Một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục tướng quân vẻ mặt mang theo tiếu ý đứng ở phía sau mọi người.
Cận Tương Du mở miệng trước:
“Tiểu Lăng? Ngươi còn chưa đi?”
Hắn đi qua hướng đối phương, vô cùng thân thiết ôm vai của hắn.
Tiêu Dục Kỳ nhìn người kia từ từ đi tới gần, không khỏi thầm cả kinh, nam tử mặc quân giáp uy vũ bức nhân này cư nhiên là tuấn mỹ công tử ngoạn tú cầu hôm qua! Kỳ thật đối phương vẫn như vậy, chẳng qua là hắn mặc quân trang vào, khí chất cùng hôm qua một trời một vực, Tiêu Dục Kỳ vẫn không phát hiện.
Không ngờ mỹ nam tử nhìn như văn nhược này lại là tướng quân! Tiêu Dục Kỳ thật sự sửng sốt.
Ánh mắt thưởng thức của nam tử được gọi là ‘Tiểu Lăng’ không hề giữ lại mà bắn tới trên người Tiêu Dục Kỳ, hắn quay đầu đối Cận Tương Du nói:
“Tương Du, vừa lúc ta thiếu một tiên phong phụ trợ, để Tiêu huynh vào đội của ta đi”.
Cận Tương Du gật đầu một cái, không quên trưng cầu ý kiến Tiêu Chấn Hải:
“Đại nhân, ngài thấy thế nào?”
“Nếu Thu tướng quân để mắt, lão phu đương nhiên không có ý kiến”.
“Tạ ơn đại nhân”. Tướng quân mỹ mạo cười vái một cái.
“Dục Kỳ, lại đây bái kiến cấp trên của ngươi”. Tiêu Chấn Hải gọi, Tiêu Dục Kỳ vội vàng đi qua, Cận Tương Du giới thiệu với y:
“Vị này chính là Thu Thiếu Lăng tướng quân, võ nghệ cùng mưu lược đều là đứng đầu. Hơn nữa hắn còn là đệ nhất mỹ nam tử trong quân doanh chúng ta nga”. Hắn tinh nghịch thêm một câu, Thu tướng quân kia vừa cười vừa lắc đầu.
Tiêu Dục Kỳ ngẩn người, phụ thân đưa mắt ra hiệu cho y, y vội vàng quỳ xuống:
“Thuộc hạ Tiêu Dục Kỳ, tham kiến Thu tướng quân”.
“Không cần đa lễ, thực hoan nghênh ngươi gia nhập”. Thu Thiếu Lăng ôn hoà cười đáp lại.
Cứ như vậy, ngày thứ hai Tiêu Dục Kỳ nhập doanh đã được phân công đến dưới trướng Thu Thiếu Lăng tướng quân.
Gần đây chiến sự không nhiều lắm, binh lính trong quân doanh đại bộ phận thời gian đều là bận luyện tập võ thuật cùng cưỡi ngựa. Tiêu Dục Kỳ tuy rằng khởi điểm so với tân binh khác cao hơn một chút, bất quá như trước cần cù luyện tập, cấp trên ‘Thu tướng quân’ của y dường như thập phần coi trọng y, thường xuyên hẹn y cùng nhau luyện võ.
Một ngày, sau khi huấn luyện tập thể kết thúc, Tiêu Dục Kỳ một mình ngồi trên đống cây cạnh nghiễm tràng, cầm ngọc bội Lôi Thế Hiên tặng y, nhìn rồi nhìn lại phát ngốc.
Bỗng nhiên, một bóng râm bao phủ lên người y.
“Dục Kỳ, ngươi đang làm gì đó?”
Tiêu Dục Kỳ ngẩng đầu, Thu Thiếu Lăng thân mặc bạch y nhàn nhã đang cúi người nhìn y. Y vội vàng đem ngọc bội cất vào trong ngực, đứng dậy:
“Tham kiến tướng quân…”
“Không cần khách khí như vậy”. Thu Thiếu Lăng cười nói: “Ngươi gọi ta Thiếu Lăng hoặc Thu đại ca là được”.
“Nga… Thu đại ca”. Tiêu Dục Kỳ chọn cách gọi sau. (gọi cái kia có mà die sớm o0)
Thu Thiếu Lăng nhàn nhạt cười, từ sau lưng xuất ra một khỏa tú cầu:
“Chúng ta chơi đá cầu được không?”
“Di?”
“Đến a!” Thu Thiếu Lăng không đợi y trả lời, kéo y chạy đến bãi cỏ bên kia nghiễm tràng — bên đó là một sân đặc biệt dành cho binh lính chơi đá cầu.
Lúc chạy băng băng đón gió, hương khí trên tóc đối phương thốc lên mặt Tiêu Dục Kỳ, khiến y một trận tim đập nhanh.
Ở chung một thời gian, Tiêu Dục Kỳ phát hiện Thu tướng quân này thật sự là một chút bộ dáng quân nhân cũng không có. Trước không nói bộ dạng xinh đẹp thế gian khó cầu kia của hắn, riêng cá tính hắn đã đủ khiến người ta không biết làm thế nào rồi. Vừa thay bộ quân trang nặng nề ra, Thu Thiếu Lăng sẽ biến thành một hài tử ham chơi, hành vi cử chỉ ngây thơ đến mức khiến người ta không thể tin được. Bất quá, trong đôi mắt hắn ngẫu nhiên biểu lộ quang mang lợi hại lại là nhiếp nhân. Ngoại trừ Lôi Thế Hiên ra, Tiêu Dục Kỳ lần đầu gặp được người biến hoá thất thường như vậy.
Nói thật, loại tính cách cùng thân phận tuổi tác không tương xứng này của hắn, cùng Lôi Thế Hiên thật sự rất giống…
Hai người mặt đối mặt đứng trên cỏ, Thu Thiếu Lăng chuyền cầu cho Tiêu Dục Kỳ:
“Bắt đầu lạc!”
Hắn ra lệnh một tiếng, Tiêu Dục Kỳ lập tức vận cầu chạy, hai người đuổi theo tới hướng long môn, vài tiểu binh đi qua gần đó thấy, cũng hưng trí bừng bừng gia nhập đội ngũ bọn họ.
Thu Thiếu Lăng mặc trường bào phiêu dật, không chút nào ảnh hưởng đến động tác của hắn, hắn xảo diệu duỗi chân, trộm cầu dưới chân Tiêu Dục Kỳ, trước khi đối phương đuổi theo, hắn linh hoạt vận cầu chạy đi. Đám tiểu binh vây quanh hắn, hắn trốn trái tránh phải, vượt qua mấy bức tường người, nhấc chân vút lên! Tú cầu vẽ nên một đường cong trên không trung, bắn vào cầu môn.
“Tuyệt vời!” Hắn hưng phấn nhảy bật lên, khuôn mặt đỏ bừng nở rộ lên nụ cười rực rỡ. Tất cả mọi người bị tâm tình vui sướng của hắn cuốn hút, cũng cười theo.
“Tới thêm trái nữa!” Thu Thiếu Lăng hô, đám người ồ lên chuẩn bị một vòng đấu khác.
Tiêu Dục Kỳ cũng hoàn toàn thả lỏng, toàn bộ tình cảm dồn vào cuộc chơi, y khống chế cầu về dưới chân, nhưng chạy chưa được ba bước, cầu lại bị Thu Thiếu Lăng đoạt đi, tiểu binh khác không phục chạy qua, ngược lại ép Tiêu Dục Kỳ ra ngoài. Y vừa cười khổ vừa theo sau, đột nhiên, khóe mắt y nhác thấy một thân ảnh khôi ngô cách đó không xa —
Phía sau trướng mạc bên cạnh nghiễm tràng, một nam tử mặc quân trang đang đứng. Tuy rằng trên người khoác khôi giáp, nhưng Tiêu Dục Kỳ vẫn lập tức nhận ra thân phận của hắn — kia không phải Tư Thiệu tướng quân sao? Sẽ không lầm, đại tướng quân dáng người cao nhất trong doanh trại chính là hắn. Xem ra, hắn đã ở đó quan sát rất lâu rồi.
Tiêu Dục Kỳ dừng lại, tò mò nhìn đối phương. Đối phương không phát hiện ánh mắt của y, hắn tựa hồ là nhìn chằm chằm một điểm nào đó phía trước Tiêu Dục Kỳ, Tiêu Dục Kỳ nhìn theo tầm mắt hắn — một đám người lấy Thu Thiếu Lăng làm trung tâm đang khoái hoạt cướp cầu, không biết hắn nhìn là ai. Đang lúc Tiêu Dục Kỳ muốn tiến thêm một bước chứng thực, Tư Thiệu lại xoay người ly khai.
“Dục Kỳ — cầu bị đoạt rồi! Mau tới a! Ha ha! Nha!” Thanh âm Thu Thiếu Lăng vừa cười vừa kêu thảm thiết truyền đến, Tiêu Dục Kỳ lấy lại tinh thần, vội vàng chạy qua giúp hắn.
Mặt trời bắt đầu xuống núi, nghiễm tràng bùn vàng bị chiếu rọi thành màu vỏ quýt, cuộc chơi này cũng đã xong. Mọi người hết hơi hết sức ngã lên cỏ, có người lại mệt đến mức xoay người ngủ luôn.
Thu Thiếu Lăng, Tiêu Dục Kỳ còn có vài tiểu binh, vừa nghỉ ngơi vừa tán gẫu chuyện nhà. Lúc này, một thanh âm rụt rè nhẹ nhàng bay đến:
“Thu tướng quân… Có thể quấy rầy ngài một chút không?”
Thu Thiếu Lăng bị điểm danh ngẩng đầu — một thiếu niên cao cao tráng tráng, đang ngượng ngùng cúi đầu nhìn hắn.
Thu Thiếu Lăng rất nhanh thu vẻ tươi cười lại, đứng lên:
“Chuyện gì?”
Ngữ khí hắn lãnh tuấn khiến thiếu niên trong chốc lát chùn bước.
“Cái kia… Chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?” Đối phương cố lấy dũng khí nói.
“Được chứ”.
Thu Thiếu Lăng đi ra trước, thiếu niên theo sát phía sau. Họ đi đến trướng bồng bên cạnh, không biết nói cái gì.
Tiêu Dục Kỳ còn chưa rõ ràng là chuyện gì, binh lính còn lại lập tức ồn ào:
“Lại thêm một tên!”
“Ngươi đoán mấy chiêu?”
“Ba chiêu đi.”
“Còn ngươi?”
“Một chiêu là đủ rồi.”
Bọn họ nói đến hăng say, Tiêu Dục Kỳ đáng thương nửa câu cũng nghe không hiểu.
“Các ngươi đang nói cái gì?” Y không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Hắc, xem trò hay đi…” Bọn tiểu binh thần bí hề hề trả lời, đám người hưng trí bừng bừng nhìn qua, hai mắt lóe ra tia chờ mong, Tiêu Dục Kỳ đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, chuyên chú nhìn Thu Thiếu Lăng ở phía xa xa. Rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì a…
Xa xa hai người nói mấy câu, chỉ thấy thiếu niên dáng người to lớn kia đột nhiên hùng hổ bổ nhào về phía Thu Thiếu Lăng!
Tiêu Dục Kỳ kinh ngạc trừng mắt thật to, nhưng càng khiến người giật mình còn ở phía sau — chỉ thấy Thu Thiếu Lăng nghiêng mình một cái, thân thủ một trảo! Lật xuống!
Bùm!
Thiếu niên dáng người so với Thu Thiếu Lăng cao hơn một cái đầu bị hắn quất xuống, ngã sấp trên mặt bùn. Sở dụng thời gian không đến hai giây, Tiêu Dục Kỳ hoàn toàn mục trừng khẩu ngốc.
Đây là lực lượng gì? Đây là tốc độ gì?
Thiếu niên chán nản quỳ rạp trên mặt đất, không có mặt mũi nào đứng dậy, Thu Thiếu Lăng vỗ bụi bặm trên tay một chút, từ bên cạnh gã đi ra.
Hắn giống chuyện gì cũng chưa phát sinh, trở lại trước mặt bọn Tiêu Dục Kỳ, cười khanh khách nói:
“Thời gian không còn sớm, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Ngoại trừ Tiêu Dục Kỳ còn đang trong trạng thái ngớ ra, tất cả mọi người tập mãi thành quen đáp lại:
“Được, đi thôi đi thôi.”
Tiêu Dục Kỳ còn chưa từ trong liên tiếp các sự kiện tỉnh táo lại, chính là bị bọn họ đẩy đi, một đám người ồn ào đi đến mao bằng (lán cỏ) dùng bữa.