Trán của Wolf nhăn tít lại. “Tôi đùa cợt với cô,” anh quát. “Tôi cực kỳ nghiêm túc, thưa qúy cô. Tôi muốn cô biến khỏi ngọn núi của tôi.”
“Vậy tôi sẽ đi, tất nhiên là vậy,” cô đáp lại kiên định. “Nhưng anh không cần thiết phải đùa cợt tôi.”
Anh chống nạnh hỏi. “Đùa cợt cô? Bằng cách nào thế?”
Máu dồn lên làn da mượt mà của cô, nhưng đôi mắt màu xanh lam của cô không hề nao núng. “Tôi biết tôi không phải là một người phụ nữ hấp dẫn, chắc chắn không phải là tuýp phụ nữ khiến đàn ông bị kích động - à sự thèm khát man dợ như anh nói.”
Cô rất nghiêm túc. Mười phút trước anh chắc chắn đồng ý với cô rằng cô là cô gái không ưa nhìn lắm, có chúa biết cô không phải là loại sành điệu, nhưng anh cực kỳ kinh ngạc là cô thành thật có vẻ không nhận ra những vấn đề về việc anh là người Anh điêng, rằng anh là luôn có ác ý, mỉa mai, rằng thậm chí là anh cực kỳ bị khuấy động bởi sự gần gũi của cô. Phía dưới của anh nhoi nhói nhắc nhở anh rằng sự phản ứng của anh chưa hoàn toàn dịu đi chút nào. Anh cười một tiếng cười khàn khàn, gai góc không có chút thích thú nào cả. Tại sao anh không thêm vào cuộc sống của cô một chút thú vị nhỏ nhỉ? Cô mà nghe thấy sự thật thẳng thừng, chắc cô sẽ muốn chạy khỏi ngọn núi này một cách nhanh nhất có thể.
“Tôi không nói chơi hay đùa cợt gì cả,” anh nói, đôi mắt đen của anh nhấp nháy. “Chạm vào cô như vừa rồi, gần cô đến nỗi tôi có thể ngửi thấy một mùi ngọt ngào toả ra từ cô, những thứ đó khiến cho tôi quay cuồng lên ấy chứ.”
Ngạc nhiên, cô nhìn anh chằm chằm. “Khiến anh quay cuồng?” cô hỏi thẳng thừng (cái cô này ngố quá).
“Đúng.” Cô vẫn nhìn anh chằm chằm như thể anh đang nói một thứ tiếng nào đó quá xa lạ. Sốt ruột anh nói thêm, “khiến tôi nóng bừng cả lên, cô có muốn tôi tả thêm không.”
“Anh lại đùa cợt tôi nữa rồi,” cô ngơ ngác nói. Điều đó là không thể. Cô chưa bao giờ khiến một người đàn ông…..một người đàn ông khao khát mình trong cuộc đời.
Anh đã thực sự cáu tiết lên rồi, thực sự bị khuấy động quá rồi. Anh luôn luôn sử dụng sự kiềm chế cứng như thép khi đối diện với những người Anglo, nhưng có gì đó từ người đàn bà nhỏ bé nghiêm nghị, đứng đắn này khiến anh bị chọc tức, điên tiết hết cả lên. Sự bất lực tràn đầy thân thể anh cho đến khi anh nghĩ anh có thể nổ tung lên được. Anh không có ý định chạm vào cô, nhưng đột nhiên anh đưa tay chạm vào eo cô, kéo cô vào người anh. “Có thể cô cần bằng chứng rõ ràng,” anh nói khẽ khàn đặc, và cúi xuống ngậm lấy môi cô.
Mary run rẩy vì kinh hoàng, mắt cô mở lớn khi anh di chuyển môi anh trên môi cô. Mắt anh nhắm chặt. Cô có thể nhìn thấy từng lông my một, và trong khoảng khắc lẩn thẩn tự hỏi làm sao mà chúng lại dày như vậy. Rồi tay anh, vẫn còn siết chặt ở eo cô, kéo mạnh cô tựa khít vào thân thể cường tráng của anh khiến cô thở hổn hển. Anh nhân cơ hội miệng cô mở ra mà ngay lập tức thăm dò bên trong bằng lưỡi của mình. Cô lại run rẩy, và rồi mắt cô chậm chạp nhắm lại khi cảm nhận một luồng hơi nóng lạ lùng dần dần hình thành bên trong thân thể cô. Cảm giác thích thú thật xa lạ, và quá mãnh liệt làm cô sợ hãi. Những cảm giác xa lạ ồ ạt tấn công cô, làm cô chóng mặt. Đó là cảm giác thô dáp của môi anh, sự dữ dội của anh, sự thân mật kinh ngạc của lưỡi anh vuốt ve lưỡi cô nhưu thể nó thật thú vị để chơi vậy. Cô cảm nhận được sức nóng từ cơ thể anh, mùi đàn ông nồng nàn từ làn da anh. Cặp vú mềm mại của cô ép chặt lên phần mặt phẳng vạm vỡ trên ngực anh và những núm vú của cô lại bắt đầu ngứa râm ran theo một cách rất lạ và đáng xấu hổ.
Đột nhiên anh dứt miệng anh khỏi miệng cô, và cảm giác thất vọng cùng cực khiến mắt cô mở ra. Đôi mắt đen của anh thiêu đốt cô. “Hôn lại anh đi,” anh thì thầm.
“Nhưng em không biết làm thế nào cả.” Mary buột miệng nói, vẫn không thể tin được là chuyện đang xảy ra.
Giọng nói của anh gần như phát ra từ yết hầu. “Như thế này này.” Anh lại ngậm lấy miệng cô và lần này cô hé môi ngay lập tức, hăm hở chấp nhận lưỡi của anh, cảm thấy một cảm giác thích thú, khao khát một lần nữa lại trào dâng. Miệng anh di chuyển trên miệng cô, ngậm chặt lấy môi cô một cách dữ dội, khao khát, dạy cô làm cách nào đáp ứng lại. Lưỡi của anh lại chạm vào lưỡi cô, và lần này cô đáp lại một cách rè rặt, chào đón sự xâm chiếm của anh bằng những cú chạm nhẹ, rụt rè. Cô quá thiếu kinh nghiệm để nhận ra hiệu quả của sự chấp nhận của cô, nhưng anh thì bắt đầu thở mạnh hơn, nhanh hơn, và nụ hôn của anh đòi hỏi hơn, sâu hơn vào trong cô.
Một cảm giác khích thích khủng khiếp bùng nổ trong thân thể cô, khiến cô từ chỗ hơi thích thú thành cảm giác đói khát. Cô không còn thấy lạnh nữa, người cô bừng bừng, tim cô đập tăng lên cho đến khi trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Vậy đây chính là cái mà anh ám chỉ khi anh nói rằng cô khiến anh nóng bừng. Anh cũng làm cô nóng bừng lên, và đột nhiên cô choáng váng khi nghĩ rằng anh cũng cảm nhận được sự khao khát, ham muốn tột cùng này. Cô vô tình rên rỉ và chuyển động đến gần anh hơn, không biết làm cách nào để kiểm soát những cảm giác khao khát xa lạ từ những cái hôn thành thạo của anh.
Tay anh xiết chặt eo cô và một tiếng rên rỉ dữ dội phát ra từ cổ họng anh. Và rồi anh nâng cô lên, xiết chặt cô hơn nữa, điều chỉnh cho mông của cô tựa vào anh, chứng minh một cách sinh động sự đáp ứng của anh đối với cô.
Cô không biết làm sao có thể xảy ra như thế này. Cô không biết là sự thèm muốn lại có thể đốt nóng con người ta như vậy, làm cô quên hết những lời cảnh báo của Dì Ardith về đàn ông và những điều xấu xa, dâm ô mà họ có thể làm với đàn bà. Mary còn chưa quyết định một cách hợp lý được là những việc nào là những việc quá xấu xa, dâm ô, hay là đàn bà có nên trốn tránh nó hay không bởi vì cô chưa từng tán tỉnh hay cố quyến rũ bạn trai bao giờ. Những người đàn ông cô gặp ở trường đại học hay ở chỗ làm có vẻ quá bình thường, không phải là những người đói khát tình dục. Cô thường thấy thoải mái khi đứng với đàn ông và thậm chí còn coi một số họ là bạn. Đó không phải là bản thân cô chưa từng có những ham muốn, chỉ là không một người đàn ông nào từng gõ cửa mời cô đi chơi hoặc thậm chí là không thèm gọi điện mời cô đi chơi vì vậy mà kinh nghiệm của cô với đàn ông không chuẩn bị cho cô tình huống bị thít chặt trong vòng tay của Wolf Mackenzie, sự đói khát trong những cái hôn của anh, và cái đàn ông cứng như đá của anh thúc mạnh lên phần giao giữa cặp đùi của cô. Nhưng cô biết rõ rằng cô muốn nhiều hơn nữa.
Không còn tỉnh táo được nữa cô vòng tay ôm cổ anh và quằn quại tỳ vào anh, rằn vặt bởi sự bất lực ngày càng tăng. Cơ thể cô như lửa đốt, trống rỗng, đau đớn và muốn nhiều hơn nữa, cô lại không có kinh nghiệm để khống chế nó. Những cảm xúc mới mẻ như những làn sóng cồn cào làm tràn ngập tâm trí cô, làm nổ tung những dây thần kinh của cô.
Wolf giật mạnh đầu ra đằng sau, hàm răng của anh nghiến chặt khi anh nghiêm khắc bắt bản thân mình trở lại vạch kiểm soát. Đôi mắt anh đỏ như lửa khi anh nhìn xuống cô. Nụ hôn của anh khiến cho đôi môi mềm mại của cô đỏ rực và sưng mọng lên, làn da màu hồng thanh tú của cô càng trở nên trong mờ như sứ long lanh. Anh nhìn đôi mắt cô có những lông mi dài cong vút khi cô mở mắt và chậm chạp nhìn anh. Mái tóc màu nâu xám của cô xoã tung, loà xoà khắp mặt cô, rũ xuống vai cô. sự khao khát thể hiện trên khuôn mặt cô; cô trông hoàn toàn rối bù, như thể anh đã làm gì nhiều hơn việc hôn cô, và thực ra thì tâm trí anh đã làm nhiều hơn thật. Cô thật dịu dàng và mong manh trong vòng tay anh, nhưng cô cũng thật dữ dội cuộn chặt lấy với sự đói khát đáp ứng lại được chính sự đói khát của anh.
Anh có thể đưa cô lên giường ngay bây giờ; cô đã đi quá xa, và anh biết điều đó. Nhưng nếu anh làm điều đó thì là trong tình trạng cô không đủ ý thức để đưa ra quyết định, không phải bởi vì cô bị kích thích quá mà là bởi vì cô không biết mình đang làm gì. Sự thiếu kinh nghiệm của cô là rõ ràng; anh thậm chí còn phải dạy cô cách hôn – ý nghĩ đó đã khiến cho anh đột ngột dừng lại như thể anh đâm vào một bức tường bằng kim loại, bởi anh chợt đánh giá được đầy đủ mức độ thiếu kinh nghiệm của cô. Khốn khiếp, cô còn trong trắng.
ý nghĩ đó khiến anh dao động, bối rối. Bây giờ cô đang nhìn với đôi mắt màu xanh làm vẻ ngây thơ và dò hỏi, vẫn đang đờ đẫn vì đam mê, cô chờ đợi anh đi bước tiếp theo. Cô không biết phải làm gì. Cánh tay cô vẫn đang vòng quanh cổ cô, đôi chân cô mở ra cho phép anh nép mình vào và cô đang chờ đợi anh bởi vì cô không biết phải làm gì tiếp theo. Cô thậm chí còn chưa từng hôn ai trước đây. Chưa một người đàn ông nào từng chạm vào đồi ngực mềm mại của cô hoặc là ngậm chặt núm vú của cô trong miệng. Chưa một người đàn ông nào từng làm tình với cô trước đây.
Điều đó làm anh lặng cả người, mắt anh vẫn nhìn chăm chăm cô. “Ôi chúa toàn năng, thưa qúy cô, mọi việc tý nữa thì vượt ra khỏi tầm kiểm soát,”
Cô chớp chớp mắt. “Sao cơ ạ?” giọng của cô nghiêm nghị, đứng đắn, từ ngữ rõ ràng, nhưng cái nhìn mụ mẫm vẫn còn trong mắt cô.
Từ từ, bởi vì anh không muốn để cô đi, và dịu dàng, bởi vì anh biết anh phải làm, anh để cơ thể cô tuột khỏi anh cho đến khi cô có thể đứng lại được. Cô thuộc kiểu người ngây thơ, vô tôi, nhưng anh thì không. Anh là Wolf Mackenzie, người lai còn cô là cô giáo. Những công dân gương mẫu của Ruth sẽ không muốn cô kết bạn với anh; cô phụ trách những đứa con của họ, có ảnh hưởng rất nhiều đến sự hình thành nhân cách của chúng. Không cha mẹ nào muốn những đứa con gái dễ bị tác động của họ được dạy dỗ bởi một người phụ nữ có một mối quan hệ liều mạng với một người Anh điêng từng tù tội. Tại sao nữa, cô thậm chí còn có thể cám dỗ con trai của họ. Qúa khứ tù tội của anh có thể được chấp nhận, nhưng dòng máu Anh điêng của anh sẽ chẳng bao giờ xoá sạch được.
Vì vậy mà anh phải để cô đi, bất kể anh muốn đưa cô lên giường của anh và dạy cô tất cả mọi thứ giữa một người đàn ông và một người đàn bà đến như thế nào.
Cánh tay của cô vẫn đang vòng qua cổ anh, ngón tay của cô vuốt ve những lọn tóc đằng sáu gáy anh. Cô có vẻ như không có khả năng di chuyển, anh với tay túm lấy eo cô đẩy ra và kéo tay cô ra khỏi người anh.
“Con nghĩ là con nên quay lại sao.”
Một giọng nói lạ xâm nhập vào cõi thần tiên của Mary về những khoái lạc mới được khám phá ra, và cô giật nảy mình, mặt mày đỏ ửng khi cô quay lại và chạm mặt người mới đến. Một cậu bé cao lớn đứng ngay trên bậc cửa vào nhà bếp, mũ cầm trên tay. “Xin lỗi cha. Con không định quấy rầy.”
Wolf đứng xa khỏi cô. “ở lại đi. Thực ra thì cô ấy đến đây để gặp con.”
Cậu bé nhìn cô vẻ giễu cợt. “Cha định lừa con ư.”
Wolf chỉ nhún vai. “Đây là cô Mary Potter, cô giáo mới. Cô Potter, con trai tôi, Joe.”
Mặc dù đang xấu hổ, Mary vẫn choáng váng thất vọng khi anh gọi cô là “Cô Potter” sau những gì thân mật mà họ mới vừa chia sẻ. Nhưng trông anh cực kỳ điềm tĩnh, kiềm chế, như thể những chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả, trong khi mọi tế bào trên thân thể cô vẫn còn đang hừng hực. Cô muốn lao vào anh và buông thả mình để kết thúc ngọn lửa đã được thắp lên.
Thay vì thế cô đứng yên, hai cánh tay cứng nhắc đặt hai bên thân khi mặt cô đỏ ửng và bắt mình phải nhìn lên Joe Mackenzie. Cậu là lý do cô ở đây, và cô không cho phép mình quên điều đó một lần nữa. Khi mà sự xấu hổ của cô nhạt đi, cô nhận ra rằng cậu rất giống cha mình. Mặc dù cậu chỉ mới 16, cậu đã cao 6 thước và hoàn toàn có thể tương xứng với chiều cao của cha cậu, khi mà đôi vai non trẻ của cậu đã bắt đầu hứa hẹn một người cường tráng trong tương lai. Mặt cậu là bản sao trẻ tuổi của Wolf, cũng gò má cao kiêu hãnh, khuôn mặt như tạc. Cậu cũng điềm tĩnh và kiềm chế, quá kiềm chế so với một cậu bé 16 tuổi, và đôi mắt của cậu có một màu xanh kỳ lạ, nhưng lấp lánh đẹp tuyệt. Cặp mắt đó chứa đựng một điều gì đó, một điều gì đó thật hoang dã chưa được thuần dưỡng, cũng như có một điều gì đó như một sự chấp nhận cay đắng và sự hiểu biết đó khiến cho cậu như già trước tuổi. Cậu đúng là con trai của cha cậu.
Thế nên không đời nào cô từ bỏ cậu.
Cô giơ tay về phía cậu. “Tôi rất muốn nói chuyện với em, Joe.”
Nét mặt của cậu vẫn tách biệt, xa lánh, nhưng cậu cũng vẫn tiến về phía cô và bắt tay cô. “Tôi không biết là vì sao.”
“Em đã bỏ học.”
Lời tuyên bố rất cần được xác minh nhưng cậu chỉ đơn giản gật đầu. Mary hít một hơi dài. “Có thể cho tôi biết tại sao không?”
“ở đó không có gì dành cho tôi cả.”
Cô cảm thấy nản trí bởi lời tuyên bố bình tĩnh, thẳng thừng của cậu, bởi vì cô không cảm nhận được chút gì gọi là dễ thay đổi, có thể lay chuyển được ở cậu bé khác thường này. Đúng như Wolf đã nói, Joe đã tự quyết định và không có ý định thay đổi nó. Cô cố nghĩ cách khác để tiếp cận, nhưng giọng nói trầm ấm của Wolf vang lên cắt ngang.
“Cô Potter, cô có thể nói chuyện sau khi cô mặc quần áo ấm hơn không. Joe, con có một vài bộ jean cũ đủ nhỏ để vừa với cô ấy phải không?”
Trước sự ngạc nhiên của cô, cậu bé nhìn cô bằng con mắt đánh giá đầy kinh nghiệm. “Con nghĩ là có. Có thể có một số bộ con mặc khi 10 tuổi.” Trong giây lát vẻ thích thú lấp lánh trong đôi mắt màu xanh kim cương của cậu và Mary cắn chặt môi nghiêm nghị. Làm sao mà những người đàn ông nhà Mackenzie này cứ chỉ chỏ một cách thừa thãi về sự thiếu hấp dẫn của cô cơ chứ.
“Tất, áo sơ mi, bốt và áo khoác,” Wolf thêm vào danh sách. “Bốt chắc sẽ quá tô, nhưng mà nếu có hai đôi tất thêm vào chắc là được.”
“Ông Mackenzie, tôi thực sự không cần thêm quần áo đâu. Những gì tôi có đây cũng đủ cho tôi về được đến nhà.”
“Không, không được đâu. Nhiệt độ cao nhất ngày hôm nay cũng chỉ là 10 độ âm. Cô không thể ra khỏi nhà với đôi chân trần và đôi giày ngu ngốc như thế.”
Đôi giày thực tế của cô lại đột nhiên trở thành ngu ngốc sao? Cô cảm thấy hừng hực muốn bảo vệ chúng, nhưng đột nhiên cô nhớ ra rằng tuyết đã len vào trong chúng và khiến những ngón chân của cô tê cóng. Đôi giày được cho là thực tế, thích hợp ở Savannah lạc lõng đáng thương đối với mùa đông ở Wyoming.
“Thôi được,” cô đồng ý, nhưng chỉ là bởi vì nó phải như vậy, sao tất cả đó là điều thực tế nên làm. Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy không thoải mái khi nói về quần áo của Joe, thậm chí chỉ là tạm thời. Cô chưa bao giờ mặc quần áo của người khác bao giờ, chưa bao giờ đổi áo với bạn bao giờ, dì Ardith nghĩ điều đó thật là quá xuồng xã.
“Tôi sẽ xem xét xe của cô trong khi cô thay đồ.” Thậm chí không liếc nhìn cô lấy một lần, anh mặc áo khoác vào và đi ra phía cửa.
“Đường này,” Joe nói, ngụ ý cô đi theo cậu ta. Cô làm theo, cậu hỏi, “Có việc gì với xe của cô vậy?”
“Vòi dẫn nước bị hỏng?”
“ở đâu ạ?”
Cô dừng lại. “Trên đường. Em có thấy nó khi em lái xe qua không?” một suy nghĩ tồt tệ chợt đến với cô, không biết xe của cô có trượt xuống dốc không?”
“Tôi đi từ bên kia lại, không phải phía đường sau ấy.” Cậu lại trong có vẻ thích thú. “Cô thực sự đã cố gắng lái xe lên dốc khi mà cô không quen lái xe trên tuyết ư?”
“Tôi không nghĩ đó là đường đằng sau. Tôi cứ nghĩ đó là đường duy nhất. Tại sao tôi lại không lái trên tuyết được? Tôi có lốp đi trên tuyết mà.”
“Có thể.”
Cô nhận thấy rằng cậu có vẻ chẳng tin tưởng lắm vào khả năng lấy xe của cô, nhưng cô chẳng phản đối, bởi vì cô cũng còn chẳng tin vào mình nữa là. Cậu dẫn cô qua một căn phòng khách thô sơ nhưng ấm cúng, dễ chịu và đi vào một hành lang hướng đến một cánh cửa. “Quần áo cũ của tôi trong một cái hộp ở trong kho, nhưng mà không mất nhiều thời gian để lấy ra đâu. Cô có thể thay ở đây. Đây là phòng ngủ của tôi.”
“Cám ơn,” cô lầm bầm, bước vào phòng. Giống như phòng khách, mọi thứ trong phòng thô sơ, mộc mạc với những những bức tường gỗ dầy. Chẳng có gì trong căn phòng chỉ ra rằng đây là một căn phòng của một cậu thanh niên: không có bất cứ một thứ đồ thể thao nào cả, không quần áo trên sàn nhà. Chiếc giường thật ngăn nắp, ngay bên cạnh giường là một giá sách cao từ sàn đến tận trần nhà; giá sách rõ ràng là tự làm nhưng không hề thô sơ, được làm một cách cẩn thận tỉ mỉ. Chúng chất đầy sách và tò mò khiến cô bước lại gần xem xét những tựa sách.
Phải mất một lúc cô mới nhận ra là tất cả các đầu sách đều là về việc bay, từ cuộc thử nghiệm của Da Vinci đến thám hiểm vũ trụ. Còn có rất nhiều sách về máy bay ném bom, máy bay chiến đấu, trực thăng, máy bay do thám, phản lực cho đến các loại sách về kỹ thuật như cấu tạo, thiết kế máy bay vân vân.
“Quần áo đây ạ.” Joe lặng lẽ bước vào và đặt quần áo lên giường. Mary nhìn cậu nhưng khuôn mặt của cậu bình thản, dửng dưng.
“Em thích máy bay,” cô nói rồi nhăn mặt vì câu nói sáo rỗng của mình.
“Tôi thích máy bay,” cậu thừa nhận không chút chần chừ.
“Vậy em đã bao giờ nghĩ đến việc học bay chưa?”
“Rồi.” Cậu không hề nói thêm một từ nào ngoài những câu trả lời cộc lốc, thẳng băng rồi quay người rời khỏi phòng và đóng cửa lại.
Cô vừa trầm tư suy nghĩ vừa chậm chạp cởi váy và mặc những thứ Joe đưa cho. Bộ sưu tập sách không những chỉ ra niềm say mê bay mà còn là sự ám ảnh. Nếu sự ám ảnh là những điều khôi hài, bệnh hoạn nó có thể huỷ hoại cuộc sống của người đó, nhưng một vài sự ám ảnh có thể nâng còn người lên một tầm cao mới của cuộc sống, khiến họ toả sáng bởi ngọn lửa đam mê rực rỡ, sáng chói nhất, và nếu như sự ám ảnh này không được thoả mãn nó sẽ khiến con người khô héo dần đi, cuộc sống sẽ tàn lụi vì sự đói khát của tâm hồn. Nếu cô đúng, cô đã có cách để chạm vào Joe và khiến cậu ta quay trở lại trường học. (đọc đoạn này khiến mình thích Mary vô cùng)
Chiếc quần jean vừa khít. Tức tối vì bằng chứng rõ ràng về việc cô chỉ bằng một cậu bé mười tuổi, cô giận dỗi mặc chiếc áo sơ mi quá khổ vào, rồi sắn tay áo lên vì nó quá dài. Đúng như Wolf dự đoán, đôi bốt quá to, phải cần tới hai đôi tất dày mới giữa cho đôi bốt không tuột ra mất. Cảm giác ấm áp thật tuyệt, và cô quyết định cô sẽ chắt bóp từng đồng xu bằng mọi cách để có thể mua một đôi bốt.
Joe đang thêm củi vào chiếc lò sưởi bằng đa rất to khi cô bước vào, và một nụ cười nhẹ nở trên môi cậu khi cậu nhìn thấy cô. “Cô chắc chắn chẳng giống cô Langdale chút nào cả, cũng chẳng giống với bất cứ giáo viên nào mà tôi từng thấy cả.”
“Bề ngoài chẳng liên quan gì đến khả năng cả. Tôi là một giáo viên tốt, dù là tôi trông chỉ giống một cậu bé 10 tuổi thôi.”
“12. Tôi mặc những chiếc quần jean đó khi 12 tuổi.”
“Thật là một sự an ủi.”
Cậu cười to và cô cảm thấy hài lòng vì rằng chưa hề được nghe cậu hay cha cậu cười. “Tại sao em lại bỏ học.”
Cô kinh nghiệm là nếu bạn tiếp tục hỏi cùng một câu hỏi, bạn sẽ thường được nghe những câu trả lời khác nhau, và cuối cùng thì sự lẩn tránh sẽ nhạt đi và câu trả lời thực sự sẽ hiện ra. Nhưng Joe bình tĩnh nhìn cô và đưa ra cùng một câu trả lời như trước. “Chẳng có gì ở đó dành cho tôi cả.”
“Không có gì để em học hỏi nữa ư?”
“Tôi là người Anh điêng, cô Potter. Lai. Những gì tôi cần học, tôi tự học lấy.”
“Cô Langdale không-” Mary dừng lại, không biết làm cách nào để diễn đạt câu hỏi của mình.
“Tôi là người vô hình.” Giọng nói trẻ trung của cậu khàn đi, gay gắt. “Bắt đầu từ khi tôi đi học. Không ai tốn thời gian để giải thích mọi việc cho tôi, hỏi tôi cần gì, cũng như chẳng thèm nói với tôi một câu. Tôi đã lấy làm ngạc nhiên là bài của mình cũng được chấm điểm.”
“Nhưng mà em là số một ở lớp.” Cậu nhún vai. “Tôi thích sách.”
“Em có nhớ trường, nhớ việc học hành không?”
“Tôi có thể đọc mà không cần đến trường,và tôi còn có thể giúp cha rất nhiều nếu tôi ở đây cả ngày. Tôi biết mọi thứ về ngựa, thưa cô, có thể nhiều hơn nhiều người ở đây trừ cha, và tôi không học những thứ đó ở trường. Trang trại này sẽ là của tôi một ngày nào đó. Vậy tại sao tôi lại tốn thời gian ở trường làm gì?”
Mary hít một hơi dài và chơi quân bài của mình. “Để học bay.”
Cậu không thể ngăn được vẻ thèm muốn ánh lên chớp nhoáng trong đôi mắt mình, nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt. “Tôi không thể học bay ở trường trung học Ruth. Có thể một ngày nào đó tôi sẽ thu xếp học bay.”
“Tôi không nói về việc học bay đơn thuần. Tôi muốn nói về Học viện Không quân cơ.”
Làn da màu đồng thau của cậu trắng bệch. Trong khoảng khắc cô không nhìn thấy được một chút háo hức, say mê nào cả, mà thay vào đó là một sự thèm muốn đau đớn, mạnh mẽ đến nỗi làm cô bàng hoàng, như thể cậu nhìn thấy ánh sáng của thiên đường. Rồi cậu đột ngột lắc đầu, trông cậu già đi mấy tuổi. “Đừng có cố gắng lừa phỉnh tôi. Chuyện đó không đời nào xảy ra đâu.”
“Tại sao lại không thể? Theo những gì tôi thấy trong học bạ của em, điểm trung bình của em đủ cao.”
“Tôi đã bỏ học.”
“Em có thể trở lại.”
“Tôi đã bị bỏ lại bao xa? Tôi chắc phải học lại, và tôi sẽ không ngồi đó trong khi bọn người khốn kiếp đó gọi tôi là tên Anh điêng ngu ngốc.”
“Em không bị bỏ lại quá xa đâu. Tôi có thể dạy kèm em, đưa em trở lại đủ nhanh để em có thể bắt đầu năm cuối vào mùa thu này. Tôi là một giáo viên có giấy phép đàng hoàng, Joe, và để em có thêm thông tin, tôi phải nói rằng tôi khá có khả năng. Tôi đủ tiêu chuẩn để dạy kèm em bất cứ môn nào em cần.”
Cậu cầm lấy que khời và đâm mạnh vào khúc gỗ làm lửa bắn lên tung toé. “Sẽ như thể nào nếu em làm như cô nói?” cậu lầm rầm. “Học viện không giống trường đại học, nơi mà em được kiểm tra đầu vào, trả tiền và rồi đi học.”
“Không. Cách thông thường là được giới thiệu bởi một nghị sĩ.”
“Đúng, em không nghĩ là nghị sĩ của em sẽ giới thiệu một người Anh điêng. Họ chắc có một hàng dài những người hợp mốt hơn để được giúp đỡ.”
“Tôi nghĩ em quá để ý đến di sản của em,” Mary nói bình thản. “Em có thể tiếp tục đổ lỗi cho mọi thứ vì là một người Anh điêng hoặc là em có thể tự điều khiển cuộc đời mình. Em không thể làm gì trước những phản ứng của mọi người đối với em, nhưng em có thể làm một điều gì đó cho bản thân em. Em không biết nghị sĩ của em sẽ làm những gì, phản ứng ra sao vậy tại sao em lại từ bỏ khi mà em thậm chí còn chưa thử lấy một lần? Em là kẻ trốn tránh ư.”
Cậu đứng thẳng lên, đôi mắt của cậu dữ dội. “Em không nghĩ là như vậy.”
“Vậy đây chính là thời điểm để khám phá điều đó, không phải sao? Em có muốn được bay đến mức đấu tranh đến cùng đặc ân đó? Hoặc là em muốn đến chết vẫn không được biết đến cảm giác được ngồi trên buồng lái của chiếc phản lực là gì?”
“Cô tấn công chẳng hề thương xót tí nào cả.” cậu lí nhí.
“Thỉnh thoảng cũng cần phải gõ mạnh vào đầu để thu hút sự chú ý của ai đó. Em có tí can đảm nào để thử không?”
“Còn cô thì thế nào? Dân trong thị trấn Ruth sẽ không thích nếu cô dành quá nhiều thời gian với em. Mọi việc đã tệ với chỉ mình em, nhưng với cha thì tệ gấp đôi.”
“Nếu có ai phản đối việc tôi dạy kèm em, tôi chắc chắn sẽ khiến người đó suy nghĩ lại,” cô nói kiên quyết. “Sẽ là một vinh dự lớn nếu được chấp nhận vào học viện, và đó là thành quả của chúng ta. Nếu em đồng ý để tôi dạy kèm, tôi sẽ ngay lập tức viết thư cho nghị sĩ của e. Tôi nghĩ lần này di sản của em sẽ phát huy tác dụng tốt.”
Thật là ngạc nhiên khi nhận ra sự kiêu hãnh đến nhường vậy trên khuôn mặt trẻ măng ấy. “Em không muốn họ cho em điều đó chỉ bởi vì em là người Anh điêng.”
“Đừng có lố bịch như thế,” cô chế giễu. “Tất nhiên em không phải được chấp nhận vào học viên chỉ vì em lai Anh điêng. Nhưng nếu điều đó lôi cuốn sự chú ý của ông nghị sĩ, thì tôi không ngại ngần gì mà nói, rất tốt. Điều đó chỉ giúp cho ông ta dễ nhớ đến tên em hơn. Còn lại phải phụ thuộc vào điểm số của em.”
Cậu vò vò mái tóc đen rồi bồn chồn đi về phía cửa sổ nhìn ra ngoài trời tuyết trắng. “Cô thực sự nghĩ là có thể được sao?”
“Tất nhiên là có thể rồi. Đó không phải là một sự đảm bảo đâu nhé, nhưng chắc chắn là có thể rồi. Em có thể đối diện với bản thân mình nếu em không thử? Nếu chúng ta không thử?” cô không biết làm cách nào để lôi cuốn sự chú ý của một nghị sĩ khiến ông ta cân nhắc về một lời giới thiệu đến học viện, nhưng cô chắc chắn sẽ sẵn lòng viết cho tất cả nghị sĩ và thượng nghị sĩ ở Wyoming này, một tuần một lá, cho đến khi cô tìm ra.
“Nếu em đồng ý, thì phải học ban đêm. Em có việc phải làm ở đây.”
“Đêm cũng tốt với tôi. Nửa đêm còn được nữa là, miễn sao em quay trở lại trường.”
Cậu liếc nhìn cô. “Cô thực sự có ý đó, đúng không ạ? Cô thực sự quan tâm đến việc em bỏ học.”
“Tất nhiên là tôi quan tâm rồi.”
“Không có chuyện tất nhiên đâu. Em nói với cô rồi, chẳng có giáo viên nào khác quan tâm nếu em không đến lớp. Họ còn ước em không đến ấy chứ.”
“à,” cô nói với giọng nói sôi nổi nhất, “Tôi quan tâm. Việc dạy học là tất cả những gì tôi làm, vậy nên nếu tôi không dạy học và cảm thấy rằng mình đang làm những điều tốt đẹp, thì tôi sẽ đánh mất một phần con người tôi. Đó chẳng phải là những gì mà em cảm nhận về việc bay sao? Đó chẳng phải là em có nó hoặc em sẽ chết sao?”
“Em muốn nó chết đi được.” Cậu thừa nhận, giọng cậu đau đớn.
“Tôi có đọc đâu đó về việc bay giống như là ném tâm hồn ta lên thiên đường và mở cuộc đua để bắt lại nó khi nó rơi.”
“Em không nghĩ là của em có thể rơi đâu,” cậu lầm bầm, nhìn lên bầu trời. Cậu nhìn chằm chằm, như bị mê hoặc, như thể thiên đường đang vẫy gọi, như thể cậu có thể nhìn nó mãi mãi. Cậu bé chắc đang tưởng tượng mình ở trên đó, tự do và hoang dại, với cái cỗ máy hùng mạnh đang gào thét bên dưới cậu và nâng cậu lên cao nữa. Rồi cậu lắc đầu, chắc chắn là cố thoát khỏi giấc mơ và quay lại phía cô. “ok, cô giáo, bao giờ chúng ta bắt đầu?”
“Tối nay. Em đã lãng phí quá đủ thời gian rồi.”
“Mất bao lâu để em có thể bắt kịp?”
Cô ném cho cậu một cái nhìn coi thường. “Bắt kịp? Em bỏ đi để lại một đống rác rưởi đằng sau. Em mất bao lâu còn tuỳ thuộc vào bao nhiêu công em có thể đổ vào đó.”
“Vâng, thưa cô,” cậu nói, mỉm cười một chút.
Cô nghĩ cô đã nhìn thấy cậu trông trẻ hơn, giống một cậu bé hơn lúc nãy. Cậu, theo cách nào đó trưởng thành hơn nhiều so với cách cậu bé cùng tuổi khác ở trong lớp của cô, bây giờ trông cậu như thể trút được một gánh nặng to lớn. Nếu việc được bay có ý nghĩa lớn đến như vậy với cậu, thì điều gì sẽ xảy ra với cậu nếu cậu bị từ chối cái điều mà cậu khao khát nhất đây?
“Em có thể đến nhà tôi vào lúc sáu giờ không hay là em muốn tôi đến đây?” cô nghĩ đến việc lái xe trong đêm tối và tuyết và tự hỏi cô phải làm gì nếu cậu muốn cô lên đây.
“Em sẽ đến nhà cô, cô chẳng phải không quen lái xe trên tuyết sao. Nhà cô ở đâu ạ?”
“Xuống dưới dốc rẽ trái. Ngôi nhà đầu tiên bên trái.” Cô nghĩ một chút. “Tôi tin đó là ngôi nhà đầu tiên, chắc là vậy.”
“Đúng là ngôi nhà đầu tiên. Chẳng có ngôi nhà nào khác trong vòng 5 dặm cả. Đó là ngôi nhà cũ của nhà Witcher.”
“Như tôi đã nói hôm trước. Thật là tốt khi ban giám hiệu bố trí cho tôi một chỗ ở không quá xa như vậy.”
“Cũng đúng thôi vì đó là cách duy nhất họ có thể để tìm được một giáo viên vào giữa năm học.”
“ừ, dù sao thì tôi cũng phải cảm kích điều đó,” cô nói kiên quyết, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Lúc nào thì cha em có thể quay lại vậy?”
“Phụ thuộc vào cái mà cha tìm ra. Nếu là cái gì đó mà cha có thể sửa ngay được, thì ông sẽ làm luôn. Nhìn kìa, cha đang về đấy ạ.”
Chiếc xe tải màu đen đỗ trước ngôi nhà, và Wolf bước ra. Bước lên bậc thềm, anh dậm mạnh chân để rũ tuyết ra khỏi bốt và mở cửa bước vào nhà. Đôi mắt xanh điềm tĩnh của anh hết nhìn con trai sang Mary. Đôi mắt anh mở to khi anh quan sát những đường cong hiện ra dưới chiếc quần jean cũ của Joe, nhưng anh không bình luận gì.
“Cô thu dọn mọi thứ của mình đi,” anh ra lệnh. “Tôi có một vòi dẫn nước còn du nên tôi sẽ chữa xe của cô. Chúng ta sẽ đưa nó vào rồi tôi sẽ đưa cô về nhà.”
“Tôi có thể lái xe,” cô đáp. “Nhưng cám ơn anh vì đã quan tâm. Chiếc vòi hết bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả tiền anh.”
“Cứ coi như đó là sự giúp đỡ của hàng xóm láng giềng dành cho người mới đến. Và chúng tôi sẽ vẫn đưa cô về nhà. Tôi muốn cô thực hành việc lái xe trên tuyết ở nơi nào khác hơn là ở ngọn núi này.”
Khuôn mặt của anh không hề có cảm xúc, như bình thường nhưng cô cảm nhận rằng anh đã quyết định trong đầu và sẽ không thay đổi. Cô thu dọn váy áo từ phòng của Joe và phần còn lại từ nhà bếp. Khi cô quay trở lại phòng khách, Wolf đưa chiếc áo khoác dày cho cô mặc. Cô mặc vào; chiếc áp phủ gần hết đầu gối cô và tay áo thì hoàn toàn phủ hết tay cô. Cô biết chiếc áo chắc là của anh.
Joe cũng mặc áo vào và đội mũ lên. “Sẵn sàng chưa ạ.”
Wolf nhìn con trai. “Hai người đã nói chuyện chưa?”
Cậu bé gật đầu. “Rồi ạ.” Cậu nhìn cha. “Cô sẽ dạy kèm cho con. Con sẽ cố gắng thi đậu vào học viện không quân.”
“Đó là quyết định của con. Chỉ cần đảm bảo con biết con đang mắc vào vấn đề nào.”
“Con sẽ cố.”
Wolf gật đầu, và coi như đó là kết thúc thảo luận. Với cô bị kẹp giữa hai người bọn họ, họ rời khỏi sự ấm áp của căn nhà bước ra ngoài và một lần nữa Mary bị những cơn gió lạnh buốt quật vào. Cô trèo lên xe tải một cách biết ơn, trong xe những luồng không khí nóng toả ra từ máy sưởi như thể là thiên đường vậy. Wolf trèo lên phía ghế lái và Joe trèo lên bên cạnh cô, kẹp chặt cô giữa hai cơ thể khổng lồ của họ. Cô ngồi yên hai bàn tay đặt trên đùi một cách nghiêm trang và chân khép chặt gọn gàng. Họ lái xe qua một căn nhà kho khổng lồ với những những chuồng ngựa dài mở rộng sang hai bên như những cánh tay. Wolf bước ra khỏi xe và đi vào nhà kho, rồi trở lại sau ba mươi giây với một cái vòi dẫn nước dài.
Khi họ đến được xe của cô, cả hai người nhà Mackenzie xuống xe và chụm đầu lại với nhau xăm xoi xe của cô, cô định xuống thì Wolf bảo cô, với cái giọng mà cô nhận ra là đầy khách sáo, bảo cô ở yên trong xe. Anh rõ ràng là độc đoán, nhưng cô cũng thích nhìn hai bố con họ nên cô ở lại trong xe. Rõ ràng là có một mối liên hệ đầy tôn trọng, yêu thương giữa hai người bọn họ.
Cô băn khoăn tự hỏi có thật những người trong thị trấn thực sự rất căm ghét chỉ đơn giản bởi nhà Mackenzie là những người lai Anh điêng. Có điều gì đó Joe nói, điều gì đó về việc chỉ riêng mình cậu liên quan đã đủ tồi tệ rồi, nhưng sẽ tệ gấp đôi nếu có liên quan đến Wolf. Có chuyện gì với Wolf? Anh giải cứu cô ra khỏi một tình trạng nguy hiểm, khó chịu, anh quan tâm đến cô đầy đủ và bây giờ anh đang sửa xe cho cô.
Anh cũng đã hôn cô một cách mê mải.
Cô có thể cảm nhận má mình nóng bừng lên khi nhớ đến những nụ hôn nồng nàn đó. Không, những nụ hôn và việc nhớ về chúng, gây ra một loại nóng bức khác. Má cô nóng bừng là bởi vì chính những hành vi quá kinh khủng của mình mà cô không dám nghĩ tới. Cô chưa bao giờ, chưa bao giờ, quá gần gũi với một người đàn ông nào như thế. Đó hoàn toàn khác biệt so với tính cách của cô.
Dì Ardith chắc chắn sẽ ngất đi vì tức giận với ý nghĩ cô cháu gái điềm tĩnh, rụt rè của mình lại để một người đàn ông lạ đưa lưỡi vào trong miệng mình. Điều đó thật sự là không hợp vệ sinh chút nào, nhưng thật thà mà nói, nó thực sự kích động theo cách nguyên sơ nhất.
Mặt cô vẫn còn nóng bừng khi Wolf quay lại xe, nhưng anh thậm chí không thèm nhìn cô. “Đã sửa xong rồi. Joe sẽ theo sau chúng ta.”
“Nhưng không cần thêm nước và chất chống đông sao?”
Anh ném cho cô một cái nhìn hoài nghi. “Tôi có một can chất chống đông đằng sau xe tải. Cô chẳng để ý chút nào đến những việc xảy ra sao, cô không thấy tôi lấy nó ra sao?”
Cô lại đỏ mặt lên. Đúng là cô chẳng chú ý tí nào cả. Cô chìm đắm trong những hồi tưởng về những nụ hôn mà anh trao cho cô, trái tim cô đập thình thịch, máu lại càng dồn lên mặt. Phản ứng đó của cô thật là khác biệt, và cô không chắc chắn về cách làm thế nào để có thể điều khiển nó. Lờ nó đi có vẻ như là điều khôn ngoan nhất, nhưng mà làm sao có thể lờ đi những thứ như vậy?
Đôi chân đầy sức mạnh của anh chuyển động chạm vào cô khi anh vào số và đột ngột cô nhận ra là cô vẫn đang ngồi ở giữa. “Tôi sẽ ra khỏi con đường của anh,” cô nói vội vàng, và trượt về phía cửa sổ.
Wolf thích cái cảm giác có cô ngồi ở bên cạnh anh, thật gần tay và chân anh có thể chạm vào cô bất cứ khi nào anh vào số, nhưng anh không có ý định nói với cô điều đó. Mọi thứ đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát khi ở trong nhà, nhưng anh sẽ không để chúng đi xa hơn nữa.
Những thoả thuận của cô và Joe khiến anh lo lắng cho con, Joe quan trọng đối với anh còn hơn cả cái cảm giác mềm mại của một người phụ nữ trong vòng tay anh.
“Tôi không muốn Joe bị tổn thương vì cái tham vọng cải cách của cô không để mọi việc được yên ổn.” Anh nói với một giọng nói nhỏ ngọt sớt lạ lùng khiến cô nhảy nhổm lên và anh biết cô cảm thấy có sự đe dọa trong đó. “Học viện không quân. Đó người ta gọi là trèo cao đối với một đứa bé Anh điêng, mà có rất nhiều người chờ đợi để được giẫm lên những ngón tay của nó.
Nếu anh nghĩ anh có thể đe doạ cô thì anh đã lầm. Cô quay sang anh với một ngọn lửa giận dữ khủng khiếp trong mắt, cằm cô hất ngược lên. “Ông Mackenzie, tôi không hứa với Joe là cậu bé sẽ được chấp nhận vào học viện. Cậu bé cũng hiểu điều đó. Điểm số của Joe đủ cao để cậu bé có thể có tiêu chuẩn được giới thiệu, nhưng Joe đã bỏ học. Cậu bé không có cơ hội nào nếu cậu bé không trở lại trường và lấy thêm những chứng chỉ khác cần phải có. Đó là tất cả những gì tôi đề nghị cậu bé: một cơ hội.”
“Nếu nó không làm được thì sao?”
“Cậu bé muốn thử. Thậm chí nếu cậu bé không được chấp nhận, ít nhất Joe cũng biết là mình đã thử, đã cố gắng, và ít nhất cậu bé cũng sẽ có được bằng cấp.”
“Nhưng nó có thể làm chính xác những gì mà nó phải làm mà không cần bằng cấp.”
“Có lẽ. Nhưng tôi sẽ bắt đầu kiểm tra, tìm hiểu các thủ tục, văn bằng, chứng chỉ cần thiết vào thứ hai và viết cho một vài người. Sự cạnh tranh để vào học viện thực sự rất khắc nghiệt.”
“Mọi người trong thị trấn sẽ không thích cô dạy kèm Joe.”
“”Đó cũng là cái Joe đã nói.” Mặt cô vằm lại nghiêm nghị và bướng bỉnh. “Nhưng tôi sẽ có cách nói với những ai phản đối điều đó. Hãy để tôi sử lý việc đó, Ông Mackenzie.”
Họ đã xuống đến chân núi cái mà cô đã mất rất nhiều thời gian để lái xe lên. Wolf im lặng trong xuốt chặng đường còn lại, Mary cũng vậy. Khi anh rẽ vào ngôi nhà cũ kỹ nơi cô đang sống, anh dừng lại và nói, “đó không phải chỉ là bởi vì Joe. Vì lợi ích của cô, đừng có tiết lộ những gì mà cô đang làm. Sẽ tốt hơn cho cô nếu không ai biết là cô thậm chí đã từng nói chuyện với tôi.”
“Tại sao lại vậy?”
Nụ cười của anh lạnh lẽo, ảm đạm. “Tôi là người từng vào tù. Tôi đã bị kết tội hãm hiếp.”