Ngự Phật

Chương 22: Linh cốt

Vào lúc Ân Mạc nói chuyện, trên làn da của đứa bé trong ngực nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện những đốm màu đen, những đốm đen kia lấy tốc độ chậm rãi lan ra khắp toàn thân đứa trẻ, nhìn qua giống như là nấm mốc vậy.

”Ngươi đã làm gì?” Nam tử trung niên thấy sự biến hóa trên người đứa trẻ, sắc mặt đại biến, giận dữ hét lên.

Thực Vận Long bọn hắn không hoàn toàn giống các loài Địa Long khác, nếu may mắn, cả đời chỉ có thể sinh được một đứa con, hơn nữa trên cấp độ lớn, con cái cũng thể hiện địa vị của gã trong chủng tộc, cho dù thế nào gã cũng không thể để đứa bé gặp chuyện không may.

Thực ra thì trước đó hai ngày gã đã tìm được Hoa Liên, có điều khi đó gã cảm nhận được Hoa Liên có người bám theo cho nên vẫn chưa hiện thân. Nhưng gã không sao ngờ nổi, một yêu tinh như Hoa Liên lại quen biết tu sĩ loài người, mà người này lại còn nhận ra chủng tộc của bọn hắn.

Trong mắt tu sĩ loài người, Thực Vận Long là một trong những yêu vật tà ác nhất, cho dù là ai, chỉ cần gặp phải, nhất định tru diệt. Cho nên, dù Thực Vận Long tộc có cường đại đến thế nào cũng không dám định cư ở nơi có tu sĩ loài người thường qua lại.

“Chỉ cho nó ăn hai cái bánh bao thôi, cống phẩm nhà Phật.” Phật châu đỏ như máu trong tay Ân Mạc xoay tròn chuyển động, sau khi thấy sắc mặt của gã nam tử trung niên kia càng thêm khó coi, mới nói tiếp, “Không gây tổn thương gì to tát cho thân thể, cùng lắm là hồn phi phách tán thôi.”

Quả nhiên là không gây tổn thương to tát với thân thể, Hoa Liên gật đầu một cái, bánh bao? Cái bánh bao mình mới ăn lúc nãy?!!!!

Ân Mạc vẫn tiếp tục nói, Hoa Liên đã chạy vội vào góc tường nôn ra, tên chết tiệt này, hắn thậm chí còn hại luôn cả mình. Lúc nói chuyện, Ân Mạc bớt chút thời gian liếc nhìn Hoa Liên, thấy vẻ mặt chỉ mong chém mình cho thống khoái của nàng, độ cong nơi khóe miệng càng tăng lên không ít.

Vật kia chỉ có tác dụng với Thực Vận Long, có điều Ân Mạc cũng chẳng nói với Hoa Liên. Vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm mình, giận mà không dám nói của nàng, thực sự là quá thú vị.

“Ngươi muốn thế nào?” Mặc dù không biết Ân Mạc nói thực hay nói dối, có điều gã thực sự cảm thấy con trai mình đã bắt đầu mê man, dù gã có gọi thế nào cũng không làm cho đứa bé tỉnh táo lại được.

“Chúng ta không thù không oán, ta cũng không muốn tạo sát nghiệt, nói sao thì nàng coi như cũng đã cứu đứa bé này một mạng, ngươi cũng phải bày tỏ gì chứ?”


“Ngươi muốn cái gì?” Từ xưa đến nay, chỉ có Thực Vận Long vơ vét của kẻ khác, hôm nay cuối cùng cũng có lúc phong thủy xoay vần. Trong mắt nam tử trung niên chợt lóe lên sát cơ.

“Linh cốt.”

“Không thể được!” Thế thì có gì khác lấy mạng gã.

“Thực ra thì tự ngươi động thủ, hay là ta động thủ cũng giống nhau. Khác biệt duy nhất là ta mà hạ thủ thì chắc sẽ hơi mạnh tay hơn một chút.” Vừa vơ vét lại vừa uy hiếp, tên này là ai thế, Hoa Liên nôn ọe cả nửa ngày mà chẳng nôn được gì ra từ trong bụng, cuối cùng chỉ đành căm phẫn đứng trong góc chờ người mình cũng mốc meo.

Nghe được đoạn đối thoại của người kia và Ân Mạc, nàng không kìm được có chút đồng cảm với gã kia. Nàng đã lĩnh giáo qua sự âm hiểm hèn hạ vô sỉ của Ân Mạc rồi, có lần nào là bản thân không chịu thiệt đâu cơ chứ.

“Vậy cũng tốt.” Ân Mạc thở dài, “Sau khi ngươi chết, ta sẽ siêu độ cho ngươi.” Tiếng nói vừa dứt, người không biết đã xuất hiện sau lưng gã nam tử trung niên từ bao giờ, tay phải hóa thành trảo, không chút do dự chụp xuống đầu nam nhân kia.

Hoa Liên không hề nghi ngờ, cú chụp này có thể khiến cho cái đầu kia thủng ra năm cái lỗ. May thay, lần này không có xuất hiện cảnh tượng máu tươi tanh tưởi gì, đoán chừng gã nam tử trung niên kia cũng không ngờ Ân Mạc lại trực tiếp ra tay với gã, nhưng Hoa Liên nghi là vì thực lực của Ân Mạc quá mức bí hiểm, người kia căn bản không phải là đối thủ của hắn thì đúng hơn.

Khi tay hắn đặt trên đỉnh đầu gã nam tử kia, ánh mắt của gã dần dần trở nên ngây dại, từng đạo hoa văn gợn sóng màu vàng tản ra từ trong lòng bàn tay Ân Mạc.

Thân thể Hoa Liên gần như mất tự chủ mà hút lấy những kim quang kia, những luồng kim quang đó sau khi bị hấp thu, hóa thành một dòng nhiệt lưu ùa vào trong nội đan của nàng.

Những kim quang này không biết là lai lịch thế nào, cho dù dùng nghiệt hỏa cũng không đốt hết, Hoa Liên chỉ có thể bị động hấp thụ, mặc dù nàng cũng không thích cảm giác thế này.

Chờ đến khi kim quang biến mất hoàn toàn, nàng đột nhiên phát hiện ra, trên nội đan đỏ như máu của mình xuất hiện một vài đường hoa văn màu hoàng kim, may mà ba cánh sen xung quanh nội đan không có biến hóa gì.


Mặc dù màu đỏ có hơi yêu dị, nhưng Hoa Liên vẫn chưa muốn mình biến thành kim quang lấp lánh, từ xưa đến nay, kết cục của Kim Liên đều là bị người ta đặt dưới mông cả.

Ân Mạc dường như đã nhận ra sự biến hóa của Hoa Liên, có điều tầm mắt cũng không dừng lại trên người nàng, khóe miệng chỉ nhếch lên vào lúc nàng không để ý.

Chờ Hoa Liên thu công xong mới phát hiện hai cha con kia đã bị Ân Mạc đạp vào trong góc. Mặc dù nàng cảm thấy Ân Mạc dùng thủ đoạn bạo lực như vậy để đối đãi với một đứa trẻ con thì có chút vô đạo đức, có điều nhớ khi nãy cha của nó còn có ý đồ gặm mình, nàng lại thấy làm người thì nên học tập Ân Mạc mới phải.

Hắn không phải muốn lấy linh cốt gì đó sao? Cũng đâu thấy trên đầu gã kia có lỗ thủng nào? Hoa Liên liếc nhìn cái đầu trơn bóng nhẵn nhụi kia của nam tử trung niên, trong lòng có chút nghi ngờ.

“Này, cho ngươi chơi.” Tiện tay ném cho nàng một hạt châu tròn trịa màu trắng nhũ, vừa chạm tay, viên châu kia lập tức tản ra từng luồng linh lực nhu hòa.

Vật này tuy nàng không nhận ra, nhưng cách dùng thì vẫn biết mang máng. Bởi vì cách tu luyện của Yêu và Người khác nhau, phần lớn thời gian Yêu Tu hấp thu linh khí đều giống như cướp đoạt, linh khí hỗn loạn dung nhập vào, mới đầu sẽ không có vấn đề gì to tát, có điều lâu ngày thì vẫn sẽ xuất hiện phiền phức, có vài Yêu quái sẽ ham giết chóc, một số khác thì thần kinh thác loạn, chuyện này có một chút quan hệ đến việc hấp thu linh khí.

Dĩ nhiên, chủ yếu là vì công pháp của Yêu Tu vẫn chưa hoàn mỹ. Năm đó, sau trận chiến Đại Hoang, Đại Yêu thượng cổ chết gần hết, số sót lại không phải bị thu mua thì cũng là bị giam cầm, công pháp lưu truyền lại đều là hàng cấp hai cấp ba, đến đời bọn họ thì đã thành cái dạng tàn tạ này rồi.

Biện pháp giải quyết thì cũng có, nói ví dụ như loại hạt châu này, có thể hấp thu các loại linh lực khác nhau, sau đó chuyển hóa thành linh lực mà mình cần, thường xuyên mang theo còn có thể phòng ngừa tâm ma nhập thể, trong giới tu luyện, vật này đúng là bảo bối hàng đầu.

Hoa Liên cũng chỉ mới thấy hạt châu này có một lần khi đi theo Hồ Uẩn đến Lâm Châu, nhưng lúc ấy bằng hữu của mẫu thân cũng không nói cho nàng biết đây là thứ gì. Nàng còn nhớ, khi đó trong Phường thị, vật này trị giá chừng trăm vạn linh châu.

“Cho ta? Thôi đi.” Hoa Liên thừa nhận, bản thân cũng có chút yêu thích không nỡ buông tay, có điều, thôi đi. Tay run lên, ném đồ lại, thứ nào cầm được, thứ nào không cầm được, nàng vẫn rõ ràng.

Nàng tự nhận bản thân không có gì đáng giá để người này coi trọng, nhưng hắn chẳng hiểu sao lại xuất hiện trước mặt mình không ít lần, còn cứu nàng vài bận. Không thể trách nàng suy nghĩ nhiều, thực sự là thời cơ xuất hiện của người này quá mức đúng dịp.

“Không cần?” Ân Mạc nheo mắt, hàn quang bắn ra bốn phía, lập tức khiến cho Hoa Liên rùng mình một cái.

“Không công không hưởng lộc.”

“Không nhận à… Thế thì phiền nhỉ, nếu như ngươi không nhận, ta đành phải nói với người khác, ngươi hợp mưu với ta, đoạt mất linh cốt trên đầu Thực Vận Long. Ngươi thấy thế nào?”

”…” Hoa Liên vươn tay giật lại hạt châu mình vừa ném ra, có những lúc, uy hiếp hữu dụng hơn khuyên bảo nhiều.