Đêm đó, Tiêu Dục Kỳ cô độc ngồi ngẩn người trên giường.
Lôi Thế Hiên không gọi y về, cũng không chủ động đến tìm y. Lần này chính là lần đầu tiên từ sau khi họ chính thức có quan hệ nhục thể.
Này đại biểu cái gì đây…
Nhìn thấy tình cảnh hôm nay hắn cùng vị Thương tiểu thư kia ở chung, nội tâm y dường như hiểu được một chút gì đó, cũng dự đoán được sắp sửa phát sinh chuyện gì.
Y chưa từng nghiêm túc tự hỏi qua quan hệ của bọn họ, chỉ là luôn luôn theo ý chí Lôi Thế Hiên, theo bản năng chính mình mà làm. Y cũng không chủ động tranh thủ cái gì, cho nên, khi những thứ không phải dựa vào chính mình cố gắng đạt được phải biến mất, y lại không có quá nhiều thương cảm…Không biết mình rốt cuộc là trì độn quá…, hay là bản chất lãnh khốc vô tình.
Lúc trước khi nghe hắn nói phải thú thê, y quả thật khổ sở một trận, thế nhưng hiện tại hồi tưởng lại, mình căn bản không cần phải khổ sở, càng không có quyền khổ sở.
Y từ trước đến nay vốn không có hy vọng xa vời tới một ngày mình độc chiếm được Lôi Thế Hiên, tuy rằng y trước kia xác thực được hắn độc sủng.
Rất nhiều thời điểm khi y nghĩ đến mình sắp mất đi hắn, hắn liền thực đúng lúc trở lại bên cạnh y, ôn nhu ôm y, hứa hẹn vĩnh viễn không ly khai y, làm cho y ngay cả thời gian thương tâm cũng không có, đã lập tức được cảm giác hạnh phúc vây quanh.
Hiện tại, hắn lại mặc cho y trầm luân xuống, cái gì cũng không giải thích, cái gì cũng không biểu lộ, hàm hàm hồ hồ, khiến cho y một mình miên man suy nghĩ…
Muốn bi thương, lại dường như bi thương không nổi muốn tỉnh lại, dường như lại khó có thể tỉnh không bằng cứ tiếp tục mơ hồ như vậy đi, không thèm nghĩ nữa, không làm gì cả, để cho hết thảy thuận theo tự nhiên…
“Hôm nay dừng ở đây, giải tán”.
Giáo đầu ra lệnh một tiếng, đám người trên sân huấn luyện đều tự tán đi.
Tiêu Dục Kỳ đem trường côn để vào đúng chỗ, lau mồ hôi trở về phạm vi hoàng cung.
Trên hành lang dài gặp tiểu thái giám bên cạnh Lôi Thế Hiên.
“A, Tiêu đại nhân. Điện hạ nói hôm nay phải cùng Thương tiểu thư đi thú liệp tràng (bãi săn), ngài không cần đi cùng”. Thái giám thông tri nói.
“Nga…” Tiêu Dục Kỳ ngơ ngác một chút mới nghe hiểu được, gật đầu đáp lời:
“Đa tạ ngươi, ta đã biết”
Tiểu thái giám hạ thấp người ly khai.
Tiêu Dục Kỳ đứng ở chỗ cũ, ngây người thật lâu.
Cuối cùng, y nhẹ nhàng hít một hơi, hướng thư phòng mà đi, định đọc sách tiêu ma thời gian cả ngày.
Năm ngày rồi.
Tiêu Dục Kỳ đứng ở trước thư giá, không chút để ý mà lật xem sách vở, mắt nhìn từng hàng từng hàng câu chữ, trong đầu lại một chữ cũng không đi vào.
Trong năm ngày này, y cũng chưa cùng Lôi Thế Hiên chạm mặt qua, cho dù ‘loại quan hệ kia’ của bọn họ đã không còn tồn tại nữa. Nhưng mà, lấy thân phận thiếp thân thị vệ của y mà nói, này cũng là tương đối không bình thường.
Lôi Thế Hiên rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì…Chẳng lẽ ngay cả công tác thị vệ của mình cũng đều bị tước đoạt sao? Hắn tính xử trí y như thế nào đây?
“Ai…” Y thở dài, đem sách thả lại, buồn bực mà đi ra ngoài cửa.
Đây là thư phòng chuyên dụng của Lôi Thế Hiên, thiết trí ở lầu trên Thái tử học đường. Vừa đi ra khỏi cửa phòng, nghênh diện có thể nhìn thấy nhân công hồ (hồ nhân tạo) rộng lớn của hoàng cung, từng trận gió mát dễ chịu phả vào mặt.
Tiêu Dục Kỳ hai tay vịn lan can, nhìn ra phía xa xa.
Trên mặt nước sóng gợn lấp lánh, phiêu đãng mấy chiếc thuyền hoa hoa mỹ, thanh âm những người trên thuyền nói chuyện cười đùa, cùng tiếng cầm tiêu của nhạc sư, đều có thể từ trong không khí mỏng manh truyền tới.
“A?” Tiêu Dục Kỳ nheo mắt lại, nhìn một chiếc thuyền hoa lớn nhất xa hoa nhất trong đó. Một đôi thanh niên nam nữ ra khỏi khoang thuyền, đứng ở đầu thuyền ngắm phong cảnh.
Thiếu niên ôn nhu gạt những sợi tóc thiếu nữ bị gió thổi loạn, hai người nhìn nhau cười.
Nhìn thân ảnh quen thuộc kia của hắn, Tiêu Dục Kỳ cảm thấy trái tim giống như bị người hung hăng bóp chặt…
Đứng trước mặt tổng trưởng thị vệ, Tiêu Dục Kỳ cũng không cảm thấy chấn động quá lớn.
“… Nguyên nhân là như thế này, cũng không phải ngươi công tác không tốt, chính là nhân thủ vừa vặn bão hòa. Hơn nữa ngươi dĩ vãng đều phi thường tận trung với cương vị công tác, chúng ta đều cho rằng, hẳn là cho ngươi hảo hảo nghỉ ngơi một chút”.
Nam tử trung niên cao tráng ngồi trên ghế, trong mắt mang theo quan hoài.
“Ân, thuộc hạ hiểu”. Tiêu Dục Kỳ bình tĩnh nói.
“Này cũng không phải sa thải ngươi, ngươi như cũ vẫn là thị vệ điện hạ, hiện tại chẳng qua là cho ngươi trước nghỉ về nhà mà thôi. Đợi tới lúc cần, điện hạ nhất định sẽ triệu ngươi trở về”. Thị vệ trưởng lại giải thích lần nữa.
“Vâng, đa tạ hảo ý của ngài. Ta đã biết”. Trong ngữ khí Tiêu Dục Kỳ vẫn là không có tình tự gì bất thường.
“Vậy là tốt rồi”. Thị vệ trưởng yên lòng, nói: “Như vậy, hai ngày này ngươi có thể về nhà, chúng ta sẽ tìm người bổ khuyết chức vị của ngươi”.
“Vâng. Thuộc hạ cáo lui.” Y khom người nói.
Thị vệ trưởng gật đầu, mỉm cười nhìn y ly khai.
Tiêu Dục Kỳ bước chậm hướng gian phòng mình.
Tim không đập nhanh hơn, tư duy cũng không hỗn loạn. Vì cái gì mình còn có thể lãnh tĩnh như vậy, ngay cả y cũng cảm thấy bất khả tư nghị, thật là trì độn đến loại cảnh giới này sao…
Cước bộ bắt đầu nhanh hơn, y thầm nghĩ mau mau thu thập đồ đạc cho tốt, ly khai nơi này. Tuy rằng thị vệ trưởng nói nội trong hai ngày rời đi, thế nhưng nếu được cho phép, y lưu lại nửa khắc cũng là lãng phí thời gian, không bằng liền đi ngay hôm nay…
Đồ vật này nọ không nhiều lắm, chỉ có y vật đơn giản, phối kiếm cùng với bộ sách, đồ vật khác trong phòng cũng không thuộc về y.
Đúng vậy…Cho dù chúng nó đã cùng y sinh hoạt hai năm, lại vẫn như cũ không thuộc về y, cũng như ‘người kia’… tình cảm của đối phương, thân thể đối phương, cho tới bây giờ cũng không là của y.
Không hề lưu luyến mà mở cửa phòng, y trực tiếp đi hướng thành môn phía bắc hoàng cung, nơi đó chuyên là cửa để cho hộ vệ tiến xuất.
Dọc theo tường thành cao ngất, xuyên qua vài trạm canh gác, y thuận lợi tới bắc thành môn.
Ở bên dưới cánh cửa vững chắc, đứng một người —
Tiêu Dục Kỳ hít sâu một hơi, dừng cước bộ.
Lôi Thế Hiên trên người mặc Thái tử phục thủ công tinh tế, đầu đội kim hoàng phát quan, nhìn y không chuyển mắt.
Khoảng cách giữa họ hơn mười thước, không nói gì mà ngưng mắt nhìn đối phương.
Mặc dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nhưng Tiêu Dục Kỳ cảm giác giống như qua vài thế kỷ, y đã thật lâu không nhìn thấy hắn gần như thế.
Trong ánh mắt Lôi Thế Hiên bao hàm tình tự phức tạp, đó là điều Tiêu Dục Kỳ không thể lý giải.
Trầm mặc, trầm mặc một lúc lâu.
“Ta đã biết ngươi sẽ lập tức ly khai”. Đôi môi anh đào hồng phấn dật ra câu này nghe giống như lời trách cứ.
“Thực xin lỗi…”
Rõ ràng chính mình không có sai, Tiêu Dục Kỳ vẫn là cúi đầu xin lỗi, y đã quen ở trước mặt hắn biểu hiện ti cung khuất tất (khúm núm, hèn mọn).
Lôi Thế Hiên mày liễu khẽ giật.
“Ngươi không hỏi ta nguyên nhân làm như vậy?” Lôi Thế Hiên chỉ chính là chuyện phái y rời đi.
Tiêu Dục Kỳ lắc đầu.
“Ngươi sẽ không sinh khí sao?” Lôi Thế Hiên hỏi lại.
Đáp án vẫn là lắc đầu.
“Ha…Ngươi thật đúng là thích ứng trong mọi tình cảnh…” Lời nói Lôi Thế Hiên mang ý trào phúng.
Tiêu Dục Kỳ không rõ hắn vì sao trào phúng mình như vậy, y ngẩng đầu, đôi mắt trung hậu thành thực nhìn thẳng hắn.
Lôi Thế Hiên lại chuyển mắt, lảng tránh ánh mắt y.
“Cứ làm theo mệnh lệnh của ta, ngươi trước về nhà đi, ta hiện tại cái gì cũng không thể nói cho ngươi”. Hắn ném lại những lời này, phất tay áo bỏ đi.
Tiêu Dục Kỳ không biết hắn muốn nói cho y cái gì, chỉ là hoang mang nhìn bóng lưng hắn rời xa, sững sờ hồi lâu, sau đó tiếp tục đi hướng thành môn ngoại.
Lôi Thế Hiên đi đến chỗ ngoặt tường thành, phát hiện Thương Vũ Trữ đứng ở nơi đó, xem ra là đang chờ hắn. Bên cạnh nàng còn có một mỹ nữ thanh tú dáng người thon dài.
“Ngươi cho là như vậy thật sự tốt sao?” Thương Vũ Trữ lo lắng hỏi.
Lôi Thế Hiên sau khi nhìn một chút Tiêu Dục Kỳ đã ra khỏi cửa, kiên định trả lời:
“Ta hiện tại chỉ có thể làm như vậy”.
Sau đó hắn lướt qua các nàng, cũng không quay đầu lại đi trở về phạm vi cung điện.