Mang ngươi tới
Đêm nay, Hoa Liên ở tại chỗ của Hồ Uẩn, Vân Khi cũng không đến quấy rầy. Hai mẹ con nàng mấy năm trời không gặp, đương nhiên là có nhiều lời nói không hết, nhưng vô luận Hoa Liên có hỏi thế nào, Hồ Uẩn cũng không chịu nói cho nàng biết lý do bà lấy Vân Khi.
Dù sao cũng là chuyện riêng của bọn họ, cuối cùng chuyện này cũng chẳng giải quyết được gì. Nhưng Hoa Liên vẫn cứ cảm thấy, Hồ Uẩn đồng ý lấy Vân Khi dường như có liên quan đến chính mình, tuy không có căn cứ, nhưng suy nghĩ này cứ luôn ẩn hiện, nàng rõ ràng đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không lấy được đáp án.
Ngày hôm sau chính là lễ thành hôn, trời còn mờ tối, vài tỳ nữ đã đứng chờ ngoài cửa. Hoa Liên ngồi trên giường, nhìn Hồ Uẩn khoác áo cưới lên người, màu sắc đỏ tươi kia cũng không khiến nàng cảm thấy vui mừng được bao nhiêu, cho dù chiếc áo kia mặc trên người Hồ Uẩn, rất đẹp.
Hoa Liên vẫn cho là, Hồ Uẩn thích hợp với những bộ xiêm y nhạt màu, nhưng khoác bộ áo cưới này vào, bà lại càng đẹp đến kinh tâm động phách. Vân Khi không biết đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào, lẳng lặng đứng đó nhìn, trên mặt điểm một nụ cười nhẹ.
“Xong rồi chứ?” Một lúc lâu sau, Vân Khi mới mở miệng.
Đám tỳ nữ đang mặc đồ cho Hồ Uẩn lập tức dừng tay, tất cả đều quỳ gối trước bà, cung kính trả lời, “Bẩm Hồ Hoàng, phu nhân đã trang điểm xong rồi.”
“Uẩn nhi, chúng ta đi thôi.” Vân Khi vươn tay, nhìn về phía Hồ Uẩn đang đứng trước gương.
Một hồi lâu, Hồ Uẩn mới xoay người bước về phía ông ta, vươn tay đặt lên lòng bàn tay Vân Khi. Trước khi rời khỏi tẩm cung, Hồ Uẩn quay đầu lại nhìn Hoa Liên, nở một nụ cười với nàng.
Nụ cười ấy, Hoa Liên chưa từng nhìn thấy bao giờ, nói không ra là vui vẻ, hay là bi thương, nàng chỉ cảm thấy lòng mình chua xót.
Hôn lễ của Hồ tộc vô cùng rườm rà, hành lễ một lượt là mất đến cả nửa buổi sáng. Hoa Liên đứng trong đám đông, bình tĩnh nhìn lễ cưới tiến hành.
Đột nhiên, sau lưng có người vỗ nàng một cái, Hoa Liên xoay người, vừa khéo nhìn thấy Khổng Uyên đang cười với nàng, “Tiểu Hoa Hoa, ta tìm ngươi bao nhiêu lâu, sao ngươi lại đứng một mình ở đây?”
“Hôn lễ của Yêu tộc đều phiền phức như vậy sao?” Hoa Liên không trả lời câu hỏi của Khổng Uyên, chuyển đề tài.
“Sao có thể, hồi cha ta thành thân… ách…. còn chưa có ta.” Khổng Uyên gãi đầu.
Trong lễ cưới, nghi thức trịnh trọng nhất chính là tiếp nhận Thiên tế, mỗi Yêu tộc đều có nghi thức khác nhau, Thiên tế là một loại phương thức chúc phúc riêng của Hồ tộc. Phu thê đứng trên đài Tế Thiên cầu phúc, trời ban phúc lành, chúc phúc cho đôi tân nhân.
Dĩ nhiên, trong lòng mọi người đều rõ ràng, cái gọi là trời ban phúc lành này, thật ra đều có căn nguyên cả, mỗi phúc lành ban xuống đều là từ những lão nhân gia đã ẩn dật trong tộc. Cảnh tượng không phải chỉ hoành tráng ở mức bình thường, đương nhiên có không ít người cảm thấy hứng thú.
Khổng Uyên và Hoa Liên đứng song song ở một bên, ngẩng đầu nhìn đôi tân nhân đứng trên đài Tế Thiên. Lúc này, sắc trời từ từ tối dần, mây đen che khắp bầu trời, đột nhiên, một luồng tia chớp màu hoàng kim đánh xuống, nhắm thẳng vào đài Tế Thiên, bao phủ lấy đôi tân nhân.
Đám yêu quái dưới đài xem mà cả kinh trong lòng, đúng lúc này, chín con rồng lớn màu vàng óng xông ra ngoài từ trong tia chớp, bay vọt lên trời, đúng vào lúc bọn chúng sắp lao ra khỏi tầng mây, mảng mây đen kia bỗng bị xé rách, một con Cửu vĩ Hồ ly trắng như tuyết xuất hiện giữa tầng mây.
Chín con kim long quanh quẩn xung quanh Cửu vĩ hồ kia, sau đó vọt lên trời, chín luồng cột sáng buông xuống, vừa khéo bao xung quanh Tế Thiên đài.
“Hừ… kẻ nào?” Con Cửu vĩ hồ khổng lồ trong không trung kia vừa mở miệng, đột nhiên xoay ngoắt qua một bên, trong mắt tràn ngập cảnh giác.
Biến cố bất thình lình khiến cho mọi người đều ngơ ngẩn, không biết vị Lão tổ tông của Hồ tộc này rốt cuộc bị làm sao, sau mấy giây, trên bầu trời đột nhiên truyền một tiếng cười lạnh, “Hừ, ai à? Đến đòi mạng.” Thanh âm trên bầu trời kia đến từ một nữ tử, nghe giọng, chắc cũng không còn trẻ, hơn nữa, trong giọng nói của bà ta mang theo một luồng sát khí.
“Các hạ không sợ táng mạng ở đây?!” Trên bầu trời, vị tổ tông kia có vẻ vô cùng bất mãn với việc mình đang chủ trì lễ cưới mà bị người ta cắt ngang. Nhưng ông ta không hề manh động, đối phương có thể dùng thần thức băng qua vạn dặm tới Hồ tộc, đủ thấy tu vi bà ta cao đến đâu.
“Chỉ bằng ngươi còn chưa lấy nổi mạng của ta. Bớt nói nhảm đi, giao hung thủ giết đồ tôn của ta ra đây!”
“Ở đây không có hung thủ nào hết, e là ngươi đã tìm lầm chỗ rồi.”
”Ngay cả đồ tôn của ta là ai ngươi cũng không hỏi, đã dám nói ta tìm lầm chỗ, ta thấy, ngươi đang chột dạ chứ gì?” Đối phương vẫn nhất quyết không tha.
“Hồ tộc ta ngẫm ra nước giếng không phạm nước sông với Linh Lung cung, hôm nay Băng phu nhân tới, không khỏi có chút sơ suất.” Lần này, người nói chuyện không phải là lão nhân trên không trung kia, thanh âm này vọng tới từ bốn phương tám hướng, căn bản không ai tìm ra được chủ nhân của giọng nói này là ai.
Chỉ có vài đại yêu lớn tuổi sau khi nghe được giọng nói này, sắc mặt kịch biến.
Đồn rằng tộc trưởng thứ chín của Hồ tộc đến nay vẫn còn ở lại nhân gian, giờ xem ra, tin đồn này là thật. Tuổi tác của vị kia, ít nhất cũng hơn vạn tuổi, tu vi, sợ là còn lợi hại hơn tiên nhân kia đến mấy phần.
“Lạc Lâm Cửu, ngươi đừng có nói bóng nói gió, ta nói cho ngươi biết, hôm nay người ngươi muốn nộp thì nộp, không muốn nộp cũng phải nộp.” Rất hiển nhiên, đối phương biết được thân phận của người đang nói, thậm chí một câu đã gọi được tên ông ta, có điều, dù giọng nói bà ta vẫn cứng rắn như trước, lại có nhiều điểm do dự.
“Băng phu nhân, ta đã nói rồi, hung thủ không phải người trong Hồ tộc của ta, ngươi tìm nhầm chỗ rồi. Có điều nếu Băng phu nhân đã cố ý như vậy, ta cũng đành cố cho ngươi một cơ hội để liệt tội ta vậy, ta nghe nói, lệnh đồ chính là thiên tài vạn năm mới gặp của Linh Lung cung, không biết là thật hay giả?”
“Ngươi dám!” Giọng nói của nữ nhân kia có mấy phần hoảng sợ.
“Chẳng có gì mà không dám hết, ta hy vọng Băng phu nhân có thể bình tĩnh suy nghĩ rồi hãy kết luận.”
“Ta hỏi ngươi, Hoa Liên có phải người của Hồ tộc ngươi không?” Cuối cùng, đề tài cũng kéo đến Hoa Liên, thật ra thì, từ lúc người này vừa mới xuất hiện, trong lòng Hoa Liên đã mơ hồ có chút dự cảm, không ngờ tới lại thật sự có liên quan đến nàng.
Xem ra, người này chắc đến từ Linh Lung cung, mục đích đến đây, cũng liên quan đến cái chết của Ngọc Ẩn Tình.
Nàng vốn không nghĩ chuyện như vậy có thể lấp liếm được bao lâu, chẳng qua là không ngờ tới người đến tìm lại có tu vi cao như vậy. Xem ra, nàng đúng là đã chọc phải phiền toái lớn rồi.
“Phải thì thế nào?”
“Chính nàng đã giết đồ tôn của ta.”
“Băng phu nhân có chứng cớ hay không?” Giọng nói kia vẫn không nhanh không chậm như cũ.
“Hừ, hôm đó đồ tôn của ta đi gặp nàng, kết quả một đi không trở lại, đây chẳng phải là chứng cứ sao?” Băng phu nhân có chút tức giận, bà ta chính là vì không tìm được chứng cứ nên mới tức giận như vậy.
Ngày đó, ngọn đèn đại diện cho số mệnh của Ngọc Ẩn Tình đột nhiên tắt ngúm, bà ta lập tức tìm hiểu, nhưng không tài nào tìm được một tia hồn phách của Ngọc Ẩn Tình.
Cuối cùng, lại dễ dàng tìm được tàn hồn của nàng ở gần Đại Hoang sơn, nhưng làm cách nào cũng không thể biết. Kết luận duy nhất chính là Ngọc Ẩn Tình đã hồn phi phách tán.
Sau đó, Thương Tình mới nói cho bà ta biết, nàng phái Ngọc Ẩn Tình đi giết một nữ yêu tên Hoa Liên, theo điều tra, hôm đó Hoa Liên đi chung với Khổng Uyên, con trai của Khổng Tước Hoàng, tất cả chứng cớ, đều nhắm vào hai người bọn họ.
“Băng Liên Y, có phải ngươi cảm thấy Hồ tộc ta dễ bắt nạt lắm sao!” Giọng nói kia cuối cùng cũng mang theo vài phần lãnh lệ, “Ngươi nghe cho rõ đây, nếu như ngươi cứ tiếp tục nhập nhằng nữa, đừng trách ta tự mình ra tay, niệm tình ngươi tu hành không dễ, cút ngay lập tức cho ta!”
”A!!! Lạc Lâm Cửu, ngươi không đắc ý được lâu đâu!” Chắc là thần thức của đối phương đã bị tấn công, cho nên Băng phu nhân chỉ lưu lại những lời này, sau đó không còn vang lên thanh âm nào nữa.
Thế là, Hoa Liên lại nổi danh ở Đại Hoang sơn thêm lần nữa.
Lễ cưới vẫn tiếp tục được tiến hành, Hoa Liên không chịu nổi những ánh nhìn tò mò cùng với những lời bàn tán đến từ bốn phương tám hướng nữa, tìm một chỗ không có người trốn vào.
Nàng đã nghĩ quá đơn giản, vốn tưởng là giết Ngọc Ẩn Tình rồi sẽ không có ai biết được, lại quên mất, cõi đời này, không phải chuyện nào cũng cần chứng cớ, dù sao muốn giết nàng cũng rất đơn giản, tựa như bóp chết một con kiến vậy.
Hôn nay, nếu không có người kia ngăn cản, e là nàng đã sớm bỏ mạng.
Tu vi của đối phương tuyệt đối là Độ Kiếp kỳ cuối, ít nhất cũng là người tu hành đã vượt qua ba đạo Thiên kiếp. Lại chỉ vì nàng mà đến, thật đúng là để mắt đến nàng quá.
Nghĩ đến đây, Hoa Liên không nhịn được thở dài, thực lực ơi là thực lực, chờ nàng tu luyện đến Độ Kiếp kỳ cuối, e cũng là chuyện của ngàn năm sau rồi.
“Tiểu nha đầu, ngươi mới bằng ấy tuổi mà đã bắt đầu thở dài, cẩn thận già sớm đấy.” Hoa Liên đang ngồi ở trong bụi hoa đột nhiên lại nghe thấy người ta nói sau lưng mình, tim giật thót, bị dọa cho sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy lên.
Nàng chợt quay đầu, lại không thấy người nói ở phương nào. Mà giọng nói này, lại khiến cho nàng chấn động.
“Sao hả, dám giết đồ tôn của Băng phu nhân mà lại bị giọng nói của lão già ta dọa cho hết hồn?” Thanh âm này không mang vẻ nghiêm nghị như lúc trước mà lại có thêm mấy phần ý cười.
“Vãn bối không dám.” Hoa Liên vội vàng đứng dậy, mặt đầy cung kính.
“Đừng đứng nữa, ngồi đi ngồi đi, chúng ta tâm sự.”
Hoa Liên nghe lời ngồi xuống, vẫn không dám thả lỏng, “Tiền bối muốn… tâm sự cái gì?”
“Muốn… nói về thuật biến hình của ngươi trước đi, phép thuật kia là do nha đầu Hồ Uẩn dạy cho ngươi phải không?”
Trái tim Hoa Liên lại nhảy lên một cái, ông ta còn nhìn ra được mình đang sử dụng thuật biến hình?
“Đừng căng thẳng, ta không nói cho thằng ngốc Vân Khi kia biết đâu, ta chỉ có tí tò mò, sao không thể nào nhìn thấu bản thể của ngươi, xem ra, xuất thân của tiểu nha đầu ngươi có chút thú vị đấy.” Lạc Lâm Cửu ý vị thâm trường nói.
“Vãn bối…”
“Đừng nói, đừng nói cho ta, nói ra thì mất hay, bản thể của ngươi là gì không quan trọng, dù sao hôm nay ngươi cũng là một thành viên của Hồ tộc chúng ta.”
Lời nói của Lạc Lâm Cửu khiến cho Hoa Liên thở phào một tiếng, may mà đối phương không phải người thích dò hỏi đến cùng, nếu không, nàng thực sự không biết nên làm gì bây giờ.
“Vãn bối không phải cố ý lừa gạt, mong tiền bối thứ tội.”
“Cũng không phải chuyện gì to tát, ta đến chỉ là để hỏi ngươi một tiếng, có hứng thú làm đồ đệ của ta không.”
“Dạ?” Hoa Liên bị câu này dọa cho trợn mắt há mồm, đây là tình huống gì vậy?
“Lão già ta ở nhân gian này tìm người thừa kế đã một vạn năm rồi, thật đúng là bà nó chứ, tức chết người, một vạn năm chỉ nhìn trúng có ba mầm mống, một là chính đạo, một là ma đạo, một dù là Yêu tộc nhưng lại là hàng đã có chủ, cũng may, ông trời không bạc đãi ta, đúng vào lúc ta muốn lên trời lại mang ngươi tới.” Nói xong, Lạc Lâm Cửu còn cười khà khà hai tiếng, hơi có chút đắc ý.