Ngự Phật

Chương 120: Độ Thiên kiếp

Độ Thiên kiếp

Lần Thiên kiếp thứ chín tới sau ba trăm hai mươi bảy năm Hoa Liên tiến vào Cách Thế kính, bên ngoài Cách Thế kính mây sét xoay vần, ngay cả điện Diêm La cũng bị đánh trúng một góc, số quỷ hồn bị chưa vào Luân Hồi đã bị đánh cho hồn phi phách tán lại càng nhiều.

Hoa Liên vẫn ngồi yên bên trong Cách Thế kính, toàn thân cao thấp được bao bọc bởi một ngọn lửa đỏ tươi, sáu tầng cánh hoa sen xung quanh thân thể lúc ẩn lúc hiện.

Địa Tạng Vương đứng cách Hoa Liên không xa, ánh mắt nhìn nàng có vài phần phức tạp, trong tay hắn, chuỗi Phật châu màu xám thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng thét chói tai, đó đều là do những ác quỷ chưa được độ hóa biến ảo mà thành.

Vài năm nay, Địa Tạng Vương luôn quan sát Hoa Liên nhưng vẫn không có mấy đầu mối. Hắn thậm chí đã dùng Cách Thế kính để tra xét quá khứ của Hoa Liên, kết quả chỉ nhìn thấy một mảnh hỗn độn.

Bản thể là sen, chưa độ kiếp thành tiên đã có thể huyễn hóa ra lục phẩm đài sen, hơn nữa đây mới chỉ là bắt đầu, kết quả quan sát như vậy quả thực khiến cho người ta kinh hãi.

Từ sau viễn cổ, đã không còn thập nhị phẩm đài sen xuất thế nữa, thứ kỳ vật của trời đất ấy cũng chỉ có thuở sơ khai khi còn hỗn độn mới sinh ra được. Không biết Hoa Liên có đạt được tầm cao đó không, nếu có thể, tương lai nàng tất sẽ khiến cho Phật gia phải tranh đấu một phen.

Sát Sinh Phật có thể là có chủ ý này, Địa Tạng Vương đã từng có lần nghĩ vậy, rồi lại cảm thấy có gì không ổn. Nếu muốn bồi dưỡng thập nhị phẩm đài sen, hắn chỉ cần xóa thẳng thần thức của Hoa Liên đi, lấy tu vi của bản thân nuôi dưỡng, trên dưới một vạn năm kiểu gì cũng thành công, còn không có bất cứ nguy hiểm nào.

Nay khi kiếp vân tới, Địa Tạng Vương lại một lần nữa rơi vào hoang mang. Hắn thành Phật từ rất xưa, đã thấy qua vô số Thiên kiếp, thứ lôi điện tràn ngập cả Địa Phủ trước mắt, chắc chắn không phải do Thiên Lôi Điện Mẫu tạo ra, bọn họ còn chưa có gan mà đến đây gây chuyện.

Nên nhớ Diêm La Vương mặc dù địa vị không cao, nhưng lại chẳng có mấy ai dám đắc tội hắn. Ai mà không có lúc phải luân hồi hạ giới, nếu đắc tội địa đầu xà như hắn, tương lai sao dám chắc hắn không bắt ngươi chịu chút khổ sở trong luân hồi, nhốt ngươi ở mười tám tầng địa ngục gây chút khó khăn, cho dù có chặt đứt tiên cốt của ngươi, ngươi cũng không có nơi nào để kể khổ.

Cho nên Thiên kiếp trước mắt thực có chút kỳ lạ khó hiểu, hắn chưa từng thấy Thiên kiếp nào tự sinh ra mà kinh khủng như vậy, dường như muốn hủy diệt tất cả, cho dù Thiên kiếp này không phải nhằm vào bản thân, hắn vẫn cảm thấy một tia uy hiếp.

Thiên kiếp có thể khiến hắn cảm thấy đe dọa, lấy tài nghệ bây giờ của Hoa Liên, căn bản không thể đỡ nổi, cho dù có dùng tấm gương hắn đưa cho khi nãy, nhiều lắm cũng chỉ có thể chặn được hai lần.

Hoa Liên đương nhiên cũng biết, lần này khả năng sống sót của nàng căn bản là bằng không. Nếu là người trong gương tự mình tới, có lẽ còn có một đường sinh cơ, chỉ có tấm gương kia căn bản không thể nào cứu được tính mạng của nàng.

Trông cậy vào Địa Tạng Vương là không thiết thực, cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước đó. Nàng mặc dù tự nhận vận khí không tốt nhưng cuối cùng vẫn còn sống sót đấy thôi, nếu có thể sống được, có nghĩa là vận khí của nàng thực ra cũng không tệ lắm.

Rốt cục, Hoa Liên cũng đứng dậy, Nghiệt hỏa trên người dần dần biến mất, hai tròng mắt của nàng lại chớp lên từng luồng hồng quang.


Chưa bước xong một bước, dưới chân đã mọc lên một đóa hồng liên, nhấc chân, đóa sen đỏ kia liền biến mất. Trước khi rời khỏi Cách Thế kính, Hoa Liên quay người hành lễ với Địa Tạng Vương một cái, “Đa tạ ngài mấy ngày nay đã chiếu cố.”

Địa Tạng Vương gật đầu một cái, do dự một chút mới mở miệng, “Ngươi… cẩn thận, không được thì cứ đi vào.”

Hoa Liên cười cười không nói gì thêm, trong lòng bọn họ đều rõ ràng, nếu ra ngoài sẽ không thể nào quay lại được nữa.

Trong khoảnh khắc Hoa Liên bước ra khỏi Cách Thế kính, lôi điện tràn ngập trong Địa Phủ vậy mà đột nhiên lại ngừng lại, một mảnh kiếp vân đỏ cạch như máu lấy tốc độ cực nhanh tụ lại trên đỉnh đầu Hoa Liên, ngẩng đầu lên nhìn, giống như một vùng biển máu.

Chưa đến một khắc đồng hồ, giữa tầng mây kiếp chợt phát ra những tiếng vang trầm đục, vô số lưới điện đen nhánh đan xen trên không trung, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bao trùm lên cả vùng đất rộng lớn.

Trong Diêm La điện, Diêm Vương cười khổ, miệng vẫn còn đang không ngừng lẩm bẩm, “Lần này hố to rồi, hố to rồi.”

Vốn tưởng chỉ giúp Sát Sinh Phật chiếu cố một người mà thôi, cùng lắm là để cho Thiên Lôi Địa Mẫu đến Địa Phủ thả hai đám mây ra, ai mà ngờ được kết quả lại như vậy, cho dù có hai Thiên Lôi Địa Mẫu đến đây cũng không tạo ra được hiệu quả thế này. Ngay cả điện Diêm La của hắn cũng đánh hỏng được, hắn đang tính xem có nên xuống mười tám tầng địa ngục để tị nạn không đây.

“Tiểu Liên, nàng có thành công được không?” Tiểu Chỉ nhìn bầu trời lẩm bẩm nói, ở Địa Phủ, người lo lắng nhất cho an nguy của Hoa Liên e là chỉ có Tiểu Chỉ. Sau khi được làm Quỷ soa, luồng âm khí màu xám tro trên người cũng đã chậm rãi chuyển thành sức mạnh hương hỏa, chờ một thời gian nữa tu làm tiên cũng không phải là không thể.

“Lai lịch của nàng không giống người thường, tất yếu phải trải qua bước này.” Quân Hầu ôm lấy bả vai Tiểu Chỉ, nhàn nhạt nói. Hắn vẫn ở bên Tiểu Chỉ, cùng đám Quỷ soa kia đứng trong điện Luân Hồi, ánh mắt vẫn không dứt khỏi tầng mây kinh khủng kia.

Trước kia khi có thứ kỳ trân trong thiên địa xuất thế cũng sẽ dẫn Thiên kiếp đến, càng hiếm càng quý thì Thiên kiếp dẫn tới lại càng lợi hại. Tiểu Chỉ từng nói qua, bản thể của nàng ấy là hoa sen. Quân Hầu không hề nghi ngờ, nếu Hoa Liên chết ở đây mà bản thể chưa bị hủy, sẽ có vô số kẻ đến tranh đoạt bản thể của nàng, bản thân nàng chính là một thứ báu vật rồi. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là nàng phải chết mới được.

Luồng lôi điện đầu tiên rốt cục cũng bổ xuống, khi chạm đất, cả vùng đất đều bị chấn động, cột sét màu đen tựa như một con rồng lớn nháy mắt đã nuốt trọn Hoa Liên.

Tiếp đó, một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc xuất hiện, trên cột sét màu đen lại tràn ra từng đóa sen đỏ tươi to bằng miệng chén, càng ngày càng nhiều, từ dưới lan lên trên, giống như đang cắn nuố.

“Đó là cái gì?” Thiên Lôi Điện Mẫu vẫn đứng trên trời xem kịch vui đột nhiên đồng thời biến sắc. Hai người họ đã đến từ sớm, chẳng qua là chưa kịp ra tay, bên trên đã truyền lời xuống bảo họ không cần động thủ, bọn họ cũng vui vẻ đứng xem náo nhiệt, ai ngờ lại thấy được một màn kinh khủng như vậy.

Lại có thứ lửa có thể cắn nuốt được cả sấm sét, còn là lôi điện cường đại như vậy, mặc dù bọn họ có thể xác định đối phương không thể cắn nuốt được cả cột sét nhưng có thể làm được như nàng cũng đã đủ kinh thế hãi tục lắm rồi.

Nếu nàng mà thành tiên, sức chiến đấu ít nhất cũng bằng với cấp bậc Đại La Kim Tiên, lửa kia quả thực có điểm kinh khủng.


Cột sét bị nuốt mất một nửa, Hoa Liên lại không thể không dừng lại, nếu cứ tiếp tục, Nghiệt hỏa sẽ sinh ra phản phệ. Trước đây, Nghiệt hỏa quá ít cho nên nàng không cảm nhận được, giờ, theo sự tăng tiến của tu vi, Hoa Liên đã có thể nhận thấy Nghiệt hỏa mà mình dung nạp được cũng có hạn, ít nhất là giờ phút này không thể nâng cao hơn được nữa.

May là cho dù vậy, Nghiệt hỏa cũng đã đủ để nàng ngang bằng với đối thủ. Đáng tiếc, thứ nàng đang đối mặt là Thiên kiếp, đạo Thiên kiếp thứ nhất chẳng qua mới chỉ là nhẹ nhàng nhất, tiếp đó mới thực sự là cửa ải gian nan.

Khi Hoa Liên miễn cưỡng đón lấy đạo Thiên kiếp thứ ba, tiên lực trong cơ thể gần như khô cạn, thao túng Nghiệt hỏa chống đỡ lại lôi điện lôi kiếp, thực sự là tiêu hao quá nhiều.

Khi đạo Thiên kiếp thứ tư đánh xuống, nàng không có nửa phần do dự, trực tiếp ném tấm gương mà Địa Tạng Vương đã đưa cho nàng ra ngoài. Tấm gương bay lơ lửng giữa không trung, xung quanh chợt dâng lên một tầng sương tím, một bóng người từ từ hiện lên.

“Tử Vi Tiên đế!” Diêm La Vương mất bình tĩnh đứng dậy, mắt cũng không buồn chớp, nhìn chằm chằm vào bóng tím kia, một lúc lâu mới thở dài, “Là một luồng thần niệm, chắc là do Địa Tạng Vương đưa cho Hoa Liên. Đáng tiếc quá, nếu có thêm một tấm gương nữa thì tốt, nếu không nàng khó mà chống đỡ được đến cuối.”

Phán quan đứng một bên, khóe mắt giật giật, lại còn thêm một tấm nữa chứ, thần niệm của Tiên đế có phải là cải trắng đâu, nói cho là cho sao, có thể khiến Địa Tạng Vương phải đưa thứ kia ra, vậy phải trả giá bao nhiêu chứ.

Bóng tím kia vẫn quay lưng về phía Hoa Liên, phẩy tay đã cản được đạo lôi kiếp thứ tư, sau một đạo lôi kiếp, màn sương tím trên mặt gương có chút nhạt bớt, nhưng vẫn rất ổn định.

Hoa Liên đứng nguyên tại chỗ không động đây, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng người kia, thực sự rất quen, rốt cuộc đã gặp ở đâu đây? Trong lúc nàng còn đang ngẩn ra, đạo Thiên kiếp thứ năm đã bị chặn lại, lúc này trên mặt gương đã xuất hiện vết nứt, có thể chống được đạo Thiên kiếp thứ sáu, sợ rằng đã là cực hạn.

Đến giờ phút này, Hoa Liên lại không cảm thấy sợ nữa, đại khái là đã trải qua cảnh này quá nhiều rồi, nàng trái lại lại trở nên bình tĩnh. Quả nhiên, khi đạo Thiên kiếp thứ sáu bổ xuống, tấm gương cùng đạo Thiên kiếp kia cùng nhau nổ tan tành giữa không trung.

Hoa Liên lúc này đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, lớp áo lụa mỏng màu đỏ của nàng dưới con mắt kinh ngạc của mọi người biến thành cánh hoa sen, từng tầng từng tầng cánh hoa mở ra, tầng trên cùng bên trên huỳnh quang màu đỏ như máu lóe lên. Thân ảnh Hoa Liên ngày càng mờ nhạt, cho đến khi biến mất hẳn.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi nàng có thể biến thành người nàng biến trở lại bản thể, bản thể chân chính. Luồng hơi thở thuộc về Hồng Hoang không hề kiềm giữ một chút nào bộc phát ra, khiến cho mọi người thấy rét lạnh trong lòng.

“Nàng vậy mà lại đến từ Hồng Hoang, thực khiến cho người ta giật mình mà.” Địa Tạng Vương thở dài, chỉ e suy đoán của hắn là thật rồi, Hoa Liên nói không chừng chính là đóa sen thập nhị phẩm thứ ba của Hồng Hoang.

Có thể sống được đến tận bây giờ, còn không bị ai phát hiện ra, thực khiến cho người ta kinh ngạc.

Đáng tiếc, bí mật này được bảo quản quá tốt, nếu Hoa Liên vượt qua được Thiên kiếp, còn muốn động đến nàng chỉ sợ sẽ khó vô cùng, dù sao thời thế đã khác, hai giới Tiên Phật chế ước lẫn nhau, tự tiện ra tay, rất có thể khiến cho quan hệ giữa hai bên lại rơi xuống đáy cốc lần nữa.

Thành tiên là cách tốt nhất để bảo vệ Hoa Liên, nhưng, nàng có thể thành công không?

Trước khi đạo Thiên kiếp thứ bảy ập xuống, trên mặt đất chỉ còn lại một đóa sen đỏ như máu, sáu tầng cánh hoa khẽ run rẩy dưới lôi điện, ngọn lửa đỏ thắm bùng lên từ phía dưới đài sen, cả đóa sen giống như vốn đã sinh trưởng trong ngọn lửa kia vậy.

“Nghiệt hỏa Hồng liên!” Địa Tạng Vương đột nhiên nhớ ra rất nhiều năm trước, khi hắn mới đến Địa Phủ, Sát Sinh Phật đã từng nhắc đến cái tên này.

Hắn còn nhớ rõ, Sát Sinh Phật từng nói, chuỗi Phật châu trong tay hắn là đến từ Nghiệt hỏa Hồng liên. Khi ấy hắn không để ý, bởi vì trên đời này không có loài sen nào như vậy, thì ra là có, chẳng qua là hắn không biết mà thôi.

Đạo Thiên kiếp thứ bảy và thứ tám vẫn không đánh tan bản thể của Hoa Liên được, có điều nàng đã sức cùng lực kiệt, trong lòng nàng rất rõ ràng, đạo Thiên kiếp cuối cùng, nàng không thể chặn được.

Đạo Thiên kiếp thứ chín sau khi rục rịch một hồi lâu cuối cùng cũng bổ xuống, Hoa Liên thở dài, đã chuẩn bị tốt để hồn phi phách tán…