nói chuyện phiếm, người trong thôn trang cũng không để ý dân phụ, dân phụ liền tán gẫu với mấy người đồng hương cách bức tường. Loáng thoáng nghe được, chủ nhân thôn trang là người họ Phượng.”

Bàn tay đặt trên ghế vịn của An Tại Thanh siết thành nắm đấm, trán nổi gân xanh, ánh mắt tàn nhẫn nhìn xuống hạ đường, không biết đang trừng phụ nhân kia hay trừng Phượng Vân Ninh sắc mặt tái xanh tái xám.

“Nhũ mẫu ngày đó ôm con ngươi đi nếu bây giờ đứng trước mặt thì ngươi có nhận ra được không” Lộ Yên Nhiên còn chưa dứt lời, đã có mấy đại nương thô kệch xô đẩy tất cả người hầu bên cạnh Phượng Vân Ninh ra phía trước.

Những người này xưa nay ỷ thế Hầu gia phu nhân mà tùy ý ức hiếp người hầu của những chủ nhân khác, lúc này một tiếng cũng không dám thốt lên, quỳ sụp dưới hạ đường, mọi người nhìn mà bụng dạ hả hê.

Phụ nhân tiến lên nhận mặt từng người một, cuối cùng chỉ vào một người, nói, “Năm đó dân phụ gặp đến mấy vị nhũ mẫu, hiện tại chỉ còn một người này, những người khác không có ở đây.”

Người kia bất lực ngã xuống đất, đầu cúi gằm không thấy rõ sắc mặt, chính là Khâu đại nương bên cạnh Phượng Vân Ninh.

“Ngậm máu phun người!” Phượng Vân Ninh tức tối, “Tùy tiện lôi một mụ điên đến nói xằng nói bậy, muốn đổ oan lên đầu bổn phu nhân hả Đúng là nực cười!”

Lộ Yên Nhiên lạnh nhạt nói, “Ngươi có thể thề thốt phủ nhận, chuyện đã hơn mười năm trước, ta xác thực không thể tìm được chứng cứ chính xác để định tội ngươi.” Thấy Phượng Vân Ninh lập tức lộ vẻ hy vọng và đắc ý, Lộ Yên Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu.

Rốt cuộc, tại sao năm xưa nàng lại thất bại bởi một nữ nhân như vậy

Nàng xuất thân trâm anh thế gia, giáo dưỡng nghiêm cẩn. Nàng không dám tự so với thiên chi kiêu nữ nhưng cũng không ngoa cái danh quý nữ danh gia. Kết quả nàng lại thua.

Nàng không thua bởi nữ nhân tục tĩu Phượng Vân Ninh, mà thua bởi nam nhân nông cạn An Tại Thanh.


Lộ Yên Nhiên nói, “Phượng Vân Ninh, ngươi có biết ta xem thường ngươi ở điểm nào nhất không Ngươi lợi dụng Thiên Vũ để cướp vị trí Hầu gia phu nhân lại không hề yêu thương hay áy náy với hắn, mặc cho hắn bị người ta khinh khi bắt nạt. Dù vậy, Thiên Vũ vẫn hết sức hiếu thuận với ngươi, nhưng ngươi lại hận không thể đuổi hắn đi thật xa, nhìn cũng không muốn nhìn. Nếu không phải hành động của ngươi quá khác thường, ta sẽ không nghi ngờ rằng Thiên Vũ căn bản không phải con ruột của ngươi.”

Phụ nhân kia vừa nghe vậy liền biết Thiên Vũ này chính là con trai ruột thịt của nàng. Nghe nói con mình không được sống yên ổn trong phủ Quốc công, thậm chí Phượng thị còn ghét cay ghét đắng con của nàng, phụ nhân không khỏi oán hận trừng Phượng Vân Ninh.

Phượng Vân Ninh nghiến răng nói, “Thiên Vũ chui ra từ trong bụng ta, ta muốn dạy hắn thế nào là quyền của ta, ngươi có tư cách gì mà vung tay múa chân…”

“Ngươi câm đi!” Một tiếng gầm đánh gãy lời nàng, Phượng Vân Ninh sợ đến phát run, nhìn An Tại Thanh đang trừng nàng.

An Tại Thanh giơ tay chỉ nàng, “Ngươi câm miệng, câm miệng, câm ngay đi! Tiện phụ!” Âm thanh của thiếu nữ mạnh mẽ trong sáng ngày xưa làm hắn mê muội bao nhiêu thì bây giờ lại khiến hắn căm ghét bấy nhiêu.

Hắn đã ngu ngốc bị nữ nhân thô tục này che mắt mười mấy năm nay sao!

Phượng Vân Ninh không dám tin nhìn An Tại Thanh, mặt trắng bệch đứng bất động tại chỗ.

Lộ Yên Nhiên liếc qua An Tại Thanh, tiếp tục nói, “Phượng thị, mọi người đều biết ngươi xưa nay chỉ biết lợi ích của mình, đột nhiên đi yêu thương thân cận Lục Dung Dung, ngươi cho ngươi thật sự có thể che giấu bao nhiêu con mắt ở đây sao Lục Dung Dung rời nhà lên kinh tìm kiếm huynh trưởng, nghĩa mẫu cũng không ngại ngàn dặm xa xôi đuổi theo, sợ nàng bị người trong kinh thành ức hiếp. Nếu không phải vậy, ta cũng không có cách nào tìm được phụ nhân này. Phượng thị, kết cục hôm nay của ngươi kỳ thật không phải do ta, mà là do chính sự ích kỷ máu lạnh của ngươi, ngươi bạc đãi Thiên Vũ, lại đi đối xử tử tế với Lục cô nương mới làm người ta sinh nghi, cũng do ngươi rắp tâm hãm hại những người thật sự có lương tâm nên hôm nay ông trời mới run rủi cho họ hội tụ ở nơi này. Bằng không, có lẽ chuyện hôm nay sẽ không bao giờ phát sinh.”

Lộ Yên Nhiên nói xong, đứng dậy, “Ta đã hết lời như thế, phải xử lý chuyện này thế nào, xin mời Hầu gia phán xét.” Nói rồi đỡ tay nha hoàn thong dong rời đi. Phụ nhân kia thấy tình hình ngã ngũ, cân nhắc rất nhanh, cũng vội vàng theo chân Lộ Yên Nhiên.

An Tại Thanh đứng lên đuổi theo Lộ Yên Nhiên hai bước, nhưng rốt cuộc không biết nên nói gì.

Hắn dời mắt về Phượng Vân Ninh, đôi mắt Phượng Vân Ninh đẫm lệ nhìn hắn, cái nhìn tương tự năm xưa.

Ánh mắt đó, từ khi Phượng Vân Ninh kết giao với Lý quý phi, đã rất lâu rồi hắn chưa nhìn thấy.

Hắn đã từng chán nản Phượng Vân Ninh, nhưng đáy lòng vẫn luôn khắc ghi hình ảnh nữ nhân này thuở ban đầu. Hắn cho rằng Phượng Vân Ninh cũng giống mình.

Không ngờ chân tướng lại thảm hại thế này. Hắn đã bị một nữ nhân thô bỉ qua mắt mười mấy năm, khiến hắn xem nàng như đóa hoa diễm lệ rực rỡ mà phụ bạc thê tử chân chính.

Đúng là đáng chê cười!

“Thanh ca, chẳng lẽ ngươi cũng không nguyện ý tin ta sao” Phượng Vân Ninh khóc không thành tiếng. Thật ra ở đây không có chứng cứ nào đủ xác thực để định tội nàng, mỗi thứ đều do Lộ Yên Nhiên sai người tìm ra. Chỉ cần An Tại Thanh tin tưởng nàng, chỉ cần An Tại Thanh vẫn tin tưởng nàng như mười mấy năm trước…

“Tiện phụ! Đừng làm bộ làm làm tịch trước mặt ta nữa!” An Tại Thanh nghiến răng giận dữ, “Bây giờ ta chỉ cần nhìn ngươi một cái liền toàn thân khó chịu! Người đâu, áp giải nàng vào từ đường, cắt đặt trông coi! Không được ta cho phép thì không được bước ra khỏi từ đường một bước!”

Đám nô bộc gác cửa vội vàng chạy vào, áp giải Phượng Vân Ninh ra ngoài.

“Buông ra, buông ta ra!” Phượng Vân Ninh la thất thanh, “Ta đường đường là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân! Ai cho phép đám tiện nô các ngươi chạm vào ta!”


Đám nô bộc không dám mạo phạm, liền bị nàng giãy ra.

Phượng Vân Ninh lạnh lùng nhìn mọi người trong sảnh đường, cao giọng nói, “Khâu đại nương, ta đã ước hẹn với Lý quý phi, cách ba ngày nhất định phải tiến cung một lần, trò chuyện với nàng.” Dường như Lý quý phi rất thích nghe nàng kể chuyện Phượng Chiếu Ngọc, bởi vậy ước hẹn này không phải giả.

“Hôm nay vừa đúng ngày thứ ba, chúng ta đừng để Quý phi nương nương chờ lâu, bằng không cái tội này không ai trong phủ An quốc công gánh nổi đâu.” Phượng Vân Ninh hung dữ quát, đỡ tay Khâu đại nương định bước ra ngoài.

An Tại Thanh rốt cuộc không nhịn nổi nữa, đẩy đám người hầu không dám ngăn cản ra, nhanh chân bước đến lôi ngược Phượng Vân Ninh về, đá nàng ngã xuống đất.

Cơ thể Phượng Vân Ninh vốn đã nặng nề, ui da một tiếng bò lăn ra đất, nửa ngày không gượng dậy nổi, chỉ ngước đôi mắt không dám tin nhìn An Tại Thanh.

“Tiện nhân, bây giờ ngươi còn dám lấy Lý quý phi ra uy hiếp bản hầu sao!” Vẻ mặt An Tại Thanh chưa bao giờ âm trầm như lúc này, “Ngươi thật sự cho rằng phủ Quốc công trăm năm thế gia ngoại trừ làm con chó cho Lý gia thì không còn con đường thứ hai sao! Cũng chỉ là hạng bám váy nữ nhân mưu cầu địa vị từ nghèo khó vươn lên, Lý gia kia là cái rắm gì! Người đâu, đổ thuốc câm vào miệng nàng, bản hầu ngược lại muốn xem nàng làm thế nào để trò chuyện với Lý quý phi!”

Phượng Vân Ninh trừng lớn cặp mắt đỏ ngầu, quên cả giãy dụa than đau, chỉ yên lặng nhìn An Tại Thanh.

Nàng đã thấu hiểu nam nhân này từ lâu, sao cũng không tin được An Tại Thanh sẽ đối xử với nàng như vậy.

Phủ An quốc công chỉ là con chó dưới trướng Lý tướng, An Tại Thanh còn phải nhờ nàng nịnh hót Lý quý phi cầu mở đường quan.

Nhưng hôm nay, nam nhân nhu nhược vô dụng này cứ như ăn gan hùm mật gấu, ngay cả Lý gia cũng không để vào mắt.

Lần này đám nô bộc không nhún nhường nữa, mặc kệ Phượng Vân Ninh giãy nãy chửi rủa, nhanh tay nhanh chân kéo Phượng Vân Ninh xuống dưới, Khâu đại nương không chờ người kéo, mặt trắng bệch tự giác theo sát Phượng Vân Ninh.

An Tại Thanh xám mặt đứng giữa sảnh đường một lúc lâu, một quản gia chần chừ bước vào, cẩn thận hỏi, “Hầu gia, chuyện này… Đại… Thiên Vũ thiếu gia phải làm thế nào đây”

An Thiên Vũ đã không phải con trai của Hầu gia thì cái danh Đại thiếu gia dĩ nhiên không thể gọi nữa.

Trong mắt An Tại Thanh liền hiện ra hình ảnh gương mặt tầm thường nhút nhát, lòng lại buồn bực.

“Trước hết cứ nhốt hắn trong viện, ta không cho phép thì không được ra khỏi cửa nửa bước!”

Quản gia nhận mệnh, vội chạy đi sắp xếp.

An Tại Thanh tâm thần không yên đi tới đi lui trong sảnh một lát, cuối cùng vẫn ra khỏi cửa, đến viện tử của Lộ Yên Nhiên.

Xưa trong việc giá thú có 6 lễ: lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tế, thỉnh kỳ và thân nghinh.

1- Lễ nạp thái: đến nhà gái để ngỏ ý về việc đã chọn một người con gái gia đình ấy.


2- Vấn danh: theo đúng nghĩa chữ vấn danh, lễ này cốt để nhà trai hỏi rõ tên, tuổi người con gái và mẹ đẻ người ấy, để biết rõ hơn về thân thế cũng như sự giáo dục của người này.

3- Nạp cát: lễ này có nghĩa là nhà trai đã bói được quẻ tốt về hôn nhân giữa đôi trai gái.

4- Thỉnh kỳ: lễ này có mục đích xin nhà gái ấn định ngày làm lễ cưới dựa theo ngày tháng tốt xấu.

5- Nạp tế: đưa sính lễ tới nhà gái.

6- Thân nghinh: là lễ đón dâu về nhà trai.