Ngự Quỷ Hữu Thuật

Chương 62: Dấu hiệu ra trận

Cây Ngân Hoa tuy rằng vô cùng to lớn, diện mạo tráng lệ, hơn nữa hình thể đặc biệt có một loại cảm giác kỳ diệu, thân cây ở giữa hình dáng giống như một cái ngai vàng tự nhiên, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy chỉ có người tôn quý mới có thể ngồi lên đó, thế nhưng ở trong mắt Thẩm Tu, bất quá chỉ là một cái cọc gỗ, đặc biệt trắng mà thôi.

Cho nên hắn đứng dưới tán cây Ngân Hoa, cũng không cố ý tới gần quan sát kĩ càng, tùy ý tìm một khu vực có tầm nhìn coi như không tệ, cùng với những người khác yên lặng chờ đợi. Tên quỷ tộc cao đẳng kia liền đứng sau lưng Thẩm Tu, này cũng không có gì đáng nói, có lẽ đối phương còn không có dự định lập tức rời khỏi hắn, hắn chỉ có chút ngạc nhiên, vì sao chỉ chớp mắt một cái, ánh mắt của bọn Viêm Lam nhìn về phía hắn trở nên có chút quỷ dị.

Là đang chỉ trích hắn lừa dối đồng tộc dễ dụ của bọn nó?

Trời đất chứng giám, hắn cảm thấy bản thân hắn không hề làm gì cả!

Cái loại ánh mắt xoi mói, nghi ngờ, kinh ngạc, chúc phúc… Thẩm Tu híp mắt một cái, bình tĩnh quay đầu nhìn sang bên, có lẽ đám quỷ tộc đôi khi yêu thích việc lén lút tưởng tượng một số chuyện, hắn cũng không tò mò thầm suy đoán chúng nó nghĩa gì.

“Thẩm Tu, ngươi cư nhiên coi ngự quỷ là người nhà?” Tắc Văn sắc mặt không đồng ý, nghe nam nhân kia nói linh tinh, nếu cứ như vậy, tôn nghiêm của Ngự Quỷ sư ở đâu? Hơn nữa nhìn bộ dáng hai người rất giống bạn lữ…

“Ngươi nói như vậy, quá qua loa, hơn nữa còn dám động tay động chân phá viên hoàn điều khiển quỷ tộc, e rằng Hải Thanh đại sư còn chẳng biết gì!” Thanh Ngải lúc này dùng thân phận của Thuật Sĩ, đến cảm khái tác phong của phái Ngự Quỷ sư là không đúng “Bất quá chỉ là một tên quỷ tộc ngoại hình tốt một chút, cũng đáng giá ngươi để bụng như vậy?”

“Không giáo dục, chính là như vậy, dẫn ngươi ra ngoài, không khỏi thật mất thể diện.” Tắc Văn tiếp tục lải nhải nói với ThThaamTu, bày ra bộ dạng tiền bối, tựa hồ hoàn toàn quên mất việc người ta cũng một mình một tấm thiệp mời.


Lục Chiến đứng ở phía sau chủ nhân, nghe vài câu, đương nhiên biết hai tên nhân tộc này dùng nó làm lý do, dùng để châm chọc chủ nhân, nó lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người một cái, bởi vì Thẩm Tu đứng ở phía trước, không chú ý đến hành động của quỷ tộc đang đứng phía sau lưng hắn, hắn lúc này, chỉ chuyên tâm suy nghĩ đến việc của Quỷ Vương.

Tắc Văn từng gặp không ít quỷ tộc quật cường mạnh mẽ, nhưng không có một con quỷ tộc nào, có thể giống như cái con quỷ tộc đứng sau lưng nam nhân kia, làm cho gã cảm thấy sợ hãi không lý do, nháy mắt liền cảm giác bản thân trở thành một con chuột đứng dưới móng vuốt của con mèo mặc nó xâu xé… Không thể! Mặc dù là quỷ tộc cao đẳng, cũng sẽ không có loại khí tràng cường hãn như vậy!

Thanh Ngải đã mềm nhũn cả chân, gã quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn đôi mắt của quỷ tộc cao đẳng kia, cố gắng trấn tĩnh tâm lý, Thuật Sĩ cấp hai, sự tồn tại này vốn dĩ đặt ở đâu cũng sẽ khiến người tôn kính, sao lại có thể co cụm trước mặt một con quỷ tộc.

“Xem ra, thực lực của Lục Chiến lại tiến bộ.” Ô Minh đứng ở xa xa nhìn mấy người này âm thầm giao phong, không khỏi thấp giọng nói với Viêm Lam đang đứng bên cạnh “Thiên phú của nó vốn rất tốt, trước kia Mục Ngôn đúng là có mắt không tròng, bạch mù một người bạn tốt như vậy.”

“Mục Ngôn cũng xứng đáng? May mắn mà nó bỏ qua!” Viêm Lam không tỏ rõ ý kiến, thế nhưng đối với đánh giá của Ô Minh vẫn rất tán đồng “Tinh thần lực của nam nhân kia tự hồ rất cao, Lục Chiến một thời gian dài giao lưu tinh thần với hắn dẫn đến cả hai cùng tiến bộ, trăm ích mà không một hại.”

Ngự Quỷ sư tốt, là có thể không ngừng tăng thực lực của ngự quỷ lên, cái này cũng là lý do tạo nên những Ngự Quỷ sư đời đầu, không phải một tên quỷ tộc nào lại nguyện ý đang yên đang lành đi chạy chân cho người khác, còn lại là cái loại không thu lệ phí? Mặc dù có dính tới một chút phương diện luyến ái yêu thương lẫn nhau, cũng khó có thể đem loại khế ước này mở rộng, hỗ trợ cùng nhau có lợi, mới là cơ sở tạo nên hiệp nghị của ngự quỷ đời thứ nhất.

“Cho nên, Lục Chiến là tìm đến một gia đình tốt sao?” Nham Thạch gãi gãi đầu, cảm thấy cao hứng thay cho đồng tộc, đối phương không muốn trở lại trong thôn, cũng không sao cả, vốn dĩ quỷ tộc sau khi trưởng thành có quyền đi lại tùy ý, chỉ cần lúc nào làng gặp nguy phải dùng toàn bộ khả năng trở về là được “Nó nhìn qua thật cao hứng.”

Lục Chiến xác thực thật cao hứng, điều này thể hiện ở chỗ lúc này nó đanh nhếch nhếch khóe môi, sắc mặt lại có chút nhu hòa.

Toàn bộ đều bởi vì Thẩm Tu vừa nghe Thanh Ngải cùng Tắc Văn nói mấy câu kia, nhíu mày đáp lại một câu “Dáng dấp nó rất tốt, cho nên cảm thấy bản thân các ngươi mất mặt xấu hổ cũng không cần đi ra ngoài tìm đả kích.”


Hai người phẫn nộ nhưng lại không thể ra tay, không bàn đến việc có đánh thắng hay không, hiện tại đang ở địa bàn của quỷ tộc, thành viên của nhân tộc vẫn cần phải khiêm tốn một chút.

Nhìn đi, chủ nhân cũng cảm thấy nhìn nó vừa mắt, Lục Chiến trầm mặc không nói, nhưng trong lòng dâng lên vài phần cảm giác ngọt ngào, tóm lại là chủ nhân thấy nó tốt, cứ việc chỉ là nhìn bề ngoài nó mà đánh giá, nhưng mưa dầm thấm lâu, sẽ nhìn ra tâm ý trong lòng nó.

An Nghĩa cảm thấy y có nghĩa vụ nhắc nhở người bạn mới kết giao này, có thể đừng lúc nào cũng đi tú ân tú ái hay không, làm cho mắt của một đám sinh vật độc thân bị cay mù không quan trọng lắm, trọng điểm là tên quỷ tộc cao đẳng đứng phía sau hắn thật sự là cười vô cùng quỷ dị a, trong ánh mắt sáng loáng chỉ in duy nhất thân ảnh của nam nhân, An Nghĩa cảm thấy Thẩm Tu thật sự chỉ là thuận miệng nói một câu nó là người nhà của hắn mà thôi…

Bất quá, y vừa mới đi lại gần, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo của Lục Chiến lại liếc nhìn sang y.

An Nghĩa bị nó nhìn chăm chú chảy vài giọt mồ hôi lạnh, cái loại ánh mắt mang theo vài phần ý cười cùng với vui vẻ vừa nãy đều là giả tạo sao?!

“Làm sao vậy?” Thẩm Tu thấy tên Đấu Linh này tựa hồ muốn nói lại thôi, liền theo lễ phép mở miệng dò hỏi.

“Ây… Không có gì, chính là muốn nói, ngươi với ngự quỷ của ngươi, quan hệ thật sự rất tốt a, ha ha ha!” An Nghĩa một bên thẳng thắn cười nói, một bên đáy mắt âm thầm rơi lệ, đó nhất định là ánh mắt cảnh cáo! Hắn tốt nhất là không nói cái gì hết, trực tiếp ngầm thừa nhận là được.

“Đương nhiên, nó là người nhà ta.” Thẩm Tu nhìn thấy hai tên đeo mặt nạ đứng ở gần đó lập tức liếc mắt nhìn sang, tưởng bọn họ muốn bắt thóp, liền thuận miệng công nhận, bản thân cũng không thể tự đánh mặt mình, kỳ thực nói đến quan hệ, hắn suy nghĩ một chút, cũng chẳng có gì đặc biệt, không có hành động đặc cách nào, cứ việc tên quỷ tộc cao đẳng này trên thực tế thật sự phù hợp khẩu vị của hắn.

Lục Chiến nghe vậy, nụ cười trên mặt nhất thời lộ ra một chút, Viêm Lam cùng với tộc nhân trong thôn đã xác định quan hệ ở giữa một người một quỷ kia thật sự không hề đơn giản!

Thẩm Tu trả lời xong, đột nhiên nghĩ tới gì đó, liền hơi ngượng ngùng quay người sang, nhẹ giọng nói “Xin lỗi, không hỏi ý kiến của ngươi trước… Cũng chỉ là kế tạm thời, ta chỉ có một tấm thiệp mời, sắp đến lúc đăng cơ của Quỷ Vương, khu vực bên ngoài hiện tại không an toàn.”


Thanh âm của nhân tộc trầm thấp nhẹ nhàng, hơn nữa mang theo vài phần trầm ổn, bởi vì ở ngay sát, nó có thể cảm nhận được hơi thở khí tức của người kia, phảng phất giống như được chủ nhân nhẹ nhàng chạm tới, Lục Chiến buông thẳng tay ở hai bên người, hơi nắm chặt nắm tay, nhưng sắc mặt lại tỏ ra không cảm xúc, nhíu nhíu lông mày, nói “Việc này không ngại, chủ nhân không cần giải thích.”

Thẩm Tu thấy tên quỷ tộc trước mắt này biết vâng lời, là một quỷ tộc bản tính thuần lương, cảm giác cần phải đối với nó khá hơn một chút.

Tuy rằng chỉ là một quỷ tướng mạo tuấn mĩ, lại rất thật thà…

An Nghĩa đứng một bên “…” Tốc độ trở mặt của con quỷ này rất nhanh!

Thẩm Tu không để ý mấy việc này, hắn ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời, tựa hồ ngửi được một loại khí tức nào đó không giống bình thường, quả nhiên, rất nhanh, mây đen lan rộng, sấm vang chớp giật, giống như chẳng mấy chốc sẽ có mưa lớn đổ ào ào, đa phần quỷ tộc ở đây đều muốn tránh mưa, thế nhưng nghĩ đến việc chẳng mấy chốc nữa Quỷ Vương sẽ đến, mọi người cũng đều nhịn xuống. Tắc Văn cùng với Thanh Ngải lại không nhịn được, bị mưa xối cho ướt sũng, còn cái gì khí chất hình tượng nữa? Tắc Văn sai ngự quỷ của mình đến làm vật phẩm che mưa, cùng với Thanh Ngải đứng chung một chỗ, cũng không để ý đến tên quỷ tộc khí huyết hung sát cùng với sắc mặt lạnh lẽo kia.

Nhìn qua liền biết không phải là một chủ nhân tốt, không biết tên Ngự Quỷ sư cấp sáu này có bao nhiêu tự tin, mới dũng cảm như vậy, An Nghĩa đứng ở một bên nhìn, có chút kiêng kị tên quỷ tộc sát khí quá nặng kia, hơn nữa nhìn xung quanh, rất nhiều đồng tộc đều bảo trì khoảng cách nhất định với nó, chắc chắn danh tiếng của nó cũng không quá tốt, y liền so sánh với ngự quỷ của Thầm Tu…. A không, là người nhà Thẩm Tu, vừa nhìn liền biết là giáo dục tốt, ít nhất mối quan hệ cũng tốt, nghe nói còn có một thôn xóm với những tộc nhân hữu hảo.

Ngự Quỷ sư cần phải rèn cho bản thân có năng lực mạnh mẽ, thế nhưng chọn ngự quỷ cũng là chuyện rất trọng yếu.

Thẩm Tu đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, tên quỷ tộc cao đẳng kia muốn đi tìm vài lá cây lớn lại đây, đều bị hắn giơ tay ngăn cản, nói “Không vội, chúng ta tiếp tục nhìn xem.”

Lục Chiến không rõ, cũng theo chủ nhân tiếp tục nhìn bầu trời, rất nhanh, mây đen giăng đầy bầu trời bỗng nhiên lộ ra một luồng kim quang, xuyên thấu qua tầng mây dày nặng, chiếu sáng toàn bộ khu vực cây Ngân Hoa, nhất thời ánh sáng vàng tập trung lại, ấm áp giao hòa, nhân tộc cùng với quỷ tộc ở chỗ này đều cảm nhận được một loại kỳ tích cùng với hạnh phúc từ trên trời giáng xuống, một lát sau, Quỷ Vương đúng hẹn mà tới.

Đạp qua tầng mây, cưỡi vệt kim quang kia mà đến!


Bởi vì mọi người bị ánh sáng mạnh mẽ kích thích nên chỉ nhìn vài giây, liền không nhịn được nhắm chặt hai mắt lại, đợi đến lúc vệt kim quang tản đi, Quỷ Vương dáng người thẳng tắp, dung mạo tuấn mỹ đã đứng ở khu vực trung tâm của cây Ngân Hoa, vén vạt áo, thản nhiên ngồi lên trên ngai vàng.

Đại điển đăng cơ vô thanh vô tức tiến hành, quỷ tộc thậm chí còn chưa xác định được Quỷ Vương đột nhiên xuất hiện này, cũng không kịp hỏi bất cứ vấn đề gì, đối phương liền cứ như vậy thượng vị… Ít nhất là nhìn bề ngoài, có người không muốn đáp ứng, cũng không biết.

Tại bên trong sử sách được ghi chép lại của quỷ tộc, xác thực là có truyền thuyết Quỷ Vương từ trên trời giáng xuống, cả người đắm chìm trong kim quang, hơn nữa người tin phục rất nhiều, hiện tại sự thực bày ra ngay trước mắt, hơn nữa tên Quỷ Vương này tản mát ra một loại khí tức khiến người cảm nhận được một loại sức mạnh vô cùng lớn không gì sánh được.

“Bệ hạ đích thân tới, quỳ xuống nghênh đón!” Người đeo mặt nạ hoa văn hồng cao giọng hô lên.

Nhất thời đa số quỷ tộc ở đây đều quỳ xuống, hoàn cảnh này, chỉ tồn tại trong sử sách, chúng nó tin tưởng kỳ tích tái hiện.

“Nếu như ai có ý kiến, có thể tiến lên đặt câu hỏi, thế nhưng mỗi một thôn xóm, chỉ có cơ hội hỏi một lần.” Người đeo mặt nạ hoa văn xanh quét mắt nhìn đám quỷ tộc vẫn còn đứng thẳng, âm thanh to rõ ràng.

Bọn họ cũng có chỗ dựa, mới dám hò hét với toàn bộ những thôn xóm ở đây.

Viêm Lam không quỳ xuống, thế nhưng nó cũng không bất cẩn tiến lên, bởi vì phía sau Quỷ Vương, chẳng biết từ lúc nào, đứng đầy một đám người đeo mặt nạ, thực lực chỉ sợ rằng chỉ có cao hơn nó chứ không thấp hơn.

“Những người kia, liền là tổ chức Thánh Minh mà nhân tộc vẫn hay nhắc tới?” Ô Minh thấp giọng nói với đồng tộc “Nghe đâu cái tổ chức này hành động thập phần thần bí, hơn nữa còn sâu không lường được.”

“Ta cũng nghe nói, hôm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.” Nham Thạch cũng có chút không hiểu làm sao, chúng nó thậm chí còn không thể nhận ra được lúc nào những người kia từ đâu đó xuất hiện!


Vị trí Quỷ Vương này, mặc dù không phải là một cái danh nghĩa phi pháp, nhưng lại do một tổ chức nhúng tay vào một mình xử lý. Cư dân ở quỷ giới nghĩ thế nào cũng đều có chút khó chịu.

Thẩm Tu từ đầu tới cuối cũng không hề nhắm mắt lại, hắn thầm nghĩ, người của tổ chức Thánh Minh, dấu hiệu ra trận của bọn họ thật sự trước sau như một, n năm cũng không thay đổi.