Ngự Phật

Chương 27: Sen Tử San

Sen Tử San

Lối đi ra khỏi phòng luyện đan tối om, bước chừng hơn trăm bậc thang nàng mới lên đến hậu viện. Thanh âm huyên náo vọng lại từ đằng trước, càng đi về phía trước lại càng lớn, nghe qua là một nữ nhân.

Tiểu Chỉ đối với người ngoài đều mang dáng vẻ giống như lần trước mới gặp Hoa Liên, giọng nói lại càng giống một bà già mấy trăm tuổi.

“Có phải ngươi thấy chúng ta dễ bắt nạt lắm không, thứ này mà cũng gọi là đan dược à?” Thanh âm mang theo vài phần bén nhọn của nữ tử vọng tới, trong đó còn xen lẫn vài phần mị âm.

Hẳn là không phải cố ý làm vậy, nếu thế, nữ nhân đang nói kia chắc là thuộc chủng tộc biết thuật mị hoặc.

“Khách quan, ta đã nói rồi, ở đây chỉ bán đan dược bình thường.” Giọng nói Tiểu Chỉ không cao không thấp, không hề lộ ra nửa phần bất mãn với sự chỉ trích của người khác.

“Đan dược bình thường? Hừ, ta thấy ngay cả đan dược bình thường cũng không bằng thì đúng hơn. Ta thấy ngươi cố ý gây khó dễ chúng ta!”

“Khách quan nói quá lời, tất cả những gì khách nhân mua đều là đan dược giống nhau, ngài có thể ra ngoài hỏi thăm một chút.”

“Không cần, ta hỏi ngươi, đóa sen Tử San này ngươi có bán hay không?” Nữ nhân kia không tiếp tục lòng vòng với Tiểu Chỉ nữa mà chuyển đề tài.

Sen Tử San? Hoa Liên nghe cái tên này, trái tim thót lên, vật kia là vật báu trấn tiệm của Lưu Ly đường, sen Tử San sáu ngàn năm, dõi mắt khắp Yêu giới này cũng khó kiếm. Cả Tiểu Chỉ cũng không biết mẫu thân nàng kiếm được từ đâu.

“Không bán.” Sen Tử San trân quý, không chỉ vì nơi thích hợp cho nó sinh trưởng rất ít, mà còn bởi vì thứ này trước khi hoàn thiện sẽ dẫn tới vô số công kích của yêu thú, một đóa sen Tử San có thể sống sót được đều phải nhờ người có đặc tài nuôi dưỡng. Có thể chặn được công kích của những loại yêu thú thần trí còn chưa khai sáng nhưng thực lực vô cùng mạnh mẽ ngang ngược kia, không đến cảnh giới Yêu Đế thì khó mà làm được.

Có điều tác dụng của sen Tử San cũng không phổ biến, người có thể nhìn một cái mà nhận ra cũng không nhiều.

“Không bán? Hừ, không biết tốt xấu, tiểu thư nhà ta muốn mua thứ này là đã nể mặt ngươi lắm rồi.”

“Vậy thì đa tạ tiểu thư nhà ngài đã nể mặt ta, đồ không thể bán, nếu như khách quan không còn việc gì khác thì xin mời.” Ai mà biết tiểu thư nhà nàng là ai, cho dù biết thì thế nào. Trong thành Nam Khê Sơn này có yêu quái nào là không có chút lai lịch.


Khi Hoa Liên đi vào tiền đình, phát hiện bên trong trừ Tiểu Chỉ ra chỉ có ba người khách. Trong đó có một nữ yêu, chắc là người vừa mới nói chuyện. Hai người khác hình như là hộ vệ, mặt vẫn giữ vẻ không chút biểu cảm.

Mặc dù Tiểu Chỉ đã mở miệng tiễn khách, đáng tiếc, người ta cứ không chịu đi. Thời buổi này, mở tiệm thực không dễ dàng, lúc nào cũng phải lo gặp phải khách xấu.

“Ngươi là ai, ai cho ngươi vào đây?” Nhìn thấy Hoa Liên, nữ yêu kia lạnh lùng trừng mắt, ai không biết còn tưởng đây là địa bàn của nàng ta.

Hoa Liên nghe nàng ta nói vậy, nghiêng đầu nhìn qua ngoài cửa tiệm, phát hiện bên ngoài còn có thủ vệ, chặn tất cả những người khách muốn tiến vào ở ngoài.

Dám gây chuyện ở trong thành này, e là lai lịch thực sự không thể nhỏ.

“Ta là đan sư của tiệm này.” Hoa Liên dật ra một nụ cười, mặc dù biết rõ cười với bọn họ cũng chỉ lãng phí tình cảm, nhưng ai bảo bọn họ là khách chứ.

Thấy Hoa Liên xuất hiện, Tiểu Chỉ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nàng không quen đối mặt với nhiều người như vậy, nếu không cũng không bọc cả người lại bằng tấm vải đen thùi thế này, tuy nói thứ này cũng có thể coi là một bảo bối hiếm có, nhưng tạo hình thực sự là có chút quỷ dị, những thiếu nữ tuổi thanh xuân bình thường, có ai thích thứ này chứ.

“Những thứ rác rưởi này đều do ngươi luyện ra?” Nếu không làm gì được Tiểu Chỉ, nữ yêu kia nhanh chóng dời lực chú ý đến Hoa Liên. Hoa Liên nhìn những viên thuốc màu xanh bị nàng ta quăng ra đầy đất, không nhịn được mà thở dài, nàng đích thực là vô tội mà.

Cúi đầu liếc nhìn những viên thuốc lăn lông lốc khắp nơi, trong lòng Hoa Liên còn đang suy nghĩ, lát nữa chờ bọn họ đi rồi có nên nhặt đồ lên tiếp tục bán hay không đây? “Mấy thứ Thanh Tâm đơn này đều do An Bình đường trong thành cung cấp, nếu như khách quan có bất mãn gì với đan dược, có thể đến đó lý luận một phen.”

Mặc dù chỉ mới mấy ngày, có điều dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tiểu Chỉ, Hoa Liên vẫn tìm hiểu tỉ mỉ về tất cả các cửa tiệm lớn trong thành này một lượt.

An Bình đường là dược phòng lớn nhất trong thành, bên trong thậm chí còn có đan sư có thể luyện chế được đan dược trung phẩm cấp thấp, nghe nói hậu đài là tới từ Đại Hoang sơn.

Cho dù không phải là thật, nhưng dù sao An Bình đường đứng vững ở thành Nam Khê sơn này cũng đã ngàn năm, đến giờ không có ai dám đi chọc bọn họ.

Nữ yêu kia chắc cũng biết An Bình đường không phải nơi nàng ta có thể chọc vào, nín một hơi, không nói thêm gì nữa.

“Linh Nhi, sao lại lâu như vậy?” Đúng vào lúc Hoa Liên đang chờ tiễn khách, bên ngoài cửa tiệm, đột nhiên truyền đến một tiếng gọi mềm mại, thanh âm này vừa bật ra, Hoa Liên cảm thấy toàn bộ thân thể đều như nhũn ra.


Mị âm trong thanh âm này so với nữ yêu trước mặt có lợi hại hơn, những người đứng xem náo nhiệt ngoài cửa hơn phân nửa cũng bị quấy nhiễu.

“Tiểu thư, tiểu thư tới rồi, người bán hàng ở tiệm này thực quá đáng!” Nữ yêu tên Linh Nhi đong đưa thân thể nhanh chóng bước ra ngoài, còn không quên bôi xấu Tiểu Chỉ một câu.

“A? Ai chọc ghẹo ngươi?” Tiếng nói lanh lảnh như chuông kèm theo thứ mị âm dễ nghe, một bóng người lả lướt xuất hiện trước mắt Hoa Liên.

Không phải nàng chưa từng thấy mỹ nữ bao giờ, chẳng qua là chưa từng thấy qua có ai có thể dung hòa hai loại khí chất yêu mị và thanh thuần hoàn toàn bất đồng làm một. Rõ ràng đáng lẽ phải rất quái dị, nhưng ở trên người nàng ta lại vừa đủ. Chẳng trách đám yêu quái bên ngoài mắt đã thành một đường thẳng, nếu như nàng là nam nhân, e là cũng sẽ như vậy.

“Chính là bọn họ, bán cho ta đan dược kém, còn dám nói xạo.”

“Vậy thôi à?” Nàng kia cười hỏi.

“Còn có…” Lúc này, nữ yêu kia nhỏ giọng ghé sát tai tiểu thư nàng ta thầm thì, nàng kia nghiêng người nghe mấy câu, trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn qua đại đường, ánh mắt dừng lại trên đóa sen Tử San trên kệ thuốc không dời.

Trầm ngâm trong chốc lát, Yến Tuế Nhi bước vào Lưu Ly đường. Vốn nàng cũng chẳng cần mua đan dược hạ đẳng, chẳng qua là nha hoàn bên cạnh muốn mua một chút tặng người ta mà thôi, không ngờ lại gặp được sen Tử San trong cái tiệm bé tí này.

Nếu như là người khác, e là căn bản không biết vật này, nhưng Yến gia khởi nghiệp từ đan dược, tổ gia là đan sư nổi danh trong Yêu tộc, cả đan dược Thiên cấp cũng có thể luyện chế, người làm cháu gái như nàng đương nhiên cũng biết các loại dược thảo trân quý.

Nhìn những cánh hoa sen màu tím mọc thành sáu tầng kia, Yến Tuế Nhi không nhịn được có chút kích động, ngay cả trong gia tộc cũng chỉ có một đóa sen Tử San ba ngàn năm mà thôi.

“Xin hỏi, chủ tiệm có ở đây không?” Nhìn chằm chằm sen Tử San một hồi lâu, Yên Tuế Nhi lưu luyến dời tầm mắt, cất bước nhanh chóng tiến vào đại đường.

”Là ta.” Tiểu Chỉ đáp.

“Chào ngài, ta tên Yến Tuế Nhi, đến từ Yến gia Khuynh Nguyệt Loan.”

Tiểu Chỉ gật đầu một cái, “Ta tên Chỉ.” Dường như đã nhìn thấu ý định của Yến Tuế Nhi, Tiểu Chỉ đã nói tiếp, “Vật báu trấn tiệm, không bán.”

Chưa đợi người ta mở miệng đã bị chặn lời, điều này khiến cho Yến Tuế Nhi có chút lúng túng. Có điều rất nhanh, trên gương mặt xinh xắn kia lại hiện lên một nụ cười, “Không bán cũng không sao, xin hỏi, có thể để cho ta coi một chút được không?”

Tiểu Chỉ trầm mặc một lúc, chưa đợi nàng mở miệng, Hoa Liên đột nhiên chen miệng, “Xin lỗi, không được.”

Yến Tuế Nhi và Tiểu Chỉ đồng thời nhìn về phía Hoa Liên, Tiểu Chỉ không nói gì, nhưng trong mắt Yến Tuế Nhi lại xẹt qua một tia lãnh ý.

_________________