《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
"Xem ra, ta không phải là không làm được rồi."
Lạc Cẩn đang cười, nhưng trong nụ cười kia, Ngôn Vô Trạm không cảm thấy thả lỏng chút nào, trái lại mang theo nguy hiểm... Tựa như mãnh thú sắp đi săn.
Lạc Cẩn cũng không có bất kỳ thay đổi nào, mọi thứ trên gương mặt tái nhợt của y đều vẫn như lúc ban đầu, thế nhưng cảm giác đè ép này hết sức mãnh liệt, cho dù người kia muốn tự gạt mình cũng không được.
Nhưng đến cùng là chỗ nào không giống, Ngôn Vô Trạm cũng không nói rõ được.
"Của ta, có phải rất nhỏ không, không lớn bằng một nửa của con ngựa..." Lạc Cẩn lần thứ hai dùng ngựa so sánh với chính mình, ánh mắt nhìn Ngôn Vô Trạm cũng rất thành khẩn, như là rất rất muốn biết đáp án.
Ngôn Vô Trạm cảm thấy đau đầu, Lạc Cẩn không nên nhìn thứ đó, y cái gì cũng không biết, việc ấy quá kích thích, hơn nữa, dễ gây cho y hiểu lầm, khiến y cứ dùng ngựa để so sánh.
Không ai chỉ dạy Lạc Cẩn mấy thứ này, để phòng ngừa y tiếp tục suy nghĩ lệch lạc, Ngôn Vô Trạm đính chính, "Không phải,người với ngựa khác nhau, của ngươi không nhỏ, đã rất lớn rồi."
Ngôn Vô Trạm không phải an ủi y, thứ kia của Lạc Cẩn hoàn toàn cứng lên khiến hắn kinh sợ không ít, rất lớn, cũng rất cứng, rất có trọng lượng, hoàn toàn không giống chút nào với một người quanh năm bị bệnh tật dày vò... Nếu nói có gì khác biệt... chỗ đó của Lạc Cẩn có hơi lạnh. Dù hoàn toàn cứng lên rồi, cũng không có độ cứng giống như đàn ông nên có, chỉ là mang theo một chút ấm áp mà thôi...
Điều này làm cho Ngôn Vô Trạm không khỏi nghi ngờ, thứ hắn nắm lấy, không phải của con người, mà là một yêu vật... Lạnh kinh người.
"Phải không?" Lạc Cẩn chậm rãi hỏi, như không tin lời người kia. Đồng tử đen đặc vẫn dán chặc trên mặt người kia, như muốn tìm ra manh mối hắn nói đối. Giọng nói của y cùng ánh mắt của y giống nhau, vô cùng chậm rãi, "Thật sự, rất lớn sao?"
Ngôn Vô Trạm gật đầu.
"So với bất cứ người đàn ông nào ngươi gặp trước đây đều lớn hơn?" Lạc Cẩn nhấn mạnh chữ "Lớn" kia, dù nói đến vấn đề nhạy cảm này, thái độ Lạc Cẩn vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, mạnh dạn trực tiếp nhìn chằm chằm người kia.
Vấn đề này, hắn trả lời không được.
Ngôn Vô Trạm nghẹn lời, hắn đi đâu so sánh chứ, hắn cơ bản là không có để ý tới kích cỡ cái thứ kia của đàn ông... Trước đây ở bên cạnh hắn đều là thái giám, cho dù có đàn ông nguyên vẹn, hắn cũng sẽ không để ý tới bên dưới của người ta, huống chi, không có bất cứ ai có thể để cho hắn thấy dáng vẻ cứng rắn kia...Ngoại trừ bản thân hắn, Ngôn Vô Trạm chỉ thấy duy nhất, chính là của Vân Dương.
Hắn chưa từng sờ vào Vân Dương sau khi đã lớn lên, có điều thứ kia đi vào trong thân thể hắn... Kích cỡ của nó, trong lòng Ngôn Vô Trạm cũng có chút khái quát.
"Cũng, không hơn kém bao nhiêu." Nghĩ đến Vân Dương, nghĩ đến chuyện đêm đó, bên dưới người kia nóng ran một trận.
Việc Vân Dương làm với hắn là tội đáng chết vạn lần, nhưng trong quá trình đó, động tác của Vân Dương, ánh mắt của y, còn có đụng chạm của y, cảm giác đó, cả đời Ngôn Vô Trạm cũng không quên được... Ấn tượng rất sâu sắc. Vân Dương có chết đi, cảm giác của y cho hắn vẫn khắc sâu lại.
Thế nhưng, việc này vĩnh viễn là bí mật chỉ có một mình Ngôn Vô Trạm biết.
Lạc Cẩn nhìn thấy chớp lòe trong mắt người kia, y thấp giọng tự nói, ""Hiểu biết" của ngươi cũng không ít."
"Cái gì?" Ngôn Vô Trạm không nghe rõ lời Lạc Cẩn, hắn hỏi, Lạc Cẩn cũng chậm rãi lắc đầu, ánh mắt trước sau dán chặc trên mặt hắn cũng chuyển hướng sang quần áo bị sờ soạn đến xốc xếch của hắn.
Vạt áo Ngôn Vô Trạm đều bị Lạc Cẩn kéo ra, lộ ra một mảng ngực lớn, hai vật nhỏ bị y xoa nắn đến dựng lên cũng mơ hồ ẩn hiện, Lạc Cẩn đem trán dán lên xương quai xanh của người kia, tay theo lưng hắn sờ soạn xuống...
Thân hình Ngôn Vô Trạm rất tốt, là ao ước của tất cả đàn ông, dù đã ở độ tuổi này, cũng không có một chút dấu hiệu mập ra, thậm chí ngay cả một chút sẹo lồi xấu xí cũng không có.
Tay Lạc Cẩn khoát lên ngang lưng người kia, đầu ngón tay chạm vào xương cụt của hắn. Vị trí này, khiến người kia cảm thấy nguy hiểm...
"Ngươi giúp ta, ta cũng giúp ngươi, được không, ngươi chỉ cho ta một chút, phải làm sao mới thoải mái, ta biết, không có phụ nữ, bọn họ đều tự làm, ta cũng muốn..." Giọng của Lạc Cẩn dù không có ý cầu xin, thế nhưng cũng khiến không ai có thể từ chối. Y không phải được voi đòi tiên, y là nóng lòng tiếp thu kinh nghiệm. Lạc Cẩn là thiếu gia, sợ rằng đời này, đây là cơ hội duy nhất để y thả lỏng tư thái, tìm kiếm câu trả lời. Y cũng không ngại, y muốn một lần hỏi cho rõ ràng, "Ta cái gì cũng không biết, cũng không biết phải làm sao, ngươi nói cho ta biết được không..."
Ngôn Vô Trạm cảm giác được chỗ xương cụt truyền đến áp lực không lớn lắm, lúc Lạc Cẩn nói chuyện, ngón tay hắn cử động như có như không, xoa ấn vừa phải này khiến Ngôn Vô Trạm cảm thấy tê dại từng trận, khoái cảm không cách nào hình dung này từ chỗ bị Lạc Cẩn đụng chạm truyền khắp toàn thân...
Tay Lạc Cẩn như mang theo sức mạnh nào đó, y sờ đến đâu cũng sẽ khiến hắn vô cùng thoải mái...
Thấy người kia không từ chối, Lạc Cẩn âm thầm men theo eo lưng người kia tiến vào quần hắn. Tay y vốn vẫn dán sau lưng người kia, cho nên lúc này là phủ lên mông người kia...
Y nhẹ nhàng xoa nắn hai cái, cảm giác đầy đặn, mềm dẻo khiến người khác yêu thích không buông tay. Thế nhưng Lạc Cẩn rất nhanh buông ra, sờ hướng ngược lại trong quần người kia...Bị Lạc Cẩn trêu chọc như vậy, Ngôn Vô Trạm cũng cứng lên, lúc Lạc Cẩn nắm lấy, lại thấp giọng khen một câu...
"Nóng thật."
Hai chữ này, như sét đánh đỉnh đầu, Ngôn Vô Trạm chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa, máu huyết toàn thân thoáng chốc nổ tung...
Nhiệt độ lạnh lẽo của cơ thể Lạc Cẩn cùng âm thanh dụ hoặc, còn có đụng chạm của y đêm nay... Những thứ này, đều giống như rượu mạnh chậm rãi rót vào, sau đó, Lạc Cẩn ném một mồi lửa, lửa liền thiêu đốt hết thảy lý trí bên trong hắn.
Thế nhưng Ngôn Vô Trạm cũng không phải không khống chế được, hắn đột nhiên cầm lấy cổ tay Lạc Cẩn...
Tay người kia nóng hổi, phía trên có thể mơ hồ thấy gân xanh hiện lên, hắn lần này nắm rất chặc. Hắn vô cùng kích động đã bất chấp có làm tổn thương Lạc Cẩn hay không... Lạc Cẩn đây là đang đùa với lửa.
"Được rồi, không nên chạm vào nữa."
Đối diện Lạc Cẩn là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của người kia, bộ dạng này, uy nghiêm lại có chút hung dữ.
Đều là đàn ông, Lạc Cẩn cũng nên biết, có một số việc không thể tùy tiện nếm thử... Y cũng nên biết, "cơn giận" của đàn ông rất dễ khơi mào...
Nhẫn nại cùng cảnh cáo của Ngôn Vô Trạm, Lạc Cẩn đều nhìn thấy trong mắt. Y cũng biết nếu y tiếp tục sẽ xảy ra chuyện gì. Thứ cứng rắn, nóng rực trong tay rõ ràng rung động một cái đánh vào lòng bàn tay y... có điều Lạc Cẩn không buông ra, còn đè lại bàn tay người kia đang nắm tay y.
Y không nói thêm gì, trong lúc giúp người kia nắn vuốt, cũng lôi kéo hắn cử động lên xuống, chỉ là lần này Lạc Cẩn thành thật hơn nhiều, không hề đụng chạm lung tung.
Ý tứ của y rất rõ ràng, bọn họ giúp lẫn nhau, để Ngôn Vô Trạm đem "bài học" sau cùng dạy cho hắn.
Ngôn Vô Trạm không muốn tiếp tục nữa, Lạc Cẩn này giống như độc dược, đụng phải, sẽ không giải được, thế nhưng hiện nay, lại không có biện pháp tốt hơn...
Ngọn lửa dục tính trong hắn đã triệt để bị Lạc Cẩn khơi lên, việc này cơ bản không có cách đè ép trở lại, đây không phải trong cung, không có phụ nữ để hắn phát tiết, hắn hiện cũng không có khả năng đi tìm, hắn càng không thể nào đụng chạm đến các nha hoàn...
Ngôn Vô Trạm không thể nào tự mình làm việc này. Hắn tình nguyện để Lạc Cẩn làm giúp.
Cùng đường, người kia chỉ có thể một lần nữa nắm chặc thứ kia của Lạc Cẩn, im lặng nắn vuốt...
"Của ngươi cũng không nhỏ."
Lạc Cẩn không hề sờ loạn, thế nhưng cái miệng kia vẫn không ngưng lại, y vừa sờ soạn, vừa quay sang người kia chia sẻ cảm nhận của mình...
Chỗ kia bị đụng chạm đến thoải mái, sau đó y dùng cùng động tác chạm vào Ngôn Vô Trạm, Lạc Cẩn rất khiêm tốn, y học hỏi cũng rất nghiêm túc...
Dù có chút không tình nguyện, thế nhưng Lạc Cẩn luôn có thể khơi dậy cảm hứng của hắn, hành vi to gan này giống như một loại kích thích vui sướng, khiến cho hắn không chỉ phấn khích trên thân thể, cả tinh thần cũng kích động chưa từng có... Thậm chí ngay cả cảm nhận cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Thân thể cũng nhạy cảm hơn bình thường...
"Giọng của ngươi rất êm tai, ta rất thích..."
Ngôn Vô Trạm rất nhanh đạt đến cao trào, Lạc Cẩn lúc này vừa hôn lên bờ vai hắn, vừa thấp giọng nỉ non, giọng y quá nhỏ, Ngôn Vô Trạm lại đang ở điểm tới hạn, cho nên lời này, hắn cũng không nghe rõ...
Thứ cứng rắn trong tay càng lúc càng lớn, Lạc Cẩn thấy người kia cả chân mày đều nhíu lại... y đột nhiên rút tay ra...
"Tay ta tê quá."
Cùng lúc đó, Ngôn Vô Trạm phóng ra. Không có bất cứ ngăn cản nào, tất cả đều bắn vào quần của hắn.
Cảm giác ấm áp, ẩm ướt khiến Ngôn Vô Trạm có chút kinh ngạc, thế nhưng Lạc Cẩn như không biết gì, thúc giục hắn đừng ngừng lại...
"Có phải làm như vậy mới đúng?" Trong lúc người kia điều chỉnh hơi thở, tay Lạc Cẩn tay lại bao bọc lấy người kia, cùng hắn cử động.
Lạc Cẩn vẫn chưa ra, hắn phải tiếp tục "học hỏi" .
Trong lòng người kia cười khổ, thật ra Lạc Cẩn hoàn toàn không cần tìm hắn học hỏi, y rất thông minh, động tác này so với hắn còn thành thạo hơn... Thật sự là tư chất xuất sắc.
Nếu không phải bộ dạng Lạc Cẩn như sắp chết, Ngôn Vô Trạm thật sự nghĩ, y là đang chơi đùa hắn.
Cuối cùng tay Lạc Cẩn và người kia cùng vào, giúp y đạt tới cao trào, bởi tay hai người đều đưa vào trong, dẫn đến quần Lạc Cẩn kéo xuống rất thấp, thứ kia hoàn toàn lộ ra ngoài, Ngôn Vô Trạm tận mắt nhìn thấy bộ dáng thứ kia bạt kiếm giương cung, đem đợt tinh hoa đầu tiên trong đời Lạc Cẩn phóng ra...
Lạc Cẩn nói đây là lần đầu của y.
Ngôn Vô Trạm không cảm thấy may mắn, hắn chỉ rầu rĩ nhìn quần áo của mình, quần bị chính mình làm bẩn, lần này của Lạc Cẩn tất cả đều bắn lên áo của hắn, trái lại Lạc Cẩn, ngoại trừ quần áo có chút rối loạn lại không có gì khác...
Lạc Cẩn đơn giản sửa sang một chút liền biến thành Lạc Gia, Cẩn thiếu gia lạnh lùng hờ hững sắp chết, y rất hài lòng, lúc rời khỏi, còn có chút tiếc nuối hỏi người kia...
"Ta, còn có thể tới không?"
..............
---------------------[xASAx]----------------------