Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 47: Hoàng Thành (Thượng)


Phúc tại hống, vận tại khí - Cẩu niên cát tường, bái niên lâu

Lúc đến đò ngang, Quan Thái cùng Nhạc Nhạc phân khai đường đi. Quan Thái đi theo đường thủy đi về hướng tây nam đến Nam Lăng. Nhạc Nhạc đưa cho hắn năm ngàn lượng bạc, Quan Thái chỉ cười nói :"Cám ơn ngươi, Nhạc Nhạc. Sau khi ta tìm được sư tỷ, nói rõ ràng mọi chuyện, ta sẽ đến hoàng thành tìm ngươi. Nhạc Nhạc cười nói :"A, tốt, vắng đi ngươi việc bảo tiêu này ta còn không quen, đi đường cẩn thận". Quan Thái vẫy tay chào tạm biệt Nhạc Nhạc cùng chúng nữ, đứng ở cuối thuyền mãi đến khi biến mất cuối con nước.

Nhạc Nhạc bao toàn bộ khoang thuyền, đưa cho thuyền gia(chủ thuyền) một trăm lượng bạc. Thuyền gia cao hứng mắt sáng bừng, những nếp nhăn ngăm đen tầng tầng lớp lớp cũng dãn ra không ít. Chúng nữ ngồi trong khoang thuyền nói chuyện cười đùa vui vẻ. Nhạc Nhạc không thích ngột ngạt, đi ra bồi tiếp thuyền gia nhàn đàm.

Thuyền gia thấy Nhạc Nhạc thích thú với cảnh sắc xung quanh, cười nói :"Công tử gia lần đầu đến Giang Ba sao. Hàng năm khách du ngoạn qua đây rất nhiều, khúc Giang Tây liền với Hoàng Sa Quan, phía đông giáp với Mộng Giang, kéo dài đến biển Lam Loan, đã nuôi sống không ít người". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://docsach24.com

Nhạc Nhạc cười nói :"Thuyền gia, sao lại có người gọi nó là Ly Nhân Hà, có người gọi nó là Ly Nhân Giang?"

nl.Thuyền gia cười nói :"Công tử gia có chỗ không biết, chúng dân địa phương chúng ta từ thời tổ tiên, nơi này gọi là Li Nhân Giang. Bởi vì từ lúc Phong Nguyệt Quốc lập nước đến nay, do hoàng thành đứng đầu đô thành, mỗi lần xuất chinh, đều có vô số phu thê thanh xuân chia lìa. Nam nhân chết trận nơi sa trường, phu thê từ nay về sau âm dương cách biệt. Mặt nước bình lặng kia trở thành nơi chia cắt những đôi tình nhân nam nữ. Tự nhiên có người gọi nó là Li Nhân Hà"

(Ở Trung Quốc, Giang và Hà đều nghĩa là sông nhưng phân theo địa lý từng vùng mà gọi. Người phương nam gọi là Giang còn người phương Bắc gọi là Hà. Con sông này ở phía nam nên gọi là Li Nhân Giang, song nó cũng là nơi chia lìa các cặp vợ chồng ở Phong Nguyệt Quốc(phương bắc) nên tự nhiên có tên khác là Li Nhân Hà).kien

Nhạc Nhạc gật đầu, có chút thê lương nói :"Nơi này oán khí nặng nề, trên mặt nước cũng có rất nhiều giấy tiền cùng tế văn, Li Nhân Hà cũng xác đáng như tên gọi của nó vậy"

Thuyền gia cũng đồng cảm thở dài :"Đúng vậy, hàng năm vào quỷ tiết( vào ngày rằm tháng 7) mực nước sông này đều dâng cao. Nghe nói nước mắt cùng tiếng khóc than nơi đây truyền tới tận hoàng thành. Người xem, trên thuyền lớn đằng kia chẳng phải đang có phụ nhân tế bái đó sao?"

Nhạc Nhạc nhìn theo hướng ông ấy chỉ, quả nhiên thấy một chiếc thuyền lớn, đầu thuyền cắm một lá hoàng kỳ, trên đó có một chữ "Mộc" rất to. Đầu thuyền có một thiếu phụ áo trắng, dung nhan ảm đạm, trong tay phảng phất một chút vàng mã cùng giấy tiền. Chỉ tiếc khoảng cách quá xa, Nhạc Nhạc cũng không thấy rõ dung mạo, chỉ thấy nàng phong tư dụ nhân, vóc dáng xinh đẹp

Nhạc Nhạc hỏi :"Phu nhân kia là người thế nào? Tại sao trên đầu thuyền lại có một lá chính hoàng kỳ?"

Thuyền gia ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi :"Có phải trên có có chữ Mộc không?"

"Đúng vậy"

Thuyền gia lại lắc đầu, thương xót hồi lâu mới nói :"Ai, Đó thật là một thiếu phụ đáng thương cảm. Kết hôn được ba ngày, trượng phu đã phải đi Hoàng Sa Quan kháng địch. Vì yểm hộ cho tướng sĩ dưới tay, chết trận tại sa trường. Trượng phu của nàng chính là võ tướng Mộc Đào nổi tiếng của Phong Nguyệt Quốc. Sau khi Mộc tướng quân chết, tướng sĩ được hắn cứu tự nguyện từ bỏ quan tước, cam tâm đến Mộc tướng phủ làm một gã hộ vệ bảo hộ cho Mộc phu nhân. Mộc phu nhân thực sự si tình, trượng phu mất năm nàng mười bảy tuổi, cũng không muốn cải giá. Có không ít quý tộc theo đuổi nàng, nhưng nàng chưa từng động tâm. Cũng có không ít thải hoa tặc tơ tưởng đến sắc đẹp của Mộc phu nhân, muốn lén lút đêm tối chiếm hữu nàng, bất quá mỗi lần đi thải hoa, ngày hôm sau thi thể đều treo ở cổng thành thị chúng. Chuyện xưa này của nàng cũng là từ hoàng thành truyền đến, nói ba ngày ba đêm cũng không hết.Ai,thật là hồng nhan bạc mệnh

Thuyền gia thấy Nhạc Nhạc cúi đầu trầm tư, bởi hắn bi thương thay cho Mộc phu nhân, cũng không nói nữa. Nhạc Nhạc thầm nghĩ :"Mộc phu nhân trường kỳ xinh đẹp quyến rũ , lại có Mộ Dung Kỳ nhu mỹ, có Vô Song yêu mị, có Lạc San đầy đặn, lại có cả Nhược Tuyết nhiệt tình ....."

Nhạc Nhạc trầm tư suy nghĩ, đến khi thuyền cập bờ mới bị chúng nữ đánh thức. Chúng nữ cười duyên dáng, tựa như bươm bướm ngày xuân, từ mộc thuyền bay lên bờ sông. Chỉ có Tiểu Chi không có võ công, cẩn thận đi trên ván gỗ, bị tụt lại ở phía sau, thập phần lo lắng. Nhạc Nhạc thấy thế, cười ôm lấy nàng hỏi :"Tiểu Chi sao lại lo lắng như vậy, không phải sợ ca ca bỏ lại nàng chứ?" Tiểu Chi đột nhiên bị ôm lấy, duyên dáng kêuto một tiếng, nhắm nghiền hai mắt lại, thấy người ôm lấy mình là Nhạc Nhạc,trong lòng say đắm khôn tả, lại có chút lo lắng nói :"Công tử, Tiểu Chi làm sao dám để chàng ôm lấy, đừng làm cho các phu nhân nổi giận với thiếp"

Nhạc Nhạc hôn nàng một cái cười nói :"Mặc dù trong tim ta không có khả năng đối xử với các nàng giống nhau, nhưng các nàng trong ta đều có địa vị giống nhau, không phân cao thấp. Nàng cũng không cần lo lắng các nàng ấy sẽ khi dễ nàng, bởi ta không cho phép trong nhà có người đảo loạn chuyện xấu, biết không? Nàng cũng là tiểu phu nhân của ta"

Tiểu Chi cảm động rơi nước mắt nói :"Cám ơn công tử, Tiểu Chi rất cao hứng. Hay chàng coi thiếp như nha đầu để chàng sai bảo đi. Thiếp rất vui được hầu hạ chàng"

Nhạc Nhạc ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nhảy vào giữa chúng nữ, cười nói :"Tiểu Chi không có võ công, các nàng về sau nên trợ giúp cho nàng ấy, nàng ấy đi theo ta, cũng là tỷ muội của các nàng"

nl.Chúng nữ biết quy củ của Nhạc Nhạc, cười nói :"Người ta ngồi thuyền khó chịu, nhất thời cao hứng nên để muội ấy lại phía sau. Hì hì, chúng thiếp sẽ quan tâm đến muội muội này"

Tiểu Chi hạ xuống đất, thi lễ nói :"Tiểu Chi đã tạ các vị tỷ tỷ, Tiểu Chi sau này sẽ theo hầu các vị tỷ tỷ"

"Ca, mùi máu tươi ghê quá,bên kia còn có thi thể này". Mộ Dung Kỳ nhướng cái mũi sẵng giọng

Nhạc Nhạc thấy tử thi nọ quần áo có chút quen mắt, xé mở bố y nơi bả vai hắn, quả nhiên lộ ra màu cỏ non xanh biếc. "Dã thảo"(cỏ dại - tên một tổ chức sát thủ) Nhạc Nhạc nói "Tiểu Kỳ không thích máu, ở lại chiếu cố Tiểu Chi. Chúng ta lên trước xem"

Cách mấy trăm mét phía trước có mười tám cỗ thi thể, trên mình tử thi mang hai loại vết thương, một do đao sắc, một do răng cưa. Nhạc Nhạc đột nhiên nhớ lại hình thù kì lạ của cây Hổ Xỉ Đao của hắc y thiếu niên cô đơn lãnh khốc đó. Tiếng đánh nhau vọng từ phía trước đến. Đi lại gần một chút, quả nhiên thấy hắc y thiếu niên nọ vừa chạy vừa giết, tạo thành một dãy thi thể. Nhạc Nhạc lộ ra nụ cười thưởng lãm.kien

Ở sau hắc y thiếu niên là hơn ba mươi sát thủ. Thiếu niên nọ thấy đoàn người Nhạc Nhạc đứng ngăn trở đường hắn, quát lên "Người ở trên đường, tránh ra". Nhạc Nhạc cười to, lời này dường như là rất quen thuộc. chẳng phải chính mình cũng đã nói như vậy sao. Thải Vân ở bên cạnh cười nói :"Ca, người này nói giống như chàng, chúng ta giúp hắn đi". Nhạc Nhạc cười nói :"Nàng nhớ lời ta nói chứ?" "Đương nhiên, từng lời ca nói, ta đều ghi nhớ trong tim. Ca, ta thích giết người, nhất là cỏ dại. Đêm nay chàng thưởng cho ta nha"

Thải Vân y phục năm màu rực rỡ bay phấp phới, nhảy vào giết cỏ dại. Nàng vừa nhảy đến giết người, Nhạc Nhạc nói :"Ta cũng thích giết cỏ dại, các nàng có đi không?"

Kỳ nữ ngoại trừ Tiểu Chi cùng Mộ Dung Kỳ, tất cả đều gật đầu đồng ý. Ngay cả Dương Mai, Dương Hạnh cũng đi theo náo nhiệt. Nhạc Nhạc cười nói :"Tiểu Mai, Tiểu Hạnh ở cùng Tiểu Kỳ, những người khác theo ta, Sát! "

Hắc y thiếu niên vừa giết vừa la lên :"Ngươi sao lại giúp ta?"

Nhạc Nhạc hô lên :"Ta nào giúp ngưoi, là ta giết người"

"Bọn họ là cỏ dại, chọc vào rất phiền toái. Ngươi đi đi"

Nhạc Nhạc nói :"Ta thích giết cỏ dại, là sở thích của ta, giống như ta thích mỹ nữ vậy"

Hắc y thiếu niên không nói gì. Hồi lâu sau mới đáp :"Ta cũng thích giết cỏ dại, chỉ bất quá cỏ dại cũng thích giết ta, bởi ta đã giết hơn ba trăm tên cỏ dại, ha ha"

Nhạc Nhạc thích thú nói :"Ta nghĩ ngươi sẽ không cười vui vẻ nữa đâu. Nếu ngươi cười với phụ nữ, nàng ta sẽ trói dính lấy ngươi cả đời"

Hắc y thiếu niên lại nói :"Nếu là ta cười với nữ nhân của ngươi thì sao?"

Nhạc Nhạc quát :"Ta nhất định sẽ chặt đô ngươi trước, ha ha"

Hắc y nhân sau khi giết cỏ dại cuối cùng nói :"Ta là Bách Lí Hoan, ngươi là Vương Nhạc Nhạc, ta nghe sự tình về ngươi đã lâu"

Nhạc Nhạc cười nói :"Ta là người có danh tiếng sao?"

"Hẳn là rất nổi danh rồi. Trước tiên là đoạt người trong bữa tiệc mừng thọ của Vu thế gia, sau đó trên lôi đài giết hộ pháp Thanh Nhãn Thư Sinh của Vạn Lí Minh, toàn diệt Song Hà Bang, hí lộng Phách Vương Kiếm, chỉ cần ai làm bất kỳ việc nào trong đó cũng đủ nổi danh rồi"

"Nổi danh không phải việc ta hy vọng, có nhiều chuyện là bất đắc dỹ, chỉ cần ta cao hưng, không quản người khác nói như thế nào"

Thải Vân nhảy đến ôm lấy Nhạc Nhạc cười nói :"Ca, ta giết chín người, lợi hại không." "Ta giết ... " "Ta cũng giết ....".

Hắc y thiếu niên nhìn mấy kỳ nữ, chỉ lắc đầu nói :"Ta đi trước, gặp lại ở hoàng thành"

"Không đi cùng nhau sao?"

"Ta còn muốn sống thêm vài năm nữa, chỉ e không nhịn được mỉm cười với mấy người đàn bà của ngươi". Thiếu niên vừa nói đã biến mất tại phương xa

Nhạc Nhạc nhìn bóng lưng cô độc mà quật cường của hắn, lắc đầu nhỏ giọng than. Giang Tiểu Vi nói :"Ca, ta hiểu được thiếu niên kia rất cô đơn, rất muốn kết giao bằng hữu. Chỉ là e sợ cái gì đó ... Chẳng lẽ hắn có kẻ thù rất cường đại sao?"

"Có lẽ vậy, chúng ta đi!"