Ngón Tay Quỷ

Chương XXXII

Docsach24.com

iếng động cơ bình bịch trong đêm thanh vắng tĩnh mịch. Những vì sao lấp lánh trong đêm mùa thu, ánh trăng như xuyên qua đám mây mù trên trời cao tạo nên bóng hình lung linh mờ ao treo lơ lửng giữa không trung. Làn hơi lạnh lẽo hòa trong gió thu cứ vấn vít không dứt, cảm giác cơ thể Nhu Phong như ép chặt vào lƯng tôi. Tôi ân cần hỏi: “Lạnh không?”.

Nhu Phong nhẹ nhàng đáp: “Có! Nhưng không sao đâu, đoạn đường này cũng ngắn mà”.

Tôi bảo: “Đi đường tắt nhé, không em sẽ lạnh chết đấy”.

Nhu Phong cười ha ha nói: “Có đường tắt thì tất nhiên là nên đi rồi, lẽ nào anh lại muốn đi đường xa hơn hay sao?”.

Tôi cười đáp: “Cũng đúng, vậy đi đường tắt”, quay đầu xe, đi thẳng về hướng thôn Viễn Vọng. Gió thổi vạt áo bay phần phật, tiếng động cơ xe bình bịch như đâm thẳng vào tai. Đêm nay là một đêm an nhiên như vậy sao? Hay là, tôi lại sắp nhìn thấy thứ gì đó? Gần đến cổng thôn Viễn Vọng, tôi bỗng nhiên thấy hối hận, hôm nay đi cùng Nhu Phong, dù sao cô ấy cũng là một người con gái, tại sao lại chọn con đường này chứ? Đi đường này, rốt cuộc có gì không? Nếu hôm nay không có vấn để gì bất thường xảy ra thì tốt, còn nếu có chuyện gì lại dọa cô ấy chết khiếp thật chẳng hay ho chút nào? Tôi nghĩ vậy nên cũng đi chậm lại.

Nhu Phong thấy lạ liền hỏi: “Sao đi chậm vậy? hay là không nên đi đường này?”, cô ấy nghiêng đầu về phía trước, nói: “Lạ thật, đường vẫn vậy mà! Anh lạnh sao?”.

Tôi đáp: “Không phải”.

“Vậy đi nhanh đi, càng khuya trời càng lạnh đấy!”

Tôi cười nói: “Nhu Phong, em dựa vào vai anh, chợp mắt một lát đi, đêm lạnh thế này, em hãy tưởng tượng đến cảnh mình đang mặc một chiếc áo khoác dày, ngồi xem ti vi ở trong nhà nhé”.

Nhu Phong cười ha ha nói: “Thực ra anh thích hợp làm phóng viên hơn em nhiều đấy, ha ha, còn có thể làm bác sĩ tâm lý nữa, ngay cả việc em nên nghĩ gì anh cũng nghĩ hộ! Vậy anh cứ thôi miên em như thế đi, để em tưởng tượng đến cảnh em và anh cùng dùng bữa trong nhà hàng ấm áp lộng lẫy, tràn ngập hương hoa, dưới ánh nến lung linh mờ ảo lãng mạn”, cô ấy cười đùa, “Nghĩ như thế, trong lòng thấy hạnh phúc chết đi được, dù tuyết có rơi cũng chẳng cảm thấy lạnh nữa”.

Tôi hỏi lại: “Thôi miên là cái gì? Anh nhớ em vừa nhắc đến từ này, đây là thứ mà các bác sĩ dùng sao? Là từ chuyên môn trong y học à? Nếu có thế thôi miên một người, vậy sau khi thôi miên thì trong đầu người đó sẽ xuất hiện cảnh tượng nào đó, thần kỳ vậy sao?”.

Nhu Phong cười nói: “Cũng không hẳn như thế, thôi miên cũng chẳng có gì thần kỳ cả, chỉ là không có nhiều người làm được mà thôi. Trong y học đương nhiên là có sử dụng đến nó, cái này em cũng không hiểu lắm. Chỉ là nghe nói những chuyện kỳ dị liên quan đến thôi miên, nên đem ra để trêu anh!”.

Tôi ừ một tiếng, cũng cười trêu, nói: “Anh nghĩ là em biết, hóa ra là không, vậy thì em tự mình thôi miên mình đi, tưởng tượng đến chiếc áo khoác dày nhé!”.

“Không cần phải như thế, ha ha.”

Tôi cười: “Tùy em vậy, có điều nếu em càng nghĩ đến lạnh sẽ càng lạnh hơn đây! Anh bây giờ cũng chẳng có cách nào biến ra được một chiếc áo khoác dày, không thể giúp gì được em, chỉ có thể ở trước chắn gió cho em thôi”.

“Chắn gió cho em?”, giọng của Nhu Phong bỗng trở nên ấm áp, dịu dàng: “Như thế thì tốt quá rồi”.

Tôi chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ khi nghe thấy giọng ấm áp dịu dàng của Nhu Phong như vậy lại khiến lòng bất giác xao động, quay đầu lại nhìn, dưới ánh trăng sắc mặt cô ấy càng dịu dàng như nước mùa thu, ánh mắt cô ấy nhìn tôi lấp lánh ấm áp yêu thương. Tôi bỗng kinh hãi, vội trấn tĩnh. Tôi đang nghĩ cái gì thế này?

Nhu Phong đột nhiên dang hai tay, ôm chặt eo tôi rồi nói vẻ tinh quái: “Như thế này em sẽ thấy ấm hơn một chút”.

Lần đầu tiên bị một cô gái ôm chặt như thế cơ thể chợt cứng đơ. Nếu là Tử Nguyệt, cô ấy sẽ không mạnh dạn như thế, Tử Nguyệt là cô gái sống nội tâm và kín đáo, tình cảm đều giữ lại trong lòng.

Kỳ lạ, tại sao tôi lại đi so sánh Tử Nguyệt và Nhu Phong chứ? Lẽ nào lòng tôi lúc này đang dao động, bắt đầu mù mờ không xác định rõ ràng sao? Hay là tôi muốn thuyết phục bản thân mình điều gì đó? về mặt tình cảm, sao tôi có thể thay đổi, nghĩ về chuyện được mất như thế chứ?

Ngẩng đầu nhìn mảnh đất hoang của thôn Viễn Vọng, đầu óc bắt đầu tỉnh táo dần trở lại, haizzz, giờ là lúc nào rồi mà tôi còn nghĩ những thứ này. Tôi nói với Nhu Phong: “Em ngồi cẩn thận nhé”.

Chiếc xe lao thẳng về phía trước.

Giọng của Nhu Phong từ phía sau truyền lại, cười ha ha nói: “Nam Bính, đây là đường tắt sao? Đường có vẻ rất dễ đi mà. Chỉ có điều giờ này rất yên tĩnh, cũng thuộc xã Tú Phong à, sao lại hoang vu hẻo lánh khiến người ta cảm thấy thê lương như vậy? Chẳng phải anh đã tiến hành xây dựng mở rộng được mấy thôn rồi sao? Lẽ nào anh bỏ quên thôn này?”.

Tôi cười miễn cưỡng nói: “Đang có kế hoạch mở rộng, xã Tú Phong có rất nhiều thôn, nên phải làm từng thôn một!”, hai chùm sáng của đèn xe phía trước như hai cây kiếm sắc nhọn, lao thẳng vào màn đêm u tối băng lạnh. Gió vẫn thổi đám cỏ tranh “xào xạc, xào xạc”.

“Ừ”, Nhu Phong thuận miệng nói, “Em cảm thấy chỗ này là lạ”.

Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, tôi hỏi: “Lạ thế nào?”.

“Em thấy sự yên tĩnh của nơi này rất đáng sợ! Gió thổi lạnh băng, khiến toàn thân nổi hết cả da gà!”, Nhu Phong nói rồi ôm chặt tôi hơn, sau đó gục mặt lên lưng tôi, hơi ấm của cô ấy như lan tỏa toàn cơ thể tôi.

Tôi cười nhẹ đáp: “Đêm lạnh chính là như thế này đấy, nếu gặp ngày tuyết rơi em sẽ phải mặc rất nhiều áo, không chỉ lông tay lông chân mà ngay cả tóc của em cũng dựng ngược lên đấy. Vì ở đây dân cư ít ỏi nên mới có cảm giác thê lương thế. Không sao đâu, cũng sắp đi qua đoạn đường này rồi”. Tôi chẳng biết đang an ủi Nhu Phong hay an ủi chính bản thân mình nữa. Trong vô thức tôi kéo ga thạy nhanh hơn.

Nhu Phong cười nói: “Anh thật khéo tưởng tượng, để em nghĩ xem, cảm giác tóc tai dựng đứng lên sẽ như thế nào nhé? Ha ha, chỉ khi xem phim kinh dị em mới có cảm giác như thế thôi. Anh nói vậy, em cũng thấy hình như tóc anh cũng đang dựng ngược lên kìa”.

Tôi sững người, vốn muốn an ủi cô ấy một chút cũng là giảm bớt căng thẳng trong lòng, không ngờ lại thành ra thế: “Xem phim kinh dị, đó là những thứ người có học thức không tin, em lại tin sao?”.

Nhu Phong cười ha ha nói: “Sao lại không tin?”.

“Em là bác sĩ, nếu người khác biết được em tin chuyện đó, sẽ có người cười em đấy!”.

Nhu Phong gian xảo nói: “Chỉ có anh cười em thôi”, cô ấy càng ôm chặt tôi hơn, nói: “Phim kinh dị dẫu sao cũng là tác phẩm điện ảnh của người ta, nhưng Nam Bính này, anh có tin trên đời này có ma không?”.

Cơ thể tôi bỗng cứng đờ, vấn đề này lại được đưa ra, nếu mấy tháng trước chắc chắn tôi sẽ trả lời ngay nhưng còn bây giờ tôi chẳng thể nào nói được.

Nhu Phong cười ha ha nói tiếp: “Hay thật đấy, em là bác sĩ mà lại hỏi anh câu hỏi chẳng có căn cứ gì cả, còn anh bị em hỏi như thế chẳng phải cũng là chuyện đáng cười sao?”.

Hóa ra Nhu Phong cũng không tin nên cô ấy mới dám đi trong đêm khuya vắng như thế này, ở nơi hoang vu hẻo lánh như thế lại bàn đến chủ đề đó. Nhưng chủ đề này được đưa ra chính tại đây, bây giờ, với tôi mà nói, lại vô cùng kinh hoàng. Tôi cười cười không nói.

Nhu Phong thấy vậy vội chuyển chủ đề, thuận miệng hỏi: “Anh hay đi đường này sao?”.

“Cũng đi mấy lần.”

“Sao em thấy hình như anh không thích đi đường này lắm?”

“Đâu có, chẳng phải cũng đã đi rồi sao?”, đúng là Nhu Phong thật tinh tế, năng lực quan sát tốt, cảm giác như chuyện gì trong tim cũng hiện ra trước mắt cô ấy, nếu cô ấy biết nguyên nhân thì không rõ có còn cười đùa vui vẻ như thế nữa không. Cô ấy là bác sĩ, dù có cười những chuyện thế này nhưng trong lòng cũng hiểu rõ trên thế gian này nhất định không tồn tại thứ gì gọi là ma quỷ hết.

Nhu Phong nói: “Anh thấy em nói nhiều quá phải không?”.

Tôi cười cười đáp: “Sao lại thế chứ”. Đêm khuya tĩnh mịch thế này, nếu hai người không ai nói câu nào sẽ càng thấy sợ hãi. Chẳng biết Nhu Phong nói nhiều là để không lạnh hay là để đuổi nỗi sợ hãi đây, tôi cảm thấy cơ thể cô ấy ôm chặt vào người tôi như đang run lên.

Tôi cười trên cô ấy: “Lạnh phải không, con gái lúc nào cũng quan niệm thời trang sẽ đánh tan thời tiết nên không chú ý lắm, hay để anh cởi áo khoác ngoài của anh cho em mặc”.

“Không cần đầu, anh ngồi trước phải chịu gió táp vào người rồi, nên lạnh hơn em nhiều! Với lại em cũng đâu có mỏng manh yếu đuối gì”, Nhu Phong kiên quyết nói.

Tôi cười cười đáp, liếc nhìn qua chiếc gương chiếu hậu, chợt thấy một bóng đen mờ mờ trong gương, bất giác giật mình. Cố gắng nhìn kỹ, bỗng thảng thốt giật mình, Nhu Phong đang ôm chặt tôi lúc này đâu phải một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp như hoa, lời tựa châu ngọc? Không phải là Nhu Phong vui vẻ hoạt bát, thẳng thắn hòa đồng nữa? Mà chỉ là một người toàn thân đen kịt, sắc mặt nhợt nhạt, trắng toát như tờ giấy, môi đỏ như nhuốm máu tươi, tóc tai xõa dài bù xù trên vai, ánh nhìn như phát ra luồng sáng âm u đầy âm khí, răng sắc nhọn trắng hếu. Đây, đây không phải là Nhu Phong, chắc chắn không phải là Nhu Phong!

Tim đập “thình thịch thinh thịch” loạn nhịp như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, chuyện gì thế này, người ngồi ở sau tôi chẳng phải là Nhu Phong sao? Nhu Phong xuống xe từ lúc nào? Còn cô ta lên xe lúc nào? Cô ta là ai? Nhu Phong đi đâu rồi? Cô ta đã làm gì Nhu Phong? Tôi phải làm gì đây?

Không muốn nhìn vào gương chiếu hậu nữa, cảnh tượng kinh dị đó khiến đầu óc tôi trở nên trống rỗng, nhưng không thể chịu được, sự tò mò như trỗi dậy mạnh mẽ lại lên đưa mắt nhìn. Cô ta vẫn đang ngồi phía sau tôi, nếu không nhìn sao biết được cô ta sẽ làm gì? Tôi muốn biết, cô ta sẽ làm gì với tôi.

Toàn bộ lông tơ trên cơ thể nhu đồng loạt dựng đứng lên, mồ hôi lạnh túa đầy trán, gió đêm vẫn không ngừng táp vào mặt, vào người, cơ hồ như có luồng khí âm u lạnh lẽo quấn chặt lấy người khiến tôi không biết trên chỗ nào, chẳng biết tránh nơi đâu.

Nếu giống lần trước, đến đúng đoạn rẽ trước mặt đột nhiên hiện ra một bóng hình, giơ một ngón tay ra trước mặt thì tôi còn cố gắng kiên trì, giữ vững bước chân của mình được, bởi dù sao cũng gặp chuyện này nhiều rồi và dẫu sao nó cũng đứng cách một đoạn.

Nhưng, bây giờ, cô gái đó, lúc này đang ôm chặt bụng tôi, giọng nói của cô ta vẫn vang bên tai, hơi thở nhịp nhàng cũng như khắc tạc vào trí óc tôi, tôi đang nói chuyện với cô ta, cô ta dùng giọng của Nhu Phong nói chuyện với tôi.

Giọng cô ta bỗng vang lên: “Anh đừng đi nhanh thế gió thổi vào người thế này, dễ bị ốm lắm đấy”, giọng này, ngữ điệu này vốn là của Nhu Phong nhưng người con gái ngồi phía sau sao toàn thân lại đen kịt, mặt trắng như tờ giấy, răng nanh dài sắc nhọn, nhợt nhạt âm u, cô ta là ai? Cô ta đã mượn cơ thể của Nhu Phong, hay Nhu Phong mượn miệng của cô ta? Nhu Phong là người, sao cô ấy có thể mượn miệng cô ta được? Vậy thì, phải chăng chính cô ta đã nhập vào Nhu Phong? Nhưng nó muốn tôi chú ý không để gió thổi vào người, là ý gì? Tại sao nó lại quan tâm tôi?

Tôi bảo: “Được rồi, đi chậm một chút”, giọng tôi bất giác trở nên run rẩy, chân nhấn phanh xe để giảm tốc độ. Nhất định cô ta không biết tôi đã nhìn thấy, không biết hình bóng của cô ta hiện rõ trong gương chiếu hậu cho nên mới điềm nhiên, ngồi cười sảng khoái thế. Rốt cuộc cô ta định làm gì tôi?

Tôi phải làm gì đây? Áo lót đã ướt đẫm, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng túa ra, chảy dài xuống cổ, gió thổi buốt thấu xương.

Tôi hít thở một hơi dài, cố gắng trấn tĩnh lại. Là phúc hay là họa? Nếu là họa có trốn cũng không được, điều tôi quan tâm lúc này là: Nhu Phong đã đi đâu?

Cô ta cười khì khì: “Lạnh phải không, còn nói người của em không ấm, chẳng phải anh cũng vậy sao, em còn nghe thấy cả tiếng trái tim anh đập nữa, “thình thịch thình thịch”, đập mạnh thế sao? Đừng để em hiểu lầm là anh đang động lòng với em đấy chứ!”.

Hóa ra cô ta đã phát hiện ra, con người ở vào lúc kinh hãi nhất tim thường đập nhanh, ngay cả cô ta cũng nghe thấy tiếng trái tim tôi đập, không được, không được, tôi phải bình tĩnh lại, nhưng, làm sao tôi có thể bình tĩnh lại được?

Tôi lại liều mình liếc vào gương chiêu hậu, trong gương, cô ta vẫn mang bộ dạng kinh dị như thế, hốc mắt sâu hoắm tỏa ra thứ ánh sáng xanh âm u tựa ma trơi ẩn mình trong núi sâu muôn trượng giữa đêm lạnh lẽo tối tăm, từng trận gió ào ào thổi tới buốt lạnh. Đôi môi nhuốm đầy máu tanh đang từ từ mở rộng, răng trắng nhờn tựa như muốn chọc thẳng vào cơ thể mà cắn mà rứt. Mồ hôi tuôn ra không ngừng, khắp cơ thể. Gió lạnh thổi tới khiến cơ thơ càng thêm rét. không chịu đựng nổi nữa, cơ thể tôi bắt đầu run lên bần bật.

Giọng nói xảo quyệt của Nhu Phong lại vang lên: “Em đùa đấy, em biết trong lòng anh chỉ có Tử Nguyệt. Lạ thật, anh bị phong hàn hay sao mà run khiếp thế, em thấy, có lẽ em nên cởi áo ngoài ra cho anh mặc thì hơn. Để em cởi áo khoác hay là em ôm anh chặt hơn nhé!”, nói xong, cô ta càng ôm chặt hơn.

Tim tôi như muốn vọt ra khỏi ngực, trống ngực đập thình thịch, tôi run run hỏi: “Cô, cô là ai?”.

Giọng Nhu Phong mơ hồ vang vọng bên tai: “Sao thế, em đang nói chuyện với anh mà? Em là ai, anh không biết sao?”.

Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, chỉ thấy khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt đó đang mỉm cười, lộ ra hàm răng rợn người, sau rồi cô ta đưa tay lên vai tôi. Tôi hét lớn, chiếc xe mất kiểm soát ngã nhào xuống đám cỏ tranh bên đường. Nỗi sợ hãi càng tăng lên gấp bội, có tiếng hét thất thanh: “Áaaaaa...”, rồi tôi ngất lịm đi.