Ngự Hoàng

Chương 207: Đổi khách làm chủ

Vân Dương tới gần, đơn giản là câu nói kia, bắt giặc phải bắt vua trước, nhưng sau khi hai người mặt đối mặt lại không ai nhúc nhích. Cùng chiến trường tạp nhạp tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, duy nhất yên tĩnh. 


Vân Dương đứng trước mặt Ngôn Vô Trạm, dùng vẻ ngạo nghễ, mang theo nụ cười giễu cợt quay về phía hắn, hồi lâu sau, lần nữa gặp mặt, lập trường của bọn họ cuôi cùng đã biến thành hoàn toàn đối lập. 
”Tiêu ta đưa cho ngươi, ngươi một lần cũng không dùng qua chứ...” 


Vào lúc tất cả mọi người vì sinh tử mà chém giết, Vân Dương lại giống như không đếm xỉa đến vậy, y không chỉ không nhanh không chậm, trong lời nói kia càng là mang theo vài phần ám muội, cùng với ám chỉ. 
Không phân rõ tình huống khiêu khích. 


Vân Dương không hề làm gì cả, nhưng ánh mắt trắng trợn này của y giống như lột sạch hắn, ở trước mặt Vân Dương, dù là trên chiến trường kịch liệt này, hắn cũng là thân thể trần truồng ... 
Bị Vân Dương nhìn, trêu đùa . 


”Ngươi lại không nghe lời...” Vân Dương miễn cưỡng cười tà ác, cũng nguy hiểm, y chậm rãi hướng về Ngôn Vô Trạm đi đến, dáng vẻ kia, như là bất cứ lúc nào cũng phải đem hắn ăn tươi nuốt sống vậy... 


Ngôn Vô Trạm cảm thấy áp lực, chỉ cần chỗ có Vân Dương, không khí vĩnh viễn là mỏng manh, khiến người ta thở không thông... Ở trước mặt Vân Dương, hắn cũng vĩnh viễn không có cách nào duy trì bình tĩnh. 
Hắn lại muốn lùi về sau. Nhưng Vân Dương lại trước một bước nắm lấy eo hắn... 


Khoảng cách của hai người trong nháy mắt rút ngắn, mặt của Vân Dương, môi của y gần ngay trong gang tấc... Gần đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể chạm vào nhau... Cũng làm cho tim của hắn, đập không có quy tắc. 


”Có phải là chờ ta trừng phạt ngươi... Ta không phải đã nói cho ngươi biết, phải chuyên cần luyện tập, sau này, ta sẽ kiểm tra...” 


Vân Dương còn chưa nói hết, bị một đòn nghiêm trọng của Bắc Thần cắt ngang, Vân Dương bị ép buông người kia ra, hắn nhìn lướt qua hố sâu bên chân, không vui nhíu mày lại, mà lúc này Bắc Thần đã chắn trước mặt Ngôn Vô Trạm... 
”Thành thật một chút cho ông.” 


Ngôn Vô Trạm lảo đảo hai bước, chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi, thậm chí có cảm giác tâm thần treo ngược, không chỉ tim, ngay cả người cũng không có cách nào bình tĩnh... 


Ánh mắt lửng lờ, hai mắt đăm đăm, người kia hoàn toàn ở trạng thái trống rỗng nhìn chằm chằm mặt đất, chính hắn cũng không biết hắn đang nhìn cái gì... 


”Ngôn Vô Trạm, ngoan ngoãn luyện tập làm sao thổi cho ta, nếu không, lần sau, ta muốn ngươi chờ coi...” Hoàn toàn không nhìn Bắc Thần trước mặt, Vân Dương nghiêng đầu nhìn người kia ở phía sau, y thấy rõ ràng Ngôn Vô Trạm bởi vì câu nói này của y, lần nữa cứng đờ, mà lúc này, Bắc Thần hoàn toàn bị làm cho tức giận liền dứt khoát chào hỏi rồi... 


Tên khốn này lại ở ngay trước mặt hắn đùa giỡn người của hắn. 
Mặt hướng về Bắc Thần, vẻ mặt Vân Dương lập tức biến đổi, không còn trêu đùa, cũng mất đi nụ cười, chỉ còn đại biểu tử vong lạnh lẽo... 
Hai người này đánh tới, Ngôn Vô Trạm vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ. 


Phó Đông Lưu đã có chuẩn bị, nhưng tuyệt đối không tính tới sẽ là tình huống như vậy, người gã mang tới vẫn thiếu rất nhiều, tính hết cơ quan, giờ phút này lại cũng mất hết ưu thế... 


Vị trí này, ở giữa trận doanh hai phe, tranh đấu bên này rất nhanh đưa tới chú ý của hai bên, có điều trước khi hậu phương làm ra quyết định, chiến đấu đã kết thúc. 
Thắng chắc rồi. 


Hoài Viễn áp dụng chính là chiến thuật bao kẹp, dưới tầng tầng vây quanh, dù người của Phó Đông Lưu muốn đưa gã đi cũng không làm được, cơ bản không có một chút khe hở... 
Trừ phi gã chui xuống đất. 


Gã cũng có thể nghĩ cách giết đi Ngôn Vô Trạm trước, thế nhưng, ngoại trừ Vân Dương vừa nãy ngắn ngủi tới gần, lại không ai có thể tiếp cận... 


Tất cả những thứ này đều là kế hoạch của Hoài Viễn, y lại không tự mình tham dự, Ngôn Vô Trạm để y trở về, y đã làm quá nhiều, kế hoạch này cũng đủ tinh diệu, dù y không đến, Ngôn Vô Trạm cũng có thể đem này thu dọn cẩn thận. 


Vết thương của Hoài Viễn không nhẹ, sau này y cái gì cũng không được phép làm, chỉ cần an tâm dưỡng thương cho tốt. 
Biết rõ tính cách của y, Ngôn Vô Trạm cố ý để Lạc Cẩn đi tiếp ứng y, hắn để Lạc Cẩn mang Hoài Viễn về, chặt chẽ trông coi, không cho y bước khỏi quân doanh một bước. 


Cho tới Lạc Cẩn, y là người bình tĩnh nhất trong mấy người, y hiểu tình huống của chính mình, dù tới cũng không giúp đỡ được, trái lại sẽ trở thành phiền toái, vì vậy Lạc Cẩn sẽ không cậy mạnh, chỉ cần làm tốt chuyện của chính mình cho tốt. 


Vì vậy hai người kia cũng không có xuất hiện. Dù Hoài Viễn muốn tự tay kết liễu Vân Dương. Chuyện này chỉ có thể giao cho Bắc Thần làm. 


Vân Dương bị Bắc Thần quấn chặt, y không có cách nào phân thân, cơ bản không có cách nào bận tâm đến Phó Đông Lưu, dù lo lắng, nhưng cũng không thể ra sức, nếu phân thần, đừng nói bảo vệ Phó Đông Lưu, chính mạng của y cũng sẽ không còn. 


Mộ Bạch cùng Hoằng Nghị phối hợp, người bên cạnh Phó Đông Lưu liên tiếp ngã xuống, mắt thấy phía trước vẫn là tường người gió thổi không lọt, Phó Đông Lưu ung dung không vội kia hiếm có nghiêm mặt. 


Lại một tên thị vệ ngã xuống bên chân gã, Phó Đông Lưu hờ hững liếc mắt nhìn, cuối cùng gã không thể không rút ra vũ khí, trực diện nghênh chiến. 
”Hoàng thượng, đi thôi.” 


Ánh trăng thê mỹ, tình cảnh khốc liệt, Ngôn Vô Trạm vừa liếc nhìn, lúc này mới khẽ gật đầu một cái, “Ừm. “ 
Là thời điểm rời đi. 


Dưới hộ tống của Thất cùng Thanh Nhiên, Ngôn Vô Trạm đi ra ngoài, Phó Đông Lưu trong hỗn chiến thấy cảnh này, ngay sau đó trong lòng rùng mình, Hoài Viễn vừa rồi chuẩn bị cùng gã chết cùng một chỗ, cách y có thể nghĩ tới, Phó Đông Lưu đã tính tới rồi... 


Không thể để cho Ngôn Vô Trạm đi khỏi, bằng không thật sự không còn cách xoay chuyển trời đất rồi. 
Chỉ cần Ngôn Vô Trạm vẫn còn, gã sẽ không chết được. 


Vân Dương cũng phát hiện tình hình này, hai người thay đổi ánh mắt, khi bọn họ chuẩn bị hướng về Ngôn Vô Trạm bên kia đánh tới, phía xa đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau... 
Nghe âm thanh, hẳn là ở phía ngoài xa nhất. 


Sắc mặt Phó Đông Lưu lúc này có chút hòa hoãn, quả nhiên không bao lâu, tường người chặt chẽ liền mở ra chỗ hổng... 
Viện binh của gã đã đến. 
Hay là nói, nhận ra gã gặp nguy hiểm, có người tới cứu gã. 


Người này không phải người ngoài, chính là tên khốn ngày đó đánh lén Hoằng Nghị. 
Kẻ thù gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt, Hoằng Nghị lần trước chịu thiệt thòi không nhỏ, y chắc chắn sẽ không giảng hoà. 


Người tới tuyệt đối không phải nhân vật bình thường, bản năng của động vật khiến Thanh Nhiên nhận ra nguy hiểm, hắn nhỏ giọng nhắc nhở Thất chú ý an toàn, mặt đất dưới chân lấy hắn làm trung tâm, đột nhiên sáng ngời, trận pháp kia thoáng cái liền qua, nhưng cũng không phải biến mất, chỉ là không nhìn thấy mà thôi. 


Nếu có thể, bọn họ nhất định phải động tâm tư với Ngôn Vô Trạm, nhưng bây giờ, bản thân Phó Đông Lưu khó bảo toàn, người kia tới đây cùng lắm là muốn cứu Phó Đông Lưu ra ngoài mà thôi, y không có lòng ham chiến, có điều Hoằng Nghị không chịu buông tha y... 


Bởi vì người kia xuất hiện, phòng thủ gió thổi không lọt này đã có khoảng cách, mắt thấy Phó Đông Lưu sắp bó tay chịu trói cách bọn họ ngày càng xa, Mộ Bạch lấy sức lực của một người cơ bản không thể cứu vãn, ngay lúc này, việc khiến Ngôn Vô Trạm cũng như tất cả mọi người bất ngờ đã xảy ra... 


Hoằng Nghị cùng người bí ẩn kia chiến đấu, đột nhiên thả ra Định Dương Trảm, đòn này y trút xuống toàn bộ sức mạnh, đừng nói chống đỡ, chỉ theo đao phong mà đến là có thể lấy mạng người... 


Người kia vội vàng né tránh, mà Hoằng Nghị lại không thừa thắng xông lên, một bước nhanh chóng, hắn lại đi tới bên cạnh Bắc Thần... 
Tròng mắt Vân Dương co rút lại, y kinh ngạc nhận ra ý đồ của Hoằng Nghị, thế nhưng, đã chậm... 


Hoằng Nghị thay Bắc Thần chặn lại công kích của Vân Dương, Bắc Thần cười bĩ, Kích Chân Tủy Phong Lôi ở trong nháy mắt y xoay người liền thả ra, y ngay cả nhắm cũng không có, lần này lại chuẩn xác không chút sai sót hướng về phía Phó Đông Lưu bay đi... 


Phó Đông Lưu đưa lưng về phía Bắc Thần, gã chỉ cảm thấy phía sau có một luồng linh lực mạnh mẽ kéo tới, gã xuất phát từ bản năng tăng thêm trận pháp hộ thân, thị vệ phát giác được nguy hiểm cũng lập tức ngăn cản, nhưng lần này, vẫn là đánh lên người Phó Đông Lưu... 


Tuy rằng trên đường sức mạnh giảm đi không ít, Phó Đông Lưu vẫn bị đánh bay... 
Thân thể rơi xuống đất ở ngoài một trượng, trượt rất xa... 
Bắc Thần cùng Hoằng Nghị lần này hẳn là sớm có dự mưu, nhưng không ai nhìn ra, ngay cả Ngôn Vô Trạm cũng trợn tròn mắt. 


Loại đấu pháp này không ngạc nhiên, nhưng trong chiến đấu chân chính cũng không thông thường, vì cần hai bên phối hợp hết sức ăn ý, hơi bất cẩn một chút, trái lại tự thân sẽ khó bảo toàn. 
Khiến bọn họ khϊế͙p͙ sợ là hai người kia có thể phối hợp không chê vào đâu được. 


Là do thiên phú dị bẩm, hay vì, có cùng chung niềm tin. 
Sức mạnh suy yếu không đủ để giết chết Phó Đông Lưu, nhưng người miễn cưỡng bò dậy kia lại đột nhiên phun ra một ngụm máu, màu sắc đỏ thắm này, ở dưới ánh trăng càng có chút thê mỹ... Như một đóa hoa nở rộ. 


Con ngươi của Vân Dương mở tới lớn nhất, rất nhanh lại căng lại, y giống như phát rồ cho Hoằng Nghị một hồi, sau đó cũng không quay đầu lại hướng về Phó Đông Lưu chạy đi... 
”Phóng đi.” Khóe miệng dâng trào máu tươi, trong nháy mắt Phó Đông Lưu ở ngã xuống, nhỏ giọng nỉ non. 


Cũng không ai hiểu ý của gã, nhưng người thần bí đột nhiên không còn đối thủ kia lại hiểu rõ... 
Y cười lạnh, bàn tay đưa vào trong vạt áo... 


Mọi người đều thể nghiệm cảm giác của Vân Dương trước đó, nháy mắt này, hết thảy bốn phía đều trở nên chậm chạp, âm thanh, động tác, thậm chí là tim đập... 
Rất chậm rất chậm, chậm đến khiến người ta nghẹt thở... 


Sự chậm chạp này mãi đến tận lúc đối phương từ trong lồng ngực móc ra gói giấy vàng, kết thúc khi gói giấy bay về phía Ngôn Vô Trạm... 


Thanh Nhiên phụ trách bảo vệ Ngôn Vô Trạm, hắn mỗi giây phút đều chú ý tình huống chung quanh, vì vậy không giống những người khác, hắn không có phân thần, thời điểm gói giấy rời khỏi khống chế của người kia, hắn liền phát hiện rồi... 


Thanh nhiên không biết dùng lửa, hắn chỉ có thể tùy tiện thả ra cái chiêu số để đánh rơi, nưng gói giấy này sau khi gặp yêu lực của Thanh Nhiên, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, thứ bên trong lưu lưu loát loát bay ra, làm cho tất cả mọi người bất ngờ chính là, đây không phải thứ nguy hiểm gì, lại là một loại dược liệu khó gặp... 


Dược liệu kia như tơ liễu mỏng manh bình thường, từ giữa không trung chầm chậm bay xuống, mùi thơm nức mũi, cảnh tượng này có thể nói là duy mỹ, đây là tuyết rơi đêm hè... 


Thế nhưng, khi Ngôn Vô Trạm nhìn đến cảnh sắc này, đầu tiên là hai con ngươi bỗng nhiên phóng to, sau đó tay hắn ôm ngực, một dòng máu đen không thể khống chế từ mũi miệng phun ra... 
Cùng tình hình của Phó Đông Lưu vừa rồi đại khái giống nhau, chỉ là máu của hắn là màu đen. 


Người kia ngã xuống, trong mắt là không có thể tin tưởng. 
Sau đó, lại chậm rãi nhắm lại.