Ngự Thú Nữ Vương

Quyển 2 - Chương 40: Quả nhiên là ngươi

"Lão đại, làm sao bây giờ?"

Bị thủ hạ hỏi lão đại mặc áo đen nhíu chặt mày. Nếu là người đến, bọn họ

tất nhiên sẽ sẵn sàng giương đao đánh nhau hoàn toàn không sợ. Nhưng nếu đến là một đàn mãnh thú thì thật không biết phần thắng có được là bao

nhiêu. Hơn nữa vụ thảm sát trên Đại hội võ lâm trước đó - một đám mãnh

thú xé xác anh em Vương gia vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ mỗi người.

Trong lúc đám sát thủ đang bế tắc, thì sau lưng bọn họ truyền đến tiếng bước chân.

Mọi người quay đầu lại nhìn, lập tức thấy đỉnh một cỗ kiệu thực hoa lệ xuất hiện ngay trước mặt bọn họ. Tám phu khiêng kiệu thân hình cao lớn, cước bộ trầm ổn, nam tử áo xanh cường tráng ngẩng đầu. Phía trước còn có một nam tử đeo mặt nạ.

Âu Dương Tĩnh buông ngọc tiêu nhìn cỗ kiệu, tới rồi sao?

Sở Ly La và anh em Âu Dương An tương tự nhìn lên, càng hứng thú cong môi.

Vẻ mặt xinh đẹp thật sự là phô trương, chẳng lẽ muốn so với công chúa

nàng còn lớn hơn sao. Thật sự khiến người ta chướng mắt.

"Các

ngươi là ai?" trước mặt người áo đen kia là đối tượng muốn ám sát, sau

lưng lại là người lạ mặt, chân mày càng thêm nhíu chặt. Hi vọng không

phải trước sau giáp công là tốt rồi.

"Chúng ta tới giúp các

ngươi." Người đeo mặt nạ mở miệng, ánh mắt bắn về phía Âu Dương Tĩnh,

hận ý dày đặc theo đó cũng không giảm đi chút nào.

Âu Dương Tĩnh chợt nhíu mày, thật kỳ lạ. Nàng không nhớ từ lúc nào thì quen biết một người như vậy?

"Các ngươi......"

"Dừng kiệu." Thủ lĩnh của đám người áo đen kia nheo chân mày còn muốn nói gì

nữa, nhưng lại nghe thấy một giọng nói mềm mại ngọt ngào, âm thanh từ

trong kiệu phát ra. Nhờ đó mới biết thì ra bên trong kiệu là một cô gái.

Tám hán tử đem cỗ kiệu vững vàng ngừng lại. Một bàn tay ngọc thon dài vén

màn kiệu lên, sau đó một bóng dáng nữ tử tinh xảo từ bên trong lộ ra.

Ngón tay như cọng hành, môi son đỏ mọng. Nữ tử như cây tường vi kia

không phải Âu Dương Thấm thì là ai?(câu trên kia hình như là ngón tay

mềm như rễ hành phải ko ss? E thấy buồn cười quá)

"Âu Dương Thấm, quả nhiên là ngươi." Âu Dương Tĩnh đã đoán được từ trước, nên khi gặp

lại Âu Dương Thấm thật cũng không giật mình.

Âu Dương An và Sở Ly La cũng bình tĩnh nhìn Âu Dương Thấm, đáy mắt thoáng hiện từng trận

lạnh băng. Bọn họ vẫn chưa quên Âu Dương Thấm ở sau lưng đã làm những

trò quỷ quái gì.

"Ngũ muội muội, chúng ta gặp lại rồi." Âu Dương

Thấm vẻ mặt vẫn không đổi mềm mỏng ôn nhu, càng như thế lại càng lộ rõ

dối trá, khiến người xem muốn nôn mửa.

"Đừng đùa nữa, ngươi vẫn

nên gọi tên ta đi. Ta không dám trèo cao đâu." Âu Dương Tĩnh cười hì hì

lại đổi ha ha: "Nhưng, chắc ngươi không phải đặc biệt ở đây chờ chúng ta chứ?"

Đám người áo đen cũng nhìn về phía Âu Dương Thấm. Đại khái đã hiểu bọn họ là hai chị em, nhưng quan hệ không tốt.

Âu Dương Thấm nhìn Âu Dương Tĩnh vẻ mặt cười hì hì, mà trong lòng bốc hỏa. Ý cười giả dối lập tức tắt ngúm, dung nhan lạnh lẽo nhìn:

"Âu Dương Tĩnh, bớt sàm ngôn đi. Ngươi hại mẫu thân cùng hai vị huynh trưởng của ta, giờ cũng là lúc nên thanh toán rồi."

"Cả ta nữa." Nam tử đeo mặt nạ cũng mở miệng.

"Ngươi là ai?" Âu Dương Thấm tìm nàng gây chuyện thì đã rõ nguyên nhân, nhưng nam tử đeo mặt nạ này là ai?

"Ma Sát." Nam tử kia nghiến răng nghiến lợi nói, hận ý ngút trời.

Những người áo đen vừa nghe lời của hắn đều giật mình nhìn lại. Không thể

nào, sao hắn ta lại là Ma Sát - người có vẻ bề ngoài như trẻ con được?

Âu Dương Tĩnh vẫn cau mày, ấn tượng không nhiều. Nhưng dù là ai, một khi đã là kẻ địch, đều không cần phải nhẹ tay.

"Các ngươi muốn báo thù chứ gì, có bản lĩnh thì tới đi."

"Hừ, vậy thì ngươi tới số rồi."

Dứt lời, Âu Dương Thấm đột nhiên lấy ra một cái ống trúc. Một luồng khói

đen từ trong ống trúc phun ra, bay vụt đến giữa không trung, sau đó

giống như pháo hoa nở tung rồi biến mất.

Âu Dương Tĩnh bọn họ hiểu được, đây là một loại tín hiệu liên lạc. Ba người nhìn nhau, xem ra Âu Dương Thấm đã có chuẩn bị.

Quả nhiên, không lâu sau, chợt nghe thấy một tràng tiếng bước chân hỗn độn. Hơn nữa lấy công lực của anh em Âu Dương An có thể nhìn ra trong đám

người đến có không ít cao thủ võ công tuyệt đỉnh.

Rất nhanh, một

đám người lập tức xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ. Chỉ là chỗ đất

rừng này không được rộng lắm lại bỗng nhiên nhảy ra nhiều người như vậy, nhất thời nhìn qua có vẻ chật chội. Cầm đầu đám người kia quả nhiên là

mấy người Đại hội võ lâm.

Âu Dương An bọn họ vừa nhìn là hiểu.

Khó trách Âu Dương Thấm muốn tung ra lời đồn trên người Âu Dương Tĩnh có dấu bí kíp điều khiển thú. Thì ra là muốn kích động lòng tham của đám

người giang hồ, lợi dụng bọn họ để đối phó với anh em nàng.

"Vương lão gia, Đậu chưởng môn, Hứa chưởng môn, Vũ chưởng môn, Tề công tử, các vị đã đến." Âu Dương Thấm thấy người tới, gương mặt nổi lên ý cười, gật đầu với bọn họ.

"Âu Dương cô nương." Vài người cũng hướng về

nàng ta gật đầu, sau đó đều đưa ánh mắt tới chỗ Âu Dương Tĩnh. Hứa

chưởng môn bọn họ ở Đại hội võ lâm đã tận mắt thấy Âu Dương Tĩnh dùng

tiếng tiêu điều khiển thú, đối với nàng vừa là sợ, nhưng cũng vừa khó

nén được lòng tham.

Mà Vương lão gia khi nhìn thấy kẻ thù giết

con mình, hận ý ngập trời. Chỉ ước gì ngay lúc này có thể chính tay mình đâm chết kẻ thù, dùng máu tươi của bọn chúng để tế điện các con của

ông.

"Chính các ngươi, chính các ngươi đã hại chết Phong nhi, Yên nhi, Vân nhi của ta. Hôm nay lão phu nhất định phải chính tay đâm chết

các ngươi, báo thù cho con ta......" Vương lão gia hướng về Âu

Dương Tĩnh bọn họ gầm thét.

Âu Dương An bọn họ nhíu chân mày. Đây là phụ thân của anh em Vương Phong ư. Xem ra võ công cũng không tầm

thường, nhưng vẻ mặt thì rất ngang ngược kiêu ngạo. Khó trách có thể

nuôi ra bọn Vương Phong biến chất như vậy.

"Ông muốn báo thù?!

Bằng vào sức của bọn họ sao?" Âu Dương Tĩnh khẽ nâng cằm, đem ánh mắt

dừng ở chỗ bọn người Hứa chưởng môn: "Nếu ta nhớ không lầm, vài vị ở đây không phải trong Đại hội võ lâm vẫn tự xưng muốn nâng cao chính nghĩa,

đại anh hùng vì dân trừ gian diệt ác đó sao?" Trên mặt nàng mang theo ý

cười, nhưng ba chữ ‘đại anh hùng’ từ miệng nói ra lại thật châm chọc.

Đám người Hứa chưởng môn mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng vẫn giả làm quân tử. Một đám rất nhanh lập tức bày ra dáng vẻ chính nghĩa lẫm liệt hiên

ngang nói: "Đúng vậy, hôm đó yêu nữ ngươi trước mặt bao nhiêu anh hùng

võ lâm dùng yêu thuật hại chết huynh muội Vương gia. Hôm nay, ta sẽ cùng Vương lão gia đem yêu nữ ngươi bắt lại, vì những người vô tội đã chết

mà báo thù rửa hận......"

"Đúng, bắt yêu nữ lại."

"......"

"Chậc chậc chậc......" Nhìn đám người dối trá trước mặt, Sở Ly La cũng

gợi môi, cười như không cười nhìn bọn họ: "Ta từng gặp qua nhiều người

không biết xấu hổ rồi nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như các người. Chứ không phải các người vì nghe được lời đồn, nghĩ Tĩnh nhi có bí kíp điều khiển thú, muốn đến cướp đi để xưng bá võ lâm sao? Còn nói mình là đại

anh hùng, đúng là một đám ngụy quân tử......"

Đám người Hứa

chưởng môn thấy mục đích bị vạch trần, cả đám sắc mặt càng thêm xấu hổ.

Bọn họ trừng mắt, trực tiếp cầm kiếm tấn công về phía đám người Âu Dương An. Mà bọn người áo đen lúc trước cũng tranh thủ xông vào. Một đám

người vây lấy tấn công Âu Dương An, Sở Ly La, Âu Dương Tĩnh.

Âu Dương Thấm và Ma Sát đứng bên cạnh, mắt lạnh nhìn vào. Bọn họ đang chờ đợi cơ hội, một cơ hội ngư ông đắc lợi.