《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
*****
Biên soạn: Mạc Vân.
*****
Trong rừng cây, hai bóng đen xẹt qua, như dã thú săn mồi, nhanh nhẹn lại yên lặng... đạp lên lá rụng cùng bông tuyết. Hai người đúng là không phát ra âm thanh quá lớn, Ngôn Vô Trạm mấy lần lo lắng nhìn về phía Hoằng Nghị, nhưng người nọ mặt lạnh như băng, trước sau không có bất kỳ thay đổi nào...
Hoằng Nghị chỉ mặc áo ngắn, áo ngoài của y trong lúc chiến đấu đã vứt xuống một bên, dù bộ dạng giả vờ này thoạt nhìn đơn giản lão luyện, nhưng một chỗ đỏ tươi giữa thắt lưng y cũng khiến người kia trước sau cau mày...
Nắm tay Hoằng Nghị đè chặt hông, dắt người kia một đường chạy điên cuồng, máu theo vết thương chảy khắp nơi, giày Hoằng Nghị cũng ướt đẫm...
Tiếp tục như vậy cũng không hay, nhưng bọn họ hiện tại lại đang ở ngoài Thanh Lưu Thành, muốn tìm đại phu, nói dễ vậy sao...
Nhớ tới tình hình vừa rồi, người kia chỉ có thể dùng "không rét mà run" để hình dung.
Thân thủ đối phương khá tốt, cơ bản vượt ra khỏi nhận thức của Ngôn Vô Trạm, hai người bọn họ cơ bản không phải đối thủ của những người đó... Đánh không lại.
Không nói cùng hiểu, Hoằng Nghị gắng gượng giữa trùng trùng bao vây mở một con đường, hai người cứ như vậy một đường chạy một đường đánh, cuối cùng Hoằng Nghị dựa vào hiểu biết địa hình Thanh Lưu Thành, miễn cưỡng bỏ lại bọn họ.
Đối phương tới là muốn mạng Hoằng Nghị, cho nên Thanh Lưu Thành này tạm thời không ở lại được, y đi đâu đều sẽ có người mai phục, Hoằng Nghị dứt khoát dẫn người kia ra khỏi thành... Ngoài bìa rừng có một ngọn núi, bọn họ trốn trong núi sẽ an toàn.
Ngôn Vô Trạm nghe thấy tiếng vó ngựa, nhân số của đối phương so với vừa rồi chỉ có nhiều hơn chứ không ít, cứ như vậy bọn họ nhất định sẽ bị đuổi tới, Hoằng Nghị hiển nhiên cũng phát hiện tình huống này, nhưng ngoại trừ tăng nhanh hơn tốc độ, y cũng không có lựa chọn nào khác...
Tình hình này, bọn họ cơ bản không thể vào núi.
Hơn nữa vết thương của Hoằng Nghị cũng không thể kiên trì lâu, dù y có nhiều nghị lực, mặc kệ theo đuổi, máu sớm muộn sẽ chảy cạn...
Tiếng vó ngựa càng thêm gần, gần như vang lên ngay bên tai, Ngôn Vô Trạm thậm chí có thể cảm giác được tia sáng lạnh của vũ khí. Trong lúc này, hắn thấy một cái hố to ở cách đó không xa...
Rừng cây này rất sâu, trước đây có không ít dã thú thường lui tới, vì vậy để lại rất nhiều bẫy rập bỏ phế, Ngôn Vô Trạm kéo Hoằng Nghị một cái, trực tiếp dăt y tới trước hố sâu...
Ý Ngôn Vô Trạm là trốn ở đây.
Hoằng Nghị lắc đầu, không được, chỗ này rất dễ bị người tìm được. Quá nguy hiểm.Ngôn Vô Trạm không có thời gian cùng y nói lời vô ích, lột giày y xuống liền đẩy Hoằng Nghị xuống phía dưới, cái hố này rất sâu, hẳn là dùng để săn gấu, có điều bây giờ đã không dùng nữa, bên trong cũng không có cơ quan gì.
Ngôn Vô Trạm không quản Hoằng Nghị ngã thành bộ dạng gì, hắn mang giày Hoằng Nghị, trực tiếp từ phía trên miệng hố này bay qua, sau đó tiếp tục chạy về phía trước...
Hoằng Nghị không ngờ tới, người này thật sự muốn thay y dẫn kẻ địch rời đi.
Nhìn bóng dáng thoăn thoắt của người kia xẹt qua đỉnh đầu, trong con ngươi lạnh như băng của Hoằng Nghị dường như có gì đó chợt lóe lên...
Hắn và Hoằng Nghị ở cùng một chỗ, Hoằng Nghị chết hắn cũng trốn không thoát, chỉ có như vậy mới có một đường sống.
Người kia mang đôi giày nhuốm máu của Hoằng Nghị, để lại vết máu dọc đường, đối phương không mang theo chó săn, dùng khứu giác của người cơ bản không có cách nào phân biệt rõ ràng như vậy, hơn nữa người bọn họ muốn giết là Hoằng Nghị, dù chỉ có một loại dấu chân, bọn họ tạm thời cũng sẽ không để ý.
Ít nhất phải giết Hoằng Nghị mới có thể đi tìm người khác.
Hoằng Nghị ở trong hố là an toàn, hiện tại phải làm, chính là dẫn bọn họ tới chỗ khác...
Hắn không có ngựa, thời gian không nhiều lắm, Ngôn Vô Trạm chạy một hồi, tính toán không tệ lắm liền thoáng cái lủi lên cây. Tình hình trên cây và bên dưới lại khác biệt...
Hắn giữa những tán cây nhanh chóng xẹt qua, lúc này giày chỉ có thể để lại dấu rất nông, lại một lúc sau, trên cành khô chỉ để lại dấu vết như có như không, giống như là có người từng rất nhanh chạy qua chỗ này...
Vào lúc Ngôn Vô Trạm chuẩn bị rời đi, tiếng vó ngựa đã đến.
Đối phương đã tính toán được đường Hoằng Nghị chạy trốn, bọn họ truy đuổi cũng có mục đích, Ngôn Vô Trạm cẩn thận ở một bên khác vòng về hố sâu chỗ Hoằng Nghị...
Hắn nhìn thấy dấu vó ngựa xung quanh hố, người kia vội vã xem xét tình hình Hoằng Nghị, tình hình trong hố so với hắn tưởng tượng tốt hơn nhiều, bởi vì bỏ hoang quá lâu, miệng hố này rất nhỏ, nhưng không gian bên trong lại rất lớn, Hoằng Nghị hoàn toàn đứng thẳng vừa vặn có thể bị miệng hố che khuất...
Hoằng Nghị không bị bắt đi, hắn an tâm, xóa đi dấu chân của mình, người kia cũng nhảy xuống, trong hố này không lạnh như hắn tưởng tượng, lá khô bên dưới cũng đã khô xốp, bọn họ chỉ cần chịu đựng qua đêm nay, trời vừa sáng là an toàn...
Người Hoằng Gia sợ là hiện giờ đã tìm khắp thành, đợi đến rạng sáng, dù đối phương không thể bắt được, cũng sẽ không ở lại nữa.
Hoằng Nghị đi xem hát, phần lớn thời gian cũng không mang theo tùy tùng, hơn nữa hôm nay y có chuyện muốn nói với Ngôn Vô Trạm, có vẻ, đối phương cũng đã sớm tính toán tốt... Mọi thứ đều có kế hoạch trước.
Hoằng Nghị tựa vào tường, y dùng tay áo quấn lấy thắt lưng, đồng thời dùng đất che vết thương, như vậy đối phương cũng sẽ không ngửi thấy mùi máu tươi quá nồng, nhìn thấy Ngôn Vô Trạm bình an vô sự trở về, Hoằng Nghị nháy mắt nhìn hắn nửa ngày, thân thể dựng thẳng chợt trượt xuống...Ngôn Vô Trạm vội ôm lấy y, nhiệt độ bàn tay chạm vào thật sự so với Lạc Cẩn còn muốn băng lạnh hơn... Bạn đang
Mặt Hoằng Nghị cũng một mảng trắng bệch...
Ngôn Vô Trạm vội vã đặt y xuống, ở đây không có công cụ trị liệu, hắn chỉ có thể xé áo trong của mình, băng bó cho Hoằng Nghị một lần nữa, vết thương này không lớn lắm, là bị kiếm xuyên qua, cho nên mới chảy nhiều máu như vậy.
Có điều rất tốt, hiện giờ máu đã ngừng chảy.
Hoằng Nghị vẫn giữ một tư thế quá lâu, lại có đất đè bên trên, miệng vết thương tạm thời không sao nữa, thế nhưng... nếu có thuốc thì tốt rồi.
Người kia ngẩng đầu liếc mắt nhìn trời, còn chưa tới hai canh giờ* là trời sáng, Hoằng Nghị chỉ cần kiên trì một chút nữa...
(*Một canh giờ là 2 tiếng, 2 canh giờ là 4 tiếng)
Hắn ngồi trên lá khô, để Hoằng Nghị nằm trên chân hắn, hắn dùng quần áo đắp kín Hoằng Nghị. Cũng không quá bất ngờ, Hoằng Nghị vẫn là phát sốt... Sốt rất cao. Nóng hầm hập.
Gương mặt trắng bệch của Hoằng Nghị hiện giờ đỏ bừng một mảnh, nhưng cùng với mọi người bệnh khác cũng không giống nhau, Hoằng Nghị rất yên lặng.
Ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái, yên lặng phát sốt, không rên rỉ, không kêu đau...
Bộ dạng này rất giống một đứa trẻ rất nghe lời...
Không biết sao, tim người kia chợt nhói một cái... có chút đau lòng.
Tuy rằng tiếp xúc với Hoằng Nghị không lâu, y trước đây lại mấy lần tìm hắn gây phiền phức, nhưng ở chung với nhau, con người Hoằng Nghị này thật sự không hề khiến hắn chán ghét...
Cho dù tính tình y lạnh lùng, đôi khi thoạt nhìn cũng có chút vui vẻ.
Ngôn Vô Trạm từng gặp nhiều người ít nói, nhưng chưa bao giờ gặp ai như Hoằng Nghị, có thể khiến hắn cảm thấy sự lạnh nhạt này là hồn nhiên vốn có, là do bẩm sinh, trùng hợp như vậy lại hoàn hảo, khiến không ai có thể bắt bẻ...
Thấy Hoằng Nghị như vậy, hắn có chút không nỡ...
Người kia lại ôm chặt Hoằng Nghị một chút, nhưng không dám dùng sức quá lớn, hắn sợ lại làm động miệng vết thương của y. Học theo dáng vẻ mẫu hậu ôm hắn lúc còn bé, Ngôn Vô Trạm cách một lúc lại dùng cằm cọ cọ đầu Hoằng Nghị, hắn thử nhiệt độ của y, nhưng kết quả mỗi lần lại chỉ khiến hắn càng thêm lo lắng trùng trùng...
Nhiệt độ Hoằng Nghị càng ngày càng cao, đến cuối cùng thậm chí còn hơi run rẩy...
Ngôn Vô Trạm mấy lần ngẩng đầu nhìn trời, hai canh giờ ngắn ngủi này, vậy mà lại gian nan như vậy...
"Ta nói Hoằng thiếu gia, ngươi không phải ghét nhất bị đàn ông chạm vào ngươi sao? Ta ôm cũng ôm rồi, sờ cũng sờ rồi, bộ dạng này của ngươi, ta muốn hôn ngươi lúc nào cũng được, à đúng rồi, cho dù là làm việc gì không tốt với ngươi, chỉ sợ ngươi cũng không có sức phản kháng nhỉ?"
Nghĩ đến dáng vẻ bất mãn của Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm liền không nhịn được muốn cười...
Bộ dạng này của Hoằng Nghị thật sự là không ăn hϊế͙p͙ cũng không được.
Người kia dùng ngón tay chọc chọc gương mặt đỏ rực của Hoằng Nghị, vẻ mặt tà ác cười, "Ta nói, Hoằng thiếu gia, nếu ngươi còn không tỉnh lại, ta có thể sẽ cởi quần ngươi ra."
Hoằng Nghị vẫn không có phản ứng.
"Này này, ta hỏi ngươi, nếu như ngươi bị ta "ăn", ngươi sẽ phản ứng ra sao? Hoằng thiếu gia, thật ra ta hối hận, đêm hôm đó phải ra ta phải lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, dù sao ngươi đã uống say như vậy, muốn làm thì cứ thế mà làm..."
Thế nhưng người này là Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm một chút ý nghĩ không an phận cũng không có.
Nếu như hắn thực sự ăn Hoằng Nghị, tình huống hôm sau so với bây giờ hẳn là khác nhiều... Hoằng Nghị nhất định sẽ giết hắn.
Thật ra người này mấy lần đều muốn ra tay với hắn rồi, vì hắn trêu chọc y...
Nghĩ đến bộ dáng hắn lấy y làm trò cười, Ngôn Vô Trạm cười ra tiếng, lúc khóe miệng nhếch lên chậm rãi hạ xuống, trên môi người kia vẫn còn lưu lại một nụ cười nhẹ... nụ cười khẽ khẽ khàng khàng.
Hắn cúi đầu, cọ cọ trên trán Hoằng Nghị, "Này, ngươi đừng chết đó."
Quen thấy sống chết, cũng đã quen giết người, ở trong mắt Ngôn Vô Trạm chặt đầu chỉ là một hình phạt không có gì khác biệt, làm sai thì phải chịu, giờ khắc này hắn mới thật sự hiểu rõ, thì ra chết là chuyện đáng sợ như vậy...
Ngôn Vô Trạm đang cười, Hoằng Nghị đột nhiên mở mắt...
Thu hết dáng vẻ người kia vào đáy mắt, còn có động tác của hắn vào lúc này.
..............
-----------------[Edit:xASAx]----------------