Ngự Phật

Chương 40: Từng thấy thứ đẹp hơn

Từng thấy thứ đẹp hơn

Tay cầm một cái bánh bao cứng như sắt, Hoa Liên nhe răng trợn mắt dùng sức gặm, gặm cả nửa ngày mới cắn được một miếng bé tí, thật là đủ cứng! Kim Luân tự đúng là khác hẳn với nơi khác, ngay cả bánh bao cũng đặc biệt như vậy, nếu mà cầm đi làm hung khí, hoàn toàn có thể đập chết người!

“Bánh bao của Kim Luân tự các ngươi đều khó nhai như vậy sao?” Khó khắn nuốt xong một miếng bánh bao, Hoa Liên mới mở miệng.

“Không, ngươi còn chưa thấy thứ khó nhai thực sự đâu.” Ân Mạc giống như nhớ lại thứ gì đó, không kìm được mà run lên.

Nàng cuối cùng cũng hiểu ra tại sao hòa thượng ở Kim Luân tự lại đột phá lên Nguyên Anh kỳ nhanh như vậy rồi, rất hiển nhiên, bọn họ nhất định là vì không chịu đựng nổi thứ thức ăn khó nuốt như vậy của sư môn.

Ngay cả bánh bao cũng có thể làm thành bộ dạng này, có thể tưởng tượng được những thứ khác thế nào.

Đồ mặc dù có hơi khó ăn, nhưng miễn cưỡng cũng lấp đầy bụng được, hơn nữa lấy tu vi hiện giờ của Hoa Liên, chừng mười ngày ăn một bữa sẽ không chết người.

May ở chỗ, Băng Hồn hoa cuối cùng cũng nở sau năm hôm kể từ khi nàng ăn bữa đầu tiên.

Tận mắt thấy bông tuyết trên vách băng từ từ bung ra, từng cánh hoa thật mỏng trong suốt lộ ra từ bên trong, tốc độ bung ra của bông tuyết rất chậm, Băng hồn hoa có cả thảy bảy cánh, đại khái mất chừng gần một canh giờ, cuối cùng mới đầy đủ hiện ra ngoài. Lúc này trong động băng đã tràn ngập mùi hương mê người của đóa hoa, ngoài sơn động, nghe thấy từng trận tiếng gầm của yêu thú khi ngửi được mùi thơm, nhưng không con nào đột phá được tầng phòng thủ phía ngoài.

“Đây là đóa hoa đẹp nhất ta từng thấy.” Nhìn đóa Băng Hồn hoa từ từ bay về phía Ân Mạc, Hoa Liên không nhịn được mà cảm thán.

“Phải không, ta đã từng thấy thứ còn đẹp hơn.” Thu hồi Băng Hồn hoa, Ân Mạc ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Liên, ánh mắt có chút quái dị.

Đẹp hơn? Hoa Liên có chút khó hiểu, ánh mắt kia của hắn là thế nào, cứ cảm thấy, hắn có ẩn ý gì đó.

Hai người một trước một sau bước ra khỏi sơn động, đám hòa thượng bên ngoài chỉnh tề sắp thành hai hàng, nhìn thấy Ân Mạc xuất hiện, trăm miệng một lời kêu một tiếng Thái sư thúc.

“Có việc gì thì nói đi.”


“Trụ trì muốn hỏi, Thái sư thúc có thể bớt chút thời gian quay về một chuyến không.” Người nói vẫn là hòa thượng mặc tăng y màu lam đưa bánh bao cho nàng hôm đó.

“Có việc?”

“Chưởng môn Linh Lung cungg mang theo đệ tử, giờ đan làm khách trong tự, cho nên Trụ trì phái tiểu tăng đến hỏi ý tứ của Thái sư thúc.”

“Ừm, cũng nên quay về một chuyến.” Ân Mạc dường như nghĩ đến điều gì đó, nét mặt nhu hòa thêm mấy phần.

Hoa cũng đã lấy được rồi, Ân Mạc xem ra cũng không định dừng chân ở nơi này, sau khi bọn họ đi, mình sẽ được tự do đúng không. Hoa Liên cảm thấy, Ân Mạc cố ý giữ mình lại, chắc là do thấy một mình quá buồn chán, giờ việc của hắn đã xong, vậy mình nên suy tính xem tiếp theo nên đi nơi nào.

Có vài việc, một bên tình nguyện thì chẳng thể nào thực hiện được. Rất hiển nhiên, Hoa Liên lại một bên tình nguyện.

Ân Mạc quyết định quay về Kim Luân tự, đồng thời, hắn còn quyết định mang cả Hoa Liên theo. Hắn nói, muốn Hoa Liên cảm thụ chút không khí của Phật gia, nhất định nàng sẽ thích.

Hoa Liên hoài nghi, nếu mình đi với hắn chuyến này, mạng nhỏ nhất định khó giữ. Gì chứ, xung quanh một đám hòa thượng, ngày nào cũng gườm mình như gườm trộm, khiến nàng ngay cả cựa cũng không dám cựa một cái.

Mà đám hòa thượng kia cũng thật là, biết rõ nàng là yêu, lại vẫn đồng ý để Ân Mạc đưa nàng đi cùng, chẳng lẽ thân làm hòa thượng chính đạo, bọn họ không có tí tự giác nào sao? Bọn họ phải coi trảm yêu trừ ma là nhiệm vụ của mình mới đúng chứ?!!!

Trong lúc Hoa Liên đang quẫn bách không biết làm sao để thuyết phục Ân Mạc, Hồ tộc lại dấy lên một cơn phong ba. Mà nhân vật mấu chốt của trận phong ba này, chính là Hoa Liên.

Hôm đó, nàng mang theo Bạch Y đi tìm Băng Hồn hoa, Hắc Y đợi ở phía trên, đợi hơn một ngày vẫn không thấy bọn họ trở lại, còn không liên lạc được với Bạch Y, hắn chỉ có thể đưa Hồ Vi xuống tìm người.

Kết quả, hết sức không khéo đụng phải đám hòa thượng đã sớm vây quanh cửa động kia. Giáp mặt đánh một trận với đám hòa thượng đó, còn chịu chút thua thiệt mà vẫn không tìm được Bạch Y, bản thân còn bị thương đầy mình, cuối cùng hắn đành phải quay lại Hồ tộc trước.

Vì không đưa được Hoa Liên về nên Hồ Hoàng không được vui vẻ cho lắm. Đợi chừng mười ngày, cuối cùng Bạch Y cũng vác một thân chật vật chạy về Hồ tộc, đồng thời cũng thuật lại hết những gì đã xảy ra với mình.

Vấn đề chính là, hôm Bạch Y quay lại, ở đó không chỉ có mình Hồ Hoàng. Cho nên, chuyện Hoa Liên cấu kết với chính đạo mưu hại Yêu tộc đồng đạo cứ vậy lan truyền trong Hồ tộc.


Hội trưởng lão vốn đã có dị nghị về việc Hoa Liên trở lại đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cơ hội tốt như vậy, cố ý muốn Hồ Hoàng tỏ rõ thái độ. Mà Hồ Hoàng cũng tỏ vẻ phẫn nộ đối với hành vi không biết điều của Hoa Liên.

Nhưng dù sao ông ta vẫn phải bận tâm đến cảm thụ của Hồ Uẩn, cho nên đến giờ vẫn chưa làm ra phán quyết tương ứng.

“Chủ mẫu, người không lo cho tiểu thư sao?” Trong Ngọc Hồ cung tọa lạc ở hướng Đông của Hồ Khâu, Hồ Uẩn ngồi bên đình Thủy Yên gảy đàn, nha hoàn bên cạnh do dự một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mở miệng.

“Nàng có đường đi riêng của nàng, lo lắng cũng vô dụng.”

“Nhưng mà tộc trưởng có vẻ rất tức giận, a tộc trưởng, người, người tới rồi.” Trong Thủy Yên đình, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người, nha hoàn kia thấy rõ là ai tới, bị dọa cho sợ đến mức phịch một tiếng quỳ xuống.

“Lui xuống.”

“Dạ.”

“Uẩn Nhi.” Vân Khi đứng trong đình cả nửa ngày trời, Hồ Uẩn căn bản ngay cả đầu cũng chẳng ngẩng lên, cứ tự mình gảy đàn, tiếng đàn càng ngày lại càng tỏa ra sát khí đằng đằng. Làm cho đám nha hoàn thị vệ quanh Thủy Yên định sợ đến mức lẩn nhanh như một làn khói.

“Nói.” Tiếng đàn vẫn không dứt, Hồ Uẩn ngẩng đầu liếc Vân Khi một cái, mặt không thay đổi phun ra một chữ. Cõi đời này, người dám cư xử như vậy với Hồ Hoàng, trừ Hồ Uẩn ra chỉ e không có kẻ thứ hai.

“Nàng giận? Là vì ta muốn đưa con gái nàng trở về sao?” Vân Khi nở một nụ cười, trong giọng nói từ tốn lộ ra sự dịu dàng.

“Ta không tức giận, bởi vì ngươi căn bản không mang được người về.” Hồ Uẩn cười lạnh, dây đàn trong tay theo tiếng mà đứt phựt. Nàng đặt đàn qua một bên đứng dậy bước tới trước mặt Vân Khi, “Nàng là con gái của ta, không liên quan đến tất cả các ngươi.”

Nói xong, Hồ Uẩn bước ra khỏi Thủy Yên đình, ngay cả đầu cũng không ngoái lại.

Vân Khi đứng bên trong đình Thủy Yên, trên dung nhan tuyệt sắc điểm một nụ cười nhạt mị hoặc lòng người, chỉ có điều trong nụ cười ấy mang theo sự bất đắc dĩ và tức giận.

Hắn thừa nhận, ngay từ đầu hắn đã không có ý tốt. Đứa bé kia không phải của hắn, Hồ Uẩn cũng không chịu nói cho hắn đứa trẻ là của kẻ nào, cho nên từ đầu đến cuối, trong lòng hắn luôn có một cái gai, một cái gai vĩnh viễn không sao nhổ ra được.

Không phải không muốn trực tiếp giết người, tốt nhất là khiến cho con bé hồn phi phách tán, nhưng vì sự khinh cử vọng động của Thanh Y lần trước. Hồ Uẩn đến giờ vẫn không chịu tha thứ cho hắn, cho nên hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa chuyện đã qua, hắn muốn giữ Hồ Uẩn lại, cách tốt nhất chính là nắm trong tay người duy nhất mà nàng quan tâm lúc này.

Có điều không ngờ tới, hắn hình như đã xem thường đứa trẻ kia.

Có thể một chiêu đã khiến cho Bạch Y mất đi ý thức, loại tu sĩ chính đạo có tu vi thế nào, thấp nhất cũng là Hóa Thần kỳ. Hơn nữa theo như lời của Hắc Y, hắn đã gặp được hòa thượng của Kim Luân tự ở cửa động. Một nữ yêu có tu vi thấp kém, lại có liên quan đến cao tăng của Kim Luân tự, giờ hắn không biết nên nói gì cho phải.

_________________