Tin tức kinh hoàng
Thanh Y thực sự đã chuyển lời nhắn của Hoa Liên, nhưng mà người tới lại không phải Hồ Uẩn, mà là… Khổng Tước Hoàng.
Nhìn Khổng Uyên giống hệt như con gà con bị cha hắn túm cổ áo xách qua, Hoa Liên lùi lại sau co rúm lại, không phải là nàng không đủ nghĩa khí, mà là nàng hữu tâm vô lực, Khổng Tước Hoàng xem ra, vô cùng tức giận…
“Ngươi đã làm gì hả!”
“Cha… con sắp bị cha bóp chết rồi.”
“Ông đây sao lại sinh ra một đứa khốn kiếp như ngươi chứ!”
“Cha, con là mẹ sinh mà.”
“Ngươi, ngươi lại dám đi trêu chọc bộ tộc Phượng Hoàng! Ông đây phải chém ngươi trước!!”
“Đây là hiểu lầm…” Không biết có phải ảo giác hay không, Hoa Liên cứ cảm thấy lúc hắn nói câu này, có chút chột dạ.
“Hiểu lầm? Ngươi biến thành hồ ly lửa ăn ở cùng tiểu cô nương nhà người ta hơn một tháng, ngươi còn nói đây là hiểu lầm!” Khổng Tước Hoàng vừa gào xong, Hoa Liên đã thấy một cơn choáng váng.
Chẳng trách Khổng Uyên tình nguyện kéo cái đuôi đó cũng không chịu quay về Đại Hoang sơn, hắn giỏi thật đấy, ngay cả tộc Phượng Hoàng cũng dám đi trêu chọc, không biết hắn dò là ở đâu ra tung tích của bộ tộc Phượng Hoàng.
“Một lời khó nói hết cha ơi~”
“Khó nói hết cái rắm, hôm nay ông đây phải diệt ngươi trước, đỡ để ngươi khiến ta mất mặt xấu hổ!” Khổng Tước Hoàng hoàn toàn bùng nổ, cũng may ông ta còn chưa mất hết lý trí.
Chỉ đạp cho Khổng Uyên một cước ngã dúi dụi, sau đó dùng sức giẫm mấy cái, giẫm cho đến khi mặt đất trên đại sảnh thành hình người, ách, một hình người mang theo cái đuôi của khổng tước.
“Con chưa nhìn thấy gì cả mà….” Khổng Uyên bị giẫm trên đất rên rỉ, rốt cuộc sau hơn một tháng, hắn mới tìm được một cơ hội, kết quả, chỉ mới nhìn một cái mà thôi, còn chưa nhìn rõ, đã biến thành bộ dạng thế này, sau đó, hắn liền trải qua những ngày tháng bị đuổi giết, aiz, hắn sống dễ dàng lắm sao?
“Theo ông đây về bồi tội với tiểu cô nương nhà người ta.”
Không cho Khổng Uyên mở miệng giải thích, giống hệt như ưng già bắt gà con, Khổng Uyên cứ thế bị cha hắn túm đi, Hoa Liên đứng bên cạnh cái hố hình người to đùng, đưa mắt nhìn Khổng Uyên đã đi xa, lần nào, hắn cũng đến và đi như một cơn gió vậy….
Thanh Y đại khái là có việc phải làm, sau khi đi rồi, chưa từng quay lại, không có hắn, Hoa Liên lại thấy tự tại hơn nhiều, tâm trạng tốt thì mở cửa bán đan dược, tâm trạng không tốt thì đóng cửa ra ngoài tản bộ.
Đơn giản, nàng có một sư phụ tốt, chỉ điểm cho nàng rất nhiều trong phương diện luyện đan, bây giờ Hoa Liên đã miễn cưỡng có thể luyện chế ra được đan dược Huyền cấp thượng phẩm. Hơn nữa, vì trên tay nàng có rất nhiều đan phương hiếm thấy, cho dù thời gian mở tiệm mỗi ngày chỉ có hai ba canh giờ, cũng sẽ có không ít người đến mua thuốc.
Nếu như những ngày tháng này có thể cứ tiếp tục bình yên như vậy, với tính cách của Hoa Liên, nàng tuyệt đối sẽ không rời khỏi thành Nam Khê sơn, nhưng mà, sau hai tháng tới đây, nàng đột nhiên nghe được một tin tức khiến người ta giật mình.
Điện Huyết Ma nội loạn, hai đời Huyết Ma đấu nhau đến sống chết, một chết một trọng thương, phụ thân của Tiểu Chỉ bỏ mạng, hiện giờ Ma đạo đại loạn, Huyết Ma điện vẫn đứng đầu Ma đạo trước mắt tràn ngập nguy cơ. Không chỉ có chính đạo nhìn chằm chằm vào bọn họ, ngay cả Ma đạo cũng đang như hổ rình mồi nhắm vào bọn họ.
Hoa Liên nghe tin này, trong lòng đầu tiên là nghĩ đến Tiểu Chỉ, sau đó là Phong Biệt Tình, Phong Biệt Tình là nghĩa tử của Huyết Ma đời trước, trong Huyết Ma điện, vẫn có thế lực không nhỏ, nhưng hiện giờ, thế lực trong tay hắn càng lớn thì càng bất lợi với hắn.
Nếu như tu vi của hắn cao đến một trình độ nhất định có lẽ sẽ không thành vấn đề, nhưng dù sao hắn quá trẻ, một Ma Soái trong đám Ma Tu, căn bản chẳng là gì, đến lúc thực sự liều mạng. Ai quan tâm ngươi năm nay bao nhiêu tuổi, có nhỏ hơn đối phương mấy ngàn tuổi hay không.
Ma đạo tàn khốc hơn bất cứ nơi nào khác, muốn làm nên trò trống, trừ giết chóc ra không có bất cứ biện pháp nào khác.
Biết được tin tức này, ngay ngày hôm sau, Hoa Liên ra khỏi thành, ba ngày sau, mới chật vật cả người quay lại thành, nàng chưa kịp nghỉ ngơi đã trực tiếp đến tìm Quân Hầu, đây không phải lần đầu tiên nàng bước vào phủ thành chủ, có điều trước mắt nàng không có tâm trạng nào để thưởng thức kiến trúc và cảnh đẹp chỗ này.
Quân Hầu ở trong phủ, ngay cả phu nhân của hắn, Cung Lăng cũng ở đây.
“Ngươi đến tìm ta, có phải gặp phiền toái gì không?” Quân Hầu ngồi ở ghế chủ vị, Cung Lăng đứng bên cạnh hắn, ánh mắt không tự chủ mà quét qua Hoa Liên, trong mắt có sự oán hận không dễ nhận ra.
“Tiểu Chỉ gặp phiền phức rồi.”
Vừa nghe đến Tiểu Chỉ, vẻ mặt của Quân Hầu lập tức biến đổi, “Phiền phức gì?”
“Chuyện ở Huyết Ma điện, chắc ngươi đã nghe rồi chứ?”
“Ừ.” Thân phận của Tiểu Chỉ, bên phía Ma đạo đã truyền ra, Quân Hầu tuy không phải người trong Ma đạo, nhưng chỉ cần hắn có ý định, muốn biết tin này cũng không khó.
“Ta đã liên lạc với Phong Biệt Tình, hắn nói Tiểu Chỉ có thể bị người của Luân Hồi điện bắt đi.”
“Tin tức có chính xác không?” Quân Hầu cắn răng hỏi, tay của hắn siết chặt mép bàn, chiếc bàn tạc từ thủy ngọc giống như bị đục mòn, bị hắn dùng tay nắm thành bột.
Hoa Liên gật đầu một cái.
“Chúng ta đi.”
“Phu quân.” Quân Hầu đứng dậy đi thẳng ra ngoài, không đợi hắn đi xa, Cung Lăng vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng gọi Quân Hầu một tiếng.
Quân Hầu chỉ dừng bước một chút, sau đó liền cất bước rời đi, không quay đầu nhìn nàng ta lấy một cái.
Hoa Liên quay đầu lại nhìn Cung Lăng, rõ ràng trên gương mặt còn mang theo nụ cười, trong mắt lại có sự thê lương không thể nói thành lời, một nữ nhân như vậy, rốt cuộc nên coi là thành công hay là thất bại?
Nàng ta dùng cái danh thành chủ phu nhân để vây khốn người đàn ông này, đáng tiếc lại không thể nào vây khốn được trái tim của hắn.
May mà, tình hình phía Huyết Ma điện dù không ổn lắm, nhưng những tai mắt ngầm bọn họ rải khắp các châu vẫn ở đây, lần trước khi chia tay Phong Biệt Tình, hắn đã nói cho Hoa Liên cách lấy được tin tức của bọn họ từ trong tay những tai mắt ngầm kia.
Dọc đường đi, Hoa Liên nhờ những tai mắt ngầm này, vất vả lắm mới tìm được tung tích của Tiểu Chỉ.
Qua vài ngày điều tra, Hoa Liên biết được Tiểu Chỉ quả nhiên đang nằm trong tay Luân Hồi điện, có điều chuyện lần này dường như không hề đơn giản như nàng tưởng, hai đời Huyết Ma đột nhiên tranh chấp, thậm chí đến nông nỗi đấu nhau sống chết, trong chuyện này sao có thể không có ẩn tình.
Huống chi, hai người đó vừa mới đánh xong, người của chính đạo đã vọt tới, bắt luôn cả vị Huyết Ma điện chủ còn sống kia lại, chuyện này nếu không phải do bọn họ thiết kế mới là lạ.
Cũng không biết bọn họ định làm gì, cho dù có làm gì, chuyện này cũng không liên quan đến nàng, chỉ cần có thể cứu được Tiểu Chỉ ra là được rồi.
Lần này Quân Hầu đi một mình, không mang theo bất cứ thuộc hạ nào, dù sao thân phận của hắn cũng khác người thường, hắn đại diện cho một phương thế lực của Yêu tộc, nếu như hắn dẫn người gây xung đột với Luân Hồi điện, chuyện này rất có thể sẽ biến thành mâu thuẫn giữa Yêu tộc và Chính đạo.
Cho dù có một lòng muốn cứu Tiểu Chỉ về, hắn cũng khó mà bỏ được vị trí hiện tại, chỉ dựa vào hai người, nàng và Quân Hầu, muốn cứu người từ trong tay mười mấy tu sĩ Xuất Khiếu kỳ và hai tu sĩ Hóa Thần kỳ của Luân Hồi điện, đơn giản chính là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Tu vi của Quân Hầu cũng chỉ mới đến Yêu Đế kỳ giữa, cũng bằng với Hóa Thần kỳ của tu sĩ loài người mà thôi, cho dù hắn có mạnh hơn nữa, cũng không thể một mình đối phó được với nhiều người như vậy.
Sau khi lấy được tin tức mới nhất của Luân Hồi điện, Hoa Liên nhìn một lần mới giao cho Quân Hầu. Hai ngày nay, Quân Hầu không nói câu nào, dọc theo đường đi, chỉ cần thấy tu sĩ chính đạo, hắn đều không bỏ qua.
Hoa Liên tương đối lo lắng, còn chưa tìm được Tiểu Chỉ, hắn đã không duy trì nổi nữa.
Sau khi Quân Hầu nhìn xong, thuận tay phá hủy miếng ngọc giản truyền tin kia, xoay người định đi, Hoa Liên thở hắt một hơi, vươn tay kéo hắn lại, “Ngươi định đi đâu.”
“Cứu nàng.”
Hoa Liên lại thở dài, đúng là, lộ trình của những người đó vừa đúng sẽ đi qua ngọn núi mà bọn họ đang ở, chẳng qua là, một mình hắn cứ thế mà xông ra, rốt cuộc là muốn cứu người hay muốn chịu chết. Hắn dù gì cũng là người đứng đầu một thành, sao trong thời khắc mấu chốt, đầu óc lại không hoạt động gì cả?
“Một mình ngươi không cứu được nàng.”
“Ngươi có cách?” Quân Hầu nhìn Hoa Liên một cái, cũng không ôm bất cứ hy vọng nào với nàng, Hoa Liên chẳng qua cũng chỉ mới đến Yêu Soái kỳ đầu mà thôi, nàng sao có thể có cách, là vì hắn quá lo lắng cho an nguy của Tiểu Chỉ, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng mà thôi.
Hoa Liên do dự một chút, mới mở miệng, “Cách thì có, chẳng qua là… ta cần ngươi cho ta vài thứ.”
“Ngươi muốn cái gì? Chỉ cần ta có.”
“Ta nghe nói trên tay ngươi có một bụi cây Nhân sinh quả.” Tin này là nàng nghe sư phụ Lạc Lâm Cửu nói qua một lần truyền âm. Lúc ấy, Lạc Lâm Cửu chỉ nói với nàng, trong tay thành chủ thành Nam Khê sơn có một gốc cây Nhân sinh quả do thành chủ đời trước truyền lại, lấy yêu khí của bản thân nuôi dưỡng cây.
Nhân sinh quả là một loại kỳ quả, không thể khiến cho người ta nâng cao tu vi, nhưng lại có thể khiến cho một người có thể nhìn thấu kiếp trước đời sau. Ăn thứ quả kia, đồng nghĩa với việc có được một nửa Tiên đạo.
Dĩ nhiên, loại quả này, ba ngàn năm mới chín, tính ra, gốc cây trong tay Quân Hầu kia cũng sắp chín.
Quân Hầu không hỏi Hoa Liên rốt cuộc làm sao biết được tin này, chỉ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu một cái, “Ngươi có thể đảm bảo cứu được nàng ấy không?”
“Ta không thể bảo đảm tuyệt đối, chỉ có thể thử một lần, nhưng chỉ cần bọn họ chạm vào quả, tuyệt đối sẽ trúng độc.”
“Được.” Quân Hầu không hỏi tại sao, hai tay kết ấn, sau từng dấu tay lặp đi lặp lại, Hoa Liên đột nhiên cảm thấy được một trận dao động của không gian, trước mặt Quân Hầu đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy bảy màu, hắn vươn tay vào trong, một lúc sau, lấy ra một gốc cây ăn quả thất sắc.
Cây Nhân sinh quả, thứ kỳ thụ của thiên địa như vậy chỉ cần được thấy một lần đã là cơ duyện lớn rồi, Hoa Liên nhìn chằm chằm gốc cây ăn quả kia một hồi lâu, mới gật đầu với Quân Hầu một cái, “Bọn họ còn một khoảng thời gian nữa mới đến đây, bây giờ chúng ta bắt đầu bố trí.”
“Ngươi muốn ta làm gì.”
“Giúp ta luyện đan.”
“Luyện đan?” Quân Hầu cau mày, hắn không hiểu, lúc này sao Hoa Liên còn có tâm trạng mà luyện đan,
“Đan độc.” Lấy tu vi hiện giờ của nàng, đan độc luyện chế ra không thể sinh ra bất cứ thương tổn nào với kẻ mạnh ở Xuất Khiếu kỳ, trừ phi có một Yêu Đế như Quân Hầu ở một bên giúp đỡ nàng.
“Ngươi biết luyện chế đan độc?” Quân Hầu cả kinh. Hoa Liên gật đầu, bởi vì hắn một lòng vì Tiểu Chỉ nên nàng mới có thể nói với Quân Hầu bí mật này, trong lòng Hoa Liên rất rõ, vô luận là tu sĩ phương nào, đối với đan độc sư đều hạ thủ không lưu tình, dù sao, trong mắt bọn họ, đan độc chính là dị đoan.
“Ngươi có thể chọn giết ta, hoặc giúp ta.”
“Nói ta biết, làm thế nào.” Quân Hầu chỉ giật mình trong khoảnh khắc, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, vô luận Hoa Liên có là gì cũng được, chỉ cần có thể cứu được Tiểu Chỉ, đối với hắn mà nói, đều chẳng sao cả.
_________________