a ha, anh lại rủa tôi rồi, làm sao gặp tai nạn được chứ!", Tiểu Vương như quở trách, chằm chằm nhìn tôi, đúng là đôi mắt đen ngày thường của cậu ấy đây mà, mang một chút bướng bỉnh tinh nghịch, lại một chút trách móc hờn dỗi.
Đúng là Tiểu Vương, tôi vô cùng phấn chấn nắm lấy tay cậu ấy, Tiểu Vương trước mặt bất chợt biến mất, tôi kinh hãi hét lên: "Tiểu Vương, Tiểu Vương, cậu lại đi đâu rồi?"
Đột nhiên sau lưng có cảm giác lạnh lẽo, tôi quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Vương ở đó, khuôn mặt của cậu ấy vừa rồi chẳng phải còn rất rạng rỡ tươi sáng sao, bây giờ hai con mắt như lồi ra bên ngoài, khuôn mặt bê bết máu, máu trào ra từ hốc mắt, lỗ tai, máu cứ ứa ra, thấm đẫm cả mặt... đâu là Tiểu Vương, đâu mới là Tiểu Vương, tôi hoảng hốt sực nhớ, Tiểu Vương đã bị tai nạn xe, đó không phải là giấc mơ của tôi. Bóng người kia ngày càng lại gần, bóng người mang cặp mắt lồi, máu chảy ròng ròng đó, chính là Tiểu Vương sao? Cậu ta định làm gì? Cậu ta sẽ làm gì tôi?
° ° ° ° °
“Rầm”, cánh cửa phòng làm việc tại trụ sở Ủy ban xã bật mở, sắc mặt Trường Hà tái mét, đôi mắt hoảng loạn vô hồn, hơi thở gấp gấp dồn dập, trên mặt vẫn còn bám ít bùn đất bẩn, có vẻ như vừa này mới bị ngã nên bộ dạng cậu ta lúc này trông rất thảm hại.
Thấy thế tôi mới gõ gõ ngón tay lên bàn mà trêu rằng: “Đồng chí Lý Trường Hà này, tuy rằng công việc của chúng ta khá gấp nhưng cũng không cần phải chạy một mạch đến đây như vậy đâu, hay là phía sau có ai đó đuổi theo đồng chí?”.
Thư ký Tiểu Vương cũng cười theo và nói: “Anh Trường Hà nhất định là bị lôi khỏi giường trong lúc vẫn còn mơ màng nên bây giờ vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra rồi, ha ha, lẽ nào là vợ anh đang cầm chổi lông gà đuổi theo?”.
Tôi là Chủ tịch xã Tú Phong huyện X thành phố X. Xã Tú Phong do tôi quản lý có sáu thôn, nơi này hoang vu hẻo lánh, có núi cao sông dài, phong cảnh tĩnh mịch, thanh u. Gần đây xã Tú Phong có nhận được vốn đầu tư của nước ngoài, nên đang cố gắng đẩy mạnh đầu tư phát triển ngành du lịch, lương lai đầy hứa hẹn. Tôi cảm thấy mọi sự càng thuận lợi, càng muốn dứt khoát làm lớn, khai phát vùng núi thanh tĩnh này. Vì vậy trước mắt xã cũng đã thực hiện nhiều kế hoạch, chính sách để thay đổi, nhưng ngặt một nỗi tiền đầu tư không đủ. Trước tình hình đó, xã đã gửi báo cáo lên cấp trên xin thêm một khoản tiền để đầu tư vào dự án. Và ngày mai, Chủ tịch thành phố Tương Nhẩm Lâm sẽ đến khảo sát tại xã, tìm hiểu hiện trường để có hướng chỉ đạo cụ thể. Nếu như mọi việc đều thuận lợi thì sẽ có khoản tiền đầu tư thêm cho dự án của xã, biến xã Tú Phong thành một điểm du tịch quan trọng; kinh tế theo đó sẽ có những bước tăng trưởng nhảy vọt. Để đón tiếp Chủ tịch thành phố cũng như cố gắng giành được khoản tiền đầu tư từ cấp trên, cả ngày hôm nay chúng tôi phải ngồi lại với nhau để thảo luận và vạch ra phương án.
Nhà của Lý Trường Hà cách trụ sở ủy ban xã khá xa, muốn đến đây phải đi qua một thôn nhỏ. Không như chúng tôi hoặc là ăn qua loa đối phó ở nhà ăn của xã, hoặc là rủ nhau đi nhậu ở quán nào đó, rồi sẽ trở về nghỉ trong nhà nghỉ của xã. Vốn là trong xã có nhà nghỉ riêng dành cho cán bộ, nhưng do vợ của Trường Hà dạy tại một trường tiểu học ở thôn Hoa Nam, đi đi về về không tiện, cho nên hàng ngày sau khi tan ca Trường Hà đều phải trở về nhà. Chúng tôi thường cười trêu anh là vừa mới lấy vợ mà đã bị trói chặt chân tay rồi. Bình thường dù có muộn như thế nào anh cũng đều về nhà, đúng là hình mẫu tiêu chuẩn của một ông chồng.
Chúng tôi rất coi trọng cuộc viếng thăm của Chủ tịch thành phố dành cho xã Tú Phong, nếu mọi thứ trong cuộc khảo sát lần này đều khiến Chủ tịch thành phố hài lòng thì việc chi ngân sách sẽ dễ dàng như đóng đinh lên bàn vậy. Tối hôm đó tôi ở lại trụ sở ủy ban xã để làm thêm. Tôi cùng với Tiểu Vương đang cố gắng hoàn tất những bước chuẩn bị chi tiết nhất cho cuộc khảo sát này, xem đi xem lại thấy có một chỗ cần phải sửa, thay đổi lại đôi chút. Tôi bèn dùng điện thoại tại văn phòng ủy ban gọi cho Chủ nhiệm Trường Hà, người phụ trách việc sắp xếp, vạch ra kế hoạch cho lần này.
Không rõ Trường Hà có biết chúng tôi đang trêu cậu ta hay không mà vẫn cố gắng lao về phía bàn rồi tóm chặt cánh tay tôi bộ dạng lảo đảo như sắp ngã, lắp bắp nói: “Chủ tịch xã, anh Tô... Nam Bính... tôi... nhìn thấy quỷ”.
Tôi vừa cười vừa mắng: “Cái gì mà tôi nhìn thấy quỷ? Thằng nhóc cậu làm sao thế?”. Tuy miệng nói như thế, nhưng trong lòng tôi cũng có chút lo lắng, bởi từ trước đại nay Trường Hà làm việc khá chắc chắn, cậu ta là người dù trời có sập xuống thì vẫn điềm tĩnh, bình thản như không có chuyện gì xảy ra, lại là người hành xử có chừng mực nữa.
Nhưng thấy tay áo của mình bị cậu ta nắm chặt như thế, rồi nhìn đôi mắt hoảng loạn của cậu ta, tôi mới đưa mắt nhìn Tiểu Vương vẻ ngờ vực.
Tiểu Vương mang một cốc nước đến rồi đặt tay lên vai của Trường Hà, sau đó nhẹ nhàng đưa cốc nước vào tay trái cậu ta. Trường Hà ừng ực ừng ực mấy hơi đã uống hết sạch, tâm trạng có vẻ cũng ổn định hơn một chút rồi mới từ từ thả lỏng tay áo của tôi, đầu cúi thấp, về mặt ngẩn ngơ, thẫn thờ ngồi trên ghế.
“Trường Hà, rốt cuộc là cậu bị làm sao?”
Lý Trường Hà đưa mắt lên nhìn tôi, hai mắt đầy những tia máu đỏ tươi đan chằng chịt, vẫn đang trong trạng thái hoảng hốt sợ hãi vô cùng, cậu ta cố gắng nói liền một hơi: “Tôi nhìn thấy quỷ!”.
Tiểu Vương ngay lập tức “khúc khích” cười một tiếng, thấy vậy tôi mới đưa mắt lườm Tiểu Vương cảnh cáo, tôi biết, lúc này nếu không thể xóa bỏ được những thứ đang còn ám ảnh trong đầu của Trường Hà thì việc bàn kế hoạch thích hợp cho cuộc khảo sát của Chủ tịch thành phố vào ngày mai cơ bản sẽ không cách nào tiến hành được. Nhưng sự việc này quả là hoang đường. Trên thế gian này lấy đâu ra quỷ? Tôi an ủi cậu ta và nói: “Cậu nhìn thấy quỷ có hình dạng như thế nào? Cậu chắc chắn mình không nhìn nhầm chứ?”.
Lý Trường Hà đột nhiên đứng thẳng dậy, tức giận nhìn tôi rồi lớn tiếng nói: “Anh cho rằng tôi đang đùa sao?”
“Tôi...”, giọng nói của cậu ta bỗng trùng xuống: “Tôi không phải là người nói năng tùy tiện!”.
Trường Hà rốt cuộc vẫn là Trường Hà, cậu ta biết rằng dùng giọng điệu đó để nói chuyện với tôi là không nên, nhưng lần này cậu ta bị kích động như thế tôi cũng có thể hiểu được phần nào, bởi cậu ta không phải là người thích tranh cãi. Tôi đứng dậy đi một vòng xung quanh rồi đến ngồi phía trước bàn, nhẹ nhàng uống một hớp trà: “Vậy cậu hãy nói cho tôi biết cậu nhìn thấy quỷ ở đâu, có hình dạng, dáng vẻ ra sao?”.
“Khi nghe điện thoại của anh, tôi biết là liên quan đến việc ngày mai Chủ tịch thành phố đến đây để khảo sát tình hình, tôi vội đi ngay nhưng ngặt nỗi xe máy của tôi đã bị em trai tôi mang đi rồi, nên đành phải đi xe đạp. Anh cũng biết, muốn đến đây tôi phải đi một quãng đường khá xa, nên tôi muốn đi đường tắt gần hơn, vì vậy mới đi đường phía cổng thôn Viễn Vọng...”
“A...”, Tiểu Vương kêu lên, bởi Tiểu Vương biết từ nhà Trường Hà đến trụ sở ủy ban xã phải đi qua hai thôn mà cổng thôn Viễn Vọng là một sườn dốc hoang vắng, không có người sinh sống. Ở đó chỉ có mấy cây cỏ dại nhỏ, mỗi khi đêm đến cây cối in bóng đen mờ ảo lên trên mặt đất, cảnh tượng đó thực khiến người ta có cảm giác lạnh sống lưng. Đoạn đường hoang vu ấy dài khoảng gần một cây số, mà bây giờ đang là mùa thu, gió đêm mang theo chút hơi lạnh thổi vào đám cỏ tranh, tạo ra một thứ âm thanh “ào ào” vang vọng. Lúc bình thường thì ở đây chẳng xảy ra việc gì nhưng mỗi khi bắt đầu bước vào thu, người ta lại bị ám ảnh bởi truyền thuyết kể rằng, tháng Bảy là tháng của quỷ, các loại tin đồn quái lạ liên quan đến quỷ cứ thế được lưu truyền, người dân trong thôn truyền tai nhau nghe giống như có quỷ thần thật vậy. Trường Hà đi gần đoạn đường đó, mà từ cửa thôn Viễn Vọng đi đến đây ít nhất cũng phải mất hơn nữa tiếng đồng hồ thì mới đến được sân sau của trụ sở ủy ban xã.
Trường Hà không để ý đến tiếng xuýt xoa của Tiểu Vương, tiếp tục nói: “Khi đi qua chỗ đó, xe của tôi bỗng bị tuột xích nên tôi phải xuống xe để lắp lại, nhưng lắp thế nào cũng không được, cho nên đành phải dắt xe đi bộ. Đi chưa được chục bước, có cảm giác gió thổi vi vu lạnh lẽo, ngẩng mặt lên nhìn, bỗng thấy phía trước có một bóng người, tôi nghĩ đó chắc cũng chỉ là người dân trong xã thôi nên cũng không để ý lắm. Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó tôi bỗng phát hiện ra một điều kỳ lạ, đó là một bóng người không đầu, nhưng nếu không phải là không nhìn thấy đầu của nó thì nhất định tôi cũng không biết nó là quỷ...”.
Lời kể của Trường Hà bắt đầu có thứ tự đầu đuôi rõ ràng, còn tôi và Tiểu Vương cố tình để ánh đèn điện sáng rực bên trong trụ sở ủy ban rộng rãi, để Trường Hà thêm phần bình tĩnh.
Trường Hà vì đã nhìn rõ bóng người đó nên cậu ta mới vội vã chạy về đây, chẳng trách thở hổn hển, mặt mũi tái mét như thế.
Dù tôi vẫn còn hoài nghi, nhưng vì không biết tường tận nên cũng không dám khẳng định hay phủ định bất cứ điều gì. Tôi bèn vỗ vỗ vào vai Trường Hà, an ủi cậu ta mấy câu để cậu ta cố gắng bình tĩnh trở lại, sau đó bắt đầu bàn bạc cụ thể những vấn đề lúc trước đã bàn với Tiểu Vương. Trường Hà rốt cuộc vẫn là Trường Hà, mặc dù vừa bị một phen hú vía nhưng đến khi làm việc vẫn nhanh chóng tập trung.
Bận rộn gần hai tiếng đồng hồ, xem xét kĩ càng một lượt tất cả, từng vấn đề cụ thể đều đã được đưa ra cân nhắc, bàn bạc, không để sót bất kỳ nội dung nào. Bất chợt tôi thở dài một tiếng rồi nhìn đồng hồ đeo tay, mới có hơn mười một giờ, vì thế tôi nói với Trường Hà và Tiểu Vương: “Đi, đi ăn đêm thôi. Tôi mời!”.
Ngay phía trước trụ sở ủy ban xã có một quán ăn, mà đặc điểm của quán ăn này là một khi ánh đèn bên trong ủy ban xã chưa tắt thì đèn của quán này cũng chưa tắt. Ở xã có bất kỳ hoạt động hay liên hoan gì thì hầu hết đều tổ chức ở quán ăn này cả. Ông chủ quán ăn đó tên là Trương Vọng, hơn bốn mươi tuổi, trên mặt ông ta ngoài lớp mỡ rất dày ra còn có nụ cười đầy vẻ nịnh bợ.
Chính nhờ nụ cười đầy vẻ nịnh bợ luôn hiện diện trên mặt ấy nên ông ta làm ăn ngày càng phát đạt.
Nụ cười đó thực ra cũng bình thường nhưng dù sao nhìn cũng thấy sướng mắt. Huống hồ ở đây còn có một người mà nhìn cũng đã mắt không kém. Đó là con gái của Trương Vọng tên là Tử Nguyệt một cô nàng rạng rỡ tựa như ánh trăng vậy! Mỗi lần Tử Nguyệt bước ra, dáng điệu mỹ lệ ấy không biết đã thu hút biết bao ánh mắt hoặc là ngưỡng mộ, hoặc là thô tục, hoặc là tán thưởng, hoặc là đố kị của mọi người. Bình thường chúng tôi hay đến đây để dùng bữa, nhưng nguyên nhân chủ yếu chẳng qua cũng chỉ là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu mà thôi.
Vừa bước vào quán ăn, Trương Vọng ngay tức khắc chạy ra nghênh đón: “Ôi, Chủ tịch Tô vẫn chưa nghỉ sao?'', sau đó lại chào hỏi đến Trường Hà và Tiểu Vương. Lão Trương Vọng đúng là người làm ăn buôn bán, lúc nào cũng thể hiện sự quan tâm đầy đủ đến từng người như thế, khiến ai ai cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của ông ta.
Sau khi ngồi xuống bàn, tôi đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt nhưng không thấy Tử Nguyệt đâu, chắc là cô ấy đi ngủ rồi.
Lát sau rượu cùng đồ nhắm được mang lên, tôi rót đầy một chén rồi nói với Trường Hà: “Chén rượu này là để loại bỏ nỗi sợ hãi của cậu nhé!”.
Trường Hà và tôi chạm cốc rồi hai người uống một hơi cạn hết. Khi ấy tôi và Tiểu Vương mới đưa mắt nhìn nhau bởi chúng tôi đều biết, Trường Hà rất hiếm khi uống rượu, bình thường cậu ta chỉ ăn cơm mà thôi, những ai mời rượu Trường Hà đều từ chối hoặc cự tuyệt, mà nếu có nâng cốc thì cũng chỉ nhấp môi, cậu ta còn luôn dành thời gian để trở về nhà nữa, đúng là mẫu hình lí tưởng của một người chồng. Nhưng hôm nay, Trường Hà thật khác lạ.
Vừa mới uống được một chén, sắc mặt của Trường Hà đã đỏ ửng cả lên và cảm hứng dường như cũng dâng trào, dù sao đây là lần đầu Trường Hà nâng chén cạn ly với chúng tôi.
Một chén rồi lại hai chén, tuy vẫn chưa đến mức say nhưng ai cũng đều choáng váng. Tửu lượng của tôi khá tốt, nhớ hồi còn học đại học tôi có uống với đám bạn, uống tận ba cân rượu mà vẫn chưa say. Lúc đó, những thứ tôi nghĩ trong đầu thực ra cũng không phải đều dành cho chén rượu trước mặt, mà điều trước tiên tôi đang nghĩ là làm cách nào để chuyến khảo sát của Chủ tịch thành phố lần này không có bất kỳ sơ suất nào. Còn bây giờ, tôi lại chỉ nghĩ đến Tử Nguyệt xinh đẹp như mơ kia mà thôi. Bình thường dù có muộn thế nào, Tử Nguyệt đều phụ giúp Trương Vọng bán hàng. Nhưng hôm nay, không biết vì nguyên nhân gì mà vẫn chưa thấy cô ấy xuất hiện?
Tôi nhìn sang Tiểu Vương, Tiểu Vương đang rót rượu vào chén của Trường Hà, có vẻ hai người họ càng uống càng hăng, trong cuộc rượu nào cũng không có phân cao thấp mà. Mắt của Tiểu Vương đã đỏ lên nhưng vẫn chưa thấy cậu ta có vẻ gì là say xỉn, tửu lượng của thằng nhóc này hóa ra cũng chẳng kém tôi, xem ra hôm nay Trường Hà phải say bí tỉ một trận rồi.
Tiểu Vương cười cười, hứng khởi nói: “Anh Trường Hà này, tối nay có định về với chị dâu nữa không đây, ha ha!”.
Trường Hà nghe vậy, mắt vốn hóa đỏ lại có chút mờ ảo, lấp loá tựa như có một vệt sáng sợ hãi vừa mới lướt qua, lắc lắc đầu, lớn tiếng nói rằng: “Thằng nhóc này thật không nhân hậu chút nào, tối hôm nay không về, muốn về thì phải đến sáng, sáng mai...”.
Tiểu Vương nói: “Chủ nhiệm Lý bị một bóng người dọa cho chết khiếp rồi, ha ha, tôi còn cho rằng anh là người to gan lắm cơ đấy, xem ra đàn ông mới kết hôn, gan đều biến thành gan chuột cả rồi!”.
Trường Hà đập mạnh lên mặt bàn “bốp” một tiếng: “Thằng nhóc to gan kia, bây giờ cậu dám... có dám đi đến đoạn đường đó không?”.
“Có gì mà không dám chứ, đừng nói là một bóng người, nếu gặp một người không đầu thật cũng không thể dọa được Vương Quan Thành tôi đâu!” Tôi vốn cho rằng Tiểu Vương không say, nhưng nhìn cu cậu bây giờ có lẽ cũng say rồi. Lại còn mặt đỏ tai tía, gân cổ huênh hoang với Trường Hà nữa.
“Hi lú...”, nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng, quen thuộc vang lên bên tai, tôi mới thầm nghĩ, ngoài Tử Nguyệt ra thì còn ai có được giọng mềm mại như thế chứ? Huống hồ bây giờ đang là nữa đêm, ngoài Tử Nguyệt ra cũng làm gì có người con gái nào khác ở đây đâu. Quả nhiên, bóng dáng Tử Nguyệt xinh đẹp xuất hiện trước mặt chúng tôi, dưới ánh đèn, môi cô nở một nụ cười ẩn ý, hai mắt tựa như hai viên ngọc, thâm trầm mà trong trẻo, một tay xách chai rượu đến.
Tử Nguyệt không thi đại học, cũng không tìm việc làm, chỉ suốt ngày ở trong cửa hàng để giúp Trương Vọng, cô dùng lời nói của mình để mời khách, bán hàng. Trương Vọng là chủ quán còn cô là nhân viên tài vụ, quản lý toàn bộ tài chính của quán. Tử Nguyệt đặt chai rượu lên bàn chúng tôi, cười hi hi rồi nói: “Ba anh, hôm nay phải uống hết mình đấy nhé!”.
Nụ cười của cô tuy có chút chế nhạo Trường Hà và Tiểu Vương, nhưng hai người họ đều không để ý mà vẫn đang gân cổ, vênh mặt lên để tranh luận. Bất chợt thấy Tiểu Vương “hử” một tiếng rồi đứng thẳng dậy, lớn tiếng nói: “Đi thì đi, ha ha, tôi không giống anh đâu, lớn bằng chừng này mà còn bị dọa thảm hại như thế. Tiểu Vương vừa tốt nghiệp đại học, sức lực rất dồi dào. Cậu ta vốn không tin vào chuyện quỷ thần, thế mà giờ lại bị Trường Hà coi thường, nên liền muốn đi chứng minh bản thân mình không phải là tên nhát gan, Trường Hà cũng theo đó mà lớn tiếng nói: “Đi... hay không đi, cậu cũng là... cũng là thằng nhóc thôi!”.
Hai người họ lảo đảo đứng dậy, bộ dạng họ như thế mà vẫn muốn đi đến cổng thôn Viễn Vọng.
Tử Nguyệt ngăn họ lại: “Nào hai cái anh này, đêm đã khuya lắm rồi còn muốn đi đâu nữa?”.
Tiểu Vương bèn đưa tay ra nhẹ nhàng gạt Tử Nguyệt sang một bên. Cậu ấy tuy uống say rồi nhưng xử sự vẫn rất đúng mực. Tôi nghĩ Tiểu Vương vội vội vàng vàng như thế nhất định là muốn đi chứng minh mình là một người can đảm. Có lẽ một phần vì đã ngà ngà say, một phần vì có Tử Nguyệt đang ở bên cạnh, lại không muốn để Tử Nguyệt nghĩ mình nhát gan. Chàng trai trẻ này còn chưa lấy vợ, đâu muốn Tử Nguyệt đánh giá sai về mình? Hơn nữa điều này cũng đâu có phạm pháp gì.
Hai người kẻ xô người đẩy bước ra đến cửa, thấy thế tôi mới quát: “Trường Hà, Tiểu Vương, các cậu định làm cái gì vậy? Ngày mai còn có chuyện phải làm đấy các cậu có biết không hả?”.
Họ nghe thấy vậy mới ngớ người ra, sau đó cúi đầu ỉu xìu tựa như đóa hoa héo úa dưới ánh nắng chói chang, đứng ngẩn ra đó, trở lại cũng không được, bước đi cũng không xong.
Tử Nguyệt liếc tôi một cái, sâu trong đấy mắt ánh lên nụ cười hài lòng, tôi cũng cười nhẹ với cô rồi đứng lên nói: “Thôi được, giờ cũng muộn rồi, chúng ta nên về nghỉ. Trường Hà này, đêm nay cậu đừng về nhà nữa, đường cũng khá xa, ngày mai chúng ta dậy sớm”.
Tử Nguyệt không nói lời nào mà tiễn chúng tôi ra cửa. Tôi đi sau cùng, ngoái đầu nhìn lại thì thấy Tử Nguyệt nở một nụ cười.