Ngự Tứ Lương Y

Chương 106: Tình ý đong đầy

Editor: Vện

Mỗi năm Tạ Cảnh Tu sẽ rời nhà mấy tháng, không biết đi đâu, cũng không phải chuyện bí mật trong Vương phủ. Vương gia chỉ cho là y tâm tính thiếu niên, ham chơi hưởng lạc, các đời Nguyên Vương của phủ đệ đều am hiểu loại chuyện này nhất, vậy nên hắn cũng không quan tâm mấy.

Người có tâm muốn thăm dò, nhưng căn bản không thu được tin tức nào hữu dụng.

“Đúng là giấu quá kín.” Một nữ tử gần bốn mươi tướng mạo xinh đẹp đuổi người hầu báo tin đi, mũi hừ lạnh.

Lục Ba viện phía Tây hậu viện Vương phủ là chỗ ở của thị thiếp Nguyên Vương sủng ái nhất, Đinh trắc phi, cũng là nơi chân chính cai quản mọi việc của hậu viện Vương phủ.

Tạ Cảnh Lâm ngồi trong ghế bành, cười nói, “Mẫu thân còn chưa từ bỏ ý định à, năm nào cũng dò hỏi mà vẫn không biết hướng đi của Đại ca sao Chẳng bằng dùng chút tâm tư này tự làm mình hưởng thụ.”

Đinh trắc phi hung hăng lườm hắn, “Còn không phải vì tiểu nghiệp chướng nhà ngươi sao, ngươi còn chê mẫu thân quản việc không đâu. Lại nói, vẫn chưa thấy được công dụng chuyện năm đó à Không phải năm y mười hai đã…”

“Mẫu thân, nói năng thận trọng.” Tạ Cảnh Lâm nghiêm mặt.

Đinh trắc phi ậm ờ, quơ khăn, “Biết rồi, trong viện tử mẫu thân không có người ngoài.”

Tạ Cảnh Lâm cau mày, “Chuyện con nối dõi của Đại ca tự có giới hạn, mẫu thân cứ lo cai quản thật chặt ngân sách Vương phủ là được.”

Đinh trắc phi bật cười, “Nếu ta không quản thì còn ai trong Vương phủ này tiếp nhận đây Trông cậy vào Vương phi nương nương không nhiễm bụi trần chắc toàn Vương phủ đi uống gió Tây Bắc hết rồi.”

“Tuy đúng là vậy nhưng mẫu thân cẩn thận vẫn hơn.”

Đinh trắc phi cười nói, “Được, được, con trai lớn rồi, biết quan tâm đến chuyện của mẫu thân rồi.” Dừng một chút lại nói, “Nghe nói mấy hôm trước ngươi đến gặp Vương phi hả Tìm nàng làm gì”


Biết lại là nô bộc bên cạnh báo tin, Tạ Cảnh Lâm hơi cúi đầu, cười nói, “Cũng chẳng có gì, dù gì nàng cũng là đích mẫu, muốn gặp chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực.”

Đinh trắc phi gật đầu, “Ta tin ngươi biết chừng mực.”

Bên này, Tạ Cảnh Lâm trò chuyện với Đinh trắc phi, bên Vương phi thì tự ngồi suy đoán hành tung của Tạ Cảnh Tu.

“Nhũ mẫu, ngươi nói hôn sự kia là do y hao tổn tâm cơ muốn cưới Phượng Chiếu Ngọc, mỗi ngày bảo vệ không chút sơ hở, chẳng phải khoảng thời gian này nên quấn quýt không rời nhất sao Năm ngoái y rời nhà mấy tháng, chúng ta chỉ cho là y nhỏ tuổi ham thứ mới mẻ. Nhưng năm nay y vẫn muốn ra ngoài, rốt cuộc là vì cái gì Bên ngoài có gì hấp dẫn khiến y vứt luôn Phượng Chiếu Ngọc qua một bên”

Phương đại nương rót ly trà nóng đặt vào tay Vương phi, kính cẩn đứng khoanh tay, nghĩ một hồi nói, “Có thể… Thế tử không phải đi chơi đùa đâu”

Vương phi hừ lạnh, “Cứ đúng xuân hạ hằng năm là ra ngoài, mấy tháng không về, không phải chơi đùa chứ là cái gì Chẳng lẽ y có đại sự gì phải làm ở ngoài mới được Y có dũng khí không chịu làm Nguyên Vương thế tử, ra ngoài cống hiến mấy năm cũng chỉ mua được một chức quan nhỏ trong Đại Lý Tự, chưa nói người khác hơn nửa là nể mặt Vương phủ. Y rời khỏi Vương phủ để làm gì Y có bao nhiêu bản lĩnh chẳng lẽ ta còn không biết hay sao”

Phương đại nương cười nói, “Không ai hiểu con bằng mẹ, Vương phi dĩ nhiên là người hiểu rõ Thế tử nhất.”

Ngón tay Vương phi xoa nhẹ thái dương, lắc đầu thở dài, “Ta hiểu y hồi nào Hiện tại ta không thể nhìn thấu y đây này.”

Dừng một lát, Vương phi lại hỏi, “Nhũ mẫu, ngươi thấy… Cảnh Tu cưới Phượng Chiếu Ngọc, có khi nào chỉ để ngụy trang không”

Phương đại nương không hiểu, “Ngụy trang”

Vương phi ngẫm nghĩ, “Nghe nói sau khi thành thân, Cảnh Tu để Phượng Chiếu Ngọc mặc nam trang, ra ngoài mở y quán phải không”

Trước giờ nàng không quan tâm thế sự, Tạ Cảnh Tu ngỗ nghịch ý nàng, phớt lờ Giản Nhu, Vương phi càng không muốn biết tin tức của y và Phượng Chiếu Ngọc. Bởi vậy chuyện Phượng Chiếu Ngọc ra ngoài mở y quán là do Tạ Cảnh Lâm báo nàng mới biết.

Nào có thê tử sau tân hôn lại xuất đầu lộ diện mở y quán Trừ khi…

“Có lẽ, Cảnh Tu có dự định khác…” Vương phi nói.

Phương đại nương cũng gật đầu, “Nói không chừng, hành động này của Thế tử vẫn có liên quan đến y quán Giản gia và Giản lục tiểu thư.”

Hai mắt Vương phi sáng lên, “Nhũ mẫu có ý gì”


“Nô tỳ nghĩ, trên đời làm gì có nhiều thần y như vậy, còn cố tình là Giản lục tiểu thư và Phượng đại tiểu thư. Thế tử và Giản lục tiểu thư là thanh mai trúc mã, tình cảm dĩ nhiên không tầm thường. Tuy Thế tử cầu xin cưới Phượng đại tiểu thư, nhưng cẩn thận ngẫm lại, Phượng đại tiểu thư và Giản lục tiểu thư giống nhau trên mọi phương diện, hiện giờ còn cùng mở y quán ở kinh thành. Nô tỳ không hiểu hết mối liên quan trong này. Thế tử và Giản lục tiểu thư đều là người làm đại sự, có thể Thế tử thật sự có suy tính điều gì mà chúng ta không biết.”

Vương phi chắt lá trà, trầm ngâm một lát, mặt hiện nét cười.

“Bất kể y có suy tính cái gì ta cũng muốn suy nghĩ thay Nhu Nhi, nếu không chẳng phải Cảnh Tu sẽ thành hạng người vong ân phụ nghĩa sao.”

Phương đại nương cúi đầu nói, “Tấm lòng từ ái của Vương phi, nô tỳ tin Thế tử và Giản lục tiểu thư sẽ hiểu được.”

—o0o—

Mặc kệ mọi người toan tính, đoàn xe của Tạ Cảnh Tu chạy dọc kinh thành, chậm rãi ra khỏi cổng.

Tiêu Ngự chống cằm ngồi trong xe, tâm trạng chán ngán nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Tạ Cảnh Tu cũng ngồi bên cạnh hắn, từ lúc ra khỏi phủ liền trầm mặc, không khí giữa hai người yên ắng hơn hẳn ngày thường.

Sau khi ra khỏi thành, hai người lại lẳng lặng trong xe thêm nửa canh giờ, rốt cuộc Tạ Cảnh Tu hết nhịn nổi, lên tiếng.

“Ngọc Nhi.”

Không ai đáp trả.

“Phượng đại phu.” Tạ Cảnh Tu gọi lại, vẫn không ai hồi đáp.

Y nhịn không được dời mắt nhìn thẳng vào Tiêu Ngự, không dám tin thấy Thế tử phi đang dựa khung cửa sổ ngủ ngon lành, nước dãi óng ánh nhễu nhại!

Thái dương Tạ Cảnh Tu bật lên liên tiếp mấy sợi gân, nghiến răng gọi, “Phượng đại phu…”

Tiêu Ngự đang mơ mơ màng màng cảm thấy cánh tay và ngực bị người ta chọt liên tiếp, hắn lại cố tình không muốn thức, ngón tay kia càng thêm không khách khí, cuối cùng hắn bị gây sức ép cho tỉnh luôn.

“Làm gì đó, mới sáng sớm…” Tiêu Ngự làu bàu dụi mắt. Hôm nay Tạ Cảnh Tu phải đi, hơn nửa đêm đã xuất phát, còn kéo hắn từ trên giường đi đưa tiễn, đúng là ngược đãi trẻ vị thành niên.


Vừa mở mắt đã thấy gương mặt đẹp trai của Tạ Cảnh Tu gần kề trước mặt, chân mày đen nhánh nhíu chặt, không vui nhìn hắn.

“Ngươi đưa tiễn như vậy đó hả!” Tạ Cảnh Tu trừng mắt tức giận.

Tiêu Ngự vội vàng ngồi thẳng lưng, lau sạch nước dãi dưới cằm.

“Thế tử có gì căn dặn”

Tạ Cảnh Tu thất vọng nhìn hắn, lát sau mới nói, “Ngọc Nhi, ngươi đối với ta căn bản không phải yêu thương tha thiết như ta đối với ngươi.”

Tiêu Ngự xoa chỗ cánh tay bị chọt đau, sao hắn không hề cảm nhận được tình yêu tha thiết của Tạ thế tử vậy nhỉ!

Tạ Cảnh Tu nói, “Giờ ta muốn đi xa, ra ngoài hơn ba tháng mới gặp lại ngươi, Ngọc Nhi thế mà chẳng có chút gì gọi là lưu luyến.”

Tiêu Ngự vội nói, “Có chứ, đương nhiên có mà. Không phải ta đến đây để tiễn Thế tử sao.”

“Nếu ta không bắt, ngươi sẽ đến sao.” Tạ Cảnh Tu lạnh lùng nhìn hắn, “Huống hồ ngươi lên xe liền lăn ra ngủ, nhìn ta một cái cũng không!”

Tiêu Ngự chột dạ quẹt mũi.

Vậy cũng không thể trách hắn, hắn mới mười sáu, là độ tuổi đang lớn, ăn nhiều ngủ nhiều mà.

“Ta nhìn, ta nhìn.” Tiêu Ngự trợn tròn mắt, nhìn Tạ thế tử không chớp lấy một cái.

Tạ Cảnh Tu, “…Ra lệnh mới nhìn, chỉ làm có lệ, chi bằng không nhìn.”

Tiêu Ngự rất muốn phun lửa vào mặt y. Đại gia đây sao khó phục vụ quá vậy!

“Từ lúc biết ta phải đi xa, ngươi chưa từng hỏi ta muốn làm gì, tại sao phải ra ngoài lâu như vậy.”

Tiêu Ngự xoa mặt than thở, đó là hắn tôn trọng riêng tư của người khác mà, Tạ thế tử rõ ràng có chuyện riêng muốn làm, hắn nhiều chuyện hỏi làm gì.


Tiêu Ngự, “Ta hỏi ngươi sẽ nói chắc.”

Tạ Cảnh Tu, “…Tạm thời vẫn chưa đến lúc.”

Tiêu Ngự không còn gì để nói. Tự mình không muốn nói còn trách hắn không hỏi, kiếm chuyện à.

Xe ngựa dần ngừng lại, Nhị Cửu bên ngoài nói, “Thế tử, không thể đi tiếp nữa, Thế tử phi nên về rồi.”

Hai người trong xe đồng loạt trầm mặc, Nhị Cửu chờ nửa ngày không thấy ai đáp lại, cứ như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. Thật lâu sau giọng của Tạ Cảnh Tu mới truyền ra.

“Ngươi lui xuống trước đi, ta có vài lời tâm sự với Thế tử phi.”

Nhị Cửu nghe vậy, vội vàng bảo thị vệ xung quanh lùi ra xa hơn mười bước, chính mình cũng chạy ra xa ngồi xổm một góc.

Tiêu Ngự nhìn ra ngoài từ khe hở màn xe, chỉ thấy một vùng hoang vu bát ngát, xem ra đã cách kinh thành rất xa rồi.

Hắn quay lại nhìn Tạ Cảnh Tu, Tạ Cảnh Tu chỉ khẽ mím môi, đôi mày nhíu chặt, biểu cảm gương mặt vẫn lãnh đạm nhưng không biết trong lòng đang xoắn xuýt cái gì nữa.

Tiêu Ngự hít một hơi, áp sát đến, giang hai tay ôm chầm Tạ Cảnh Tu, vuốt ve lưng y.

“Ta biết ngươi là người làm đại sự.” Tiêu Ngự nói, “Ngươi cứ làm việc của mình, ta sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, không cần phải lo cho ta.”

Điều làm Tạ Cảnh Tu bận rộn nhất mấy ngày qua không phải chuẩn bị cho y xuất hành, mà là sắp xếp thủ vệ bên cạnh hắn. Thường ngày phải bảo vệ thế nào, có người gây khó dễ phải giải quyết thế nào, tình huống khẩn cấp đột ngột phát sinh phải xử lý thế nào, chu đáo đến tận chân răng, an bài thủ vệ xung quanh Tiêu Ngự nghiêm ngặt cứ như giáp sắt thành đồng.

Tiêu Ngự không phải người sẽ thương tâm vì đợt ly biệt ngắn ngủi này, nhưng tất cả những gì Tạ Cảnh Tu làm đã khiến hắn thật sự cảm động.

Tạ Cảnh Tu sững sờ một lát mới từ từ thả lỏng cơ thể, vươn tay ôm Tiêu Ngự.

“Chờ ta trở lại.” Y nhẹ giọng nói.

Tiêu Ngự gật đầu cười, “Đương nhiên phải chờ ngươi về rồi, chúng ta đã bái đường thành thân, ta còn có thể đi đâu.”


Hai người ôn tồn một lúc Tiêu Ngự mới buông tay, Tạ Cảnh Tu lại nắm eo hắn kéo vào lòng.

“Đúng rồi, ngươi cũng biết mình là người của ta, ta phải dặn ngươi mấy câu. Lúc ta không có mặt, ngươi nhớ cách xa Tần tiểu đại phu và Ngô Hữu Quân một chút, cả Lục Dung Dung và Bách Linh cũng vậy, đừng để họ đến gần ngươi. Dù ta đồng ý để ngươi ra ngoài mở y quán cũng vì ta cưng chiều ngươi, lúc nào cũng phải nhớ rõ ngươi là Thế tử phi của ta, tất cả nam nữ đều không được thân cận.”

“…” Tiêu Ngự ngẩng đầu nhìn Tạ Cảnh Tu, cũng thật khó cho y, xem tất cả trai gái già trẻ lớn bé thành tình địch mà đề phòng…

Chờ Tạ thế tử nhập vai tổng tài bá đạo đến đã ghiền, cuối cùng cũng dẫn đoàn xe xa hoa nghênh ngang rời đi. Tiêu Ngự được Nhị Cửu và đội hộ vệ cưỡi ngựa hộ tống về kinh thành.