Ngũ Hồ Chiến Sử

Quyển 4 - Chương 9: Địch đến từ ngọn núi đối diện

Vương Tuyệt Chi đi đến bên cạnh Tuyệt Vô Diễm, cũng không hề tị hiềm ánh mắt người khác, vòng tay ôm lấy cổ nàng, dịu dàng nói:

- Nếu ta bị hắn đánh bại thì cô phải mau chạy đi, không cần bảo vệ xe lương nữa.

Tuyệt Vô Diễm hứ một tiếng, lãnh đạm nói:

- Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy? Ta nghe không rõ.

Vương Tuyệt Chi cười to nói:

- Ta nói kiếm pháp Tổ Địch mặc dù bất phàm nhưng trong mắt ta thì vẫn không thể chịu nổi một chiêu của ta.

Hai chân chùng xuống, bắn thẳng ra, thân thể như tên rời cung, ngửa mặt lên trời như tư thế nằm ngủ, húc thẳng đầu vào bụng Tổ Địch.

Một chiêu thật quỷ dị khó lường! Lời còn chưa dứt thì thân thể đã chuyển động được một nửa. Vương Tuyệt Chi đã xuất toàn lực! Vừa rồi hắn tiếp một kiếm của Tổ Địch, đã biết đối phương kiếm thuật thông thần. Nếu không ra tay trước, chiếm tiên cơ thì trận chiến này sẽ vô cùng khó khăn!

Nếu đổi lại là người khác thì nhất định sẽ trúng kỳ chiêu của Vương Tuyệt Chi. Song Tổ Địch đã luyện kiếm đến cảnh giới ý chuyển kiếm chuyển. Thân hình Vương Tuyệt Chi còn chưa đến đích, đã thấy trường kiếm đối phương chỉ thẳng vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu.

Nếu như thế, Vương Tuyệt Chi chẳng phải sẽ tự đâm đầu vào kiếm đối phương? Khí thế lao đến của hắn tuy dũng mãnh nhưng vẫn còn có thể biến chiêu, thân hình lăng không xoay một vòng đã biến thành chân trước đầu sau, mặt hướng xuống đất. Trường kiếm Tổ Địch nếu không đâm trúng đỉnh đầu của Vương Tuyệt Chi, một cước Vương Tuyệt Chi sẽ phóng thẳng vào mặt hắn!

Tổ Địch biến đâm thành chém, trảm thẳng xuống khố hạ Vương Tuyệt Chi. Nếu cước Vương Tuyệt Chi trúng mặt Tổ Địch thì hạ âm của hắn cũng sẽ bị kiếm phong Tổ Địch cắt làm đôi. Cước lực càng mạnh, kiếm chém càng sâu!

Lòng bàn chân Vương Tuyệt Chi cách mặt Tổ Địch một phân thì dừng lại, mũi kiếm Tổ Địch cách hạ âm hắn một phân cũng dừng lại. Đà lao đến của Vương Tuyệt Chi đã dừng lại, lòng bàn chân đình chỉ trong giây lát, tiếp tục chẻ xuống. Khoảng cách quá gần, cú chẻ này làm gì có uy lực? Bất quá cú chẻ với khoảng cách gần, không có đà vung chân này của hắn lại có thể phát ra tiếng gió rít lên trong không khí. Nếu trúng mặt, tất đối phương không vỡ nát mặt, không xong.

Tổ Địch lui lại phía sau một bước, mũi kiếm hướng lên trời, đột nhiên chém thẳng xuống.

Vương Tuyệt Chi bật lưng ngồi dậy, ngón cái và ngón trỏ như gọng kìm thép kẹp lấy mũi kiếm đối phương, hữu chưởng “Chấn Kinh Bách Lý” thế như sấm sét tung thẳng vào ngực đối phương.

Tổ Địch rung tay xoay kiếm, tránh khỏi sự kiềm tỏa của thủ chỉ Vương Tuyệt Chi, điểm xuất ra đạo đạo kiếm hoa, cắt nát chưởng kình đối phương thành vô số “mảnh nhỏ”, đồng thời điểm đến bảy đại huyệt trên người Vương Tuyệt Chi.

Hai đại cao thủ giao phong qua mấy chiêu, chỉ công không thủ, thế công như kinh đào hải lãng, liên miên bất tuyệt, chiêu trước chưa xong chiêu sau đã đến, biến hóa khôn lường, hư hư thực thực, khiến cho chúng nhân quan chiến không khỏi một phen kinh hãi, rúng động trong lòng, nghĩ bụng:

- Nếu đổi lại là mình, chỉ e một chiêu cũng không thể tránh được, không chết không xong!

Cuộc chiến đã được đẩy lên cao trào, Vương Tuyệt Chi đột nhiên cuồng tiếu, cười rú lên không ngừng, màng nhĩ mọi người đều rung lên ong ong tác hưởng, đồng loạt đưa tay bịt tai lại.

Tổ Địch không nao núng, cũng hú lên, thanh âm càng ngày càng trở nên cao vút. Tiếng cười của Vương Tuyệt Chi tuy trầm mãnh nhưng cũng không áp đảo được tiếng hú sắc nhọn của Tổ Địch. Nếu ví tiếng cười của Vương Tuyệt Chi là đại bằng điểu thì tiếng hú của Tổ Địch lại giống như một tiểu hoàng bằng. Mặc dù lớn nhỏ khác biệt, song đều bay cao bay nhanh giống nhau, không phân biệt được nhanh chậm, trước sau.

Tổ Địch tuy không thể đánh bật được tiếng cười của Vương Tuyệt Chi, nhưng tiếng hú của hắn cũng gây nhiễu loạn đến tâm thần đối phương. Chiến cuộc lại trở thành cân bằng, không ai chiếm được ưu thế.

Chúng nhân xung quanh đều lấy tay bịt kín tai lại, nhưng vẫn bị sóng âm xuyên qua tiến vào màng nhĩ. Trong lòng thống khổ khôn xiết, song vẫn có thể miễn cưỡng duy trì. Riêng Anh Tuyệt không có tay để bịt tai, đành cố gắng bay đi xa khỏi đỉnh núi, không thấy tăm hơi đâu nữa.

Hoàng Phủ Nhất Tuyệt không có cánh, làm sao có thể bay đi? Nó chỉ biết lăn lộn trên mặt đất, kêu “ăng ẳng” liên hồi. Bất quá lúc này Vương Tuyệt Chi và Tổ Địch đang tập trung toàn bộ tinh thần vào sinh tử chiến, làm sao nghe được tiếng kêu “ăng ẳng” của nó?

Tuyệt Vô Diễm thấy vậy, vội xé vạt áo nhét vào tai Hoàng Phủ Nhất Tuyệt, nó mới thở hắt ra một hơi, thân thể đã mềm nhũn, nằm sõng xoài trên mặt đất, một chút khí lực cũng không còn.

Trong không gian gào thét của hai đạo âm thanh tranh đấu, thân pháp Vương Tuyệt Chi bỗng trở nên chậm lại, đông tung ra một chưởng, tây vỗ ra một chưởng, thân pháp, chưởng pháp đều trở nên chậm lại hẳn, thoạt nhìn sẽ nhận thấy chiêu thức của hắn rất thô sơ vụng về.

Các cao thủ của Vương gia có mặt ở đây, mặc dù võ công không thể sánh với Vương Tuyệt Chi, nhưng đều khổ luyện võ công Vương gia từ nhỏ. Bọn họ đều nhận ra Vương Tuyệt Chi đang sử dụng một loại võ công trong Dịch học - “Kích Từ”

Phần tinh yếu nhất trong Dịch Học thần công đều nằm trong hai thiên “Kích Từ”. Trong hai thiên này ngôn giản ý tinh, bác đại tinh thâm, có nhiều chỗ rất khó hiểu. Hơn một trăm năm nay tại Vương gia cũng chỉ có vài người như Vương Diễn, Vương Đôn là lĩnh hội được chút ít võ công cao thâm của “Kích Từ” mà thôi.

Lúc này Vương Tuyệt Chi cước đạp theo phương vị bát quái, bộ pháp như hư như thực, chưởng pháp có cương có nhu tương hỗ, lực đạo như sấm sét, chiêu thức lại nhẹ nhàng như gió lướt. Mỗi chiêu đều ẩn chứa vô số biến hóa. Đám đệ tử Vương gia đều chỉ có thể nhìn ra một vài phần ảo diệu bên trong. Có người còn than thở không ngờ có người luyện được võ công Dịch học đến mức này. Về phần những người không biết đến võ công trong Dịch học thì lại càng cảm thấy kỳ quái. Hận không thể là Tổ Địch để một kiếm chém chết gã cuồng nhân đang sử dụng loại võ công thô sơ, mộc mạc kia.

Nghĩ đến đây, nhân mã Sát Hồ thế gia đều mỉm cười, Phục Phi Điểu hết sức căng thẳng. Chỉ có Tuyệt Vô Diễm là sắc mặt lạnh như băng, ngay cả một cọng lông mi cũng không nhúc nhích.

Tâm trạng kẻ quan chiến là thế, Tổ Địch trong vòng chiến lại hết sức khẩn trương, mắt nhìn thấy “Kích Từ” thần công của Vương Tuyệt Chi, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, hắn không cách nào nhìn ra chỗ ảo diệu trong chưởng thế đối phương, không biết đâu là hư đâu là thực cả!

Tuy nhiên Tổ Địch thân kinh bách chiến, cũng không suy nghĩ nhiều, trường kiếm điên cuồng chém ra như thiên quân vạn mã, phong tuyết thét gào. Hắn không còn để ý đến chiêu thức của đối phương nữa, chỉ dựa vào ngạnh công, lợi dụng trường kiếm sắc bén, mong có thể cắt đứt nhục chưởng của đối phương.

Vương Tuyệt Chi giao thủ với Tổ Địch, qua lại đã gần một ngàn chiêu, mắt đã nhìn thấy được phần nào lộ số kiếm pháp Tổ Địch. Quả nhiên giống như giang hồ đồn đãi, kiếm pháp của Tổ Địch có xuất phát từ Tạ gia kiếm. Tuy nhiên Tổ Địch thiên tư đĩnh ngộ, lấy căn bản là kiếm pháp Tạ gia, dùng trí thông minh của mình sáng chế ra một bộ kiếm pháp thượng thừa, không thua kém gì kiếm pháp của Tạ gia.

Bộ kiếm pháp này của Tổ Địch tàn độc uy mãnh, rất thích hợp dùng tại chiến trường, xung phong hãm trận, vượt xa kiếm pháp của Tạ gia về mặt này. Bất quá luận về độ tinh thâm, sâu rộng thì lại không bằng kiếm pháp Tạ gia.


Vương Tuyệt Chi và Tạ Thiên có giao tình với nhau từ nhỏ, đối với kiếm pháp của Tạ gia cũng hiểu biết không ít. Trải qua giao đấu một lúc, hắn đã hoàn toàn thấy rõ được kiếm pháp Tổ Địch, tuy đã thoán thai hoán cốt, khác rất nhiều kiếm pháp của Tạ gia nhưng “vạn biến bất ly kỳ tông” (1), vẫn có thể dựa vào kiếm pháp Tạ gia mà nhìn rõ mọi biến hóa trong kiếm pháp đối phương.

Với nhãn lực của Vương Tuyệt Chi, giao thủ một ngàn chiêu, cuối cùng cũng đã hiểu được đại khái kiếm pháp Tổ Địch.

Biết được lộ số kiếm pháp đối phương là một lợi thế không nhỏ. Nếu võ công song phương không chênh lệch nhiều thì chỉ cần lợi thế này thôi cũng đã có thể thủ thắng!

Đối mặt với kiếm chiêu tàn độc uy mãnh của Tổ Địch, chưởng pháp của Vương Tuyệt Chi bỗng đột nhiên từ chậm chuyển sang nhanh gấp trăm lần. Tuyệt học “Kích Từ” biểu đạt bốn mươi chín tượng đều được tung ra trong khoảnh khắc này. Mọi người chỉ thấy chưởng ảnh như sơn, kiếm quang như tuyết, ngoại trừ vô số “sơn sơn tuyết tuyết” thì không còn thấy thân ảnh hai người đâu nữa.

“Sơn tuyết” chớp mắt đã biến mất, song phương tách rời nhau ra.

Trang phục Vương Tuyệt Chi đã trở nên biến dạng tơi tả, rách nát thảm thương, vết thương trên người chi chít, máu tươi ướt đẫm toàn thân.

Tổ Địch cách đó mười trượng, toàn thân không có thương tích, chỉ riêng thần sắc lại vô cùng quái dị.

Vương Tuyệt Chi đột nhiên khom người nói:

- Tổ tướng quân, đa tạ tướng quân đã lưu tình. – Đoạn đưa tay sờ lên một vết thương sâu hai phân trên vai phải, nói tiếp:

- Đa tạ tướng quân đã không phế bỏ cánh tay phải của ta.

Hắn nói ra lời này thực không khác gì nhận thua. Bộ hạ phía sau Tổ Địch nhất thời reo lên như sấm, chỉ còn đợi Tổ Địch ra lệnh một câu, sẽ xông lên giết người, phá xe.

Riêng đám người Phục Phi Điểu thì sắc mặt xám ngoét như tro, không nói lời nào.

Ai ngờ Tổ Địch chắp tay nói:

- Người phải đa tạ là ta. Đa tạ một chưởng của công tử đã không giết ta. Ta đã thua. Công tử đi đi. Nơi đây sẽ không có ai ngăn cản ngươi nữa.

Mọi người nghe thấy lời này đều ngạc nhiên: Tổ Địch rõ ràng trên người không có một vết thương, Vương Tuyệt Chi toàn thân thương tích. Sao Tổ Địch lại có thể chắp tay nhận thua?

Vừa rồi hai người sáp nhập vào nhau, kiếm chiêu Tổ Địch đã chém lên người Vương Tuyệt Chi mười bảy nhát nhưng lại không tránh được một chưởng thẳng vào tâm oa. Bất quá Vương Tuyệt Chi cũng không muốn giết Tổ Địch, nên một chưởng trí mạng không hề phát ra nội kình. Người đứng ngoài đương nhiên không biết được tình huống này.

Tổ Địch là người quang minh lỗi lạc, là một đại quân tử, thắng là thắng, thua là thua. Mặc dù bây giờ toàn thân Vương Tuyệt Chi đầy vết thương, nếu đánh tiếp tất không phải là địch thủ của hắn nữa. Khi đó tình huống có thể đảo ngược trở lại, song đây là chuyện mà vạn vạn lần Tổ Địch sẽ không làm.

Về phần Vương Tuyệt Chi nói một kiếm Tổ Địch vừa rồi không phế bỏ cánh tay của hắn cũng là lời nói thật. Ba năm trước tại Hoài Tứ, Tổ Địch đã gặp qua Vương Tuyệt Chi, sớm có lòng ưa thích gã tuyệt thế kỳ tài này. Nên một kiếm vừa rồi chỉ đâm sâu vào vai hai phân, lập tức đình chỉ, thu hồi lại kiếm thế.

Tổ Địch cùng Vương Tuyệt Chi nhìn nhau, bất giác phá lên cười. Song phương đều nảy sinh tâm ý anh hùng trọng anh hùng mà kính nể đối phương.

Vương Tuyệt Chi mặc dù đã vượt qua cửa ải Tổ Địch và Sát Hồ thế gia. Tuy nhiên phía trước vẫn còn rất nhiều cường địch, không khách khí, vung tay ra hiệu cho Phục Phi Điểu tiếp tục lên đường. Chợt sau lưng nổi lên tiếng gió rít “véo véo”, hai tay chia ra song trảo bắt được hai mũi tên, nhưng tiểu phúc trống trải, bị mũi tên thứ ba xuyên qua.

Ngay cả với võ công của Vương Tuyệt Chi mà cũng không chống được liên hoàn tam tiễn! Có thể thấy được người bắn tên có tài xạ tiễn cao siêu đến nhường nào!

Tổ Địch cũng tương tự như vậy, chém ra tam kiếm, đánh rơi ba mũi tên.

Dựa vào việc này có thể kết luận võ công Tổ Địch cao hơn Vương Tuyệt Chi? Sự thật không phải như vậy, trải qua trận chiến vừa rồi, Vương Tuyệt Chi đã thụ thương không nhẹ, Tổ Địch lại không hề bị thương. Hơn nữa Tổ Địch đã cầm quân đánh trận nhiều năm. Tai, mắt đã tạo thành thói quen quan sát tứ phương tám hướng, có thể ứng phó cung tiễn tập kích dễ dàng hơn Vương Tuyệt Chi. Vương Tuyệt Chi trước nay phần lớn là cùng cao thủ luận võ, không quen đối phó với loại tập kích trên sa trường như vậy, nên mới trúng tên.

Tổ Địch chém rơi ba mũi tên, chỉ thấy lực đạo phát tên của đối phương quá mạnh mẽ, mũi tên phỏng chừng nặng hơn nửa cân, với trọng lượng như vậy, thì cho dù lực đạo có mạnh đi nữa cũng rất khó có thể bắn chính xác. Tuy nhiên thực tế đối phương có thể tam tiễn trúng mục tiêu, tí lực và kỹ thuật xạ tiến của người này tất phải cực cao.

Tổ Địch cảm giác được cánh tay tê rần, âm thần giật mình. Ngầm bội phục Vương Tuyệt Chi. Vương Tuyệt Chi vừa rồi đánh một trận với hắn, đã tiêu hao không ít nội lực, sức lực e chỉ còn một nửa, không ngờ vẫn còn sức lực ứng phó với tam tiễn ám toán của địch nhân.

Địch nhân tổng cổng có mười ba người, đều mặc hắc y, che mặt. Đứng ở mỏm núi đối diện, cách đó khoảng hai, ba trăm trượng, ngăn cách với tiểu lộ bằng một vực sâu không thấy đáy. Bọn chúng tay cầm cung dài, tên phát ra có thể bay đi vài trăm trượng vẫn không suy giảm sức công phá. Nội lực quả thực kinh người.

Đám xa phu có một nửa là cung thủ, thấy thế đều giương cung lắp tên bắn trả. Một loạt tên được bắn ra, nhưng không một mũi tên nào có thể đến được mỏm núi đối điện. Đa số chỉ bay được nửa đường, đều thoát lực rơi xuống thâm cốc.

Kim Quý Tử khi an bài lộ trình, đã toan tính rất cẩn thận, dám chắc địch nhân sẽ không thể ám toán bất ngờ hoặc vây công nơi hiểm địa. Ai mà ngờ địch nhân lại có cao thủ, kết hợp với cung mạnh tên dài, tiến hành công kích từ xa, không thể phản công lại được, hình thành cục diện tất bại!

Mười ba gã bịt mặt liên tục phát ra liên châu tiễn, bất kể mục tiêu là ai, từ xa phu, Sát Hồ thế gia, Tổ Địch, không ai không bị tấn công. Trong chốc lát đã có không ít người vong mạng.

Trường kiếm Tổ Địch múa tít, chém đông phạt tây, chống đỡ cường tiễn cho mọi người. Tuy nhiên bằng vào một mình hắn, làm sao có thể đánh bạt hết cường tiễn của mười ba hắc y nhân bắn ra? Hắn vừa kinh hãi, vừa nghi hoặc, nghĩ bụng:

- Mười ba gã này đều là nhất lưu cao thủ, không biết là nhân mã của ai? Xem cách chúng phóng tiễn thì dường như muốn giết sạch tất cả người ở nơi đây mới cam lòng.

Không lẽ là âm mưu của Thạch Lặc, cố ý gạt ta đến thượng Bắc, tiêu diệt cả ta và Mê Tiểu Kiếm một lượt? Không thể nào! Ta và Thạch Lặc mặc dù chưa bao giờ gặp mặt, song ta tin hắn là một đại anh hùng, quyết sẽ không hành sự kiểu mờ ám như vậy!

Đám bịt mặt xạ tiễn một lúc, mọi người đều chú tâm bảo vệ tính mạng của mình. Không ngờ địch nhân bắt đầu thay đổi chiến thuật, dùng hỏa tiễn bắn vào xe lương. Chớp mắt đã có bảy, tám cỗ xe phát hỏa.

Tổ Địch quát lớn:

- Huynh đệ, rút lui!

Kỳ thật không đợi hắn ra lệnh, đám đệ tử Giang Tả đều đã dạt sang một bên, lui về đường cũ. Đám nhân mã này có võ công cao hơn đám phu xe rất nhiều, mặc dù bị cường tiễn tấn công nhưng chỉ có năm, sáu người chết.

Tổ Địch thu hồi trường kiếm, đoạt lấy cung tên từ một gã xa phu.

Hắn tung hoành sa trường nhiều năm, tiễn pháp cực kỳ cao minh. Tả thủ như chống Thái Sơn, hữu thủ như ôm trẻ con, kéo dây cung căng hết cỡ, tên như lưu tinh phóng ra, lướt qua vực sâu, phóng thẳng vào ngực một gã bịt mặt.

Tên bịt mặt giơ cung gạt xuống, kích bay mũi tên lệch ra ngoài. Mũi tên này đã bay gần ba trăm trượng, cung yếu nên lực đạo tiêu tan, không còn uy lực như ban đầu, dễ dàng bị địch nhân phá giải.

Tổ Địch tức điên, giậm chân trên mặt đất. Hắn vừa rồi vẫn còn chưa tung hết sức, tuy nhiên dây cung đã kéo hết cỡ, cho dù công lực cao đến đâu cũng không có chỗ sử dụng.

Đám bịt mặt thấy đồng bọn bị tập kích, không hẹn mà đồng loạt phát tên, mục tiêu nhắm vào Tổ Địch!

Nếu như lúc nãy Tổ Địch không phải kịch chiến với Vương Tuyệt Chi thì đừng nói là mười hai mũi trọng tiễn, cho dù là hai mươi mũi phóng đến hắn cũng không sợ. Song nói là vậy, trước mắt đã thấy liên châu tiễn tiến đến, đành tung ra một chiêu “Thiên Hồ Giai Khả Sát”, mũi kiếm điểm liên tục lên trọng tiễn bắn đến. Bất quá đến mũi tên cuối cùng thì nội lực cạn kiệt, trường kiếm chỉ có thể làm đổi hướng mũi tên mà không thể đánh bạt đi, mũi tên vẫn tiến đến, hướng vào ngực.

Tổ Địch tẫn chí, thầm than:

- Xong hết rồi! Không nghĩ ra Tổ Sĩ Nhã ta một đời anh hùng, không chết dưới tay Thạch Lặc, không phải chết do quang minh chính đại giao phong mà lại chết bởi một đám tiểu nhân đánh lén. Ông trời thật là phụ ta!

Trong sát na mũi tên sắp cắm ngập vào ngực hắn thì đột nhiên một cánh tay vươn ra, chộp được đuôi tên, kịp thời cứu mạng hắn. Người bắt tên diện mạo thập phần khó coi, dùng tay ôm lấy vết thương nơi bụng, chính là Vương Tuyệt Chi.

Tổ Địch ngẩn người, nói:

- Đa tạ cứu mạng. Chúng ta mau liên thủ thoát khỏi nơi này.

Hắn không phải là người dài dòng nhiều lời. Gặp cảnh hung hiểm trong quân ngũ đã nhiều. Trong tình huống như thế này thì càng nói ít càng tốt. Đơn giản nói ra hai câu đã có thể chuyển đạt được ý của hắn đến Vương Tuyệt Chi.

Vương Tuyệt Chi giương mắt thều thào:

- Cháy hết cả rồi, cháy hết cả rồi….

Hắn phẫn nộ nhìn đoàn xe, từng chiếc từng chiếc bốc cháy, khóe mắt cay xè, không nhịn được lệ rơi tuôn trào. Xe lương bị hủy, tâm huyết bảy tám ngày nay hoàn toàn uổng phí. Tính mạng Mê Tiểu Kiếm cũng sẽ tiêu tan. Mười ba vạn Khương nhân cũng theo ngọn lửa này mà mất hết hy vọng….

Vương Tuyệt Chi bi thiết, ngửa mặt lên trời hét lớn ba tiếng, nước mắt không ngừng tuôn ra, không cách nào kìm lại được.

Ba tiếng hét của hắn của hắn có khí thế kinh thiên động địa. Ngay cả đám người bịt mặt phát tiễn cũng bị chấn động, tên bắn ra đều rơi hết xuống vực sâu. Đám xa phu đứng gần Vương Tuyệt Chi cũng bị chấn động, ngã lăn ra mặt đất, máu tai tuôn trào, kêu thảm.

Vết thương ở bụng vốn đã được Vương Tuyệt Chi phong bế huyệt đạo, cầm máu, lại một lần nữa nứt ra, phun máu tươi.

Thậm chí ngay cả siêu cao thủ như Tổ Địch nghe được thanh âm này cũng không nhịn được, ngã ra đất, nghĩ bụng:

- Gã này được xưng là Lang Gia Cuồng Nhân, hắn hét ba tiếng chấn động thiên địa như vậy quả nhiên là có vài phần “cuồng”. Võ công cho dù cao hơn nữa cũng vị tất hét được như gã. Hét với tất cả bi phẫn trong lòng, mang theo nội lực càng lớn thì càng hại đến thân thể. Tuy nhiên gã là cuồng nhân đã bất chấp việc nhỏ này.

Khinh công của Phục Phi Điểu cao cường, cường tiễn không thể đả thương được hắn. Hắn lộn một vòng đáp xuống trước mặt Vương Tuyệt Chi, nói:

- Công tử, cục diện hôm nay đã thất bại. Xe lương bị phá hủy, có đến Thiên Thủy cũng vô dung. Không bằng cho mọi người chạy đi, bảo toàn tính mạng.

Vương Tuyệt Chi gật đầu, hô lớn:

- Mọi người, xe lương đã bị hủy, các ngươi cũng không cần phải mạo hiểm nữa, mau chạy đi thôi!

Đám xa phu đã sớm nằm mọp trên mặt đất để tránh tên, nghe thấy những lời này của Vương Tuyệt Chi, vội ba chân bốn cẳng đào tẩu.

Vương Tuyệt Chi phi thân đến bên Tuyệt Vô Diễm, bắt được hai mũi tên tấn công nàng, nói:

- Còn không mau chạy?

Tuyệt Vô Diễm lạnh lùng hỏi:

- Còn ngươi?

Vương Tuyệt Chi đáp:

- Ta đã đánh mất xe lương, tốt xấu cũng phải đến Thiên Thủy thỉnh tội với Mê Tiểu Kiếm!

Tuyệt Vô Diễm lạnh lùng nói:

- Lần này ta đến Thiên Thủy không phải vì vận lương mà vì muốn gặp Mê Tiểu Kiếm.

Vương Tuyệt Chi ngẩn người, đoạn nói:

- Được, chúng ta cùng đi gặp Mê Tiểu Kiếm! – Đoạn nắm tay Tuyệt Vô Diễm mà đi.

Tổ Địch thấy thế khẽ than:

- Ôi! Si nhân! Điên hết rồi!

Vương Tuyệt Chi đi được mấy bước đã thấy đám cao thủ Sát Hồ thế gia kêu lên không ngừng, ùn ùn quay trở lại.

Chỉ thấy phía trước một lộ nhân mã đông nghịt, tinh kỳ phấp phới, gù mũ tung bay, trống trận vang trời. Từng hàng từng hàng võ sĩ mặc giáp da Tê như sóng biển ập đến chém giết. Người của Sát Hồ thế gia mặc dù võ công cao cường nhưng cũng phải hao tốn rất nhiều công lực mới có thể dùng binh khí xuyên thủng Tê bì giáp của đối phương, song đến khi làm được như vậy thì trên người cũng đã trúng không biết bao nhiêu đao kiếm, thương kích của đối phương.

Tổ Địch nhìn thấy cờ xí tung bay, hiện rõ chứ “Thành”, tâm trạng trở nên lạnh lẽo như băng tuyết, nghĩ bụng:

- Lý Hùng thừa cơ hội này, muốn giết ta!

Hắn hành động cực nhanh, kêu lên:

- Mọi người, mau lui lại! – Lời nói ra, thân thể đã tiến lên, trường kiếm vung ra phá giáp, bảy tên võ sĩ Thành quốc ngã xuống.

Song quân đội đối phương như thủy triều xông lên, cho dù kiếm thuật của hắn dũng mãnh vô song thì có thể giết được bao nhiêu người?

Mấy gã cao thủ Sát Hồ thế gia có khinh công cao nhất đều quay trở lại, vượt qua đám xa phu, chạy ra phía sau. Nếu phía trước đã có truy binh, ngại gì không chạy lui lại!

Ai ngờ trước mặt đã vang lên tiếng vó ngựa như sấm động. Ngựa như rồng cuốn đến. Kỵ sĩ đi đầu mặc dù khôi giáp che kín toàn thân, nhưng vẫn có thể thấy da trắng mắt sâu, vừa nhìn đã biết là chiến binh của tộc Tiên Ti.

Một gã thiếu niên Sát Hồ thế gia huy động trường kiếm sử dụng kiếm pháp Tạ gia, cúi người sát đất sử kiếm, kiếm phong tung hoành khắp nơi. Bảy, tám cái chân ngựa lập tức bị chém gãy, kị sĩ trên lưng ngựa rơi lả tả xuống đất. Bất quá ngựa trước ngã thì ngựa sau tràn đến, vó ngựa rợp trời dẫm nát thân hình thiếu niên, hắn kêu thảm lên một tiếng, thân thể lập tức bị tràn lấp bởi mã cước.

Tổ Địch nhìn thấy cảnh tượng này, nghiến răng hét:

- Thác Bạt Y Lô, Tổ Địch ta nếu còn một hơi tất sẽ không buông tha cho ngươi!

Đội võ sĩ Tiên Ti này chính một trong tứ đại tộc của Tiên Ti – Thác Bạt tộc.

Tổ Địch vốn nghĩ Thạch Lặc sẽ không thừa cơ ám toán hắn cho nên yên tâm Bắc thượng, tham gia đồ sát Khương Nhân đảng. Ai ngờ hắn là một nhân vật quân sự trọng yếu ở phương Nam, là một cây đinh trong mắt người Hồ. Thạch Lặc bỏ qua cho hắn thì người khác cũng không tha cho hắn. Tổ Địch tính toán cẩn thận cả đời, nhưng lại nhất thời khinh địch, hôm nay đã bị hãm trong tuyệt cảnh!

Lúc này lại thêm liên châu tiễn bắn như mưa về phía Tổ Địch. Xe lương đã phá xong thì Vương Tuyệt Chi cũng cũng không còn phát tác được gì nữa, đương nhiên Tổ Địch sẽ là mục tiêu cho mười ba tên bịt mặt.

Tổ Địch lăn tròn trên mặt đất, tránh tên. Hắn một đời kiếm khách, tung hoành ngang dọc. Ai mà ngờ hôm nay lại phải lăn lê bò toài trên mặt đất, trông thật bất nhã. Nhưng hắn thân kinh bách chiến, chém giết trong thiên quân vạn mã đã quen, chiêu số bất nhã nào cũng đã sử dụng, một chiêu “Lại Lư Đả Cổn” này có xá là gì?

Vương Tuyệt Chi lúc này đang cúi thấp người, phía sau hắn là Tuyệt Vô Diễm và Thiêu Hà Nữ. Hắn cất tiếng gọi:

- Tổ tướng quân, chúng ta cùng nhau quay đầu, mở đường máu mà chạy!

Hắn cẩn thận tính toán, thầm nghĩ:

- Quân đội của Lý Hùng là bộ binh, quân Thác Bạt Y Lô là kỵ binh. Mặc dù bộ binh đông, kỵ binh ít nhưng kỵ binh chạy rất nhanh. Nếu hắn chọn phía trước để chạy thì chưa thoát khỏi Lý Hùng đã bị kỵ binh từ sau đuổi đến, biến thành tình thế lưỡng đầu thụ địch.

Tổ Địch lại đáp:

- Không, chúng ta nên xông ra từ phía Lý Hùng.

Vương Tuyệt Chi không thể giải thích được, đang định kêu lên thì Tổ Địch đã phất tay:

- Mọi người mau xông pha, giết bộ binh, mở đường máu ra ngoài.


Dứt lời hắn quay lại nhìn Vương Tuyệt Chi nói:

- Vương công tử, nơi này ngươi là người có công lực mạnh nhất, phiền ngươi chặn hậu, dùng hỏa công!

Vương Tuyệt Chi nhất thời bừng tỉnh:

- Diệu kế!

Hắn phi thân ra, tung ra liên tục bốn chưởng, bốn cỗ hỏa xa lập tức bị chưởng lực thổi bay đi đến trước đoàn kỵ binh Thác Bạt tộc. Lửa cháy bừng bừng lập tức phong tỏa đường tiến của kỵ binh Tiên Ti.

Đám người Tổ Địch không còn lo địch ở phía sau, nhất thời liều mạng xông lên phía trước.

Vương Tuyệt Chi xuất thủ cực nhanh, không bao lâu đã dồn tất cả cỗ xe đã bốc cháy lại một chỗ, ngăn cản kỵ binh.

Xe lương đã lớn, lại cháy đỏ rực, nếu như không phải cao thủ tuyệt thế như Vương Tuyệt Chi thì chỉ cần đến gần nửa thước cánh tay cũng đã bốc hỏa, đừng nói đến chuyện dùng chưởng “bê” từ nơi này đi nơi khác.

Hắn biết “Hỏa Xa trận” không thể kéo dài lâu, tác tính nổi lên, chưởng thế xuất ra liên tục, đem bảy, tám cỗ xe gần đó ném vào hỏa trường.

Xe gỗ bắt lửa rất nhanh, rồi nhanh chóng đổ sụp xuống.

Vương Tuyệt Chi thấy vật trong xe, nhất thời kinh hãi, nghi hoặc tự hỏi:

- Ồ, sao lại thế này?

Tổ Địch tuy nói mọi người cùng xông lên. Bất quá xông lên thì phải đứng dậy, thân thể không khỏi trở thành mục tiêu của cường tiễn, chỉ nghe tiếng kêu thét vang lên liên tục, lại có vài người trúng tên ngã xuống.

Kiếm thuật của Tổ Địch tuy cao nhưng đối phó với tình huống này thì cũng thúc thủ. Hắn xuất kiếm đều nhằm vào mặt địch nhân – nơi tê bì giáp không thể bảo vệ - bất quá nhìn đối phương đông nghịt, sợ rằng có đến hơn ngàn người, làm sao có thể giết hết được?

Hắn cố gắng chém giết, tiến lên từng bước nhưng lại không đề phòng bảy, tám mũi tên bay đến, chỉ kịp trở cổ tay, chém bay sáu mũi tên, hai mũi còn lại trúng vào đùi và bắp chân hắn. Tổ Địch tuy dũng mãnh nhưng trọng tâm mất đi cũng không tránh khỏi quỵ xuống.

Vương Tuyệt Chi điên cuồng hét lên một tiếng, song chưởng đồng thời xuất ra, kình khí như bài sơn đảo hải. Hơn hai mươi gã võ sĩ mặc Tê bì giáp đều bị chưởng lực cường đại của hắn chấn vỡ xương cốt, nội tạng vỡ vụn, thân thể bị cuốn bay xuống vực sâu.

Đám võ sĩ bị một chưởng này, trận cước rối loạn, nhưng thủy chung vẫn chắn hết tiểu lộ. Trừ phi bọn chúng bị giết sạch, nếu không thì đừng hòng có ai xông ra được.

Vương Tuyệt Chi dốc toàn lực tung ra chưởng vừa rồi, chân khí cạn kiệt, không nhịn được, xuất hiện cảm giác lực bất tòng tâm, ngã lăn xuống đất. Đây hoàn toàn không phải hắn sử chiêu “Lại Lư Đả Cổn” mà là đã thực sự kiệt lực ngã ra.

Lúc này Vương Tuyệt Chi lại không thấy tên bắn đến nữa, lấy làm kỳ quái, quay mặt nhìn sang mỏm núi đối diện, bất giác hắn như không còn tin vào mắt mình nữa.

Chỉ thấy đám bịt mặt đã bị đánh ngã ba người. Mười tên còn lại đang giao đấu với một quái nhân, đương nhiên làm sao còn rảnh tay để bắn tên!

Quái nhân cởi trần, chỉ quấn một mảnh da dê ở hạ thân, thân thể rất gầy, giống hệt một bộ xương khô di động. Bất kể là chân, tay, đầu, mặt đều chỉ có da bọc xương, tuyệt không nhìn thấy một thớ thịt nào.

Quái nhân ôm một tảng đá lớn, không những lấy một địch mười mà còn là lấy một vây mười. Dưới chiêu thức của hắn, mười tên bịt mặt không những chống đỡ rất vất vả mà ngay cả muốn chạy cũng không được.

Vương Tuyệt Chi đã lĩnh giáo tiễn pháp của đám bịt mặt. Mặc dù không biết võ công bọn chúng lợi hại đến mức nào, nhưng từ tí lực và độ chính xác của mũi tên thì có thể xem đám bịt mặt này đều là hạng nhất lưu cao thủ. Thế nhưng giờ phút này hợp lực lại, cũng không chống nổi một gã quái nhân sử dụng tảng đá làm vũ khí. Từ đó có thể thấy võ công của quái nhân cao thâm khôn lường.

Chỉ thấy quái nhân huy động tảng đá, xuất ra một đóa “kiếm hoa” trúng ngay giữa ngực một gã bịt mặt, tên này bị đánh bay lên không trung, ngực vỡ nát, đoạn khí.

Vương Tuyệt Chi giật mình nhận ra quái nhân dùng tảng đá để sử dụng kiếm pháp! Quái nhân có thể dùng một khối đá nặng cả trăm cân, xuất ra một chiêu thức khinh linh trong kiếm pháp – “Thuận Thủy Thôi Chu”.

Kiếm pháp phi phàm như vậy, trong thiên hạ chỉ có một người làm được. Vương Tuyệt Chi hồ nghi:

- Tại sao hắn lại đến đây, như thế nào lại biến thành da bọc xương như thế này?

Đám bịt mặt bắn ra mấy trăm mũi tên, khí lực đã sớm suy giảm. Bây giờ gặp phải loại đại cao thủ, đại quái nhân như vậy thì làm sao có thể địch nổi?

Tảng đá lớn liên tục thi triển năm chiêu “Nhạn Lạc Bình Sa”, “Dạ Xoa Thám Hải”, “Thanh Long Thổ Châu”, “Bạt Vân Kiến Thiên”, “Việt Nữ Xuyên Thoa”. Lại có thêm hai thi thể bịt mặt nằm trên mặt đất.

Vương Tuyệt Chi nhìn thấy tình cảnh này, vui mừng than rằng:

- Nếu ngươi đến sớm một chút thì chúng ta đã không bị đám bịt mặt này làm rối loạn trận cước, có lẽ vẫn có còn một chút sinh cơ. Bây giờ thì đã quá muộn!

Lúc này đám võ sĩ Để nhân đã phá tan được phòng tuyến hỏa xa của Vương Tuyệt Chi, đang cùng Sát Hồ thế gia và đám xa phu hỗn chiến, máu huyết tung hoành, nhật nguyệt ảm đạm.

Tổ Địch chinh chiến đã lâu, tuy bị thương nhưng vẫn cố tử chiến, kiếm phong loạn triển, nhất thời không ai tiến lại gần được hắn.

Vương Tuyệt Chi lúc này đã sức cùng lực tận. Hắn vì bảo vệ Tuyệt Vô Diễm và Thiêu Hà Nữ, miễn cưỡng tung ra một chưởng, đánh ngã mười gã võ sĩ, đối phương ngã xuống, hắn cũng phun ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh nhân sự.

Chú thích:

(1): biến hóa như thế nào thì cũng không thoát khỏi cội nguồn căn bản của nó.