Ngự Phật

Chương 114: Ta sẽ thắng

Ta sẽ thắng

Rất nhanh, ánh mắt của hai người không còn dừng lại trên người Ân Mạc nữa, trực tiếp giao thủ. Những nhân vật cấp bậc như Kiến Tuệ và Ma tôn, thời điểm chiến đấu sẽ ảnh hưởng đến rất rộng.

Cũng may xung quanh đều là các cao thủ hàng đầu của Tu Chân giới, nhiều người liên thủ bày kết giới như vậy cũng có thể bảo đảm an toàn cho tu sĩ xung quanh.

Trong chiến trường, hiếm có người nhìn rõ được động tác của hai người, đập vào mắt chỉ toàn là những vệt sáng màu hoàng kim và màu đỏ, công kích lẫn nhau trên không trung, không ai nhường ai.

Nếu là ngày thường, cho dù không thấy rõ, Hoa Liên cũng sẽ sinh hứng thú với những cuộc chiến đẳng cấp như thế này, nhưng còn lúc này…

Mặc dù ánh mắt không đặt trên người Ân Mạc, nàng vẫn có thể cảm nhận được, nơi chiến trường đối diện, hắn đang nhìn nàng.

“Hoa Liên.” Thấy dáng vẻ không yên lòng của Hoa Liên, Phong Biệt Tình gọi nàng một tiếng.

Hoa Liên chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười cười với hắn, lại cúi đầu. Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Phong Biệt Tình chợt trầm mặc, trong lòng dâng lên một tia khổ sở, mình trước sau vẫn không thể nào thay thế được vị trí của Ân Mạc trong lòng nàng hay sao…

Cuộc chiến Ma tôn và Kiến Tuệ kéo dài một ngày một đêm vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Lúc mới bắt đầu, hai người còn kiềm giữ lại, đến lúc sau đại khái cũng bốc hỏa lên, những kết giới kia căn bản đã không còn tác dụng.

Có điều để phòng ngừa sức phá hoại quá lớn, hai người hết sức tự giác rời khỏi chiến trường. Đợi đến khi hai người đứng đầu đi rồi, những người khác đương nhiên cũng không rảnh rỗi, cuộc đại chiến cuối cùng này, cứ thế được mở màn.

Trên chiến trường một mảnh hỗn loạn, Hoa Liên vẫn được Phong Biệt Tình che chở bên người, trên căn bản không có bất cứ kẻ nào có thể đến gần. Nơi này dù sao cũng không phải là chiến trường của nhân gian, thủ đoạn bắt giặc phải bắt vua nhất định là không thể dùng được, cho nên ở bên cạnh Phong Biệt Tình, trên cơ bản vẫn rất an toàn.

Dĩ nhiên, chuyện sẽ không thuận lợi bằng một nửa những gì Hoa Liên tưởng tượng, bởi vì Băng Long cuối cùng cũng gia nhập cuộc chiến, hơn nữa, mục tiêu của hắn chính là nàng.

Không có Kiến Tuệ và Ma tôn, Băng Long suốt một đường này căn bản không có ai có thể ngăn cản. Thực ra thì cuộc chiến này, nếu Kiến Tuệ và Băng Long liên thủ, Ma tôn nhất định sẽ không chống đỡ được đến giờ chứ đừng nhắc đến chuyện đại quân Ma đạo có thể chiếm ưu thế. Chẳng qua là, vô luận Linh Lung cung có ám chỉ thế nào, Kiến Tuệ vẫn không chịu liên thủ với Băng Long, điều này khiến cho Băng Long trước sau vẫn khúc mắc trong lòng. Hắn vốn định chờ hai người kia lưỡng bại câu thương, mình đi chiếm lợi, ai ngờ lại thấy Hoa Liên ở chỗ này.

Lần trước, hắn và Liệt Nam Khê đuổi giết Lạc Lâm Cửu thất bại, lửa linh hồn của Lạc Lâm Cửu đã mang theo Hoa Liên cùng nhau mất tích, tìm được nàng cũng đồng nghĩa với việc tìm được ngọn lửa linh hồn khổng lồ vô tận kia.

Lạc Lâm Cửu có phải thiên tài tuyệt thế hay không, có thể trong mấy ngàn năm ngắn ngủi, tu luyện linh hồn của mình thành hỏa hồn, thực lực hiển nhiên quá rõ ràng. Nếu không phải xảy ra những chuyện kia, hắn làm sao có thể để mặc mình lấn lướt.

Chỉ cần lấy được lửa linh hồn của hắn, ba đạo thiên kiếp còn lại đối với Băng Long mà nói căn bản chẳng còn gì khó khăn. Thành tiên, cũng chẳng phải chuyện xa vời.

Băng Long suốt chặng đường thế không thể chặn, những Ma đế hộ vệ bên cạnh Phong Biệt Tình căn bản không có cơ hội xuất thủ đã bị cố định.

Cho dù là lúc đối mặt với Băng Long, Phong Biệt Tình vẫn không lộ ra bất cứ vẻ khiếp sợ nào, hắn chắn trước người Hoa Liên, nhìn thẳng vào Băng Long, “Các hạ tốt nhất nên rời khỏi nơi này.”

“Tiểu bối, ngươi yên tâm, ta không tìm ngươi gây chuyện, giao nàng ra đây, ta lập tức đi.”


Bên cạnh Phong Biệt Tình đương nhiên sẽ không chỉ có vài thủ vệ Ma đế, chẳng qua là, người Ma tôn phái đến bảo vệ hắn tu vi không bằng Băng Long, đánh nhau căn bản không thể lấy được lợi thế gì, hơn nữa, người Băng Long nhắm vào không phải hắn, người bảo vệ hắn căn bản sẽ không động thủ. Băng Long vì biết điểm này nên mới xuất hiện ở đây.

Về phần Yêu tộc, Hoa Liên căn bản chẳng thế trông cậy được vào. Kể từ khi nàng rời khỏi Đại Hoang sơn, xuất hiện ở bên phía Ma Tu này đã nói lên, quan hệ giữa nàng và Yêu tộc đã hoàn toàn cắt đứt.

“Ngươi…” Phong Biệt Tình còn chưa nói dứt lời đã bị Hoa Liên giơ tay chặn lại.

Hoa Liên tiến lên phía trước hai bước, đứng trước mặt Băng Long, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Ta biết ngươi muốn gì, chẳng qua là thứ ngươi muốn, giờ không có ở trên người ta, cõi đời này cũng chỉ có mình ta biết ông ấy ở đâu.”

Băng Long là người thông minh, Hoa Liên đã nói đến vậy, hắn đương nhiên hiểu được ý tứ trong đó. “Ngươi muốn gì?” Băng Long nhíu mày.

“Ta và Thương Tình trước đây đã có giao ước, không bằng chúng ta đánh cược một lần.”

“Ngươi muốn đánh cược thế nào?”

“Nếu ta thắng nàng, giao mạng của nàng cho ta, ngươi không được phép có ý đồ với sư phụ ta nữa. Nếu ta thua, mạng của ta, mạng của sư phụ ta sẽ giao cho ngươi.” Giọng nói của Hoa Liên trước sau vẫn gió thoảng mây bay, tựa hồ như căn bản không phải đang nói về mạng của mình mà là thời tiết vậy.

Lần đầu tiên Băng Long ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Hoa Liên một cái, trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu một cái, “Được, ta sẽ đồng ý với ngươi.”

Vài năm nay, bởi vì Thương Tình, hắn đối với tính tình của Hoa Liên cũng có vài phần quen thuộc, nếu nàng đã lên tiếng, tất nhiên là đã nắm chắc, có điều không biết nàng rốt cuộc có con bài chưa lật nào mà dám tin chắc là mình có thể thắng Thương Tình.

“Lấy nguyên thần bổn mạng xin thề, nếu Hoa Liên ta bại bởi Thương Tình, sẽ giao hỏa hồn của gia sư Lạc Lâm Cửu cho Băng Long, cam nguyện chịu khổ trăm kiếp!”

“Lấy nguyên thần bổn mạng xin thề…”

Sau khi Hoa Liên và Băng Long hạ lời thề, trên trời buông xuống hai luồng kim ấn, xông thẳng vào giữa trán hai người. Có Thiên đạo ước thúc, cho dù Băng Long có muốn đổi ý cũng tuyệt đối không có khả năng.

“Ba ngày sau, ta chờ ngươi ở đây.” Băng Long nói xong, không buồn quay đầu lại mà xoay người bỏ đi.

Hoa Liên nhìn bóng lưng của Băng Long, trên mặt trước sau vẫn không để lộ ra bất cứ tâm trạng nào.

“Hoa Liên.”

“Ta sẽ thắng.” Hoa Liên quay đầu nhìn về phía Phong Biệt Tình mỉm cười, “Ta nhất định sẽ thắng.”

Phong Biệt Tình nhìn nàng, hồi lâu, trên mặt lộ ra một nụ cười, “Ta tin nàng.”

Mặc dù Băng Long không còn tham gia vào chiến trường nữa nhưng hai phe vẫn không phân thắng bại như trước, chỉ có thế tiếp tục đánh cho đến khi người đứng đầu hai bên xuất hiện mới ngưng.


Phong Biệt Tình phải chỉ huy đại cục, Hoa Liên quay về đại bản doanh trước, một mình ngồi trong quân trướng của thống lĩnh, trên mặt có vẻ mệt mỏi hiếm thấy.

Không ai biết, mười năm qua rốt cuộc nàng đã trải qua những ngày tháng ra sao, không ai biết, nàng rốt cuộc làm thế nào để dùng thời gian mười năm ngắn ngủn, tu luyện đến Yêu Vương kỳ sau. Không ai biết, để không cho Ma khí xâm nhập vào đài sen của mình, nàng phải dùng Nghiệt hỏa để thiêu đốt chính mình trong đau đớn.

Tất cả, chỉ là vì ba ngày sau.

Thực ra thì suy ngẫm một chút, thực sự không đáng. Nhưng, đời này, luôn có những tín niệm mà mình không thể nào buông tha. Tiểu Chỉ chết rồi, bất kể đến cùng là có phải bị nàng liên lụy hay không, mối thù này, không thể không báo. Rốt cuộc là vì Tiểu Chỉ, hay là vì chính mình, thậm chí bản thân Hoa Liên cũng không thể phân biệt rõ ràng, nàng chẳng qua chỉ đang đi theo đạo của mình mà thôi.

“Ân Mạc, nếu như là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?” Hoa Liên lẩm bẩm tự nói.

“Đừng đi.” Khi giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Hoa Liên thiếu chút nữa cho rằng mình đã nghe lầm. Hắn tới, chỉ để nói những lời này?

Hoa Liên không quay đầu lại, cũng không muốn biết, hắn xuất hiện ở đây bằng cách nào, bởi vì những lời hắn nói đã khiến nàng không còn bất cứ mong chờ gì.

Hắn bảo nàng đừng đi, hắn lại bảo nàng đừng đi! Móng tay bén nhọn găm vào thịt, dường như không còn bất cứ tri giác nào, Hoa Liên rũ mắt xuống, nỗi đau sắc bén trong lòng khiến cho nàng không sao thốt nên thành lời.

“Nếu ta nhất định phải đi thì sao?”

”… Hoa Liên, nàng nhập ma rồi.” Hồi lâu, Ân Mạc mới mở miệng. Trong thanh âm của hắn có sự thương tâm không tài nào che giấu.

Kết quả vốn không nên như vậy, nếu như tất cả đều giống hắn dự đoán. Chẳng qua là, khi hết thảy những buồn vui hờn giận của hắn đều thay đổi vì nàng, tất cả đã định sẵn sẽ lệch khỏi quỹ đạo.

Nàng không muốn đi theo con đường hắn đã dọn sẵn, nàng không muốn bị người khác thao túng. Mình buông tay, cuối cùng lại đẩy nàng đi theo con đường này.

“Ta thế nào, có can hệ gì đến ngươi sao?”

“Đừng đi, được không?” Ân Mạc không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ ôm lấy nàng từ phía sau. Hơi thở thuộc về hắn bao bọc lấy Hoa Liên, rõ ràng đã lâu rồi không gặp, nhưng nàng vẫn không thể nào quên tất cả những gì liên quan đến hắn, ngay cả hơi thở của hắn… cũng không thể nào quên.

Nếu như Ân Mạc trước sau vẫn không thay đổi, giữa bọn họ, có phải đã không xuất hiện nhiều vấn đề như vậy đúng không. Nếu vậy, hắn cũng sẽ không do dự với nàng, mà nàng cũng sẽ không trước sau vẫn ôm nỗi mong chờ.

Rõ ràng đã tự nhủ với lòng mình vô số lần, trên người nam nhân này có quá nhiều bí mật, có những câu chuyện mà mình không hề biết, cho dù thân thể có gần gũi đến đâu, trái tim trước sau vẫn có khoảng cách, mà nàng lại không thể chịu nổi thứ khoảng cách này.

Cuối cùng, Hoa Liên vẫn lắc đầu một cái, nhẹ nhàng đưa tay đẩy ra, “Nếu ta thắng, nói cho ta biết ngươi là ai, được chứ?”

”… Được.”

Ngay cả bản thân Hoa Liên cũng không biết, tại sao mình cứ nhất định phải cố chấp như vậy, sau khi biết được thân phận của Ân Mạc, nàng rốt cuộc nên lựa chọn thế nào. Nàng chỉ biết là, ba ngày sau, tất cả sẽ hoàn toàn thay đổi.

Ân Mạc có thể ngăn cản nàng, nhưng hắn không làm. Giống như có một số việc, biết rõ kết quả không như mình muốn nhưng vẫn cứ làm.

Ba ngày, cuộc đại chiến Chính Ma này đã gần đến hồi kết. Ma tôn và Kiến Tuệ hòa thượng đều bị trọng thương, cũng coi như là đánh ngang tay. Chỉ là sau khi hai người rời đi rốt cuộc đã đến nơi nào, thương thế của bọn họ rốt cuộc làm sao mà có, không có bất cứ ai biết.

Điều này khiến cho đám người vẫn rục rịch kia trở nên an phận lại, không ai dám thăm dò giới hạn cuối cùng của hai vị này, cho nên cuộc chiến này không có lấy một lời tranh cãi mà kết thúc, về phần ai thua ai thắng, đã không còn ý nghĩa nữa rồi.

Vài năm nay, Chính Ma Yêu ba đạo tiến hành một cuộc thanh tẩy triệt để, Ma tôn mạnh mẽ trở lại, Ma đạo vùng dậy đã là chuyện bất cứ kẻ nào cũng không thể ngăn cản, như vậy là đủ rồi.

Không biết là ai cố ý tuyên truyền, trận chiến của Hoa Liên và Thương Tình lại gây nên chấn động không nhỏ. Thân phận của Thương Tình đương nhiên là không kẻ nào không biết, tu vi của Hoa Liên mặc dù không bằng nàng ta, nhưng từ khi xuất đạo đến giờ đã mang theo sắc thái truyền kỳ, ngắn ngủi vài chục năm, tu vi có thể lên đến bậc này, rất xứng với bốn chữ kinh thế hãi tục.

Hoa Liên đã từng khiến Thương Tình trọng thương, chuyện này, khiến cho bọn họ không thể không đoán mò về thực lực của Hoa Liên một lần nữa. Cũng vì vậy, cho nên cuộc đánh cược trên cơ bản chỉ liếc một cái đã có thể nhìn ra thắng bại này lại dẫn đến vô số tranh luận, khiến cho vô số người tò mò.