Hàn Độc
Mắt thấy phi kiếm đã xuyên qua Ân Mạc, trên mặt lão già có thêm mấy phần tươi cười, ngay cả thần thức của lão cũng không tra được sự dao động của hồn phách, xem ra đã hồn phi phách tán rồi.
Vốn tưởng kẻ có thể nhìn thấu bọn họ, tất là một nhân vật lợi hại, không ngờ lại dễ đối phó như vậy. Mất công bày ra trận pháp này, thực ra thì nguyên nhân chủ yếu khi bày trận này là sợ sau khi Hoa Liên chết rồi, hồn phách sẽ chạy đi mất.
Hiện giờ bối cảnh của Hoa Liên cũng không nhỏ, nếu như bị Hồ Hoàng biết được ai đã giết nàng, e là mình sẽ chẳng có quả lành mà xơi, vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ, biết rõ bắt sống nàng sẽ nhận được nhiều chỗ tốt hơn, lão cũng không dám làm như vậy.
Vào lúc lão già kia đang tưởng tượng đến cảnh lấy được pháp khí, bốn đệ tử dưới tay lão đột nhiên mất tăm, lão già sửng sốt, cầm phi kiếm lao về phía quán trà.
Lão chỉ cảm thấy phía trước vặn xoắn một cái, vừa nhìn lại, Ân Mạc vừa bị lão đâm chết khi nãy đang ngồi trên ghế gỗ uống trà, Hoa Liên thì đang ngồi đối diện hắn. Mà bốn tên đệ tử đi theo lão, giờ phút này đều đã biến thành xác không đầu ngã sấp một bên.
“Ngươi…” Mí mắt lão ta giật mạnh, không thể ngờ được lại nhìn thấy cảnh tượng thế này.
“Trận pháp không tệ, đáng tiếc, người bày trận chẳng ra gì.” Ân Mạc nhấp một ngụm trà, buông chén trà tinh sảo trong tay xuống, lão già kia định thần nhìn lại, chợt phát hiện ra, bộ trà cụ kia lại là linh khí thượng phẩm.
Mang thứ này ra để uống trà, không phải ngu ngốc thì chính là… Nghĩ đến đây, lão vội xoay người muốn bỏ trốn.
Đáng tiếc, còn chưa ra khỏi quán trà đã bị bắt lại, “Ta còn chưa nói ngươi có thể đi.” Ân Mạc nhìn lão già, trong mắt không có lấy một gợn sóng biểu cảm.
“Ngươi, ngươi là tu sĩ chính đạo, sao có thể làm bạn với yêu quái.” Lão già hoảng hốt trong lòng, tu vi của người trước mặt sợ là cao hơn lão nhiều lắm. Lão tu luyện ngàn năm, miễn cưỡng mới đạt đến Xuất Khiếu kỳ sau, mà người này lại có thể nhẹ nhàng chặn lão lại như vậy.
Nếu sớm biết bên cạnh Hoa Liên còn có một cao thủ như thế, lão sao có thể ngu xuẩn chạy đến mà tìm cái chết.
“Ngươi chết rồi, chẳng phải sẽ không còn ai biết được ta với nàng là cùng một phe sao.” Ân Mạc cười nói, còn đặc biệt nhìn Hoa Liên một cái.
Hoa Liên liếc mắt, ai là một phe với hắn chứ.
“Ngươi, ngươi không thể giết ta, giết ta, sư môn của ta nhất định sẽ phái người truy đuổi.” Không ngờ rằng sống bao nhiêu năm như vậy, lại vẫn là hạng ham sống sợ chết. Cũng phải thôi, có ai mà không sợ chết chứ, đặc biệt là đám người tu đạo này.
“Ta chờ bọn họ.” Ân Mạc dường như cũng chẳng thèm để ý đến lời của lão già kia, Hoa Liên thậm chí còn không thấy hắn nhích tay, đầu của lão già kia đã biến mất.
Thật là máu me bạo lực, liếc nhìn Ân Mạc áo trắng không dính một hạt bụi, lại nhìn cái xác không đầu đang túa máu trước mắt, thật khó mà tưởng tượng được là do hắn ra tay.
Ân Mạc cũng chẳng truy hỏi gì người này, trong lòng bọn họ đều rõ ràng, kẻ phái người đến giết nàng rốt cuộc là ai.
Sau khi giết đám người kia, quán trà và những cái xác kia đều bị hắn dùng Phật quang tinh lọc, Hoa Liên giờ mới biết quả nhiên tu Phật có nhiều điểm lợi hơn hẳn, thậm chí ngay cả dịch hóa thi cũng chẳng cần dùng, đến dấu vết cũng không còn. Trông thủ pháp hắn quen thuộc như vậy, chắc là đã xài vô số lần.
Không có trận pháp nơi này quấy nhiễu, hai người nhanh chóng ra khỏi núi, sau khi đi được vài dặm, thấy một thôn nhỏ đơn độc. Ân Mạc bác bỏ ý tưởng tiếp tục lên đường của nàng, nói cái gì mà muốn tu thân dưỡng khí một chút, cứ nhất định phải nghỉ chân trong thôn.
Bị hành động của hắn làm cho chẳng hiểu ra làm sao, Hoa Liên cũng chỉ biết nghe theo hắn, sau khi hai người vào trong thôn mới phát hiện, trong thôn này còn có một quán trọ nhỏ.
Ân Mạc và Hoa Liên ở ngay cạnh nhau, sau khi đóng cửa lại, Hoa Liên thoáng thở phào một cái, bước tới giường ngồi xuống. Được một lát, nàng mở tay ra, một chiếc bình thúy ngọc xuất hiện trong tay nàng.
Hắn sớm đã nhìn thấu tình trạng của nàng rồi đúng không! Mở bình thuốc, Hoa Liên dốc một viên đan dược từ bên trong ra. Thuốc trị thương Địa cấp hạ phẩm, hiệu quả cũng không tệ lắm. Có điều, chỉ dùng thuốc thôi thì không được, nàng nhất định phải dùng công pháp trị thương mới được.
Chẳng qua là, không biết vì lý do gì, gần đây mỗi lần nàng điều động yêu khí vận hành trong cơ thể, gân mạch sẽ trở nên đau đớn kịch liệt, hơn nữa yêu khí càng mạnh thì cảm giác đau đớn lại càng mãnh liệt.
Cho nên dù đã nuốt không ít dược, nàng vẫn chưa thể khôi phục lại.
Trong một gian phòng khác, Ân Mạc sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm tấm gương đặt trên bàn, gương mặt xuất hiện trong gương chính là trụ trì Kim Luân tự, Ấn Thiên hòa thượng.
“Sư bá, không phải người đi ra ngoài giải sầu sao, sao đột nhiên lại nhớ đến ta vậy?” Ấn Thiên hòa thượng cười hà hà.
“Chuyện ta bảo ngươi làm thế nào rồi?”
“Aiz, sư bá, người coi trọng ta quá rồi, các nàng đều là tiền bối, sao có thể nghe ta khuyên nhủ chứ.”
“Ta không bảo ngươi đi khuyên các nàng, ta bảo ngươi đi giảng kinh cho các nàng!”
“A Di Đà Phật, nam nữ thụ thụ bất thân đó, sư bá, sao người có thể đẩy ta vào hố lửa chớ?” Ấn Thiên hòa thượng tựa hồ như cố ý muốn chọc tức Ân Mạc, dù sao hắn cũng đang ở xa, nếu có chọc tức hắn mình cũng chẳng bị nguy hiểm đến tính mạng. Hiếm khi được cơ hội tốt như vậy, kiểu gì cũng phải tranh thủ một chút.
“Ngươi không đi hả?” Ân Mạc nhíu mày, cười như không cười.
“Đi, dĩ nhiên là đi chứ, có điều người ta mà không chứa chấp ta thì cũng không liên quan đến ta đâu.” Giảng kinh cho mấy vị tiền bối, đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện khó, chẳng qua là, động cơ để sư bá bảo hắn làm như vậy thì lại có chút đáng giá để suy nghĩ sâu xa.
Để bảo vệ một tiểu yêu chẳng có chút danh tiếng mà đến cả trụ trì như hắn cũng phái ra, xem ra, Hoa Liên kia chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng sư bá đây!
“Ngươi mau giải quyết sớm đi.”
“Aiz… Sư bá, thực ra người có thể đưa nàng về chùa cũng được cơ mà, ta sẽ coi như không thấy gì hết.”
“Biến đi.” Ân Mạc trừng mắt nhìn hòa thượng Ấn Thiên trong gương một cái, tức giận quẳng cho hắn một cái nhìn khinh bỉ.
Bóng dáng của hòa thượng Ấn Thiên dần dần nhạt đi trong gương, lưu lại một tràng tiếng cười, hiếm khi thấy vị sư bá này của mình thẹn quá hóa giận, chậc chậc, cho dù bắt hắn lãng phí thời gian đi ra ngoài một chuyến cũng đáng lắm.
Sau khi cất chiếc gương đi, Ân Mạc đưa mắt nhìn bức tường trống trơn, khẽ thở dài một tiếng. Có một câu Ấn Thiên nói rất đúng, nam nữ thụ thụ bất thân, biết rõ vết thương của nàng làm sao mới có thể chữa khỏi, nhưng hắn lại vẫn không ra tay.
Sớm biết như vậy, hôm đó trong sơn động, hắn nên thừa dịp Hoa Liên còn chưa tỉnh lại, trực tiếp động thủ cho xong.
Trong lòng Ân Mạc rất rõ ràng, luồng hàn khí kia là do ai để lại trong cơ thể Hoa Liên, thủ đoạn của Thương Tình, xưa nay vẫn tàn nhẫn. Nếu không, nàng ta sao có thể đứng vững trong Tu Chân giới.
Hàn khí kia thực chất chính là hàn độc, giữ trong người lâu ngày sẽ làm tổn thương kinh mạch và đan điền, mặc dù hắn đã động tay ép hàn độc ra, nhưng vì Hoa Liên tỉnh lại hơi sớm cho nên vẫn chưa đánh tan hết hàn độc đã dung nhập vào cơ thể nàng.
Nếu như để tự nàng làm, nhất định sẽ chịu đau đớn. Cũng chính vì hàn độc cho nên thân thể của nàng vẫn không có chuyển biến tốt.
_________________