Sự thay đổi của Tạo Hóa
“Đất Phong Thiện là nơi nào?” Đi đến cửa nhà, Hoa Liên mới hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Một nơi không nên thuộc về Ma Giới.” Ân Mạc thâm trầm trả lời.
“Cụ thể chút đi.”
“Một mảnh đất.”
Hoa Liên mỉm cười. Xoay người vào nhà. Rầm. Sập cửa lại. Ân Mạc dính vào cửa gãi gãi mũi, aiz, nhớ năm đó khi nhìn thấy ông cụ thường xuyên bị nhốt ở ngoài cửa, hắn đã sung sướng khi người khác gặp họa biết bao, giờ cuối cùng cũng đến lượt mình, cảm giác này thực sự là rất… hay ho!
Cửu U Vương không để hắn chờ quá lâu, đến ngày thứ ba tính từ khi họ gặp mặt, Lăng Loan lại một lần nữa đến gõ cửa nhà hắn.
Tốc độ mở cửa rất nhanh, hơn nữa vẫn là Ân Mạc, có điều tình hình lần này rõ ràng khác hẳn với lần trước. Toàn thân Ân Mạc đều toát ra hơi thở người sống chớ gần, sắc mặt càng đen đến dọa người. Lăng Loan nhìn thấy hắn xong, nụ cười hoàn mỹ trên mặt cũng chợt cứng đờ tại chỗ.
“Nói.” Bị một cước đá xuống đất, dù là ai cũng không vui nổi.
“Phụ thân mời ngài đến Tuyết Oa một chuyến.”
“Bảo hắn đến đây.” Rầm, cửa đóng lại, mảng nhũ băng đóng trên mái hiên bị chấn động rung lên, rớt xuống đầu Lăng Loan.
Cho dù nàng ta có ôm bao nhiêu ảo tưởng với vị Sát Sinh Phật trong truyền thuyết kia, bắt đầu từ giây phút này, cái gì cũng mất sạch.
Chẳng bao lâu sau khi Lăng Loan rời đi, Cửu U Vương và một đám Ma Đế rối rít đến bái phỏng. Thái độ của bọn họ mặc dù có điểm quái dị, có điều xét tổng thể thì cũng coi như thân thiện. Cho dù trước đây mọi người có thù oán gì, giờ dù sao cũng đã là cùng một chủng tộc, kêu đánh kêu giết thì không được hòa hợp cho lắm.
Ý tứ của bọn họ là trừ đất Phong Thiện ra, Ân Mạc muốn bất cứ nơi nào cũng được. Ý tứ của Ân Mạc cũng rất rõ ràng, trừ đất Phong Thiện ra, hắn chẳng muốn nơi nào khác.
Năm người giằng co cả một ngày, không ai chịu thỏa hiệp.
Làm nữ chủ nhân, Hoa Liên bưng chén trà ngồi một bên, không để ý đến ánh mắt của mấy vị khách, hoàn toàn không có ý muốn mời họ uống cùng.
“Cứ tranh luận như vậy không khỏi quá lãng phí thời gian, ta có một đề nghị.” Hắc Ảnh Vương ngồi trong góc chậm rãi mở miệng.
“Đề nghị gì?”
“Chúng ta có thể tỷ thí một trận.”
“Ngươi muốn đánh với ta?” Ân Mạc nhíu mày, vẻ mặt kia tuyệt đối là cười nhạo không chút lưu tình.
”… Không, ta đánh với vị cô nương này.” Hắn đã sớm nghe Cửu U Vương nói qua thân phận của Hoa Liên, nếu chỉ là một Tiên Đế vừa mới tấn thăng, chênh lệch giữa hai bên hẳn là không nhiều, đối phó với Hoa Liên nhất định là đơn giản hơn đối phó với Ân Mạc nhiều.
“Ta cảm thấy… ý kiến này không tệ.” Liếc nhìn Hoa Liên ngay cả mí mắt cũng không buồn chớp bên cạnh, Ân Mạc gật đầu. Trong lòng lại nghĩ, dạo nay tâm trạng của nàng không được tốt lắm, nếu để nàng tìm Hắc Ảnh Vương phát tiết một trận, cuộc sống của hắn sẽ tươi đẹp hơn nhiều.
“Ngươi muốn đánh với ta?” Đặt chén trà xuống, Hoa Liên bấy giờ mới mở miệng.
“Nếu cô nương không ngại.” Hắc Ảnh Vương đại khái cũng hiểu đề nghị này của mình có hơi mất mặt, có điều không sao hết, ai bảo hắn là Ma chứ, cho dù có hèn hạ có vô sỉ bao nhiêu thì cũng có thể đổ hết cho thiên tính.
“Không ngại.” Hoa Liên vừa mới dứt lời, chỗ ngồi của Hắc Ảnh Vương đã bị một ngọn lửa bao trùm, Hắc Ảnh Vương bị giam cầm bên trong đã bắt đầu gào thét.
Thanh âm này, còn cao hơn cả một quãng tám.
Không ai biết tại sao Hắc Ảnh Vương lại không thoát ra được, cũng không ai biết bên trong quả cầu lửa kia rốt cuộc có thứ gì đáng sợ, có điều chỉ mới nghe thanh âm này thôi, mấy gã Ma Đế vốn còn có chút ý đồ với Hoa Liên giờ đã sâu sắc cảm nhận được, lúc khiêu chiến nên tìm Ân Mạc thì tốt hơn.
Vì ngại thanh âm kia không được dễ nghe mấy, Hoa Liên phất tay thu hồi quả cầu lửa, trên người Hắc Ảnh Vương thậm chí ngay cả một vết thương cũng không có, chỉ có cái đầu là trơn láng, còn tiện hơn cả đi cạo đầu.
“Đánh… lén!” Quá vô sỉ, sao có thể như vậy, Hắc Ảnh Vương dùng ánh mắt lên án Hoa Liên.
”Nhập gia tùy tục.” Nếu không đánh lén, nàng có thể vây khốn được Hắc Ảnh Vương hay sao? Nếu đánh thật, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của mấy lão Ma Đế này, cho nên đành phải đánh lén thôi, sao mà trách nàng được, Hoa Liên cảm thấy mình rất vô tội.
“Trận này hẳn tính là chúng ta thắng đúng không, có cần ba cuộc thắng hai không?” Ân Mạc cười tít mắt hỏi, hắn vẫn rất dễ thương lượng.
“Không cần… chúng ta đồng ý.” Hắc Ảnh Vương sờ sờ cái đầu của mình, mặc dù không được tình nguyện cho lắm nhưng làm Ma Đế một phương, vẫn cần đến thể diện, thua chính là thua.
Trước khi đi, Hoa Liên đặc biệt đến gặp Khổng Uyên một lần, Ma Giới không thể so với nhân gian, chia tay rồi cũng không biết bao giờ mới gặp lại, mỗi người đều chọn lấy một con đường riêng, không ai có thể thay đổi được người khác.
Sau khi từ biệt, Ân Mạc đưa Hoa Liên rời khỏi Tuyết Nguyên.
Khổng Uyên đứng trên Lạc Tuyết Các, nhìn về phía Tuyết Nguyên mênh mông vô tận xa xăm, trong mắt có sự hâm mộ, cũng có nỗi mất mát. Cho dù thế nào, làm bạn bè, hắn luôn mong Hoa Liên sẽ sống thật tốt.
Đất Phong Thiện nằm ở giữa Ma Giới, trong một mảnh rừng rộng lớn, đứng ngoài bìa rừng, thậm chí nàng chưa tiến vào đã có thể cảm nhận được bên trong có vô số những cặp mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm mình.
“Ta thấy khung cảnh ở đây chẳng ra cái dạng gì cả.” Càng xâm nhập vào Ma Giới, khung cảnh lại càng biến đổi, đến chỗ này đã không thể nhìn thấy bầu trời xanh thăm thẳm nữa, trên đỉnh đầu chỉ có một mảng xám xịt.
“Ít nhất thức ăn ở đây cũng phong phú.” Dù bọn họ chẳng cần phải ăn gì nhưng thi thoảng cũng sẽ thỏa mãn thú vui ăn uống một lần.
“Chàng đang nói đến mấy con quái vật vừa nhìn chúng ta mà chảy nước dãi kia ư?” Hoa Liên khinh bỉ trừng mắt nhìn người đứng bên cạnh, mấy thứ kia nhìn mà ăn được sao? Bộ dạng chỉ có một chữ: xấu.
“Có lẽ chúng ta có thể ăn chay.” Nhìn kỹ bộ dạng thật của mấy con ma thú kia, Ân Mạc cũng cảm thấy câu trả lời vừa rồi của mình quả thực có điểm qua loa.
Sau khi tiến vào khu rừng rậm rạp, Hoa Liên liền nghĩ, mấy gã Ma Đế kia nếu biết tình cảnh của họ lúc này, chắc sẽ vui vẻ lắm đây. Trong khu rừng này, bất kể là thực vật hay động vật, đều không có lấy một thứ bình thường.
Vốn tưởng rằng có thể dùng uy áp để bức lui đám ma thú, ai ngờ làm vậy còn dẫn tới nhiều ma thú hơn. Từng đám từng đám ma thú chết trước mặt bọn họ, đã xếp thành một một ngọn núi nhỏ mà vẫn chưa hết.
Hơn nữa bọn họ không chỉ phải đối phó với ma thú mà còn phải đối mặt với mấy cái cây quái dị bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể mọc ra một cặp chân mà vừa đuổi theo mình vừa khạc ra thứ nước miếng xanh lè.
“Rốt cuộc thì bao giờ mới đến được đất Phong Thiện?” Nàng bây giờ không hề mệt, chỉ cảm thấy bực tức một cách khó hiểu, nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa biết chừng nàng sẽ ức chế không nổi mà tẩn cho Ân Mạc một trận trước.
“Ta cũng không biết.” Ân Mạc chùi thứ chất lỏng màu xanh lè dính trên mặt Hoa Liên đi, cười đến là run rẩy.
Những cái cây quái dị đó thực ra cũng không gây tổn thương cho họ, chỉ là có chút háo sắc mà thôi, không sai, bọn chúng căn bản không đuổi theo đàn ông, chỉ chạy theo phụ nữ. Về phần thứ chất lỏng màu xanh lè kia, ở Ma Giới, đó là một thứ hương liệu có giá trị cực cao, có điều giờ phút này Hoa Liên hiển nhiên không có tâm trạng thu thập hương liệu.
“Không – biết?!” Hoa Liên bắt đầu nghiến răng.
“Khụ, chúng ta phải tìm từ từ…” Nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng hung dữ của nàng, giọng nói của Ân Mạc ngày càng nhỏ, nếu như có thể, hắn càng mong cảm giác tổn tại của mình yếu bớt đi một chút.
Sau hơn năm mươi lần bị đám cây quái dị đó đuổi theo, hai người cuối cùng cũng đạt tới mục tiêu, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cho Hoa Liên triệt để thất vọng, cái gọi là đất Phong Thiện, vậy mà lại thực sự chỉ là một mảnh đất.
“Đây chính là thứ chàng muốn tìm?” Chỉ vào mảnh đất đen sì không có lấy một loài thực vật nào kia, Hoa Liên hỏi.
Ân Mạc nhìn chằm chằm mảnh đất kia, như đang suy nghĩ điều gì, “Không giống với những gì ta nhớ cho lắm.” Hắn bước lên trước, vừa mới đặt chân lên miếng đất kia, một luồng Phật quang cực mạnh đột nhiên vọt ra từ trong cơ thể. Sau khi hấp thụ Phật quang, trên mặt đất xuất hiện một quầng sáng trắng mông lung, có điều sự thay đổi này chỉ kéo dài trong chốc lát, rất nhanh, quầng sáng trắng kia vụt biến mất.
“Sao rồi?” Thấy sắc mặt của hắn không được ổn, Hoa Liên có chút bận tâm hỏi.
Ân Mạc lắc đầu, “Đại khái là chưa đúng thời điểm, ta vẫn chưa thể mở nơi này ra được.” Vốn cho rằng mình có Lục Đạo Thiên Bi trên người thì hẳn có thể dễ dàng mở đất Phong Thiện ra, kết quả vẫn chưa được.
Xem ra muốn mở nơi này ra còn phải chờ một cơ hội. Không biết phải chờ mất bao nhiêu năm đây.
Ngay vào lúc Ân Mạc đặt chân lên đất Phong Thiện, giữa hư không, một luồng sáng chói lòa bắn thẳng về phía ngàn sao, trong hỗn độn vô tận, một đạo nhân khoanh chân mà ngồi, trên tay có một mảnh bạch ngọc hình tròn, ánh sáng kia chính là phát ra từ trên mảnh bạch ngọc hình tròn đó.
Trong không gian vọng đến một tràng những tiếng ùng ùng, ba bóng người mơ hồ xuất hiện đằng sau lão đạo kia.
“Thưa thầy, đã xảy ra chuyện lớn gì chăng?” Ngọc điệp Tạo Hóa đã mười mấy vạn năm chưa từng có phản ứng lớn đến vậy, giờ đột nhiên xuất hiện cảnh báo trước, chẳng lẽ Thiên Địa lại xảy ra biến hóa gì lớn? Nhưng tại sao bọn họ lại không hề phát hiện ra.
Lão đạo lắc đầu im lặng, hồi lâu, ánh sáng trên mảnh ngọc điệp dần tắt, trên mảnh ngọc điệp vốn bóng loáng như ngọc lại xuất hiện một vết nứt mảnh mai, nếu không nhìn kỹ, căn bản không thể nhận ra.
Sự biến hóa trên mảnh ngọc điệp khiến cho sắc mặt của ba người còn lại đại biến, chỉ có lão đạo kia giống như chẳng hề phát hiện ra. Thực ra không phải là lão không thấy kinh ngạc, chỉ có điều lão không quen bộc lộ tâm trạng của mình ra ngoài mà thôi.
“Thưa thầy… có cần chúng con phải làm gì không?” Thông Thiên Giáo Chủ một thân áo bào đỏ rực dò xét mở miệng.
“Đất Phong Thiện các con đã từng nghe qua bao giờ chưa?”
“Thầy đang nói đến miếng đất kỳ dị ở Ma Giới kia?”
“Mang miếng đất đó về đây.”
“Dạ.” Ba người cúi người chào thối lui.
Lão đạo vẫn ngồi yên tại chỗ, nhanh chóng bấm ngón tay, đột nhiên động tác trên tay lão khựng lại, gương mặt thoáng đỏ bừng lên, có điều rất nhanh lại bị đè ép xuống, nhưng trên ngọc điệp lại xuất hiện thêm một vết nứt nữa.
“Rốt cuộc đó là kẻ nào?” Vuốt ve mảnh ngọc điệp trên tay, lão đạo thở hắt ra một tiếng nặng nề. Lấy khả năng thông thiên hiện giờ của lão mà lại không thể tính ra được mảy mảy.
Giờ ngay cả chính lão cũng đã bắt đầu thấy hoang mang, rời khỏi nơi đó mà náu mình trong mảnh Thiên Địa này, phải chăng là một sai lầm. Đã quá quen với sự yên bình này, đến khi chuyện mình không thể nào dự liệu đột nhiên xảy ra, lão lại cảm thấy sợ.
Mấy năm gần đây, trong lòng lão vẫn nhớ đến chuyện đó, biết rõ khả năng đó cực thấp nhưng lão vẫn không tài nào quên được, thành Thần ư, thành Thần nào có đơn giản như vậy.
“Sai một li, đi một dặm…” Lão đạo cười khổ, nếu ngày đó giữ hai người bọn họ lại, có phải tâm đ*o của mình sẽ không đến mức lung lay bất định như thế