Ngự Hoàng

Chương 181: Đường cùng phản kích

Lạc Cẩn trực tiếp đưa xe ném đá tới, chỗ xe ném đá có thể tấn công, cung tên của đối phương lại bắn không tới, xe ném đá nổ vang rung động, hòn đá to lớn trực tiếp đánh về hướng tường thành kiên cố của Ải An Đồng.


Vạn Chi Kha đã tính toán hết mọi thứ, chỉ có một điểm gã đã quên mất, không thể nói là quên, chỉ có thể nói gã đã đánh giá thấp thực lực của bọn họ.
Gã phải đối mặt, không chỉ là một mình Ngôn Vô Trạm.


Gặp mạnh biến mạnh, đây là đặc điểm chung của mấy tên này.Bọn họ sẽ không thua, dù kẻ địch mạnh mẽ cỡ nào, đến cuối cùng người thắng cũng chỉ có thể là bọn họ.


Vạn Chi Kha đều đã sắp xếp ổn thỏa, với bản lĩnh của Ngôn Vô Trạm, dù là việc không cách nào chống lại như vỡ đê, hắn cũng có thể ngăn cản và cứu vãn, cho nên Vạn Chi Kha không đặt hết vốn lên việc vỡ đê, mà là phần sau đó.


Chỉ cần vỡ đê, dù là kết cục gì, Đại Dương Thành đều sẽ tổn thương nặng, đến lúc đó, Đại Dương Thành tất nhiên một mảnh hoảng loạn.


Lòng người không yên, vì tự bảo vệ mình, dân chúng bị hoảng sợ tự nhiên sẽ chạy trốn tứ phía, đến cuối cùng, ngay cả cửa thành cũng sẽ bị ép mở...
Đến lúc đó, dù Ngôn Vô Trạm có bao nhiêu bản lĩnh, cũng không thể khống chế cục diện.


Vạn Chi Kha nhân cơ hội phát binh, lúc trận tuyến của bọn họ tự hỗn loạn, phái người tới ám sát Ngôn Vô Trạm...


Đây là kế tuyệt diệu, hoàn toàn chặt chẽ, thận trọng, mỗi một chi tiết đều trải qua tính toán tỉ mỉ, từ khai chiến tới nay, mọi con đường của bọn họ đều là việc Vạn Chi Kha đã sắp xếp trước, có thể nói, bọn họ bị gã đùa giỡn trong lòng bàn tay.


Rơi vào bẫy rập, lại hồn nhiên chẳng biết, còn ở đó tự cho là thông minh...
Vạn Chi Kha vẫn ôm thái độ đùa cợt nhìn bọn họ.
Thế nhưng Vạn Chi Kha ngàn vạn lần không ngờ, bọn họ lại vào lúc kế hoạch của gã thành công hoàn toàn, từ chỗ đường cùng phản kích.


Không có binh bại như núi, thời điểm này, Ngôn Vô Trạm lại còn có thể công thành.
Trận pháp bảo vệ thành bị phá, đá lớn đầy trời bay tới, Vạn Chi Kha chỉ có thể xuất binh, gã cùng Ngôn Vô Trạm thật sự chính diện giao đấu rồi.


Thật sự dùng binh khí giao đấu, một khi bắt đầu, lúc kết thúc chính là phân rõ thắng bại, chính vì hiểu rõ đạo lý này, Vạn Chi Kha mới nghĩ tới dùng trí để thắng.
Việc đã đến nước này, hối hận và kinh ngạc đã không kịp nữa, chỉ có dốc toàn lực chiến đấu.


Sách lược của Vạn Chi Kha không đổi.
Nhắm ngay Đại Dương Thành vì bị thủy công mà phòng giữ buông lỏng, gã vẫn đặt trọng điểm lên công thành và đánh lén Ngôn Vô Trạm, trong lúc Lạc Cẩn chỉ huy binh sĩ đánh Ải An Đồng, Đại Dương Thành cũng lâm vào tình trạng tương tự.


Bắc Thần ngay cả quần áo cũng chưa kịp đổi, y nhận lấy thương kích liền tham gia vào chiến đấu, lão già Vạn Chi Kha kia không lại làm rùa đen rụt đầu, y cuối cùng đã có cơ hội thể hiện mình.


Ngoại trừ Hoằng Nghị ở trận chiến kia, mấy người bọn họ vẫn để đó chưa dùng tới, điều này khiến Bắc Thần khó tránh khỏi có cảm giác vô dụng. Cảm giác là đồ bỏ thật không tốt chút nào.
So với âm mưu quỷ kế, Bắc Thần lại thích đấu tay chân hơn.


Trước sau bốn cổng Đại Dương Thành đều có binh sĩ, có điều quân chủ lực của Vạn Chi Kha đặt ở cửa Tây, chỗ bị lũ lụt quét qua, hiện giờ tường thành ở đó bị nghiêng, gần như lúc nào cũg có thể sụp xuống, đột phá từ chỗ này là một lựa chọn tốt, có điều Bắc Thần sẽ không để cho gã được bù đắp như mong muốn.Thương kích chỉ vào chóp mũi tướng lĩnh đối phương, Bắc Thần cười khinh bĩ, đây là con mồi của y.


Thuộc hạ của Vạn Chi Kha không phải tài trí bình thường, cũng không phải nhân vật bình thường, người này không chỉ chuyên dùng độc công, cổ thuật cũng rất cao cường, lúc Bắc Thần cùng gã giao đấu, trong lòng khó tránh khỏi oán thầm, Phó Đông Lưu từ đâu tìm tới mấy tên quái vật này, mỗi một tên đều là quái thai, khó đối phó.


Bàn tay máu cao hai tầng lầu đuổi theo phía sau Bắc Thần, cổ thuật này Bắc Thần biết, nếu bị bàn tay máu này bắt lấy, linh lực sẽ tạm thời bị phong bế, có điều cái này cùng thứ y biết khác biệt, cổ thuật này trải qua điều chỉnh của đối phương, gã đưa chất độc gã đặc chế pha lẫn bên trong, đừng nói bị bắt lấy, chỉ cần không cẩn thận đụng tới, Bắc Thần đều sẽ trúng độc mà chết.


Bắc Thần quay đầu lại nhìn thoáng qua, Thương Phong Quyết theo đó phóng ra, linh lực màu xanh khoét thủng một lỗ trên bàn tay máu, chớp mắt tiếp theo, phía sau Bắc Thần khôi phục lại như thường...
Có điều đối phương rất nhanh lần nữa đánh tới.


Bắc Thần mỉm cười nghênh đón, bọn họ đánh đến kịch liệt, binh sĩ bên dưới cũng tương tự, nếu đối phương đã am hiểu dùng độc, Bắc Thần lúc này quyết định đổi thành đấu sáp lá cà, mà không phải thủ thành từ xa.


Hai bên hỗn loạn cùng một chỗ, cố kỵ binh sĩ phe mình, người nọ không thể không từ bỏ việc phóng độc diện tích lớn.


Trong lúc vô tình, bọn họ bị đoàn người vây quanh, quanh mình đều là binh sĩ chiến đấu, dáng vẻ tươi cười của Bắc Thần càng trở nên lớn, độc là đáng sợ nhất cũng là vũ khí hữu hiệu nhất, chỉ khi bị vướng tay vướng chân, độc này không những không thể trở thành vũ khí chiến thắng, còn sẽ biến thành vướng víu, không dùng được.


Đối phương có một Vạn Chi Kha đầu óc thông minh, nhưng không có nghĩa là tất cả thuộc hạ của gã đều khôn khéo như nhau, những người này tuy lợi hại, nhưng bọn họ thiếu kinh nghiệm thực chiến, chiến đấu như vậy, Bắc Thần trải qua vô số lần, y tùy tiện là có thể nghĩ ra cách ngăn địch, y thích động tay chân, nhưng cũng biết dùng chiến thuật. Y không phải kẻ thô lỗ.


Bắc Thần tử thủ cửa Tây, Mộ Bạch và Hoài Viễn lại một tấc cũng không rời Ngôn Vô Trạm, Ải An Đồng dĩ nhiên quan trọng, cái đầu Ngôn Vô Trạm càng đáng quý hơn, Vạn Chi Kha hiểu được nặng nhẹ, trong tình huống Ải An Đồng sẽ không bị phá, gã dốc toàn bộ lực lượng, đưa tất cả thuộc hạ tài ba đều phái đi, gã chỉ cần mạng Ngôn Vô Trạm.


Có điều Đại Dương Thành phòng thủ chặt chẽ như trước, người của Vạn Chi Kha có thể giết tới, nhưng giết tới trước mặt Ngôn Vô Trạm lại có thể đếm được trên đầu ngón tay, có hai người kia ở đây, đừng nói tổn thương đến tính mạng, dù là một sợi lông, Ngôn Vô Trạm cũng sẽ không bị ngoại lực ảnh hưởng làm rớt xuống.


Cho nên hơn cả những người khác, Hoài Viễn và Mộ Bạch mới là bận rộn nhất.


Sương mù ở trong tràng chiến đấu kịch liệt từ từ tan đi, có điều lúc này đã là màn đêm, trăng sáng nhô cao, rọi sáng mặt đất tràn ngập máu tanh, xác chết khắp nơi, chém giết vang dội, Lạc Cẩn lạnh nhạt nhìn hình ảnh thảm thiết, y là tướng lĩnh công thành, lại không có ý ra tay.


Y giết người, có điều là thích đẹp đẽ, dứt khoát chấm dứt tính mệnh, dù là hành hạ đến chết cũng phải phù hợp với thẩm mỹ của Lạc Cẩn, giống như hiện giờ, chiến đấu thô tục như vậy không thích hợp với y. Cho nên Lạc Cẩn chỉ là nhìn.


Phó tướng của Vạn Chi Kha rất lợi hại, e rằng gã là thuộc hạ đăc lực nhất rồi, Lạc Cẩn nhìn về hai người đánh đến miệt mài phía trước, chỉ cần là người, sẽ không có người Nhược Phù Cung không giết được, bọn họ không am hiểu chiến đấu như thế này, nhưng đều là giết người, chỉ là đổi phương pháp mà thôi.


Y hạ tử lệnh, hai người kia, có thể sống tiếp, là phó tướng của đối phương, hay là người của Lạc Cẩn y, vậy xem số mạng của bọn họ rồi.


Lạc Cẩn công thành đâu vào đấy, bọn họ từng tấc từng tấc ép tới phía trước, Ải An Đồng đang ở trước mắt, y không vội phá thành, chỉ đang ra sức giết người, tổn hao binh lực của Vạn Chi Kha.


Trận chiến đấu này từ ban ngày duy trì liên tục đến bình minh ngày hôm sau, hai tòa thành trải qua một hồi như vậy, thế lực hai bên ngang nhau, thắng bại này phải bản lĩnh của bản thân rồi.
Sau khi phó tướng của Vạn Chi Kha bị giết đi, người ẩn nấp sau lưng cuối cùng đứng dậy rồi.


Lạc Cẩn khẽ kẹp bụng ngựa, ung dung tiến lên nghênh tiếp, so với binh sĩ chật vật, Lạc Cẩn hiện giờ vẫn là một thân nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả một giọt máu cũng không từng dính.
Lạc Cẩn thích giở âm mưu quỷ kế, người này phù hợp khẩu vị của y.
Có điều hiện giờ, so đầu óc, còn phải so thực lực.


Huyền Linh Trảm bay tới trước mặt, Lạc Cẩn không né tránh, mà nhảy lên từ trên lưng ngựa, Huyền Linh Trảm hướng tới chính là mặt y, có điều đến cuối cùng lại cắt đứt cổ thú cưỡi của Lạc Cẩn...


Trong nháy mắt thân thể bay lên không, roi dài trong tay linh hoạt múa loạn, tuấn mã bên dưới Vạn Chi Kha ầm ầm ngã xuống, chân ngựa bị cắt đứt ngay ngắn, một lát sau mới bắt đầu long ra...
Thú vị, bọn họ lại có suy nghĩ giống nhau.
Vạn Chi Kha cười, gã và Lạc Cẩn thực lực ngang nhau.


Gã đã thật lâu chưa gặp được người có thể kích khích hứng thú của gã.
Lạc Cẩn vuốt roi, y biết Vạn Chi Kha không thể vừa lên liền trực tiếp giết người, y không ngu, cũng muốn đối thủ của y chớ coi thường y. Như vậy, chơi mới càng thú vị.


Binh sĩ đang kịch liệt chiến đấu vì tranh đấu hoa cả mắt trước mặt mà theo bản năng dừng lại động tác, thay vì nói hai người kia đang liều mạng, không bằng nói bọn họ đang nghĩ cách khống chế đối phương, công kích vừa bất ngờ đánh ra, lập tức sẽ bị đối phương phá giải, không chút chần chừ, rất nhanh liền đánh trả.


Tranh đấu như vậy không phải người bình thường có thể khống chế, không thể có bất kỳ sai lầm nào, dù là sai lệch nho nhỏ cũng sẽ mất mạng, đổi thành bất cứ ai, e là hiện giờ đã hồn về cửu tuyền từ lâu.


Đây là thực lực giao đấu, cũng là so đầu óc linh hoạt, xem ai tìm ra sơ hở của đối phương trước, lại xem ai hạ được một chiêu trước.
Mặc kệ nhân số bao nhiêu, cũng không quan tâm thực lực đối phương ra sao, tranh đấu như vậy cũng sẽ không duy trì bao lâu, thắng bại rất nhanh sẽ công bố.


Hai bên dốc toàn lực, một khi thành bị phá, chính là mọi thứ kết thúc.


Trong lúc hai tòa thành đánh đến hừng hực khí thế, một đội ngũ hùng hậu đang âm thầm tới gần, tối nay ánh trăng không rõ lắm, bọn họ mặc đồ đen, gần như hòa vào trong bóng tối, mà tiếng móng ngựa vang lên lại bị tiếng chém giết bao trùm, bọn họ gần như không gặp bất kỳ trở ngại nào đã đến mục tiêu...


..................