Ngón Tay Quỷ

Chương IV

Docsach24.com

n qua loa mấy miếng cho xong, rồi nhanh chóng lên giường nằm, nếu bình thường, chắc tôi sẽ chạy sang phòng nghỉ của Tiểu Vương cùng cậu ta nói chuyện phiếm trên trời dưới đất. Bởi dù sao trong đám người làm công việc hành chính ở xã, thì quan hệ giữa tôi và Tiểu Vương là thân thiết nhất, cậu ta cũng là người ở vùng khác với lại năng lực làm việc của Tiểu Vương cũng rất tốt, làm việc gì ra việc nấy, lại rất giỏi trong việc đoán suy nghĩ của người khác, do vậy cậu ta luôn khiến người khác ưa thích, dù trong công việc hay trong cuộc sống, đều là một người bạn tốt.

Nhưng hôm nay, tôi không có chút hứng thú nào.

Má vẫn còn tê tê, nhất định là năm đầu ngón tay in rõ ở đấy, trong phòng vẫn tràn ngập mùi hương của Tử Nguyệt. Sau khi nhớ lại bờ môi mềm mại, ngọt ngào, ấm áp của Tử Nguyệt cảm giác thân thể thơm ngát đó đang ở trong lòng thật khiến người ta cảm thấy hưng phấn. Nhưng nghĩ trước nghĩ sau thì hành động xâm phạm lúc ấy khiến tôi không khỏi thầm tự trách mình, tôi bị sao đây? Từ trước tới nay tôi luôn khống chế được tình cảm của bản thân, rốt cuộc tại sao tôi lại có hành động đường đột với giai nhân như thế?

Tôi bước xuống giường, đi giày, chầm chậm đến bàn điện thoại rồi quay số. Là Trương Vọng nghe máy, công việc của Trương Vọng là bất cứ thời điểm nào, bất cứ nơi nào và trong hoàn cảnh nào, lão đều thể hiện thái độ rất niềm nở và tỏ vẻ quen thân với bất kỳ ai, nhưng đó cũng chỉ là tính cách của những người làm kinh doanh cả thôi. Tôi muốn tìm Tử Nguyệt, nhưng vì người nghe điện thoại không phải là cô, nên cũng đành tìm bừa lý do để lãng tránh Trương Vọng, không muốn để Trương Vọng biết người mình muốn tìm là Tử Nguyệt, nói cho cùng thì bây giờ tôi cũng chẳng biết phân trần như thế nào với Tử Nguyệt nữa, vả lại tôi cũng không rõ giờ này tôi tìm Tử Nguyệt thì liệu cô có nghe điện thoại nữa hay không. Gác điện thoại rồi trở lại nằm vật lên giường, cảm giác vô cùng mệt mỏi rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.

Cảm giác như đã ngủ rất lâu, rồi bỗng nghe thấy có người nói nhỏ nhẹ bên tai, tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra thì chỉ thấy một bàn tay đen sì đang treo lơ lửng cách mặt tôi khoảng một mét, nó cứ thế từ từ hạ thấp, ngày càng to dần. Tôi còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào thì bàn tay đó đã chạm xuống đúng cổ họng, ngay tức khắc tôi có cảm giác nghẹt thở, hoang mang lo sợ liếc nhìn, phát hiện cửa sổ đã bị mở toang, gió lạnh thổi lên chiếc rèm cửa bay phần phật, yết hầu chịu áp lực càng ngày càng lớn, không khí cũng ngày càng thiếu, tôi liều mình vùng vẫy, đưa tay lên cổ, muốn tóm lấy bàn tay kia nhưng kỳ lạ là ở đó chẳng có gì cả.

Tôi giật mình sợ hãi, từ trong yết hầu phát ra một tiếng thất thanh: “A....”.

Thình linh tôi bật dậy, áp lực đè nặng tên cổ họng cũng nhanh chóng biến mất, tôi buông tay ra khỏi cổ, há hốc miệng hít lấy hít để chút không khí vào, rồi mạch suy nghĩ dần trở nên rõ ràng, tôi liền nhớ lại cánh tay và bàn tay đen sì đó.

Hóa ra là nằm mơ.

Cổ họng có cảm giác nóng bỏng, ran rát, vẫn còn thấy đau, đúng là nằm mơ sao?

Tôi đưa tay bật đèn “tách”, phát hiện chăn đã bị rơi xuống đất, cửa sổ cũng mở toang, gió đêm lạnh lẽo thổi ào vào phòng.

Ngày hôm sau tôi thức dậy khá muộn, đến trụ sở ủy ban thì đã nhìn thấy Trường Hà ngồi trước bàn làm việc của cậu ta, bộ dạng vô cùng mệt mỏi, uể oải. Tôi liền bước đến bên cạnh, chả là hôm qua có buổi họp bàn, thảo luận và đưa ra kế hoạch về việc tiến hành mở mang vùng núi Thanh Tuyền, cũng bởi suy nghĩ của tôi không có cách nào trở lại bình thường được, nên cả ngày hôm qua chả làm được việc gì ra hồn, chỉ có Trương Viễn Dương đưa ra phương án cho công tác tuyên truyền, nhưng vẫn còn đang ở trên bàn của tôi, đợi hôm nay dành thời gian xem xét lại.

“Trường Hà!”

Trường Hà không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn chìm đắm trong mạch suy nghĩ của bản thân như chẳng muốn dứt ra, Trường Hà trước nay vốn là người cứng rắn điềm tĩnh, giàu kinh nghiệm, có thể dễ dàng nhận thấy cậu ấy chưa trở lại trạng thái bình thường sau hai lần bị dọa cho chết khiếp như thế được. Tôi gõ gõ nhẹ mấy cái lên bàn, lại gọi: “Trường Hà!”.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt vô hồn, mệt mỏi nói: “Anh Nam Bính à, có chuyện gì không?”. Bình thường mỗi khi gặp nhau ở cơ quan, cậu ta luôn gọi tôi là Chủ tịch, vậy mà hôm nay không giống mọi khi, lại đi gọi thẳng tên, tôi hơi ngạc nhiên nhưng cũng chẳng để bụng mà chỉ nói: “Mười giờ hôm nay bắt đầu họp, chúng ta sẽ bàn bạc về công tác mở rộng thôn Thanh Tuyền, bốn mươi vạn mà cấp trên đã hứa hỗ trợ trong vòng một tuần sẽ tới, sau khi nhận được khoản tiền đó chúng ta cần lập tức bắt tay vào làm, càng nhanh càng tốt nhưng trước tiên cậu nên bình tâm lại cái đã”.

Trường Hà vẫn thờ ơ, không đếm xỉa gì đến, nói: “Vâng”, rồi lại cúi đầu.

Tôi bất mãn lại tiếp tục gõ lên bàn, Trường Hà ngẩng đầu nhìn tôi, mắt cậu ta đỏ vằn những tia máu, tâm trạng có vẻ ảm đạm, tôi vốn muốn nói đôi câu, nhưng lời vừa đến cổ họng, bất thình lình lại nhớ đến bàn tay đen sì trong giấc mơ và cảm giác đau đớn khổ sở nơi cổ họng khi ấy, chẳng thể thốt ra được lời nào. Tôi cũng không muốn trách móc đay nghiến gì Trường Hà, bởi sau khi trải qua những chuyện vừa rồi, tinh thần mấy ngày qua không tốt cũng có thể thông cảm được, ngay đến bản thân tôi còn như thế thì sao lại yêu cầu người khác bình tĩnh nữa chứ.

Lúc đó, Tiểu Vương từ bên ngoài bước vào, tâm trạng của Tiểu Vương có vẻ tốt hơn một chút chí ít cậu ấy không uể oải, thờ ơ lãnh đạm, nhưng thẳm sâu nơi đáy mắt cậu ta cũng giăng đầy những sợi tơ máu đỏ tươi, chắc chắn nỗi sợ hãi của đêm hôm trước hoặc ít hoặc nhiều cũng vẫn còn lưu lại những ám ảnh ghê người trong lòng. Tôi nói: “Tiểu Vương, mười giờ bắt đầu họp, cậu nhớ đi thông báo nhé”

.

Dù nỗi sợ hãi của đêm hôm trước cứ quẩn quanh, bủa vây mang đến hậu quả như thế nào cho chúng tôi đi chăng nữa thì việc sắp xếp công việc thường ngày vẫn phải được tiến hành như bình thường, vả lại chỉ có bận rộn ngập đầu thì chúng tôi mới hy vọng có thể quên được cảnh tượng hiện lên lúc đó.

Lại bàn đến chuyện mê tín, tôi và Tiểu Vương vốn chẳng tin gì mấy chuyện ấy, chúng tôi đều nhận được sự giáo dục đàng hoàng chính quy, đâu thể đi tin mấy chuyện vu vơ, không căn cứ đó chứ. Nếu bình thường, chúng tôi lại chẳng cười cợt đám thầy bói, thầy phù thủy cố làm ra vẻ thần bí cho mà coi, thế nhưng những chuyện xảy ra vào đêm hôm trước lại quá kỳ lạ, tựa hồ chỉ có thể dựa vào cách giải thích mê tín đó mà thôi.

Cuộc họp kéo dài đến tận mười hai giờ, Tiểu Vương trước nay đầu óc mau lẹ, nhạy bén là thế nhưng hôm nay lại vô cùng trầm tư, Trường Hà cũng vậy. Bình thường mỗi khi có cuộc họp, Trường Hà và Trưởng ban Lý Lãng Minh mà bất đồng ý kiến thì sẽ tranh luận đến cùng, thế mà Trường Hà bây giờ lại chẳng tỏ thái độ, chẳng có tinh thần gì cả, Lý Lãng Minh ngồi bên cạnh cũng im lặng, không nói năng gì. Cuộc họp mang một không khí trầm mặc u uất. Kết quả là mãi đến mười hai giờ mới đưa ra được một phương án, tôi cảm thấy phương án vẫn có gì đó chưa được chặt chẽ, vốn muốn thảo luận bàn bạc thêm một chút nhưng đã hết giờ làm việc nên đành phải để lúc khác họp tiếp vậy. Phương án tuyên truyền của Trương Viễn Dương có được thông qua hay không, xem ra ngày mai lại phải thảo luận thêm một buổi nữa. Tôi có chút chán nản, cuộc họp không có hiệu quả như thế từ trước đến nay rất ít bởi tôi không cho phép tồn tại một cuộc họp bàn công việc mà không mang lại hiệu quả nào, mọi lần đều là họp và bàn bạc, bàn bạc rồi đưa ra nghị quyết, nghị quyết rồi sẽ thi hành. Nhưng tôi biết vì tâm trạng của mọi người đều không tốt, trong đó có cả tôi, cũng chẳng thể trách ai được.

Trở về nhà nghỉ của trụ sở, tôi tiếp tục gọi điện thoại bảo Trương Vọng mang bữa trưa đến.

Vừa gác điện thoại, tôi giở tập tài liệu ở trên bàn, rồi lấy bản đồ của thôn Thanh Tuyền ra, đầu tiên cần sửa sang qua phương án đã. Trong kế hoạch, trước hết cần sửa con đường cát sỏi ở đầu thôn thành đường bê tông. Muốn phát triển kinh tế thì việc sửa lại đường sá là điều quan trọng nhất, chỉ khi có tuyến đường cụ thể mới xác định đến các kế hoạch tiếp theo. Tôi gọi điện thoại bảo Tiểu Vương đến bàn chuyện, đáng lẽ không nên tranh thủ thời gian nghĩ trưa của cậu ta như thế nhưng tính tôi làm việc không thích dây dưa dông dài, cái gì ra cái nấy phải dứt khoát, với lại tôi cũng muốn bàn bạc thêm với cậu ta một chút. Chúng tôi đều là người xã khác đến, không bị ảnh hưởng của phong tục tập quán nơi đây, thêm nữa nỗi sợ hãi hoang mang mà Tiểu Vương gặp phải cũng không hề nhỏ, tôi nghĩ cần an ủi cậu ta một chút, không muốn cậu ta vì hình bóng mờ ảo vô danh đó mà làm ảnh hưởng đến công việc.

Tiếng gõ cửa vang lên, tôi không ngẩng đầu lên nói: “Vào đi!”.

Lấy bút chì vẽ một con đường trên bản đồ xem như là con đường bê tông sắp tới, tôi nói: “Tiểu Vương này, cậu xem con đường bê tông của thôn Thanh Tuyền sẽ được thi công theo hướng như thế này có được không nhỉ?”.

“Ừm!”, một tiếng cười dịu dàng, tôi ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy người đứng sau tôi là Tử Nguyệt. Tử Nguyệt cười gian giảo nói: “Em không muốn tham gia vào chuyện cơ mật của chính quyền đâu, Chủ tịch Tô đừng làm khó em”.

Tôi vui vẻ buông bút xuống, quay người về phía cô, cười tủm tỉm, nói: “Không ngờ lại là em!”.

“Tại sao lại không ngờ? Cha em hiện tại đang bận bán hàng, đương nhiên chỉ có thể là em đến rồi”, cô khẽ nhếch môi, liếc mắt nhìn tôi, đôi mắt trong sáng rõ ràng hiện lên nét cười.

“Nói như thế là em không giận nữa rồi?”

Tử Nguyệt cúi đầu, sắc mặt thoáng đỏ ửng. Cử chỉ đó của cô đẹp mê hồn, giống như trong thơ của Từ Chí Ma có câu: “Dịu dàng nhất là khi em nhẹ cúi đầu, Nỗi thẹn thùng tựa hoa sen trong nước khẽ lay mình trước làn gió”. Tôi không học ngành Văn nên mấy thể loại thơ ca thi phú cũng không hiểu rõ lắm, nhưng lúc này, chẳng hiểu sao câu thơ đó lại cứ bồng bềnh hiện về trong đầu tôi, tựa hồ chỉ có câu thơ đó mới có thể hình dung được sự dịu dàng và mỹ lệ của Tử Nguyệt lúc này. Tôi đưa mắt nhìn về mặt của cô ấy, mạch suy nghĩ bất chợt dừng đúng năm giây. Nhưng Tử Nguyệt ngay lập tức nhướn mày lên: “Thực ra là rất giận, nhưng nhìn thấy bộ dạng anh hôm qua có vẻ không được bình tĩnh, anh đúng là bị ma ám thật rồi. Cho nên em không so đo tính toán với anh nữa!”.

“Ma”, bỗng nhiên Tử Nguyệt nhắc đến từ này, tuy đang là giữa trưa nhưng cũng khiến khuôn mặt của tôi chợt trở nên cứng đờ, tựa như có một luồng khí lạnh từ đâu đó đâm thẳng đến, tôi chầm chậm nói: “Hay đúng là anh bị ma ám rồi!”.

Tử Nguyệt trừng trừng nhìn tôi, mặt càng đỏ, xinh đẹp tuyệt vời tựa cầu vồng chốn Tây Thiên vậy. Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm ý của tôi. Những việc xảy ra đêm hôm trước, giờ có nói ra cũng chả ai tin, cho dù Tử Nguyệt có là người thông minh đến thế nào đi chăng nữa. Cô thản nhiên nói: “Được rồi, Chủ tịch à, đồ ăn em đã mang đến rồi, anh chiếm hết cả bàn thế này, em nên để đồ ăn ở đâu bây giờ?”.

Tôi vội đứng lên thu dọn tài liệu và mấy tấm bản đồ, chiếc bàn giờ trở nên trống không, đưa mắt nhìn bóng dáng Tử Nguyệt, trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, thư thái. Tôi như có cảm giác ấm áp mang hương vị của gia đình. Ý nghĩ ấy khiến sâu thẳm trong lòng như có từng dòng hơi ấm chảy vào, cảm giác hương thơm ấm áp khiến người ta muốn ngây ngất. Nhưng tôi cũng không nói gì. Nhìn thấy bóng dáng đó, bỗng nhiên khiến tôi thay đổi mọi tư duy. Tử Nguyệt nở nụ cười với tôi: “Không làm phiền anh dùng bữa nữa, em phải về nhà phụ giúp cha đây”.

Buổi chiều, đang lúc xem xét bản đồ về thôn Thanh Tuyền, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, đứng ngoài cửa, Tiểu Vương nói: “Chủ tịch à, đây là người dân của thôn Thanh Thủy, đến gặp muốn anh phê duyệt cho ông ấy một mảnh đất để xây nhà”, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi mặc chiếc quần màu xám và áo sơ mi màu trắng từ cửa tiến vào.

Tôi ừ một tiếng nói tiếp: “Vào đi!”, rồi ánh mắt lại di chuyển lên trên tấm bản đồ.

“Xin chào Chủ tịch, tôi là Trương Thanh Dương, người thôn Thanh Thủy, tôi muốn xây nhà nên mong Chủ tịch phê duyệt cấp đất cho tôi!”, người đàn ông đó vừa nói vừa đưa tờ đơn xin xây nhà và sổ hộ khẩu đến. Thực ra, đã thông qua Tiểu Vương, đến chỗ tôi cũng chỉ đợi con dấu mà thôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc gặp ánh mắt của người đàn ông đó. Là một khuôn mặt thật thà phúc hậu, nhưng trong ánh mắt lại có một luồng sáng kinh ngạc. Người đàn ông đó đang ngạc nhiên điều gì? Không thể ngờ được tại sao vị Chủ tịch của xã mình lại trẻ như thế? Hay là sắc mặt không được tốt lắm của Chủ tịch xã đã bị một người ngoài vừa đến nhìn thấu chăng?

Cũng có thể sắc mặt của tôi lúc này vô cùng khó coi, đó nhất định là hậu quả của việc thiếu ngủ.

Tôi xem đi xem lại tờ đơn của người đàn ông đó, tất cả trình tự, thủ tục đều phù hợp, là một tờ đơn theo đúng quy phạm, tôi liên cầm con dấu đóng lên tờ đơn, sau đó giao cho ông ta. Khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đó trừng trừng nhìn tôi mà không hề có bất kỳ phản ứng nào.

Tôi liền gọi: “Chú Trương Thanh Dương!”.

Ông ta giật mình rồi mới phản ứng trở lại, khuôn mặt đờ đẫn, đưa tay ra nhận lấy tờ đơn, trên mặt cũng không tỏ vẻ vui mừng, chỉ thấy sự bối rối hoang mang vô cùng, cơ hồ như đang nghĩ đến một chuyện lâu lắm rồi, lại tựa như mạch suy tư đang lãng du không còn tồn tại ở không gian này nữa, giống như lạc vào một không gian khác vậy. Tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông đó nói: “Này chú, chú sao vậy? Không được khỏe sao?”. Ông ta chợt sững người, định thần trở lại, vội vàng lắc đầu nói: “Không có, không có gì. Cảm ơn Chủ tịch! Cảm ơn Chủ tịch!!”.

Tôi mỉm cười. Người dân trong xã ai nấy đều rất thuần phác, chân thật, thấy chúng tôi làm việc vì họ nên trong lòng họ cũng vô cùng cảm kích. Thực lòng mà nói, đây là công việc của chúng tôi, “Làm quan mà không lo việc cho dân, thì chẳng bằng về nhà mà bán khoai lang”. Tôi lại cúi đầu xem đống công văn giấy tờ của mình, thì nghe thấy ông ta vừa đi ra ngoài cửa vừa nói: “Chủ tịch đang bận, tôi đi trước đây!”