Ngu Quân Như Núi

Chương 11

Hai người ở tiểu viện của Liên Ngu Sơn nùng tùng mật ý, không có người đến quấy rầy.

Ngày thường Liên Ngu Sơn khác tận tình làm nhiệm vụ của chủ nhà, bồi Vân Lạc đi xem các cảnh đẹp, những nơi hảo ngoạn khắp Tân Châu, dẫn hắn lãnh hội phong tình Giang Nam. Đến buổi tối, hai người ở trong phòng ân ái triền miên, so với thần tiên còn vui vẻ hơn.

Vân Lạc mấy năm nay đi rất nhiều nơi, nhìn rất nhiều phong cảnh, hứng thú của hắn đối với Tân Châu kỳ thật cũng bình thường. Nhưng bởi vì có Liên Ngu Sơn cùng đi, Tân Châu so với nơi hắn từng đi qua đều đẹp hơn.

Một ngày hai người họ đi vào một ngôi chùa ở ngoại ô, bởi vì là mùng mười nên những nữ tử đi lễ cũng nhiều hơn ngày thường. Thần Quang tự (chùa Thần Quang) ở bên bờ sông lộng gió, trong chùa có là thạch động, uốn lượn đến tận bờ sông.

Liên Ngu Sơn đi vào trong miếu dâng hương, Vân Lạc không thích nên theo thạch động ra đến tận bờ sông, thấy bên cạnh thạch bích là một tảng đá lớn, hương khói lượn lờ, một vài người cả nam lẫn nữ đang vây quanh.

Vân Lạc thấy đều là họ đều là một đôi nam nữ đã thành thân, không khỏi hiếu kì  hỏi một lão giả bên cạnh, “Đại gia (từ tôn kính chỉ những người có tuổi), bọn họ làm cái gì vậy?”

Lão giả kia nói, “Công tử là người bên ngoài nên có thể không biết. Nơi này chúng ta gọi đó là bặc tử thạch (đá tien đoán).”


“Bặc tử thạch?”

“Đúng vậy. Truyền thuyết thời thượng cổ, nữ tử bởi vì chiến loạn bị diệt sạch, thuỷ thần ban thưởng ‘đản tử đan’ có thể sử nam nhân nghịch thiên sống chết, kéo dài huyết mạch. Khối nham thạch này là năm đó thuỷ thần dùng để tính toán sổ sách nhân gian, xem khi nào có thể khôi phục lại được nhân số trước kia. Sau đó thuỷ thần quay lại thiên giới, khối nham thạch này được giữ lại. Ngươi xem chỗ trung tâm của tảng đá có chỗ lõm to như cái ao nhỏ, phía dưới có vài lỗ nhỏ đúng không? Chỉ cần nam nhân đi đánh cá trong hồ đổ vào cái lỗ to phía trên, cá sẽ thuận theo lỗ nhỏ phía dưới ra ngoài. Rồi thê tử đốt hương, hai người ở trước tảng đá thành kính cầu nguyện, thắp hương cầu khấn, xem số cá còn lại trong cái lỗ to ấy là bao nhiêu. Nếu là số chẵn thì tương lai sẽ sinh ra nam hài, nếu là số lẻ thì sẽ sinh ra nữ hài.”

(đản = ra đời; tử = con; đan = thuốc. => đản tử đan có thể hiểu là viên thuốc uống vào có thể sinh con)

Vân Lạc hết sức hiếu kỳ, “Thật sao?”

Lão giả kia đắc ý gật gật đầu, “Có thuỷ thần phù hộ, đương nhiên thập phần linh nghiệm. Ngươi xem không chỉ người Tân Châu chúng ta, mà còn có rất nhiều người khác tỉnh khác huyện khác cố ý chạy tới nơi này xin con mà.” Nói xong nghiêng đầu nhìn nhìn Vân Lạc, cười nói, “Tướng mạo công tử thật tốt. Nếu đi cùng cô nương ngưỡng mộ trong lòng thì có thể nhân cơ hội này để xin con a.”

Vân Lạc hì hì cười, không nói gì.

Hắn đứng sau bặc tử thạch một lúc lâu, gặp nam nữ cầu tự trước tảng đá này tới lui không dứt, cũng không khỏi động tâm.


Liên Ngu Sơn theo hang đá đi đến ven hồ, không thấy thân ảnh Vân Lạc đâu, đang nghi hoặc lại gười lẻn đến trước mặt làm cho hoảng sợ.

“A? Ngươi làm cái gì vậy?” Liên Ngu Sơn gặp Vân Lạc lộ ra hai chân, ống quần xắn đến trên đầu gối, ống tay áo cũng xắn cao, trên người còn ướt sũng.

Vân Lạc giơ tay lên đưa thùng gỗ cho y xem, cười nói, “Ngươi xem ta đánh cá đi.”

“Đánh cá làm gì?” Liên Ngu Sơn nhìn bộ dáng hắn có chút buồn cười, cúi thấp người, giúp hắn bỏ ống quần xuống, lại lấy giày giúp hắn đi vào.

Vân Lạc không nói gì, kéo Liên Ngu Sơn qua. Liên Ngu Sơn trừng to mắt, ngơ ngác nhìn hắn một tay cầm theo thùng gỗ, một tay dắt mình đi đến bên bặc thạch nham.

Vân Lạc đem thùng cá đổ vào cái lỗ to trên tảng đá, lấy ra một nén nhang.

Liên Ngu Sơn lắp bắp hỏi, “Đây là làm… làm… làm cái gì?” Y ở Tân Châu sống nhiều năm, đương nhiên biết truyền thuyết ‘bặc tử thạch’ này.


Vân Lạc thản nhiên nói, “Cầu nguyện a!” Nói xong mỉm cười với y, hai tay tạo thành chữ thập, nhắm mắt cúi đầu, thành tâm cầu nguyện.

Gương mặt Liên Ngu Sơn đỏ bừng, đứng ở đó không biết làm sao.

Lúc này đã là buổi trưa, người xung quanh đã tản đi nhiều, chỉ còn hai người bọn họ đứng bên bặc tử thạch.

Dân phong Vân quốc xem ra cũng khá thoáng, nam tử mến nhau, thành gia lập thất cũng không phải chuyện lạ. Huống chi mười tám năm trước, khi thái tử xuất thế, hoàng thượng hạ lệnh Hạo Hãn thần điện có thể cho dân chúng cầu ‘đản tử đan’. Mặc dù lấy thân nam tử nghịch thiên mà lưu lại huyết mạch không nhiều lắm nhưng cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên gì cả.

Liên Ngu Sơn ngượng ngùng cực kì, nhưng thấy bộ dáng chuyên chú của Vân Lạc, do dự  một chút, vẫn khép hai tay lại, nhắm mắt cầu nguyện. Trên mặt y đỏ bừng đến có thể thiêu cháy mọi vật, trong lòng kích động, một mảnh hỗn loạn, nhưng sau đó dần dần quyết tâm, nghĩ đến tương lai của mình và Vân Lạc, không khỏi thật sự sợ hãi, liền thành tâm cầu nguyện.

Không biết qua bao lâu, nghe thấy Vân Lạc nói, “Tốt lắm, hương đã hết.”

Liên Ngu Sơn chậm rãi mở mắt ra, thấy Vân Lạc đang cúi đầu xem số cá ở trong lỗ, y bắt đầu hồi hộp.

Vân Lạc ngẩng đầu nhìn về phía y, “Tiểu thư ngốc, ngươi vừa rồi nghĩ muốn nam hài hay nữ hài?”


Liên Ngu Sơn nuốt nuốt nước miếng, có chút căng thẳng, “Nam… nam hài…” Vân Lạc chính là hoàng tử duy nhất của Hoàng Thượng; mà huyết mạch hoàng thất Vân quốc luôn luôn trân quý, đương nhiên là cầu nam hài.

Vân Lạc nhướng mày với y, cười, nói, “Tiểu thư ngốc, thuỷ thần phù hộ, xem ra nguyện vọng của ngươi có thể thực hiện rồi.”

Liên Ngu Sơn xông về phía trước từng bước, nhìn về phía tảng đá, hai con cá nhỏ đang ở ao bồn bơi qua bơi lại.

Vân Lạc ôm lấy Liên Ngu Sơn cười nói, “Chỉ mong linh nghiệm.” Nghiêng đầu, thấy thần sắc trên mặt y vừa mừng vừ sọ, hắn không vui, hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Thân mình Liên Ngu Sơn run rẩy, nhìn hai con cá nhỏ kia, cúi đầu, ánh mắt đỏ bừng, mũi khụt khịt.

Vân Lạc quá hiểu y, liền nghiêm mặt nói, “Tiểu thư ngốc, ngươi yên tâm, cho dù không có con nối dòng, ta cũng chỉ có một mình ngươi.”

“Không, không thể…” Liên Ngu Sơn vội vàng bắt lấy vạt áo của hắn.

Vân Lạc hì hì cười, kề sát bên tai y, nhẹ giọng nói, “Không sao cả. Cùng lắm ngươi không sinh được thì ta sinh.”