Ngự Hoàng

Chương 61: Sống chung hòa hợp

《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
****


Màu sắc đồng tử u ám của Lạc Cẩn càng thêm sâu, thuốc mỡ đã bị thân thể người kia hoàn toàn hấp thu, thế nhưng y cũng không dừng động tác lại, trái lại tiếp tục đè xuống, mãi cho tới khi nơi đó càng ngày càng ẩm ướt, càng ngày càng nóng...


Mọi việc tối qua đều tái hiện trong đầu Lạc Cẩn. Mỗi một cảnh đều là tình tiết ướt át.


Cặp chân thon dài kia bị y tách ra, nâng lên, cũng kẹp lấy hông y... Bàn tay không chút thô ráp kia sờ vào thân thể y, cũng bị y dẫn dắt vuốt ve thứ kia của mình, thậm chí còn chạm vào chỗ bọn họ tiếp xúc nhau... Đôi môi mỏng hôn vào môi y, cũng phát ra âm thanh Lạc Cẩn yêu thích... Còn có thân thể kia bày ra bất cứ tư thế nào y muốn, bao gồm cả một số tư thế có độ khó rất lớn.


Độ mềm dẻo của thân thể Ngôn Vô Trạm đã vượt quá tưởng tượng của Lạc Cẩn, hắn có thể gập cả người lại, cặp đùi hoàn toàn dán chặt vào trước ngực, đầu gối gần như chạm vào vai, hắn cũng có thể mở rất rộng hai chân, biến thành một đường thẳng cũng không quá sức... Người này thật là một báu vật. Đối với loại việc này, thật là yêu nghiệt khiến đàn ông nguyện ý chết trên người hắn.


Ngôn Vô Trạm vốn tưởng rằng trong chốc lát sẽ qua đi, thế nhưng cảm giác của thân thể lại càng ngày càng mãnh liệt, hắn cảm thấy không đúng lắm, quay đầu lại nhìn sang, cái nhìn này không gấp, người kia chỉ cảm thấy cổ họng mình chợt xiết chặt...


Hắn nhìn thấy mặt Lạc Cẩn, nhưng cự vật trong quần người nọ lại trước một bước đập vào mắt hắn...
Lạc Cẩn lại cứng rồi.
Tối hôm qua làm nhiều như vậy, y lại vẫn có thể cứng như vậy...


Ngôn Vô Trạm nhìn cái quần chống lên thật cao của Lạc Cẩn, dùng sức nuốt từng ngụm nước bọt. Sau đó người kia lại xoay qua chỗ khác, ôm một cái gối đầu khác. Hắn rất muốn dùng lời hơn lẽ thiệt từ chối Lạc Cẩn, thậm chí trực tiếp đẩy y ra, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, thân thể hắn vẫn mềm nhũn, người kia chỉ dùng giọng có chút run rẩy nói, "Tối nay không được..."


Bọn họ đều không chịu nổi.
Dáng vẻ đáng thương của người kia, còn có những lời này khiến Lạc Cẩn buồn cười, nhịn không được đã muốn đùa hắn hai câu, "Biết không được, còn quyến rũ ta..."


Lạc Cẩn không những không rút tay ra, trái lại bắt chước theo động tác giao hoan*, đè vào chỗ không thể chịu nổi của người kia đâm chọc, người kia co rúm lại thật rõ ràng, đầu gối cọ về phía trước, tư thế vốn nằm sấp có chút chuyển sang nửa quỳ...
(*Giao hoan: là xxx đó)


Tuy rằng qua một ngày, nhưng cảm giác thân thể vẫn chưa hoàn toàn biến mất, hiện giờ Lạc Cẩn sờ một cái như vậy, khoái cảm mãnh liệt lần nữa kéo tới, nhưng khác với hôm qua, hắn rất đau... từ cửa vào cho đến bên trong đều rất đau."Ta không có, ta chỉ để ngươi giúp thoa thuốc thôi." Ngôn Vô Trạm rất vô tội, hắn bất quá chỉ nằm sấp ở đó mà thôi, hắn quyến rũ y khi nào, hơn nữa trước đó hắn đã nói không cần y giúp...


"Còn nói không có..." Phản ứng của Ngôn Vô Trạm nằm ngoài suy nghĩ của Lạc Cẩn, thì ra người này cũng có dáng vẻ bối rối, cái mặt nạ chín chắn, chững chạc hoàn mỹ kia cũng sẽ bị rách, việc này khiến người kia trở nên đáng yêu, không còn giống như bậc bề trên nghiêm túc lại điềm tĩnh, khiến cho người khác muốn bắt nạt, muốn thương yêu.


Lạc Cẩn lấn người qua, y hôn lên thắt lưng người kia một cái, đầu lưỡi thuận thế đánh một vòng, y lại cảm nhận được người kia run lên, nhưng Lạc Cẩn cũng không lập tức buông hắn ra, mà chuyển sang bên khác, trước khi ɭϊếʍƈ xuống, nhíu mày nhìn lại, "Ngươi biết rõ, ta không thể chịu nổi nhất là âm thanh của ngươi, ngươi lại vẫn cứ kêu, là ngươi cố ý, có phải ngươi muốn ta chết ở trên người ngươi không..."


Những lời này khiến Ngôn Vô Trạm ngây người giây lát, hắn mơ hồ nhớ tới, tối qua Lạc Cẩn luôn nhấn mạnh âm thanh của hắn... Y muốn hắn gọi nhiều một chút.
Ngôn Vô Trạm không nhớ rõ bản thân hắn đã phát ra âm thanh gì, hắn vẫn luôn kiềm chế...


Người kia đột nhiên cứng đờ, hắn nghĩ tới âm thanh của các phi tử trước kia... Hắn không thể tin được, hắn cũng sẽ phát ra âm thanh như vậy...
Ngôn Vô Trạm đột nhiên có cảm giác muốn đập đầu vô tường.
"Bảo bối, cho dù chết ở trên người ngươi, ta cũng bằng lòng."


Nhẹ nhàng hôn lên lưng người kia một cái, Lạc Cẩn cũng không tiếp tục trêu chọc hắn, mà rút ngón tay ra, y lại đưa vào bên trong một ít thuốc mỡ, như vậy sáng mai người kia sẽ hồi phục.


Ngôn Vô Trạm trước đó nghĩ, Lạc Cẩn buông hắn ra, hắn sẽ lập tức mặc quần vào, thế nhưng chờ Lạc Cẩn thật sự làm xong, hắn lại thật sự quên mất việc này, hắn lăn sang bên cạnh, điều chỉnh một tư thế thoải mái, liền không nhúc nhích... Hắn không muốn cử động.


Lúc Lạc Cẩn cởi quần áo, quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng lười biếng này của người kia, y nở nụ cười, y không người kia mặc quần vào, mà trực tiếp giúp hắn kéo ra, y để hắn ngủ lõa thể*... chỉ để trống nửa thân dưới. Sau đó Lạc Cẩn mới hài lòng kéo chăn, bọc hai người lại, cũng thuận thế ôm lấy thắt lưng người kia.


(*Quang thụy: ngủ nude, ngủ nuy, ngủ truồng ý mà)
Ngôn Vô Trạm trước đó cho rằng làm loại việc này, chỉ có đàn ông khổ cực, phụ nữ chỉ nằm ở đó, không cần làm gì, nhưng hiện nay, hắn hoàn toàn hiểu, thì ra ở bên dưới mới là mệt nhất... Cái này so với tu luyện còn mệt mỏi hơn.


Vừa nằm xuống đã buồn ngủ rồi, thế nhưng tinh thần cũng rất phấn khởi. Thân thể và tinh thần trái ngược nhau.
Mùi vị Lạc Cẩn tràn ngập trong không khí, hơi thở đó khiến người kia hoảng hốt từng cơn, hắn đột nhiên nhớ tới Vân Dương...


Hắn trước sau không giải thích được, Vân Dương vì sao muốn ôm hắn ngủ, nhưng Vân Dương lại kỳ quái, có thể khiến hắn an tâm, hắn dựa vào y ngủ, giống như không chút sợ hãi...Thật ra, hắn thích ở cùng Vân Dương, thích cuộc sống ở doanh trại. Tuy rằng khổ một chút, nhưng ở đó thích hợp với hắn hơn.


Nhìn dáng vẻ quyết định sách lược của Vân Dương, nhìn khí thể như chẻ tre của y trên chiến trường, còn có lúc bọn họ cùng bàn luận, ánh mắt khen ngợi của Vân Dương, cùng với phân tích chính xác... Thời gian có hơi ngắn, nhưng đã đủ để hắn cả đời khó quên.


Thế nhưng, Vân Dương vì sao lại muốn mưu phản chứ... Việc này như một cây gai, cắm chặt chẽ vào trong lòng người kia, thỉnh thoảng sẽ đau nhức một chút, nhưng vĩnh viễn không thể rút ra.
Vân Dương chạy rồi, cho dù hắn giết được y, Ngôn Vô Trạm cũng biết, căn bệnh này cũng không trị khỏi.


Vân Dương đã định trước, hắn cả đời cũng không quên được.
Có đôi khi hắn cảm thấy, nếu như hắn chỉ là một binh lính bình thường, hắn đến quân doanh cũng không phải vì tìm ra chứng cứ mưu phản của Vân Dương thì hay rồi...
Như vậy, có lẽ với hiện tại sẽ khác hẳn.


"Ngươi nói xem, chúng ta bây giờ như vậy có giống phu thê mới cưới không?"


m thanh Lạc Cẩn phá vỡ tưởng tượng, suy nghĩ của người kia từ biên giới tây bắc về tới ngôi chừa này, nghĩ tới Vân Dương, tâm tình hưng phấn trước đó cũng hồi phục không ít, người kia nở nụ cười xem như trả lời câu hỏi của Lạc Cẩn...


Lạc Cẩn ở trên người hắn cọ hai cái, lại đem người kia ôm vào trong lòng, Ngôn Vô Trạm nghe thấy y nỉ non một câu, "Thật tốt."
Lạc Cẩn rất hài lòng với mọi thứ hiện tại, tâm tình của y, Ngôn Vô Trạm cảm nhận được.


Lạc Cẩn giống như một đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ nhiều năm, đột nhiên tìm được tình cảm yêu thương. Lạc Cẩn đối với hắn đã là không thể buông tay... Hoàn toàn, bị hắn chinh phục. Tuy rằng quá trình này với suy nghĩ của Ngôn Vô Trạm có chút không giống nhau...


Người kia thở dài, hắn quyết định không suy nghĩ lan man nữa, vẫn là mau ngủ đi, nhưng mắt nhắm chưa được bao lâu đã lại mở ra...
"Cái kia..." Ngôn Vô Trạm không quay đầu lại, thế nhưng ánh mắt lại mở trừng rất lớn, hắn nhìn khoảng không trước mắt, ấp a ấp úng hỏi, "Thật sự có âm thanh sao..."


Lạc Cẩn suy nghĩ một lúc mới hiểu được Ngôn Vô Trạm đang hỏi cái gì, y cười không thành tiếng, tiến đến bên tai người kia, dùng âm thanh rất rất nhỏ nói với hắn, " m thanh rất êm tai, ta rất thích, sau này, phải gọi nhiều một chút cho ta nghe..."


Nếu như có thể, Ngôn Vô Trạm rất muốn đẩy Lạc Cẩn xuống đất, chí ít đêm nay hắn không muốn nhìn thấy y...
Thế nhưng hắn cũng không làm gì, thân thể cứng ngắc, mặt nghẹn đỏ, thật lâu liền ngủ mất...


Lạc Cẩn là một người khiến người khác rất yêu thích, Ngôn Vô Trạm cảm thấy ở cùng y, mình cũng trở nên trẻ ra không ít.
Dù là bộ dáng cố chấp của y, hay là dáng vẻ làm nũng của y, hay là lúc y khiêm tốn ham học...


Từ lúc quan hệ của bọn họ có tiến triển đột phá, cảm giác xa cách giữa hắn và Lạc Cẩn thời gian ngắn trước đó thoáng cái không thấy nữa, ở cạnh nhau cũng tự nhiên hơn rất nhiều.


Như lời hứa hẹn của Lạc Cẩn, y đối với Ngôn Vô Trạm rất tốt, bọn họ ở cùng nhau đều là Lạc Cẩn chăm sóc hắn, y thậm chí giúp hắn đưa canh, rót nước...


Ngôn Vô Trạm không cần đến, Lạc Cẩn luôn nói, y là người đàn ông của hắn, y nhất định phải đối tốt với hắn, phải chăm sóc hắn. Điều này khiến Ngôn Vô Trạm đồng thời dở khóc dở cười, cũng từ từ bị cảm động.


Lạc Cẩn không dựa vào người khác, nhưng đôi khi, y sẽ vô thức làm nũng với người kia, cảm giác này rất tự nhiên, khác biệt với người có dáng vẻ yếu ớt Ngôn Vô Trạm từng thấy trước đó, hắn thích nhìn thấy lúc Lạc Cẩn giận dỗi như trẻ con... còn có dáng vẻ rất căng thẳng của y.


Cứ như vậy, quan hệ của hai người rốt cuộc thuận buồm xuôi gió, thế nhưng Thanh Lưu Thành này lại vì bọn họ mà đưa tới sóng to gió lớn...


Mọi người đã biết quan hệ của bọn họ. Ngôn Vô Trạm thoáng cái trở thành nhân vật làm mưa làm gió Thanh Lưu Thành. Dù hắn đi tới đâu đều sẽ có người nhìn.
Ánh mắt dò xét này khiến người kia đã sớm có thói quen được ngưỡng mộ trái lại có chút không được tự nhiên.


Thế nhưng Lạc Cẩn lại không hẳn vậy. Y hình như rất hưởng thụ, hưởng thụ dáng vẻ bọn họ ở cùng nhau bị người nhìn ngó. Y thật ước gì mọi người biết quan hệ của bọn họ...


Lạc Cẩn dẫn hắn dạo chơi rất nhiều ngày, rốt cục sau gần nửa tháng, về tới Lạc Phủ, thì cách mấy ngày, Lơi Phủ này cũng có thay đổi...
...........
----------------------------[xASAx]------------------------------