Ngự Phật

Chương 18: Đứa bé từ trên trời rơi xuống

Đứa bé từ trên trời rơi xuống

Có trách thì trách cái xe ngựa này của Hoa Liên có hơi bị phô trương quá, rõ ràng chính là mời người ta đến cướp còn gì. May thay, đều là người thường, đuổi mấy tên giặc cướp chặn đường không tính là vấn đề gì to tát.

Chẳng qua là, nàng làm sao cũng không ngờ nổi, phu xe mà mình thuê cũng cùng phe với lũ giặc cướp.

Lòng người khó dò, nếu nàng thực sự là một cô gái yếu đuối, lúc này chỉ sợ đã sớm bị chém thành bảy tám đoạn biến thành phân bón trong khu rừng nho nhỏ này rồi.

Hoa Liên cũng không làm gì quá đáng với bọn chúng, chỉ trừng phạt đúng tội, chẳng qua là phế tay trái tay phải của bọn chúng đi thôi, không có tay cũng đồng nghĩa với phế võ công, cho dù Hoa Liên có không chạm đến bọn chúng, sớm muộn gì cũng sẽ có người ra tay.

Những kẻ này đã làm chuyện xấu xa nhiều lần, chắc kẻ thù cũng không ít.

Cũng chẳng phải là nàng từ bi, chẳng qua là nàng không muốn gây nhiều sát nghiệp cho bản thân, dù sao nàng cũng là một Yêu tinh, hơn nữa lần trước khi độ kiếp nàng phát hiện ra, kiếp nạn của mình hình như lợi hại hơn nhiều so với những yêu quái khác, vốn đã không có công đức gì đáng nói rồi mà còn bị trừ đi thêm nữa chắc đến khi đụng phải Thiên Kiếp nàng cũng khỏi phải sống luôn.

Điều đáng tiếc nhất là không có phu xe, nàng lại chưa từng đánh xe ngựa, cái xe thoải mái thế này mà lại phải bỏ lại ven đường sao? Nghĩ kiểu gì cũng không thấy cam lòng.

Vậy nên Hoa Liên bắt đầu tự mình trải nghiệm lần đầu tiên đánh xe trong đời, cái roi ngựa này nhìn gã phu xe kia chỉ cần quất nhẹ một cái, ngựa đã đi về phía trước, nhưng sao đến lượt nàng cầm, con ngựa kia lại đi đánh võng là thế nào…

Coi như là làm khó cho con ngựa này, ai bảo Hoa Liên đánh xong mông bên trái lại đánh sang mông bên phải chứ…

Mặc dù đi đường có hơi uốn éo, nhưng dù gì cũng đi về phương hướng trong dự định, điểm này khiến Hoa Liên cũng có chút đắc ý, dọc theo đường đi cũng thấy có thêm vài phần tình thú.

Vài trăm dặm từ Trung Châu đến Vũ Châu đều là đường đất, dọc đường không có nhà dân, chỉ có thể thấy từng mảng rừng xanh bạt ngàn, đây cũng là lý do tại sao trên con đường thông tới Vũ Châu này lại hay có đạo phỉ hoành hành.

Mà dọc theo con đường này tuy không đụng phải giặc cướp nữa nhưng những chuyện kỳ quái vẫn không ngừng diễn ra. Mưa tuyết rồi mưa đá rơi từ trên trời xuống cũng có khi có, nhưng mà rơi hẳn một đứa bé xuống thì đúng là chuyện lạ.


Hoa Liên đang bận rộn điều khiển xe thì một đứa bé trần truồng cứ thế từ trên trời rớt xuống, hơn nữa còn rơi đúng trên nóc xe của nàng, nóc xe cứ thế bị đục ra thành một cái lỗ, nếu không phải là gầm xe đã được dùng sắt tinh luyện gia cố lại rồi thì sợ là ngay cả phía dưới cũng có thể thủng ra một lỗ.

Chờ Hoa Liên dừng xe nhìn vào trong buồng xe, kinh ngạc phát hiện ra, trên gương mặt xinh xắn của đứa bé rơi từ trên trời xuống kia nước mũi còn thành bong bóng, đang ngủ rất ngon lành.

Ngẩng đầu nhìn cái lỗ to đùng trên trần xe, lại nhìn đứa bé trắng nõn bụ bẫm kia, nhất thời nàng không biết nên làm gì cho phải.

Suy tính mấy giây, Hoa Liên quyết định đứng đây chờ một lát, đứa bé này hiển nhiên không phải loài người, từ trên cao như vậy té xuống còn không chết, trừ Yêu quái mới sinh ra thì còn ai lợi hại được như vậy.

Nếu là từ trên rớt xuống, chắc không biết tự bay lên, hy vọng vị nào để rơi mất con thì sớm phát hiện ra không thấy con mà đi tìm, nàng cũng không muốn đưa trẻ con đi theo đâu. Bản thân vốn đã phiền toái không ngớt rồi, lại còn phải mang theo một đứa nhóc không biết đã dứt sữa chưa, ngày hôm nay đúng là đặc sắc quá đi mất.

Từ khi mặt trời nhô lên cao cho đến khi trời chiều ngả về Tây, ngay cả một con chim nàng cũng chẳng thấy. Mà đứa nhóc kia lại chẳng hề hay biết tình cảnh của mình, bong bóng mũi cái này vỡ lại thổi cái khác.

Vận xấu thực tràn trề! Hoa Liên cũng chỉ có thể nghĩ vậy. Cứ thế mà ném đứa trẻ đi, nàng hiển nhiên sẽ không làm chuyện thất đức như vậy. Cho nên, chỉ có thể tiếp nhận thực tế.

Một người một đường biến thành hai người, hy vọng đứa nhóc này tỉnh dậy đừng có mà đòi uống sữa là được.

Xe ngựa lảo đảo đi về phía trước, nhanh chóng biến mất trên con đường đầy bụi đất, chỉ để lại hai vệt bánh xe xiêu xiêu vẹo vẹo.

Lãng phí mất cả một buổi chiều, nếu mà đi với tốc độ bình thường, nàng nhất định sẽ không kịp tìm được chỗ ở trước khi trời tối. Cũng may Hoa Liên đã học được vài phép thuật đơn giản trong ngọc giản mua được lần trước, trong đó có một thứ gọi là Thần Hành thuật, thêm Thần Hành thuật cho ngựa, chưa đến nửa canh giờ đã đến được nơi vốn cần thời gian cả buổi chiều mới đến được.

Xe ngựa rẽ vào trấn nhỏ đầu tiên ở ranh giới tiếp giáp giữa Vũ Châu và Trung Châu, Hoa Liên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chắc là những khách lữ hành đi qua đây đều nghỉ chân ở nơi này cho nên dù trấn này không lớn nhưng có đến tận ba bốn quán trọ, nàng tìm một quán tương đối lớn vào ở.

Sau khi sắp xếp xong chỗ ở, Hoa Liên giao xe cho tiểu nhị, còn mình thì ôm đứa nhóc trần truồng kia từ trong buồng xe ra ngoài. Không ôm thì thôi, ôm vào mới thấy giật mình, cũng không biết đứa bé này thuộc giống gì, ít nhất cũng phải ba bốn trăm cân, người bình thường đúng là ôm không nổi, chẳng trách có thể làm cho nóc xe thủng một lỗ.


Chưởng quầy quán trọ thấy Hoa Liên ôm một đứa bé trần truồng đi vào, có chút kinh ngạc nhìn Hoa Liên chằm chằm một lúc lâu, tiết trời mặc dù không lạnh, nhưng mà không cho trẻ con mặc quần áo thì đúng là kỳ lạ. Mặc dù biết rõ một đại cô nương lại ôm một đứa trẻ, còn tự mình đánh xe tới đây, những chuyện này chỗ nào cũng kỳ quái rồi nhưng chưởng quầy chẳng muốn sinh sự, cho Hoa Liên thuê một gian phòng hảo hạng xong rồi coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tính toán.

Ôm đứa bé vào trong phòng đặt trên chiếc giường hẹp, đứa bé vẫn ngủ say cuối cùng cũng mở mắt. Hoa Liên cũng đã làm xong công tác chuẩn bị đứa bé này mở mắt ra là sẽ khóc toáng lên, ai ngờ đứa nhóc này không có khóc, mà lại còn bò từ trên giường dậy, định nhào vào người Hoa Liên.

Nếu như nó lớn hơn một chút, Hoa Liên sẽ coi nó là sắc lang, không chút do dự quăng ra ngoài cửa sổ, đáng tiếc, cùng với một đứa con nít không biết là một hay hai tuổi so đo chuyện này, hình như có vẻ bản thân hơi bị hẹp hòi.

“Oa oa oa a a — a a—-” Thanh âm của đứa bé không lớn, mềm nhũn, cho dù không biết nó đang kêu cái gì nhưng vẫn cảm thấy vô cùng êm tai. Hơn nữa, không thể không thừa nhận, thằng nhóc này bộ dạng cũng thật đáng yêu, làm cho người ta sinh ra một loại xúc động muốn véo cho một cái.

Đứa bé vừa kêu, vừa dùng cái tay nhỏ xíu kéo vạt áo của Hoa Liên. Sợ thằng bé rớt xuống giường, Hoa Liên chỉ đành ghé sát lại, mặc cho đứa bé này ôm chặt lấy bắp đùi nàng không buông.

Đã không buông thì thôi, nó lại còn chảy nước miếng…. Thế này tính là gì hả!

“Có phải ngươi đói rồi đúng không, ta đi tìm đồ ăn cho ngươi nhé?” Hoa Liên rất lý trí nói chuyện với đứa bé.

Đứa bé nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, giống như đã hiểu Hoa Liên nói gì.

Rất tốt, có thể khơi thông. Hoa Liên hài lòng mỉm cười, “Vậy, ngươi thả ta ra trước, thế nào?”

Đứa bé vẫn gật đầu như trước, chẳng qua là cánh tay nhỏ nhắn kia không có dấu hiệu sẽ buông ra.

”…”

”…”

Hoa Liên nhìn chằm chằm đứa bé, cặp mắt tròn vo như quả nho của đứa bé cùng nhìn chằm chằm Hoa Liên, vẫn không buông tay.

“Không buông ta ném ngươi xuống bây giờ.” Mặc dù dọa nạt trẻ con có hơi mất mặt, nhưng mà, vì sự trong sạch của bản thân, tuyệt đối không thể dễ dàng mềm lòng.

Đứa bé tiếp tục gật đầu, nhưng lại hé cái miệng chỉ có hai cái răng cửa nho nhỏ, cắn lấy ngón tay đang chỉ ra của Hoa Liên.

Mới bất cẩn một tí, đầu ngón tay đã bị chiếm đóng. Nhìn thằng nhóc đang ôm ngón trỏ của mình gặm đến là ngon lành, nàng không biết nên khóc hay nên cười.