Ngự Phật

Chương 117: Náu mình trong Cách Thế kính

Náu mình trong Cách Thế kính

Biến cố bất thình lình khiến cho tất cả mọi người đứng đây đều sửng sốt, rất nhanh, bọn họ liền phát hiện ra, một đao kia của Ân Mạc hạ xuống, dù chém trúng Hoa Liên nhưng không hề để lại bất cứ vết thương nào trên người nàng, chỉ khiến toàn thân nàng không có lấy một tia yêu khí. Cũng, không có lấy một tia hơi thở sinh mệnh.

Mà con hắc long vẫn quanh quẩn trên đầu Hoa Liên, sau một đao kia cũng từ từ phai nhạt. Còn những hoa văn màu đen trên người Hoa Liên cũng dần dần tiêu tán.

“Grào!” Trước khi tiêu tán, con hắc long kia ngửa mặt lên trời gầm rống, cả thiên địa thoáng bị chấn động.

Ân Mạc một tay ôm Hoa Liên, không nhìn con hắc long kia lấy một cái, cho đến khi nó biến mất.

Kiến Tuệ hòa thượng không mở miệng, ông ta nhận ra, khí thế cả người đồ đệ mình dường như đã thay đổi, không thể nói rõ là thay đổi ở đâu, chỉ khiến cho ông ta không dám mở miệng, thậm chí không dám nhìn thẳng.

Ân Mạc một tay vung đao, chém về phía mặt đất, trầm giọng nói, “Mở!”

Oành một tiếng, mặt đất bị chém ra một vệt nứt, ngọn lửa màu đen từ phía dưới bốc lên, giống như thực sự muốn cắn nuốt lấy Hoa Liên và Ân Mạc.

“Ra ngoài.” Khi nói chuyện, ngọn lửa màu đen kia đã quấn lên thân thể Ân Mạc, có điều trên người hắn bỗng tỏa ra sáu luồng kim quang, ngọn lửa kia sau khi dính phải kim quang, nháy mắt đã bị dập tắt, ngay cả ngọn lửa đang không ngừng bốc lên từ lòng đất dường như cũng bị kim quang áp chế, không dám cử động nữa.

“Ngươi không thể dùng thủ đoạn nhẹ nhàng hơn một chút để mở cổng lớn Địa Phủ ra được hay sao?” Một giọng nói vọng ra từ trong lòng đất, nhưng không có bóng người nào xuất hiện.

“Đừng nói nhảm, Cách Thế kính đưa ta dùng.” Ân Mạc chẳng nhẫn nại gì hết, lạnh lùng nói.

”…. Ngươi không thể dùng từ nào thay thế được sao? Như thế ta dù sao cũng thấy cam tâm tình nguyện hơn một chút.” Một hồi lâu, người trong lòng đất kia lại ai oán nói.

Ân Mạc không lên tiếng, chân mày nhíu lại. Đây là vẻ mặt Hoa Liên chưa từng thấy bao giờ, ở trước mặt Hoa Liên, hắn lúc nào cũng mang vẻ không chút bận tâm, còn bây giờ, hắn đang lo lắng.

“Được rồi, cái mặt đen của ngươi hù chết cả đám Quỷ soa của ta rồi, dù gì cũng là Phật, không ôn hòa được một chút sao.” Giọng nói dông dài bất tuyệt từ dưới lòng đất kia vẫn không có ý dừng lại, “Còn cả tiên hồn vừa mới xuống khi nãy nữa, là con gái của Thủy Đức Tinh Quân kia đúng không, ngay cả tiên hồn mà cũng dám hủy, ngươi ở nhân gian chắc là biết chứ?”

“Im miệng.” Ân Mạc cắn răng phun ra hai chữ.

Quả nhiên, phía dưới im bặt.

Nơi lòng đất sâu không thấy đáy đột nhiên xuất hiện một chiếc cầu bảy màu, vừa hay bắc đến dưới chân Ân Mạc, hắn ôm Hoa Liên bước từng bước đi xuống, không hề quay đầu lại.

Cho đến khi bóng dáng của Ân Mạc biến mất, khe nứt trên mặt đất rốt cục cũng biến mất.

Trừ sự biến mất của Ân Mạc và Hoa Liên, tất cả đều giống như chưa từng xảy ra. Đáp án này, chỉ ghi tạc trong lòng rất ít người, cõi đời này, không còn Ân Mạc và Hoa Liên nữa.

….

Khi Hoa Liên khôi phục lại ý thức, bên tai có tiếng chim hót, có tiếng nước chảy, khi hít thở, dường như còn có mùi hương hoa. Mở mắt ra, trên đầu là bầu trời xanh thăm thẳm, phía dưới là thảm cỏ xanh biếc.


Bên cạnh, muôn đóa hoa đủ màu sắc đang nở rộ, những Hoa linh to bằng ngón cái đang khiêu vũ ở phía trên. Giống như tiên cảnh vậy.

Nàng chống người, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trước khi hôn mê, đúng rồi, là Ân Mạc chém nàng một đao. Mặc dù khi đó nàng không thể nào nhúc nhích, cũng vẫn có thể cảm nhận được.

Nàng cho là một đao kia sẽ lấy mạng mình, trên thực tế, một đao kia hạ xuống, dường như là đã chém đứt thứ gì bên trong thân thể nàng vậy, khiến cho nàng cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Bất kể ra sao, nàng không định tha thứ cho tên khốn kia.

“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh.” Sau khi thanh âm này vang lên, không gian bên cạnh Hoa Liên dâng lên một tia gợn sóng, sau đó một hòa thượng đầu trọc xuất hiện trước mắt nàng.

Hòa thượng kia khoác cà sa màu đen, lông mày trắng phau, cười lên có hai má lúm đồng tiền, thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn, cũng không biết rốt cuộc đã sống bao nhiêu năm rồi.

“Ngươi là…”

“Thế nhân quen gọi ta là Địa Tạng Vương.” Hòa thượng tiếp tục cười.

Mắt của Hoa Liên mở to hết cỡ, Địa Tạng Vương? Nàng không nghe nhầm đấy chứ?

“Ngươi không nghe nhầm đâu, nơi này là Địa Phủ, ta là Địa Tạng Vương.”

”…” Hoa Liên im lặng, nghiêng đầu nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn về phía vị nhân huynh vừa tự xưng là Địa Tạng Vương kia, “Nơi này, không giống Địa Phủ.”

“Dĩ nhiên, bởi vì ngươi đang ở Tiên giới trong Cách Thế kính, nơi này có tiên linh khí nồng đậm nhất, ngươi không thấy mình còn chưa độ kiếp mà đã có tiên lực rồi sao.”

Cảm nhận tiên khí nồng đậm bên trong, cũng nhìn thấy nội đan đã mở ra năm tầng cánh hoa bên trong đan điền, nàng một câu cũng không thốt ra nổi. Nàng tưởng là mình chỉ mê man một lát mà thôi, kết quả sau khi tỉnh lại, tu vi vậy mà vọt đến tận Độ Kiếp kỳ đầu.

Hơn nữa, một thân yêu khí hoàn toàn hóa thành tiên khí.

“Ân Mạc đâu?” Hoa Liên đột nhiên xoay người, hung dữ nhìn chằm chằm Địa Tạng Vương.

“Ạch…” Địa Tạng Vương cười khan hai tiếng, “Lúc hắn đi có nói với ta, nếu muốn tìm hắn thì phải thành tiên trước.”

“Hắn là tiên?” Ngay cả Địa Tạng Vương cũng đã thấy rồi, mình còn đang ở trong Cách Thế kính của Địa Phủ, cho dù đầu óc Hoa Liên có vô dụng nữa thì cũng biết, tất cả những chuyện này có liên quan đến người nào đó.

Thân phận của hắn, thật đúng là kinh người đến kỳ lạ. Nhưng chuyện này cũng không cản trở ý định tìm tên khốn kiếp kia tính sổ của nàng. Hắn lại gạt nàng, còn chém nàng một đao, không cần biết là có ý tốt hay không, dù sao không chém hắn một trăm tám mươi đao, tâm trạng của nàng sẽ không thoải mái được.

“Không phải.” Địa Tạng Vương lắc đầu.

“Phật?” Hoa Liên cất cao giọng.


Thấy Địa Tạng Vương gật đầu, nàng hừ một tiếng, “Ánh mắt của Phật tổ thật chẳng ra sao.”

”… Thực ra thì ta cũng cảm thấy như vậy.” Địa Tạng Vương liếc nhìn xung quanh, sau đó cẩn trọng gật đầu phụ họa.

Nếu như nói người có địa vị cao nhất ở Địa Phủ chính là Diêm La, thì người được tôn kính nhất, nhất định là Địa Tạng Vương. Nghe đồn Địa Tạng Vương đầy lòng từ bi, phát chí nguyện to lớn, cam tâm vĩnh tiễn ở lại Âm phủ độ hóa cho ác quỷ.

Vị trước mặt này, cùng với hình tượng Địa Tạng Vương trong cảm nhận của nàng cách xa một vạn tám nghìn dặm.

Bất kể nói thế nào, theo như lời hắn nói, trước khi mình vượt qua chín đạo Thiên kiếp thì phải đi theo hắn lăn lộn.

Mặc dù biết chuyện này là do Ân Mạc sắp đặt, nhưng nàng cũng không cự tuyệt, đầu tiên, Địa Tạng Vương nói cho nàng biết, thân thể của nàng đã trải qua sự tẩy rửa của tiên linh khí, vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ, quay về nhân gian đương nhiên là không thể thích ứng được. Quan trọng nhất chính là, nàng căn bản không tìm được đường quay về nhân gian.

Cho nên, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ở đây tu luyện, cho đến khi thăng tiên mới thôi.

Cách Thế kính dù sao cũng là thần khí, ở đây cho dù không cần cố ý tu luyện, tu vi của nàng vẫn cứ tăng lên, có điều bởi vì còn chưa vượt qua đạo Thiên kiếp thứ nhất cho nên dù tu vi có tăng cao hơn nữa, nàng vẫn cứ là Độ Kiếp kỳ đầu.

Yêu khí trong cơ thể biến thành tiên khí không có gì là không tốt, điều duy nhất khiến cho Hoa Liên thất vọng là nàng không thể nào sử dụng huyết tiễn được nữa. Nàng không cảm nhận được hơi thở của tên Xạ Nhật trong cơ thể, ba mũi tên bắn ra ở nhân gian kia, e là đã thất truyền.

Hoa Liên mặc dù thất vọng nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Vốn là thứ nên biến mất thì không nên giữ lại. Viễn cổ đã là quá khứ, vĩnh viễn đều không thể quay lại.

Tu luyện nhiều quá, thỉnh thoảng Hoa Liên cũng ra khỏi Cách Thế kính. Bên ngoài Cách Thế kính không có trời xanh cỏ biếc, giữa thiên địa chỉ có một mảnh xám ngoét, điện Diêm la âm u, đủ loại quỷ hồn, tiếng kêu thảm thiết, tiếng la mắng tràn ngập trong tai.

Đây chính là Âm phủ, nghe nói là nơi bẩn thỉu nhất trong Tam giới.

Thỉnh thoảng, nàng sẽ ngồi dưới cầu Nại Hà, nhìn con sông Quên bên dưới, ngẩng đầu nhìn những quỷ hồn sau khi uống canh Mạnh Bà, đôi mắt mất đi thần thái nhảy vào trong Luân Hồi.

Thực ra thì người chết rồi cũng rất đơn giản, bình sinh không làm gì gian trá phạm pháp, đời tiếp theo cho dù không thể đại phú đại quý cũng sẽ được bình an.

Nàng không có hứng thú với sinh tử Luân Hồi, từ khi đến Địa Phủ, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến một chuyện. Có điều, không biết mình đã ngủ bao lâu, không biết người muốn tìm có thể tìm được hay không đây.

Mỗi ngày nàng đều ngồi dưới cầu Nại Hà một lúc, đám quỷ soa đều biết nàng, gặp mặt thi thoảng cũng tán gẫu với nàng đôi câu, không gì khác ngoài chuyện hôm nay gặp được ác quỷ nào, rồi mấy ác quỷ kia bị Địa Tạng Vương cảm hóa ra sao.

Thực ra thì có lần Hoa Liên hoài nghi, mấy ác quỷ kia là bởi vì không chịu nổi cái tính dài dòng lan man của Địa Tạng Vương nên mới hối cải để làm lại từ đầu. Nàng đã tận mắt nhìn thấy một ác quỷ nghe vị Địa Tạng Vương kia thao thao bất tuyệt hơn mười ngày, ngay cả hồn thể cũng thiếu chút nữa tan tác. Như vậy có thể thấy được, Phật mà quá dông dài, thực ra cũng có thể lấy mạng của quỷ.

Có lẽ, Địa Tạng Vương này sở dĩ lại sống ở Địa Phủ, chưa biết chừng còn có nguyên nhân khác. Phật tổ lão nhân gia người cho dù tính tình có tốt hơn nữa chắc cũng không chịu được có người cứ lải nhải bên tai mãi không ngừng như vậy, nói là hắn tự nguyện đến Địa Phủ, không chừng thực ra là bị lưu đày thì đúng hơn.

Dĩ nhiên, biết được tính khí của Địa Tạng Vương, nếu không phải chuyện cần thiết, Hoa Liên tuyệt đối sẽ không đi cắt ngang sự nghiệp cảm hóa ác quỷ cao thượng của hắn, đó cũng là suy nghĩ cho bản thân.

“Hắc đại ca, Bạch đại ca, hai người các huynh đây là…” Hôm nay, Hoa Liên vừa mới ra khỏi Cách Thế kính đã nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường dùng một sợi xích sắt thô bằng cổ tay khóa một con quỷ lại.

Có điều con quỷ kia khác với những con quỷ mà nàng thường thấy rất nhiều, dĩ nhiên, chỉ nhìn độ lớn của cái xích thôi đã đủ biết, con quỷ này, tất nhiên vô cùng lợi hại. Sống ở Địa Phủ lâu như vậy rồi, Hoa Liên cũng đã biết không ít quỷ hồn lợi hại. Nghe nói những con quỷ thực sự lợi hại, bình thường đều ở trong địa ngục tầng thứ mười tám, chờ được Địa Tạng Vương cảm hóa.

Không hiểu sao, nàng thậm chí còn chưa thấy mặt của con quỷ kia mà đã cảm thấy có vài phần quen thuộc, cho nên nàng mới dừng lại. Có điều con quỷ kia dường như đã mất đi ý thức, chỉ mặc cho Hắc Bạch Vô Thường kéo đi, trên cơ bản không hề nhúc nhích.

“Người anh em này bò ra khỏi Luân Hồi kính không dưới mười lần, chúng ta đang dẫn hắn đi gặp Diêm Vương.” Hắc Bạch Vô Thường có chút bất đắc dĩ nói.

“Tiến vào Luân Hồi kính rồi còn có thể bò ra ngoài?” Hoa Liên kinh ngạc.

“Dĩ nhiên không thể, có điều, chấp niệm trong lòng hắn quá sâu, không chịu rời khỏi Địa Phủ, Luân Hồi kính cũng không chịu đưa hắn đi luân hồi.” Hắc Vô Thường thở dài, lại nhìn quỷ hồn không nhúc nhích kia, trong mắt lại có vài phần đồng tình.

“Phải đó, quan trọng nhất là, lúc còn sống tu vi của hắn không thấp, lại không biết bằng cách nào đã dung nhập được pháp lực trong cơ thể vào linh hồn, nếu không chỉ tiến vào Luân Hồi kính nhiều lần như vậy thôi cũng đã đủ khiến hắn hồn phi phách tán mấy lần rồi.” Bạch Vô Thường nói tiếp.

Hoa Liên gật đầu một cái, trong lòng sinh ra mấy phần kính nể với quỷ hồn này.