Ngự Quỷ Hữu Thuật

Chương 27: Sau mười phút

“Dựa theo quy định…” Một thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên ở sau lưng mọi người.

Hắc y nhân cầm đầu quay đầu lại, phát hiện người lên tiếng lại là tên thanh niên vẫn luôn khúm núm đứng ở một bên phía sau.

“Trong lúc săn bắn quỷ tộc hoang dã, nếu có từ hai gia tộc có mặt ở hiện trường, thì các gia tộc đều có quyền tranh đoạt.” Thẩm Tu nhàn nhạt đọc một đoạn nội dung ở bên trong [Ngự quỷ trụ cột], cảm thấy may mắn vì bản thân hắn vừa quét một lần còn có thể nhớ lại.

“Tiểu quỷ này đang nói cái gì?” Hắc y nhân đạp lên đầu quỷ tộc cười nhạo, nói “Đầu óc bị sợ hãi à.”

“Thẩm gia trước đây vốn thanh danh hiển hách cũng xuống dốc a, có thể bồi dưỡng ra được hậu đại như vậy, nhìn bộ dạng của hắn, chẳng khác gì công tử bột, đặt ở bên ngoài khẳng định ngay lập tức bị hung ma xé nát.”

“Không cần tới hung ma, chúng ta cũng có thể làm cho hắn biến mất trên thế giới này.”


“Ha ha ha, ngược lại chúng ta đều là nhân sĩ ngoại lai được người khác thuê mượn, cũng không sợ Thẩm gia trả thù!”

“Thôi đi, cho bọn họ mười lá gan, cũng dám đi trêu chọc chúng ta?”

Hắc y nhân cầm đầu khoanh tay, đáy mắt tràn đầy khinh bỉ “Ngươi muốn đại diện cho Thẩm gia? Tranh đoạt quyền sở hữu bọn quỷ tộc hoang dã này với chúng ta?”

Thẩm Tu gật đầu, nghiêm trang nói “Vì vinh quang của gia tộc, ta không thể không thực hiện chức trách của chính mình.”

Nếu như lúc này Đại trưởng lão ở đây, nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, đứa nhỏ này vào lúc nào giác ngộ cao như vậy, còn có thể đi suy nghĩ cho gia tộc.

“Ha ha, được! Nguyên lai người của Thẩm gia cũng không phải loại nhát gan, chẳng qua lại là đồ ngu thôi.” Hắc y nhân cầm đầu có ý tứ vỗ tay, xua tay để những người khác xử lý thanh niên trước mắt.


“Giết?” Tên hắc y nhân kia thu chân, xoay xoay cổ tay cười khẩy nói.

“Không cần, chém đứt tay chân ném đến chủ trạch của Thẩm gia, làm cho bọn họ xấu hổ, mất mặt một lần.” Hắc y nhân cầm đầu giống như có địch ý với Thẩm gia, cứ hễ có xung đột tranh chấp là sẽ có chuyện k tốt phát sinh, ở trên thế giới này, vì lợi ích, tổng là luôn có người không chịu nổi khi thấy người khác tốt hơn mình.

Thẩm thị mấy năm gần đây có chút sa sút, thế nhưng cây lớn thì đón gió to, tài nguyên được tích cóp trong thời gian dài cũng coi như là củng cố được cái địa vị vốn bị không ít gia tộc mơ ước.

Bị vài tên hắc y nhân vây lại, chỉ là một tên Ngự Quỷ sư, cũng dám ở trước mặt tiểu đội Đấu Linh của bọn họ ngang ngược… Không đúng, người này vẫn không có ngự quỷ, chẳng khác gì đâm đầu muốn chết!

Thẩm Tu đánh giá mọi người, ngoại trừ Ngự Quỷ sư khống chế tên quỷ tộc nhỏ tuổi kia, những người khác tựa hồ đều là Đấu Linh, hơn nữa cấp bậc không thấp, bình thường gặp tình huống này, Ngự Quỷ sư đều lựa chọn đi đường vòng, hắn hoạt động các khớp của tay chân, kỳ thực cận chiến vốn không phải là đam mê của hắn, thế nhưng buổi tối vận độc vẫn là có ích cho thân thể khỏe mạnh.


Mười phút sau.

Ầm!

Người cuối cùng bị một cước đá bay đến trên tường của tòa nhà bỏ đi bên cạnh, hơn nửa người đều bị lún vào trong đó, Thẩm Tu vỗ tay một cái, nhìn quanh bốn phía, đã không còn người nào đứng, ngoại trừ Ngự Quỷ sư vẫn còn đang khống chế quỷ tộc nhỏ tuổi kia… Đồng hành a, hắn cười híp mắt đi tới. (N/A: chỗ này ý anh Tu là tên Ngự Quỷ sư kia cũng đi theo đồng bọn mà nằm rạp xuống đất ý.)

“Không, không thể, ngươi làm sao có khả năng là Đấu Linh!” Hắc y nhân cầm đầu trước khi mất đi ý thức, miễn cưỡng phun ra một ngụm máu tươi, không thể tin lẩm bẩm nói. Trong thành phố này không có Đấu Linh, tư liệu được bọn họ tìm hiểu không thể sai, ở nơi này ngoại trừ Tần Nhất vừa mới chết, địa phương nhỏ này căn bản không có khả năng bồi dưỡng ra được một Đấu Linh cường đại, hơn nữa Tần Nhất cũng là người được tổ chức Thánh Minh ở bên ngoài bồi dưỡng.

“Ngươi, ngươi lại tiến lên bước nữa, ta liền giết chết nó!” Tên Ngự Quỷ sư của đám hắc y nhân kia đe dọa, nhưng tâm lý lại bị thất kinh, gã vốn dĩ có ngự quỷ, thế nhưng ngày hôm nay đi ra với tiểu đội Đấu Linh mà gia tộc thuê, cảm thấy sẽ không có chuyện gì xảy ra, liền mang ngự quỷ cho vài người không có tư cách làm Ngự Quỷ sư thuê để thao túng vài ngày, bản thân gã cũng có dư thừa tinh thần lực để chế phục quỷ tộc nhỏ tuổi trong tay, đừng nhìn đối phương còn nhỏ tuổi, nhưng ý thức phản kháng rất mạnh, tính cách hoang dã khó thuần.

Thẩm Tu không nói, ta và nó làm gì có cái gì liên quan, bất quá trong lòng hắn tuy nghĩ như vậy, động tác của cơ thể cũng không hề chậm lại, nháy mắt đi đến phía sau tên Ngự Quỷ sư kia, thẳng thắn dứt khoát dùng một cánh tay bổ xuống đem người kia đánh choáng, thuận tiện tháo cái vòng điều khiển quỷ đeo trên cổ quỷ tộc nhỏ tuổi kia xuống. Cái vòng hoàn này vẫn có điểm hạn chế, chắc là bởi vì thời gian của đám hắc y nhân kia không đủ, chỉ tạm thời đeo lên cổ nó, hiệu lực không lớn, bây giờ nếu giải trừ liên kết vẫn tương đối dễ dàng.

Lúc này tên quỷ tộc nhìn qua tương đối cường hãn kia, kiên cường chống đỡ thương tích trên người, từ dưới đất bò dậy, đứng tại chỗ, ánh mắt đảo qua một đám hắc y nhân ngã trên mặt đất, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người thanh niên trước mắt, hai gã quỷ tộc khác cũng do dự mang theo vài phần cảnh giác, cũng không xác định được con người này muốn làm gì, thế nhưng có khả năng rất lớn là chúng nó chỉ thay đổi một địch nhân thôi, Ngự Quỷ sư, sẽ không bỏ qua những món ăn dân dã đã đưa đến tay. Tầm mắt của ba tên quỷ tộc thành niên này cơ hồ đều khiến cả người Thẩm Tu đông lại thành băng, trong mùa hè nóng nực, coi như là mát mẻ một chút, hắn nhẹ nhàng dùng tay đẩy một cái, đẩy quỷ tộc nhỏ tuổi kia về phía quỷ tộc mang một thân thương tích trên người, không hề nói gì, hờ hững quay người rời đi.


Hoàn cảnh lúc này vô cùng yên tĩnh, Thẩm Tu nhìn thẳng, đi về phía trước, bốn con quỷ tộc đứng phía sau trầm mặc, hắn rất hài lòng với điều này, sắp chia tay, cũng chẳng cần trao đổi cái gì, chẳng lẽ còn muốn hắn giải thích tại sao hắn muốn ra tay, hay là dò hỏi đối phương vì sao bị đuổi bắt? Ai đi đường đó là tốt nhất, Thẩm Tu nện bước trầm ổn, sắc mặt bình tĩnh, lưng hắn thẳng tắp… Hơi có chút cứng ngắc, phiền phức, có thể không cần vẫn luôn để ý đến hắn a, có một loại cảm giác bị nhìn chằm chằm đến gắt gao, hắn đều đã đi rất xa được chứ!

Lúc trở lại sân huấn luyện, Đỗ Vân cùng với Tống Bân cũng vừa vặn kết thúc luyện tập ngày hôm nay, bọn họ thấy lúc Thẩm Tu trở lại lông tóc không hề tổn hại, quần áo cũng chỉnh tề, liền cũng không hỏi thêm gì, chỉ nói vài câu đại khái là buổi tối đi ra ngoài không quá an toàn, sau đó dắt ngự quỷ của mình về. Lục Chiến vẫn luôn đứng ở một bên, từ lúc chủ nhân vừa mới trở về, nó hơi nheo lại hai con mắt, nhẹ nhàng ngửi mùi vị ở trong không khí.

Thẩm Tu cáo biệt bạn bè, về đến nhà, đi vào phòng ngủ, một bên cởi áo một bên nói với quỷ tộc kia “bên trong [Ngự quỷ trụ cột] có nói thời gian hấp thu bích thụ nước, trong tình huống bình thường, một tuần là hoàn toàn hấp thu xong, thời gian hấp thu của quỷ tộc cao đẳng còn có thể giảm bớt, ngươi có hay không là có thể?” Hắn thầm nghĩ, có lẽ quỷ tộc này trước kia ở trong trại huấn luyện từng chịu một vài loại ám thương, cho nên mới cần hao phí nhiều thời gian hơn.

Lục Chiến nhìn cái giường bên trong phòng ngủ chính một cái, nếu là câu hỏi của chủ nhân, nó không thể tránh né “Vâng, đã không ngại.”

“Ồ…” Thẩm Tu không có suy nghĩ nhiều, theo bản năng cho rằng hôm nay mới kết thúc hấp thu, hắn nói “Vậy tối nay ngươi trở về phòng ngủ đi.”

Lục Chiến nhất thời mở to hai con mắt, trở về phòng ngủ… Để cái quỷ tộc có mùi vị xa lạ kia buổi tối đến đây chiếm cứ vị trí của nó!