ôi và Tiểu Nghiên quen nhau hồi năm thứ hai đại học, Tiểu Nghiên cũng là một cô gái xuất thân từ nông thôn, là người mộc mạc giản dị nhưng cũng khá phóng khoáng thoải mái, cũng được xếp vào hàng xinh xắn, đáng yêu.
Tôi không biết tại sao mình lại được lọt vào mắt xanh của cô ấy, có biết bao chàng trai tuấn tú luôn vây quanh tán tỉnh, vậy mà quả tú cầu tình yêu lại trao đúng vào tay tôi.
Sau này, Tiểu Nghiên nói: “Em yêu sự thành thực và thuần hậu của anh, em cũng là một cô gái nông thôn, từ nhỏ đã mơ ước trở thành cô giáo để có để dạy cho các em thơ ở nhiều thôn làng học được tri thức!”.
Nhưng, Tiểu Nghiên, người luôn miệng nói muốn trở thành một giáo viên tương lai, đến lúc sắp tốt nghiệp, đứng bên bờ hồ liễu rủ, lại nới với tôi: “Anh Nam Bính, chúng ta chia tay nhau đi, chúng ta cần phải nghĩ đến tương lai của chính mình, em không muốn trở về nơi nghèo kiết xác ấy. Thực ra, chúng ta hoàn toàn có thể nắm giữ vận mệnh của mình, chúng ta nỗ lực như vậy, không nên và cũng chẳng có lý do gì phải trở về nơi đó để chịu khổ cả”.
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, khuôn mặt nghiêng nghiêng, trên mặt vẫn còn lưu lại nét tú nhã thuần khiết, nhưng thẳm sâu nơi đáy mắt lại hiện lên nét xa lạ chưa từng thấy. Tôi nghi ngờ hỏi lại: “Tiểu Nghiên ngốc nghếch, em đang đùa gì thế?”.
Cô ấy nhìn tôi, dưới ánh sáng mông lung của đèn đường từ phía xa chiều tối, nhạt nhòa mà le lói, phản chiếu lên khuôn mặt cô đủ thứ sắc màu, cô ấy cất giọng lạnh lùng, điềm đạm nói: “Nam Bính, lẽ nào anh thực sự chưa từng nghĩ đến tương lai sẽ ra sao ư? Anh quá ngây thơ hay thực sự ngu ngốc? Lẽ nào anh muốn cả đời này thua kém người khác sao?”.
“Tiểu Nghiên, tại sao em lại nói như thế, ước mơ ban đầu của em đâu rồi? Chẳng phải từ nhỏ em đã muốn trở thành một giáo viên sao?”
“Nam Bính, anh thật ngây thơ. Có thể chúng ta chẳng có gì, nhưng anh phải biết, ở nông thôn dù là giáo dục hay kinh tế đều chẳng thể bằng thành thị, chúng ta dù không nghĩ cho bản thân mình, lẽ nào cũng không nghĩ cho con cái sau này sao?”. Tiểu Nghiên xoay người, trên khuôn mặt đáng yêu ngày nào nà một nụ cười khinh rẻ.
Nụ cười khẩy đó như một lưỡi dao đâm sâu vào sự tự tôn yếu mềm của tôi. Tôi chẳng nói gì, bởi biết rằng Tiểu Nghiên nghĩ như vậy cũng đúng, dù sao tôi cũng chỉ là một thằng nông dân chính hiệu chẳng có gì, không thể cho cô ấy một cuộc sống mà cô ấy muốn, không thể khiến cô ấy và những người con gái khác giống như thế hưởng sự ngọt ngào và ấm áp của tình yêu, những thề non hẹn biển ba năm nay, những vui vẻ âu yếm ba năm nay bỗng chốc lại tiêu tan tựa mây khói thế sao? Tôi dựa người vào cây liễu to lớn xù xì, cảm giác mệt mỏi dấy lên, thấy như có một thứ gì đó đè nặng lên cơ thể khiến tôi thấy mệt mỏi không có chút sức lực nào hết.
Tiểu Nghiên nhìn tôi, ánh mắt như không nỡ, định bước về phía tôi rồi lại dừng, cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Anh hãy suy nghĩ cho kỹ càng, em chỉ vì muốn những điều tốt đẹp cho chúng ta mà thôi”.
Tôi không cam lòng, không dám tin tưởng, nói: “Tiểu Nghiên, lẽ nào tình cảm ba năm nay, em lại có thể buông bỏ như thế được sao?”.
Tiểu Nghiên chợt sững người, rồi hơi run rẫy, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại, cô quay đầu nhìn tôi, trong cái nhìn mang vẻ bất lực: “Anh Nam Bính, anh nói đúng, em không thể buông được. Nhưng, tình yêu là một thứ xa xỉ, cần phải có một chiếc túi để bảo quản, nếu ngày ngày bị quấy nhiễu bởi củi, gạo, dầu, muối tương, giấm, trà, thuốc, thì còn tâm trạng đâu mà thưởng thức hương vị ngọt ngào của tình yêu nữa chứ, rồi sẽ đến lúc hai người chán nản không còn hứng thú nữa, thì chi bằng bây giờ chia tay, chí ít còn lưu giữ lại được chút ký ức tươi đẹp nào đó”.
Tôi lắc đầu: “Tiểu Nghiên, có phải là em yêu người khác rồi?”.
Tiểu Nghiên chợt sững người, từ từ gật đầu. Sau đó quay người bỏ chạy.
Tôi cười đau khổ, biết Tiểu Nghiên có lẽ vẫn còn yêu tôi, nhưng bây giờ lại bị tiền tài làm mở mắt, tôi chả có lý do cũng như tư cách để chỉ trích cô ấy cả? Thẫn thờ hồi lâu dưới bóng liễu rủ, nỗi đau cứ ùn ùn kéo đến. Tiểu Nghiên, anh cứ tưởng rằng em không tầm thường, tưởng rằng em sẽ không bao giờ theo đuổi cuộc sống vật chất, không ngờ em lại phủ nhận tình yêu, ôm ấp sự ham mê vật chất.
Tiểu Nghiên nhanh chóng làm thủ tục nghỉ học, nghe đâu cô ấy lấy một người thành phố, lại là một người thành công nữa. Hấp dẫn đến thế sao, gần đến ngày tốt nghiệp rồi mà cũng không thể đợi được, lại làm thủ tục thôi học. Từ đó, tôi cũng chưa từng gặp lại cô ấy.
Trong đêm khuya thanh vắng, gió thổi mát lạnh, cành liễu khẽ không lay động, những cành liễu nhỏ dài nhè nhẹ phất phơ trước mặt, nhắm mắt lại, trong lòng trống trải mênh mông không bờ bến.
Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, chẳng rõ là bản thân tôi thấy tức giận hơn hay là tổn thương hơn nữa. Từ trước đến nay, bất luận thế nào, hình bóng Tiểu Nghiên cũng đã in hằn trong trái tim tôi sâu đậm nhất, là người đã chiếm giữ một phần linh hồn tôi, chính vì thế mà tôi không có cách nào tiến triển thêm được với Tử Nguyệt, cho nên khi đối diện với Tử Nguyệt, tôi cũng không thể toàn tâm toàn ý, chính là bởi nỗi đau năm đó quá sâu đậm, tổn thương quá nặng nề. Cho nên đối với chuyện tình cảm đã có sự lãnh đạm của người từng trải.
Uống một ngụm nước, thở dài nảo nề.
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.
Tôi đứng lên mở cửa.
Bên ngoài là Trường Hà. Cậu ấy cầm một túi trà, mỉm cười nhìn tôi: “Lá chè của nhà làm ra, đem biếu anh cùng thưởng thức”.
Tôi cười rồi để cậu ấy vào phòng: “Hối lộ tôi hả?”.
“Đâu dám, ai mà không biết anh không tham tài cũng chẳng hám sắc! Đây là trà mẹ tôi mới làm, uống sẽ thấy tinh thần tỉnh táo hơn! Anh ấy à, khi bận việc toàn dùng trà thay cơm, trà lần trước biếu anh, anh uống hết rồi phải không? Cho nên lần này tôi lại mang thêm cho anh.” Trường Hà vừa nói vừa tiện tay đặt chiếc túi lên bàn: “Tôi đoán buổi trưa có lẽ anh không ngủ, qua tìm anh nói chuyện đây!”.
“Chè ở Ủy ban đều là do cậu mang đến miễn phí. Thế trà này đúng là không cần phải trả tiền cho bác gái ở nhà đấy chứ? Chẳng thể ngờ cậu lại là thằng phá gia chi tử như thế”, tôi nói đùa.
“Cái này thì có gì đâu, trại chè của bố mẹ tôi năm nào chẳng thu mấy trăm mấy chục cân, mà ủy ban có tám chín người chứ mấy, một năm cũng uống chưa đến mấy cân. Nếu không phải do anh đề xướng nghề phụ này, trồng chè - trồng dâu - trồng bông, mẹ tôi sao có được trại chè như hôm nay chứ. Mẹ tôi nhớ đến công lao của anh, nên chè này, phải biếu anh.” Trường Hà ngồi trên ghế, tiện tay rót một cốc nước uống. Sau đó cười hì hì nói: “Nam Bính, anh không cảm thấy thời gian nghỉ ngơi lại dùng để đọc sách và xem báo cáo thế là lãng phí lắm sao?”.
“Vậy nên làm gì?”
“Hẹn hò đi!”
Tôi nhìn hơi nước nóng bốc lên từ cốc nước trong tay cậu ta, mỉm cười: “Trường Hà, nói với tôi xem, cậu định vòng vo cái nỗi gì? Muốn nói gì thì nói đi”.
Trường Hà cười hì hì, uống sạch cốc nước trong tay, quệt quệt nước còn dính trên miệng, cười nói: “Không có, không có”.
Tôi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, cười mắng cậu ta: “Tên tiểu tử này, buổi trưa không ngủ tìm tôi có việc gì? Nói nhanh, việc công hay là việc tư. Đừng nói với tôi là chú bắt nạt vợ nên cô ấy bỏ nhà đi rồi đấy nhé?”.
“Xem anh nói kia, làm sao có chuyện ấy được, ha ha.” Trường Hà cười nói: “Chẳng qua là thấy anh cứ lủi thủi một mình đi làm rồi lại về, sợ anh không kiếm được người nói chuyện nên đến để tán gẫu cùng anh thôi”.
Tôi nhìn cậu ta không đáp, cũng không hỏi lại, chỉ thuận miệng nói: “Sắp đến Trung thu rồi”.
Trường Hà hỏi thăm: “Trung thu anh có về thăm bác trai bác gái ở nhà không?”.
Tôi gật đầu: “Dạo này công việc cũng khá bận, nữa năm rồi vẫn chưa về nhà, lần trước gọi điện thoại cho mẹ tôi, bệnh phong thấp của bà lại tái phát, tôi mua được một ít thuốc nên định mang về”.
“Bác gái bị phong thấp sao?”
“Ừ, cũng khá nặng.”
“Vậy à”, Trường Hà cười: “Nam Bính, anh không biết đấy thôi, ở đây chúng tôi có một loại thảo dược để chữa bệnh phong thấp, tác dụng rất tốt đấy. Mẹ tôi cũng bị phong thấp, hai ông bà cùng nhau quản lý trang trại gà, lúc bệnh tái phát đừng nói gọi gà, ngay cả nằm lên giường còn không nằm được nữa là, cha tôi phải làm cơm bê đến tận nơi. Uống chẳng biết bao nhiêu thuốc nhưng chỉ là giảm bớt chứ không thể chữa tận gốc được. Sau này nghe nói trong Trung y, dùng một loại thảo dược có thể chữa được, mẹ tôi uống, bây giờ khá hơn nhiều rồi đấy!”.
Tôi mừng rỡ: “Thật không? Thảo dược gì vậy?”.
Trường Hà cười nói: “Mấy ngày nữa tôi đi hái để anh mang về là được, phải cha tôi mới biết, ông thường đi hái giúp mẹ mà, lần tôi tôi sẽ nhắc ông hái thêm một chút”.
“Lại phải phiền chú Lý rồi, thật ngại quá?!”, tuy vui mừng nhưng trong lòng lại có chút bất an.
“Xem anh nói kìa, chỉ là một chút thuốc thôi mà?”, Trường Hà cười sảng khoái: “Nghe cha tôi bảo hái thuốc này cũng dễ thôi, chẳng có gì đâu”.
“Vậy thì cậu thay tôi cảm ơn chú Lý nhé!”
“Anh đừng khách sáo như thế tình cảm của chúng ta, còn cần phải nói mấy lời như thế sao!”, Trường Hà liền trách.
Tôi ngã người dựa vào ghế, cười nói: “Mẹ tôi lúc bình thường không phát bệnh thì tinh thần vô cùng minh mẫn, mỗi lần nghe điện thoại đều bắt tôi phải đưa bạn gái về nhà, thúc giục ghê lắm, mỗi lần thấy tiếng chuông điện thoại reo là người tôi lại run lên cầm cập. Ha ha, công việc bận thế này, thực đúng là tôi cũng chưa nghĩ đến việc đó!”.
“Bác gái nói đúng đấy, anh Nam Bính, anh cũng nên suy nghĩ về vấn đề này đi”.
Tôi cười ha há sáng khoái: “Đâu phải nói suy nghĩ thì có thể suy nghĩ ngay được, ha ha”.
Trường Hà cười: “Tôi thấy Tử Nguyệt đối với anh rất tốt, tôi còn nghĩ cô ấy có tình cảm với anh nữa, nào ai biết được hai người bây giờ lại lạnh nhạt với nhau như thế. Nam Bính à, không phải vì chuyện của Tiểu Vương chứ...”.
Tiểu Vương, Trường Hà lại nhắc đến Tiểu Vương, thoắt một cái, Tiểu Vương đã rời xa chúng tôi được một tháng rồi, tôi khẽ thở dài, tuy nói thời gian cũng qua lâu rồi, cơ hồ đang dần quên đi, nhưng trong lòng lúc nào cũng mang nặng nỗi bi thương.
Ý của Trường Hà là cho rằng tôi gặp phải chuyện kỳ quái không thể giải thích đó nên tâm trạng mới lo lắng bồn chồn, tôi đương nhiên hiểu rõ, có lẽ đó cũng là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân lớn hơn vẫn là bởi cho đến tận ngày hôm nay, Tiểu Nghiên ở trong lòng tôi vẫn bám rễ sâu đến thế.
Trường Hà thở dài, cảm thương nói: “Hôm qua tôi lại nằm mơ thấy Tiểu Vương!”.
Tâm sự trong lòng lại bị khơi dậy, những hiện tượng kỳ quái vẫn luôn quấy nhiễu, không có cách nào tìm được cách giải quyết, tôi nên tin là có quỷ đang tồn tại chăng? Cho dù sự giải thích có nực cười đi chăng nữa, nhưng, tôi nên giải thích như thế nào đây? Tôi nhìn chằm chằm vào Trường Hà, hỏi rõ ràng từng từ từng chữ: “Trường Hà, cậu có tin trên đời này có quỷ không?”.
“Đương nhiên...”, Trường Hà buột miệng nói, rồi lại ngừng, không biết cậu ta định nói đương nhiên không có, hay đương nhiên là có đây nữa. Lúc nhìn lại cậu ấy, cậu ấy lãng tránh ánh nhìn của tôi, trả lời vẻ gò bó: “Tôi không biết!”.
Đúng vậy, Trường Hà không biết, tôi cũng không biết.
Tất cả mọi chuyện đều có nhân có quả, theo thói quen mọi người luôn giải thích những chuyện không thể nào ngờ được là chuyện tiên ma quỷ quái, nhưng nếu không phải là hiện tượng kỳ quái kinh dị, tôi làm sao tìm nhân để biết rõ quả đây?