au khi về phòng, tôi tiện tay đặt lá bùa hộ thân mà Tiểu Vương đưa cho lên bàn.
Tôi thực không thể nào giải thích được những hiện tượng dị thường kia, nhưng tôi không dám khẳng định, dựa vào vật nhỏ nhỏ màu đỏ kia thì có thể kê cao gối mà ngủ, không lo lắng gì nữa sao? Là phúc cũng tốt, là họa cũng tốt, tôi thầm lặng quan sát sự thay đổi. Tôi không đi ngăn cản Tiểu Vương, nhưng tôi cũng không bắt chước Tiểu Vương.
Nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, trên trần có một vài vết loang lổ, sương mù lâu ngày ngấm vào, bức tường vốn màu phần trắng cũng đã biến ra màu hoa, căn phòng này đúng là đã cũ rồi. Vết loang lổ trên trần nhà kia giống như đôi mắt đang mở, đang chằm chằm nhìn tôi dưới mọi góc cạnh. Hoặc là dữ dằn hung ác, hoặc là thù hận oán giận, hoặc hoang dại âm u, hoặc cười lạnh lẽo, hoặc gian trá xảo quyệt...
Tôi chợt lắc lắc đầu, không còn thấy con mắt ấy nữa, vẫn là mấy vết loang lổ đó.
Tôi cười khổ, gần đây bản thân mình đúng là không bình thường, trong đầu lúc nào cũng là một mớ hỗn độn lung tung hết cả.
Vừa mới dẹp cặp mắt kia sang một bên, trước mặt tôi lúc này lại là một cặp mắt đang lơ lửng bồng bềnh. Nhưng, cặp mắt trước đó khiến người ta cảm thấy rờn rợn, kinh hãi thì đôi mắt đang lượn lờ trước mặt lúc này lại mềm mại dịu dàng như nước, tươi đẹp như thi ca.
Đôi mắt của Tử Nguyệt.
Tôi nghĩ, mình cũng nên chính thức bàn đến chuyện yêu đương một lần nữa. Không nên tưởng tượng nữa, hồi còn học đại học tuy có rất nhiều mối tình nhưng đều do không chín chắn, trẻ con mà kết thúc, nhưng chỉ một lần duy nhất mà đã đem đến cho tôi sự tổn thương rất lớn. Liệu có phải một cậu nhóc nông thôn sau khi đón nhận và trải qua một cuộc tình không được ngon lành như bánh mì thì đối với ái tình sẽ kính nhi viễn chi, chỉ dám đứng từ xa mà quan sát, không dám tự mình thử một lần nữa?
Sỡ dĩ bây giờ tôi không dám đường đường chính chính hẹn hò với Tử Nguyệt, thực ra cũng có liên quan tới lần chịu tổn thương vì tình trước đó.
Thôi, không nghĩ ngợi nhiều nữa, ngủ nào!
Ngày hôm sau là Chủ nhật, đúng là ngày nghỉ, công việc của xã cũng không có gì.
Tôi định ngày mai sẽ nói chuyện với Tiểu Vương, rồi quyết định đi thăm Trường Hà. Tôi muốn làm cho rõ, liệu có phải Trường Hà cũng bị những cơn ác mộng quấy nhiễu giống chúng tôi không, nếu cậu ấy cũng gặp giấc mơ giống như thế, vậy thì mọi việc đang diễn ra đúng là kỳ lạ.
Vốn chỉ cần một cuộc điện thoại là được, nhưng Trường Hà ở thôn Hoa Nam mà thôn đó đang tiến hành công tác sửa đường, tôi cũng muốn đến đó xem xét tình hình như thế nào, tiến độ triển khai ra sao, nhân tiện đi thăm Trường Hà luôn.
Vì thôn Hoa Nam ở khá xa nên tôi đi bằng xe máy.
Trước tiên cần xem qua tình hình sửa đường đến đâu, tất cả đều được triển khai theo đúng kế hoạch đã đề ra, về điểm này tôi rất hài lòng. Công trình này do Lê Quốc Lập phụ trách, anh ta rất giỏi trong việc quản lý thủy lợi, tưới tiêu.
Khi đến trước cửa, thấy vợ Trường Hà đang cho gà ăn. Bố mẹ Trường Hà đang làm chuồng gà giúp hàng xóm. Bình thường lúc rảnh rỗi, Trường Hà và vợ giúp bố mẹ chăm gà. Lần trước đến tôi còn thấy Trường Hà đang quét dọn chuồng gà mà.
Vợ Trường Hà tên là Nhu Vân, mái tóc dài dùng một chiếc buộc tóc màu hơi hoe vàng buộc túm lại, để thòng xuống một bên vai, đôi tay thực hiện động tác rất nhẹ nhàng, thấp thoáng hiện ra một thứ ánh sáng rạng rỡ, lộng lẫy, cô đúng đó trông thật sống động, dáng vẻ đúng là vừa xinh đẹp vừa dịu dàng. Có người từng nói, người con gái đẹp nhất chính là khi nhận được tình yêu thương, Nhu Vân chính là người mang dáng vẻ đó, hai vợ chồng họ gắn bó keo sơn, hạnh phúc ngọt ngào.
Nhu Vân và Trường Hà đến được với nhau chính là do tôi mai mối. Tôi rất coi trọng chuyện giáo dục, mỗi thôn ở xã Tú Phong đều có một trường tiểu học, hàng năm mỗi trường đều bình bầu ra ba giáo viên ưu tú nhất để nhận tuyên dương và khích lệ của xã.
Hai năm trước, sau khi tốt nghiệp trường Sư phạm, Nhu Vân đã tự nguyện đến thôn Hoa Nam nhỏ bé làm một cô giáo làng, cô rất cẩn thận trong công tác, bài giảng luôn sinh động hấp dẫn, lại là người có tâm huyết với nghề, được học sinh, nhà trường cùng toàn thể đồng nghiệp nhất trí bình bầu và đạt được danh hiệu giáo viên tiên tiến, trở thành một trong các giáo viên ưu tú của thôn Hoa Nam được tuyên dương. Vào ngày diễn ra buổi lễ tuyên dương đó, cô mặc một chiếc áo màu lam nhạt, váy trắng, khiến ánh mắt của mọi người đều phải liếc nhìn, lúc bước lên bục, tâm thái an nhiên điềm tĩnh, cử chỉ tự nhiên hài hòa. Thấy dáng vẻ của cô, ngay lúc đó đôi mắt Trường Hà đã bừng sáng lên. Hồi đó tên tiểu tử Trường Hà vẫn còn ngại ngùng, cảm thấy mình còn kém cỏi, mấy lần đến thôn Hoa Nam, nhưng lại không dám tỏ tình. Tôi nhìn thấu tâm tư thằng nhóc này, bèn lựa thế vun vào, lại tạo thêm cơ hội cho họ. Thực ra Trường Hà cũng tuấn tú, Nhu Vân đối với cậu ta lại có cảm tình, hai người thấy tâm đầu ý hợp, thế là tháng Năm năm nay liền tổ chức tiệc cưới luôn.
Nhu Vân đang nắm nắm thóc tãi cho đàn gà đang túm lấy xung quanh. Một đàn gà lông mềm mại vàng óng, những chiếc mỏ nhỏ màu vàng nhạt, chạy qua chạy lại nhặt từng hạt thóc mà Nhu Vân tãi ra, trông rất sinh động và cũng thật đáng yêu. Có vẻ như Nhu Vân cũng đang tận hưởng sự điềm tĩnh và an nhiên ấy.
Xem ra tôi thật may mắn, bức tranh giáo viên ưu tú ở thôn Hoa Nam đang cho gà ăn đã bị tôi nhìn thấy.
Tiếng xe máy bình bịch làm xao động sự chú ý của cô, cô đưa mắt nhìn tôi, nụ cười điềm đạm càng thêm nồng đượm, nhiệt tình nói: “Ôi, Chủ tịch Tô, hôm nay ngọn gió nào lại đưa anh đến đây thế này! Nhanh vào nhà ngồi đi”.
Tôi dừng xe, vào nhà ngồi, cười nói: “Tôi đến để thăm Trường Hà, thế nào, cậu ấy không có ở nhà sao?”.
Tôi nhìn thấy rõ ràng trên mặt Nhu Vân lóe lên sự kinh ngạc rồi từ từ biến mất, trong lòng tôi sớm đã dự liệu trường hợp này, lẽ nào cậu ta cũng giống với Tiểu Vương bị mấy cơn ác mộng đầy đọa? Tôi do dự hỏi: “Em dâu, Trường Hà bị làm sao?”.
Nhu Vân bê cốc trà vừa pha đến trước mặt, cười cười nói: “Không có gì đâu ạ, tối qua anh ấy uống say quá nên bây giờ vẫn đang ngủ!!”.
“Nhưng Trường Hà rất hiếm khi uống rượu, càng không thể nào uống đến say được? Em dâu, ai lại có thể khiến Trường Hà bị say bí tỉ đây?”, tôi cười nói đùa, “Hay là vợ chồng cô chú lại nữa đêm uống rượu trò chuyện, kết quả là rượu không làm người say, mà người tự làm mình say phải không?”.
Nhu Vân cười dịu dàng: “Chủ tịch Tô thật khéo nói đùa, anh Trường Hà ở nhà không bao giờ uống rượu”, vừa nói hàng lông mày thanh tú khẽ cau lại: “Chẳng biết anh ấy gặp chuyện gì không vừa lòng, từ đêm hôm qua đến nay cứ lơ ma lơ mơ như người say rượu vậy, hỏi thế nào cũng nhất định không nói, còn bây giờ thì đang ngủ rồi Chủ tịch ạ”.
Nhu Vân không biết nhưng tôi biết, xem ra cuộc sống của Trường Hà cũng không được suôn sẽ. Cho dù cậu ấy có không bị ác mộng đầy đoạ, nhưng bị dọa chết khiếp cho hai lần thì nhất định tinh thần của cậu ta cũng bị tổn thương lớn. Tôi nhẹ nhàng nói với Nhu Vân: “Cô Vân này, dạo này Trường Hà làm việc vất vả mệt mỏi nên cô thông cảm cho cậu ấy, nếu cậu ấy có hành động gì kỳ quái, cô cũng đừng lo lắng quá”.
Nhu Vân ngạc nhiên nhìn tôi: “Chủ tịch Tô, anh biết tại sao Trường Hà lại trở nên như thế phải không? Đang xảy ra chuyện gì thế?”.
“Cô Vân, cô có tin Trường Hà không?”
Nhu Vân sững người: “Đương nhiên là em tin rồi, sao vậy?”.
“Không có gì!”, tôi cười cười, sắc mặt hiện lên sự nhẹ nhõm, “Trường Hà chỉ cần nghỉ ngơi thôi! Có thể tâm trạng không được tốt lắm, nên cô đừng quá lo lắng!”.
Nhu Vân cười: “Trường Hà là người rất chắc chắn, cẩn thận, đã làm việc gì thì làm tới quên nghỉ, em nghĩ có lẽ áp lực công việc quá lớn, cảm ơn Chủ tịch Tô đã quan tâm tới Trường Hà, anh cứ ngồi lại để em đi gọi anh ấy dậy”.
“Không cần đâu, tôi chỉ đến xem xét tình hình công trình sửa đường, nhân tiện ghé thăm Trường Hà luôn, lát nữa tôi đi bây giờ, cứ để cậu ấy nghỉ ngơi đi.”
Nhu Vân nhất quyết không chịu, phải mời bằng được tôi ở lại ăn cơm rồi mới cho đi, Trường Hà cũng đột nhiên tỉnh dậy. Sắc mặt của Trường Hà không giống uống rượu say, chỉ là trắng bệch hơn bình thường. Sau khi uống rượu say như thế nào tôi biết chứ, cho nên khi ăn cơm trưa, Trường Hà muốn uống rượu, tôi và Nhu Vân nhất định không để cho cậu ta uống.
Rời khỏi nhà Trường Hà, tâm trạng của tôi cứ bứt rứt không yên.
Tiểu Vương thì nghĩ thần nghĩ quỷ, Trường Hà thì chỉ muốn uống thật say, hai việc này như hai khối đá nặng trịch
đè lên đầu tôi. Sao mọi việc lại trở nên như thế này? sắc mặt của Tiểu Vương trắng bệch, sắc mặt của Trường Hà cũng trắng bệch, Tử Nguyệt tùng nói sắc mặt của tôi cũng như thế. Lẽ nào cả ba người chúng tôi, vì cùng nhìn thấy bóng hình đó, cho nên cái thứ kỳ quái không ai biết là cái gì ấy cứ bủa vây bám riết, dòm ngó xung quanh chúng tôi như thế? Hay nó đang tìm kiếm cơ hội, đang thăm dò tất cả mọi hành động của chúng tôi mà chúng tôi không biết???
Trời ạ, tôi đang làm sao đây nữa, dù gì tôi cũng là người được tiếp nhận những tri thức mới từ nền giáo dục của nước nhà, tại sao quanh đi quẩn lại với vấn đề mê tín dị đoan này tôi lại thấy khó xử và mệt mỏi như thế không biết. Tôi đang nỗ lực xua đuổi những ý nghĩ thấp thỏm lo lắng không yên đó ra khỏi đầu và dù bất kỳ trường hợp nào đi nữa, tôi không nên là người chịu sức ép từ loại suy nghĩ ấy.
Nhưng tôi nên làm thế nào mới có thể giải quyết được chuyện này đây? Tất cả mọi việc đều có căn nguyên, cho dù đúng là việc kỳ dị khác thường, cũng phải có nguồn gốc của nó chứ. Vậy thì, mọi nguyên do khiến chúng tôi như thế này, đều ở thôn Viễn Vọng.
Nhìn đồng hồ, mới hơn bốn giờ, tôi lại từ từ quay xe, hướng về phía thôn Viễn Vọng.
Thôn Viễn Vọng vốn là một vùng đồi hoang vu hẻo lánh, dù vào ban ngày nhưng cũng vô cùng thê lương âm u và vắng vẻ. Gió nhè nhẹ thổi, đám cỏ tranh mùa thu đã héo úa khô vàng, chỉ cần một làn gió, âm thânh “xào xạc xào xạc” liền vang lên.
Nhưng dù sao cảm giác đang là ban ngày cũng khiến người ta cảm thấy bớt hoang lạnh hơn. Cư dân ở xung quanh đều cách đây khá xa, là vùng không ai quản lý, đất hoang nơi đây kể cả sau khi đã được khai khẩn vẫn không phải đất tốt nên luôn bị bỏ hoang không ai canh tác.
Tôi dừng xe ở phía bên phải, rồi đứng bên cạnh, quan sát kỹ càng khung cảnh của vùng này.
Ngoài hoang vu, vẫn là hoang vu và cũng chẳng có gì khác ngoài hoang vu. Tối đó, chính tại chỗ này chúng tôi nhìn thấy bóng hình kia, bây giờ thì chẳng có gì, chỉ là một thảm cỏ tranh khô héo úa vàng, bị từng cơn gió thổi nhấp nha nhấp nhô. Chú Trương chẳng phải đã từng nói, muốn nhìn thấy bất kỳ thứ quái dị nào, phải nghiên cứu kỹ càng thiên can địa chi, tiên căn hậu quả.
Đứng ở đó hồi lâu, vẫn không tài nào nghĩ ra được lai lịch nguồn gốc của bóng hình không đầu đó, chẳng lẽ đúng như chú Trương nói, buổi tối mới thực sự thích hợp với thiên can địa chi gì gì đó, cho nên tối đó chúng tôi mới nhìn thấy bóng hình không đầu? Lẽ nào bảo, tôi muốn nhìn thấy thứ đó, nhất định phải đợi đến đêm sao?
Vậy thì, bóng hình đó rốt cuộc là oan hồn của thôn Viễn Vọng trước kia, hay chỉ là một vài thứ vu vơ bịa đặt, một vài hiện tượng không có cách nào giải thích được? Hay là, nó vốn không có gì, chỉ là chúng tôi tự dọa chính mình? Nghĩ đến đó, tôi ngay tức khắc phủ nhận cách suy nghĩ của mình, cảm giác của ngày hôm đó chân thực như thế, sau khi trở về trên tay tôi vẫn còn in dấu do chính mình tạo ra. Làm sao có thể nói là không có gì chứ?
Nhưng ban ngày cũng có nhìn thấy cái gì đâu.
Tôi lại đưa mắt nhìn khắp một lượt vùng đất hoang lạnh này, chợt cảm thấy bản thân mình thật nực cười. Tôi cứ thế phóng đến đây muốn tìm cái gì mà căn nguyên, có phải có chỗ quá buồn cười không? Không nghĩ ngợi nhiều như thế nữa, quay về đã. Khởi động xe máy, phía đuôi xe phát ra một luồng khói trắng, đúng lúc đang hướng chạy về trước, nhìn qua gương chiếu hậu chợt nhìn thấy một đốm màu đen cơ hồ như đang lẩn trốn. Tôi nghi ngờ ngoái đầu lại nhìn, phía sau chẳng có gì cả, đang định dừng xe lại để quan sát cho kỹ càng, thì từ trong bụi cỏ tranh vụt bay ra một con chim nhỏ lông màu đen. Tôi nhè nhẹ lắc đầu, khởi động xe, thẳng hướng trở về.