ôi mệt mỏi rã rời đè lên người cô ấy, nhắm mắt, tận hưởng mùi hương thơm ngát tỏa ra từ cơ thể cô ấy. Tôi không dám mở mắt ra nhìn, tôi tin, tin chắc rằng hồn phách của Tiểu Nghiên đến thăm, cùng ân ái với tôi đêm nay. Nhưng tất cả giống như một giấc mộng, tôi sợ nếu tôi mở mắt, Tiểu Nghiên mà tôi đang ôm trong lòng sẽ biến thành hư không ; tôi sợ nếu tôi mở mắt, mọi thứ lúc này sẽ hiến mất ; tôi sợ nếu tôi mở mắt sẽ không được nhìn thấy Tiểu Nghiên nữa. Tôi vừa hôn mãnh liệt, vừa thì thẩm bên tai: “Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên...”. Tôi hôn lên khóe mắt cô ấy, ươn ướt, mằn mặn. Tôi nói nhỏ: “Xin lỗi, Tiểu Nghiên, anh làm đau em rồi?”.
Cô ấy vẫn im lặng không nói gì, nước mắt cứ thế trào ra không ngừng.
Tôi không biết phải làm sao, Tiểu Nghiên, em sao vậy? Em trách anh quá thô lỗ, oán anh quá mạnh bạo phải không? Anh đã làm em đau, phải không? Xin lỗi, xin lỗi, Tiểu Nghiên, anh quá vội vã, không cách nào kiềm chế được. Tôi mở mắt ra, dưới ánh trăng mờ ảo từ cửa sổ chiếu vào, tôi nhìn thấy người con gái đang nằm dưới thân mình, không nói nên lời, lập tức tỉnh rượu.
Trời ơi, tôi đã làm cái gì thế này? Cơ thể mềm mại ấm áp, khóe mắt ngấn lệ chảy dài đang nằm bên dưới tôi không phải Tiểu Nghiên, là Tử Nguyệt! Hóa ra không phải Tiểu Nghiên đến thăm, tôi vẫn nghĩ đó là hồn phách của Tiểu Nghiên, thì ra không phải vậy! Tử Nguyệt, anh thô lỗ, mạnh bạo như thế, lại gọi em bằng tên của người con gái khác, anh đối xử với em như thế, tại sao tại sao em vẫn âm thầm tiếp nhận anh?
Tử Nguyệt nói trong làn nước mắt, rành rọt từng câu, từng chữ: “Em và em gái tuy rất ít khi gặp nhau nhưng tình cảm của chúng em rất tốt, những ngày cuối đời trước khi em ấy lìa xa trần thế em vẫn không biết người mà em ấy nặng lòng yêu, mãi không thể quên là ai, cuối cùng em cũng đã biết, bạn trai của em gái mình, hóa ra chính là anh!”.
Tôi còn chưa kịp trấn tĩnh trở lại, nên không biết trả lời ra sao.
Tử Nguyệt đau lòng nói tiếp: “Em và Tiểu Nghiên lại cùng yêu anh sao? Em luôn nghĩ rằng anh thật lòng yêu em, hóa ra trong lòng anh, em... em chỉ là bình bóng của Tiểu Nghiên thôi, đúng không?”.
“Không...”, tôi hoảng loạn nói. Nhưng, tôi lại chẳng thể tìm được lời nào để giải thích, bởi đêm nay, cô ấy chính xác là hình bóng của Tiểu Nghiên. Tôi ăn năn nhìn cô ấy. Chỉ biết luôn miệng nói: “Xin lỗi, Tử Nguyệt, anh xin lỗi..,”.
Tử Nguyệt thở dài, nói: “Anh Nam Bính, anh không cần xin lỗi, em yêu anh, là do em, do em tự nguyện!”. Cánh tay ấm áp của Tử Nguyệt khẽ đưa lên, cô ấy ôm lấy tôi, ngả đầu lên vai tôi, nhẹ nhàng nói: “Anh Nam Bính, dù chỉ là bóng hình của Tiểu Nghiên nhưng em cũng rất hạnh phúc!”.
Nỗi xúc động trào dâng trong lòng, tôi nói: “Không đâu, Tử Nguyệt, em không phải là bóng, anh yêu em. Tình cảm của anh và Tiểu Nghiên là một dấu vết khó phai mờ trong tim anh nhưng tất cả đều đã là quá khứ”, tôi nói: “Tử Nguyệt, hãy tin anh, anh sẽ không phụ bạc em! Hai tháng nữa, chúng mình lấy nhau nhé!”.
Tử Nguyệt kinh ngạc ngước mắt lên nhìn tôi, tôi nhẹ nhàng đặt nụ hôn sâu ngọt ngào lên đôi môi hồng ấm áp của cô ấy.
Khuôn mặt Tử Nguyệt có chút khó xử, rồi khẽ nhắm mắt đón nhận nụ hôn nồng cháy của tôi.
Sáng sớm, Tử Nguyệt đã rời khỏi phòng tôi nhưng bên cạnh như vẫn còn chút hơi ấm của cô ấy, một thứ tình cảm chợt xao động trong tim. Tử Nguyệt, anh không còn bị những cơn ác mộng quấy nhiễu nữa, chúng ta kết hôn thôi. Trong vòng hai tháng, tôi có thể hiểu rõ được suy nghĩ của mình, sẽ cố gắng tìm ra căn nguyên của những cơn ác mộng. Vì em, anh sẽ phải sống thật tốt.
Quan hệ của tôi và Tử Nguyệt càng trở nên thân thiết, mỗi khi việc buôn bán tại quán Trương Vọng không bận rộn, Tử Nguyệt lại đến giúp tôi giặt đồ hoặc nói chuyện cùng tôi. Buổi tối chúng tôi cùng nhau đi dạo, bây giờ tôi mới phát hiện ra việc đi dạo mỗi tối lại thư thái và thoải mái đến vậy, hèn chi mà tối nào Lâm Yến và Phương Minh đều đi. Tên tiểu tử Phương Minh này thật biết hưởng thụ cuộc sống. Sau khi đi dạo, chúng tôi thường trở về phòng tôi nói chuyện, tận hưởng cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, chẳng chia lìa trong bầu không khí ngào ngạt hương sắc, cho đến khi ánh trăng lên cao, tôi lại đưa Tử Nguyệt về.
Sách và cuốn sổ của Tiểu Nghiên được tôi đặt ở vị trí dễ nhìn nhất, dẫu sao đó cũng là mối tình của quá khứ, tuy mỗi khi nhớ lại, lòng tôi lại ầm ĩ một nỗi đau mơ hồ. Nhưng rũ bỏ oán hận, thứ tình cảm đó của tôi đã biến thành tình yêu. Tiểu Nghiên đã trở thành một dấu ấn không thể phai mờ trong cuộc đời tôi nhưng tôi cũng không thể để điều đó quấy nhiễu và trói buộc tình yêu hiện tại của tôi với Tử Nguyệt.
Đi dạo về cũng đã hơn chín giờ tối, tôi thấy hơi mệt nên Tử Nguyệt nói: “Anh mệt phải không, về nghỉ trước đi, lát nữa để tự em về, cũng không xa lắm, anh không phải đưa em về đâu”.
Tôi nhè nhẹ hôn lên môi Tử Nguyệt nhìn thấy cô ấy có chút xấu hổ, liền cười nói: “Nhìn thấy em là anh không còn mệt nữa, chúng ta nói chuyện một lát, sau đó anh đưa em về”. Tôi lại ôm cô ấy vào lòng, một cảm giác vô cùng chân thực. Cơ hồ chúng tôi là một phần không thể thiếu của nhau, cái ôm chặt như thế mới có thể khiến nó trở nên hoàn chỉnh được.
Gió đêm nhè nhẹ thổi khiến rèm cửa sổ khẽ lay động, Tử Nguyệt nói: “Em thấy hơi lạnh!”.
Tôi đứng lên nói: “Để anh đi đóng cửa sổ”.
Tử Nguyệt kéo tôi lại, cười quan tâm nói: “Để em đi, anh mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi!”.
Tử Nguyệt nhẹ nhàng bước đến bên cửa sổ, dưới ánh trăng tư thế khéo léo uyển chuyển của cô ấy giống như đang nhảy múa, thật đẹp mắt. Cô ấy đưa tay ra nhưng lại như bất động, gió thổi lọn tóc khẽ tung bay về phía sau. Ánh trăng chiếu lên cơ thể, tỏa ra một luồng sáng trắng, óng ánh trong suốt mà thảm đạm.
Gió đêm từ bên ngoài thổi qua khung cửa sổ buốt lạnh, mới hơn chín giờ tối, tại sao lại lạnh như thế này? Tử Nguyệt mặc mỏng manh như vậy không lạnh sao?
Tôi gọi: “Tử Nguyệt, em mau đóng cửa sổ lại đi! lạnh quá!”.
Tử Nguyệt khẽ “vâng” một tiếng, rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ tìm kiếm, bỗng tóc dần biến thành màu trắng trong suốt, cơ hồ cô ấy bị cánh cửa sổ kia cắt thành hai mảnh, một nữa trắng toát nhợt nhạt, một nữa đen sì u ám. Luồng khí băng lạnh như âm khí đột nhiên trào lên lao thẳng vào trong phòng qua ô cửa sổ, tôi cứng người, mắt mở trừng trừng, run rẫy gọi lớn: “Tử Nguyệt. Đóng cửa sổ vào đi!”.
Cô ấy từ từ quay đầu lại, dưới ánh trăng chỉ thấy làn da vốn trắng hồng nõn nà đã biến thành sắc màu nhợt nhạt như tờ giấy, đôi mắt xanh lét u ám, phát ra luồng sáng mờ ảo lập lòe nhu ma trơi giữa đêm khuya thanh vắng trong thâm sơn cùng cốc. Cô ấy khẽ nhếch mép nở một nụ cười dịu dàng, không nghe thấy tiếng cười nhưng lại thấy rõ ràng hàm răng trằng nhờn sắc nhọn như đâm cả ra bên ngoài, nhấp nhô lồi lõm.
Trời ơi, tôi nhìn thấy cái gì thế này, miệng há hốc, âm thanh kinh hãi đang ở trong cổ họng mà không thoát ra ngoài được. Tử Nguyệt, tại sao em lại biến thành bộ dạng như thế! Không phải Tử Nguyệt, không phải! Cô ta là ai?
Tiếng “vù vù” vang lên, cửa sổ được đóng lại, rèm cửa cũng ngừng lay động, căn phòng đã tối trở lại. Dưới ánh trăng khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt đó đã trở nên u tối, bồng bềnh mờ ảo, cô ta nở nụ cười băng lạnh u ám dần đi hướng về phía tôi.
Cô ta là ai? Cô ta là ai? Tử Nguyệt đi đâu rồi?
Lẽ nào người đi dạo cùng tôi vốn không phải là Tử Nguyệt, hay là lúc Tử Nguyệt đứng lên đóng cửa, nó đã nhân cơ hội mượn thân thể của Tử Nguyệt. Sau luồng gió vừa rồi nó mới đến đúng không? Giống như đêm đó tại thôn Viễn Vọng, nó đã mượn cơ thể của Nhu Phong. Nhưng tại sao nó có thể làm được điều đó? Rốt cuộc nó là nam hay nữ? Nó làm cách nào có thể mượn được cơ thể của họ?
Mọi thứ dưới chân cô ta mơ hồ lúc ẩn lúc hiện, nụ cười như âm hồn khiến người ta lạnh thấu xương, hàm răng trắng hếu lộ ra trước mặt tôi. Mắt mở trừng trừng, tôi liều mạng nhìn chằm chằm vào nó, nó định làm gì?
Cuối cùng nó cũng dừng lại ngay trước mặt tôi, nụ cười như âm hồn đó vẫn không thay đổi, luồng khí buốt lạnh tràn ngập thủy ngân như bủa vây quanh tôi, không khí xung quanh nặng nề giống như một vòng xoáy khổng lồ, níu kéo, cấu xé, ép buộc, quấn chặt lấy cơ thể tôi. Tôi như người mất hết sức lực, không ai giúp đỡ bị lạc vào vòng xoáy đó, chẳng thể bay qua và không có sức để kháng cự. Hơi thở càng lúc càng nặng nề, con ngươi trương to như muốn vọt ra ngoài.
Vẫn nụ cười tràn ngập âm khí, rồi tay phải nó từ từ đưa thẳng ra trước mặt tôi? Nó lại định duỗi một ngón tay ra sao? Nó muốn nói gì với tôi, muốn đến lấy mạng tôi sao?
Tôi không thể nào chịu đựng được nữa, hét lớn một tiếng, tóm lấy bàn tay đó, rồi bóp chặt cổ nó. Cảm giác chân thực, ha ha ha ha, nó khiến cuộc sống của tôi không yên, khiến ngày ngày tôi bị giày vò, vì thế tôi phải giết nó, có người nói ma quỷ không thể chết nhưng cảm giác chân thực thế này, chỉ cần tôi không buông tay, tôi tin, mình có thể giết được nó, để nó lần thứ hai làm ma quỷ.
Nó đang giãy giụa, hai tay nắm chặt tay tôi, còn tôi cố sức bóp nghẹt cổ nó, đôi mắt xanh xanh âm u như phát sáng, môi khẽ nhếch nở nụ cười băng lạnh. Nó lắc đầu, từng chút từng chút, bàn tay ấm áp đó không còn sức lực nắm lấy tay tôi nữa, hai tay tôi như sắt đá, lần này, nhất định tôi sẽ không buông ra.
Tiếng cười thê lương của tôi vang lên, lần này người không thể giơ một ngón tay ra trước mắt ta nữa, ta sẽ giết người, xem người tiếp tục làm ma quỷ thì có thể đến đoạt tính mạng ta nữa hay không, ta sẽ báo thù cho Tiểu Vương. Ngươi đã từng nghĩ đến ngày này chưa? Nghĩ đến có ngày người sẽ bị chết dưới tay ta thế này chưa?
Tiếng cười của tôi dần biến thành thứ âm thanh u u, Tiểu Vương, một người nhiệt tình chăm chỉ như thế, tuổi thanh xuân vẫn phơi phới như vậy, thế mà lại bị kết cục như vậy, hôm nay cuối cùng tôi cũng có thể báo thù được cho cậu, tôi tin, từ giờ trở đi, tôi cũng có thể thoát khỏi sự giày vò của những cơn ác mộng, mọi thứ sẽ trở nên an bình.
Ma quỷ không chết, phải không? Vậy việc tôi đang làm này là phí công tốn sức sao? Nếu không phải vậy thì tại sao sắc xanh u ám trong mắt của nó vẫn không đổi, nụ cười u ám như âm hồn trên mặt nó lại không biến mất? Nhưng, nếu đúng là như thế, tại sao nó có thể giãy giụa, tại sao càng giãy giụa càng yếu? Tôi sắp thành công rồi phải không? Hóa ra quỷ cũng có thể thở phải không? Phải không?
Chúng tôi lăn lộn trên đất, tôi vẫn không chịu buông tay, càng bóp cổ họng của nó chặt hơn, dù quỷ không cần thở nhưng tôi tin, tôi bóp chặt cổ nó thế này, nhất định nó sẽ không có cách nào giơ một ngón tay ra trước mặt tôi được, ha ha ha, hóa ra quỷ cũng chẳng có gì đáng sợ, hóa ra, quỷ cũng bị tôi giết chết thẳng cẳng thế này.
Tôi nghe thấy tiếng “khanh khách” từ trong cổ họng của nó, nó giãy giụa càng lúc càng yếu, tôi cố gắng bóp mạnh hơn thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh mơ hồ, nhè nhẹ: “Anh Nam Bính...”.
Tôi kinh ngạc sững sốt, hoảng loạn buông tay, là ai? là ai?
Tử Nguyệt, em gọi anh ư?
Tiểu Nghiên, em gọi anh sao?
Ai gọi tôi?
Sức cùng lực kiệt tôi ngồi phịch trên đất, bắt đầu thấy kinh hãi. Nó vẫn nằm bên cạnh tôi, rất lâu không động đậy. Gió đêm từ khe cửa sổ thổi vào trong phòng, khiến rèm cửa sổ khẽ lay động, bầu không khí xung quanh vô cùng tĩnh mịch.
Tốn không biết bao nhiêu sức tôi mới dần định thân trở lại, quay đầu tìm kiếm.
Trong luồng sáng yếu ớt, Tử Nguyệt nằm im trên mặt đất, không nghe thấy tiếng thở.
Con ngươi tôi mở to, không, không thể nào, không thể nào, lẽ nào, kẻ mà tôi bóp cổ không phải là con quỷ đó mà là Tử Nguyệt.
Tôi nhào đến ôm Tử Nguyệt vào lòng, gục đầu xuống. Tôi như bị sét đánh, đau đớn, Tử Nguyệt, anh giết em sao? Có đúng là anh giết em rồi không?
Anh giết em rồi, Tử Nguyệt, anh phải làm thế nào đây?
Tôi vô cùng hoảng loạn, tim đau rỉ máu, không biết nên làm thế nào, làm sao để cứu em bây giờ, tôi ôm chặt Tử Nguyệt vào lòng, không ngừng gọi: “Tử Nguyệt, anh xin lỗi, anh xin lỗi...”.
Trong luồng sáng mơ hồ, hai mắt Tử Nguyệt vẫn nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, nhợt nhạt, tôi không dám kiểm tra xem cô ấy có còn thở nữa hay không. Tử Nguyệt, anh phải làm sao đây, làm sao anh lại ra tay với em như thế? Lẽ nào anh cũng giống như Trường Hà, từng bị thứ gì đó khống chế cho nên anh không thể suy nghĩ, trở thành con rối của hắn, cho nên anh đã giết người mà anh thương yêu nhất sao?
Tử Nguyệt, Tử Nguyệt, tại sao lại thế này? Tại sao lại thế này?
Thứ chất lỏng trong suốt chảy xuống từ gò má tôi, rơi trên khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt của Tử Nguyệt. Ngươi là ai, ngươi là ai? Nhìn thấy ngươi là bọn ta mà, có chuyện gì hãy để bọn ta chịu, Tử Nguyệt có tội tình gì? Tại sao người phải hại người vô tội như thế?