Ngọt Khắc Vào Tim

Chương 37

Khương Dịch nói chuyện chính sự với Lục Cận Thanh xong, chưa đến vài phút đã có tiếng bước chân gần đó vang lên, sau đó yếu dần, cho đến khi biến mất.

Lúc này Trì Yên mới đi ra.

Không biết là ai lại thiếu đạo đức ném cái lon rỗng ra ban công, Trì Yên cúi đầu, mím môi một cái, đá cái lon về phía trước______ cô nhớ rõ phía trước có một cái thùng rác.

Tóc Trì Yên dài gần đến eo, lúc này cũng không có buộc lại, dịu dàng mà thả xõa trên vai, vì hơi cúi đầu nên có vài sợi chảy xuống, che khuất tầm nhìn một chút.

Cô căn bản không cần trốn ở đây nghe trộm, Trì Yên có chút buồn bực nghĩ, cô hoàn toàn có thể quang minh chính đại đi ra hỏi Khương Dịch cho rõ ràng.

Về câu nói cuối cùng của anh.

Trì Yên trợ trắng mắt, sau đó không cẩm thận nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa.

Cái lon bị cô đá đến chân thùng rác rồi, Trì Yên lại không có tâm tư hặt nó lên bỏ vào thùng rác.

“Trì Yên?”

Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, âm cuối tăng cao, giống như không ngờ cô sẽ xuất hiện ở chỗ này vào lúc này.

Đáy mắt Trì Yên vẫn mờ mịt hơi nước, thoát nhìn vô cùng ướt át, Khương Dịch nhìn về phía sau cô, hơi hơi nhíu mày.

Vẻ mặt của anh làm Trì Yên tạm thời quên mất tìm anh tính sổ.

Cô còn tưởng rằng phía sau có cái gì không tốt, hai chân run lên, theo bản năng muốn quay đầu xem.

Giọng anh lại nhanh hơn một bước nói trước: “Đừng quay đầu lại.”

Trên ban công có gió thổi qua, rõ ràng là mang theo độ ấm, Trì Yên lúc này lại cảm thấy có chút lạnh.

Hai đùi Trì Yên lộ ra trong không khí, lúc này có chút run run.

Mày tú của cô khẽ nhíu, sắp khóc đến nơi rồi, cũng bất chấp Khương Dịch vừa nói cái gì, đầu cũng không dám quay, cứ nhìn anh, hỏi:

"Đằng sau có cái gì thế?"

Trì Yên là bị bức ảnh kia của Đỗ Vũ Nhu dọa sợ rồi.

Anh duỗi tay ôm cô, cúi đầu thấp giọng nói bên tai cô: "Phía sau rất tối!"

“……”

Trì Yên cứ như thế bị anh chơi một vố.

Còn “Trước nay cũng chưa dám dọa cô ấy”…… Ha hả.

Trì Yên chui ra khỏi ngực anh, lui lại nửa bước, lại không cẩn thận dẫm lên cái gì đó làm phát ra một tiếng vang, cô mới nhớ đến cái lon kia, cúi người nhặt lên bỏ thùng rác.

Cô đặc biệt giàu sắc thái mà "Hừ" một tiếng, nhấc chân muốn đi về, vừa đi được bước đầu tiên đã bị anh giữ chặt tay.

"Tức giận à?"

Trì Yên cứng rắn lại “Hừ” một tiếng.

Khương Dịch thật ra rất hưởng thụ một tiếng này, nhẹ cười một chút, “Uống bao nhiêu rượu rồi?”

“Không nói cho anh……”

Trì Yên còn chưa dứt lời, tay anh đã hơi dùng sức, nắm lấy cổ tay cô kéo qua, "Không nói, anh cũng có biện pháp để biết."

Hình như hôm nay Khương Dịch không hề chạm vào rượu, trên người mang theo hương vị sạch sẽ mát lạnh, chỉ có mùi thuốc lá không quá rõ ràng nữa.

Lúc anh cúi đầu xuống, Trì Yên hơi nghiêng nghiêng tránh, "Ba ly."

Không cho hôn.

Cô đã lấy ra cái dáng vẻ nổi nóng rồi.

Khương Dịch cũng không miễn cưỡng cô, thuận theo tư thế này hôn nhẹ lên má cô một cái. “Uống nhiều quá à?”

“Không uống nhiều, em ngàn ly không say.”

Lời này tuy hơi khoa trương xíu, nhưng chỉ vài chén như vậy, thật sự không quật ngã được cô.

Tính tình nhỏ của Trì Yên cũng không đùa quá mấy phút, cô căn bản không phải là kiểu người tùy hứng, trước kia cũng chỉ ngẫu nhiên mới làm nũng với Bạch Lộ.

Đùa giỡn với Khương Dịch tần suất thấp lại cực thấp, mười ngày nửa tháng cũng không được một lần, một lần chậm thì vài phút, nhiều thì hơn mười phút.

Ai cũng biết cái tốt là phải giữ lại.

Đặc biệt Trì Yên cảm thấy bản thân thường xuyên đùa giỡn sẽ chọc phiền người khác, cho dáng vẻ bướng bỉnh của cô có thể miễn cưỡng coi là cảnh đẹp ý vui.

Trì Yên mặc cho anh ôm, an tĩnh lại ngoan ngoãn.

Cách một lát, nàng mới mở miệng hỏi Khương Dịch: “Vừa rồi anh với Lục tổng nói ảnh chụp, là cảnh chụp gì thế?”

“Muốn biết à?”

Trì Yên ngẩng đầu nhìn anh, sau đó gật đầu.

Khương Dịch buông cô ra, duỗi tay từ túi quần lấy di động ra, sau đó đưa tới.

Lần đầu tiên anh phối hợp như vậy, còn dễ dàng như thế à, Trì Yên nghĩ thầm.

Trì Yên duỗi tay cầm lấy, còn chưa đụng tới di động, tay anh đã nhấc, giơ di động lên cao. Trì Yên ngẩng đầu, tầm mắt chạy theo cái tay cầm di động nâng lên, quá cao.

Chiều cao nam nữ chênh lệch rất lớn, hôm nay Trì Yên lại không đi giày cao gót, chỉ ngẩng đầu vừa thấy, liền cảm thấy cái di động kia ở cách cô quá xa xôi rồi.

“Khương Dịch!”

Trì Yên chỉ có thể nhón chân với, thật vất vả chạm tới tay anh, vừa định tiếp tục hướng lên, eo đã bị bàn tay đàn ông dùng sức giữ chặt.

Trời đất quay cuồng, Trì Yên bị anh xoay người ôm lấy, cô còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị anh đè trên lan can.

Anh đè ép hôn xuống.

Mùi thuốc lá trong miệng anh rõ hơn mùi thuốc là trên người một chút, cùng với hương rượu vang đỏ thuần khiết trong miệng Trì Yên hòa quyện vào nhau, giống như hương vị ngày thường Khương Dịch vẫn hôn cô.

Trì Yên uống nhiều rượu như vậy mà vẫn còn thanh tỉnh, nhưng lại dễ dàng bị nụ hôn bất thình lình này của anh làm cho choáng váng.

Bên tai có tiếng gió quất qua, dưới lầu có tiếng nước phun lên, Trì Yên chớp chớp mắt, cực kì biết cách phá hỏng phong cảnh, nặng nề cắn lên môi anh một cái.

“Em phải về đây.”

Trì Yên tránh đầu đi, gương mặt ửng đỏ, hô hấp không xong, cô quơ quơ di động: “Đoàn phim có người gọi em.”

Màn hình di động sáng lên, mặt trên quả nhiên chói lọi lóe lên một cái tên.

Hô hấp của Khương Dịch càng nặng, anh đè đè ấn đường, rầu rĩ “Ân” một tiếng: “Buổi tối cùng về với anh.”

Hình như anh cũng đã quen với việc đang làm kiểu chuyện này mà bị đánh gãy, ngoại trừ giọng nói không lớn như bình thường, nhìn qua thì vẫn là một bộ dạng chính nhân quân tử.

Trì Yên tỉ mỉ đáng giá biểu tình trên mặt anh một lần, ý muốn tìm ra sóng ngầm nổi lên dưới vẻ ngoài bình tĩnh kia.

Không hề có kết quả.

Vừa rồi cô không khống chế tốt lực cắn, không cẩn thận cắn rách khóe môi Khương Dịch luôn rồi.

Trì Yên chạm chạm môi, đầu lưỡi chạm nhẹ lên hàm răng, có mùi máu nhè nhẹ.

Điện thoại Tống Vũ đã cắt.

Trì Yên cúi đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy Tống Vũ gửi một tin nhắn mới: 【 Yên Yên, tụ hội kết thúc viên mãn, không thấy Lục tổng đâu, đạo diễn nói ai về nhà nấy, em không đi với chị được, chú ý an toàn a tiểu bảo bối! 】

Trì Yên đọc đến mấy chữ cuối cùng mà nổi hết cả da gà.

“Đạo diễn nói có thể đi rồi.”

Trì Yên cất điện thoại đi, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Dịch, khóe miệng cô cong lên độ cung rất nhỏ, đôi mắt so sao trời sau lưng cô còn sáng hơn.

Khương Dịch: “Tốt.”

“Vậy đi thôi……”

Trì Yên bị ánh mắt anh dọa sợ tới mức chân mềm, hai chân run rẩy đi không được mấy bước đã bị anh từ sau lưng đẩy đè lên trên tường.

“Khương Dịch…… Anhkhông thể bắt nạt em.”

“Không bắt nạt em,” tay anh đã từ vạt áo cô vói vào, một đường vuốt qua cái eo mẫn cảm xinh đeph của cô, lại tiếp tục hướng lên trên, đẩy nội y của cô lên, “Đây không phải là thương em sao?”

Trì Yên cũng khó chịu, nhưng vẫn còn có lý trí.

Địa điểm này làm cô thấy ngại ngùng, cô duỗi tay đè tay Khương Dịch, căn răng phun ra hai chữ.

“Về nhà.”

Khương Dịch không uống rượu, cho nên còn có thể lái xe.

Rõ ràng động ý xấu trước chính là anh, kết quả tới cuối cùng, không nhẫn nại được trước lại là Trì Yên.

Anh lái xe rất bình thản, giống như tác phong lúc bình thường, mà lại giống như là cố tình.

Trì Yên hận không thể bỏ đầu ra ngoài cửa sổ luôn, để cho thật nhiều gió đêm thổi giúp cô bình tĩnh một chút. Không biết là do hơi rượu, hay là do thủ đoạn của Khương Dịch cao siêu, Trì Yên thấy đáy lòng khô nóng khó chịu, "Bùng" một tiếng bốc lên, không thể nào dập tắt được.

Cô còn nhớ rõ kết quả lần trước mình chủ động, lần này không thể nào chủ động được, ngồi trong phòng tắm bình tĩnh nửa ngày, cuối cùng vẫn bị Khương Dịch ôm ra ngoài.

Vì bớt việc, trực tiếp chẳng thèm quấn khăn tắm cho cô luôn, ôm cô từ phòng tắm đến phòng ngủ rồi lên giường

Mỗi khi đến loại chuyện này, Trì Yên luôn không còn tia khái niệm nào về thời gian cả.

Không biết thời gian đi nhanh hay chậm, lúc ngẫu nhiên bị anh dùng sức đâm xuống, nàng giương mắt nhìn mặt đồng hồ treo trên bức tường đối diện, cảm thấy kim giây hình như không di chuyển.

Đêm nay Khương Dịch so trước kia còn mạnh mẽ hơn, anh, con người này luôn luôn khắc chế, lần này trước khi muốn cô còn đàng hoàng cho một cái lí do.

Ngày mai đi công tác.

Trì Yên thậm chí cảm thấy Khương Dịch là muốn đem loại chuyện không được làm trong lúc đi công tác này làm hết trong đêm nay.

Ngoài cửa sổ sắc trời từ từ tối dần.

Sau khi chấm dứt, Trì Yên bị ôm đi tắm, sau khi trở lại giường đã mệt đến không muốn mở mắt ra nữa.

Tay anh ôm vòng ra phía sau lưng cô, không quá vài phút, hô hấp đã đều đều.

Cùng lúc đó, toàn bộ phòng đều tối sầm xuống.

Đèn đường đúng lúc cũng tắt, đã là 12h rồi.

Trì Yên lại không hề buồn ngủ, chờ sức lực khôi phục một ít, cô mới nhẹ nhàng rụt ra khỏi lòng Khương Dịch, tùy tay mặc thêm áo ngủ, cầm di động của hai người ra khỏi phòng.

Trì Yên sợ đánh thức Khương Dịch nên dứt khoát đi xuống phòng khách dưới lầu.

Thời gian này,nói sớm không còn sớm, nhưng là nói muộn cũng không tính là muộn, rất nhiều hội mèo đêm vẫn đều ra sức cuồng hoan, ăn chơi.

Ví như Bạch Lộ.

Trì Yên một bên gọi điện cho Bạch Lộ, một bên mở máy Khương Dịch

Di động của anh có thiết lập mật mã, Trì Yên trước thử sinh nhật anh, không đúng.

Sau đó thử sinh nhật mình, vẫn không đúng.

Cô thở dài với Bạch Lộ ở đầu dây điện thoại bên kia: "Tâm của đàn ông, như kim đáy bể a........"

Bạch Lộ cười ngửa tới ngửa lui, “Được rồi được rồi, nói chính sự đi.”

“Lần trước không phải cậu bảo tớ chú ý cái cô họ Đỗ kia một chút sao? Tớ thật sự tìm ra tin tức rồi. ”

Trì Yên vẫn siêng năng thử mật mã.

Thậm chí còn phải đau khổ nghĩ kĩ, không biết xấu hổ mà thử ngày đầu tiên cô và Khương Dịch quen biết. Trên màn hình xuất hiện một hàng chữ nhắc nhở.

Không phải 【 mật mã chính xác 】.

Mà là 【 ngài đã liên tục nhập mật mã sai năm lần, mời năm phút đồng hồ sau lại nhập lại lần nữa. 】

Bạch Lộ tiếp theo nói: “Lúc trước không phải nói nàng có kim chủ sao, vai nữ chính 《 nhiếp hồn 》 chính là bởi vì tầng quan hệ này mới chọn cô ta, mấy ngày hôm trước kim chủ của cô ta hình như lại cho cô ta bắt được đại ngôn của nhãn hiệu Ái Luyến đấy.”

Trì Yên nheo mắt.

“Mấy hôm trước thử qua vai, nghe nói ngày mai…… Nga không đúng, đã qua 12 giờ, hôm nay muốn đi quay chính thức đấy”

Năm phút đồng hồ đã qua.

Trì Yên tiếp tục nhập mật mã, “Vậy chắc cô ta quay cùng với tớ rồi.”

Oan gia ngõ hẹp.

Trì Yên hít một hơi, đáp lời Bạch Lộ, đồng thời, mật mã lần này cũng vừa hay được cô mở ra.