Editor: Jolie Phạm
Beta: Jolie Phạm
Anh suy nghĩ quá nhiều, cũng có quá nhiều thứ không thể buông được.
Nhưng vào giây phút này, anh đột nhiên không muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa.
Chẳng phải đều đã là quá khứ hay sao?
Ít nhất thì bây giờ anh đã có được Lâm Khinh.
Lạc Dĩ Hành có được Lâm Khinh.
Còn có được tình yêu của cô.
Tình yêu đang nảy nở, có thể đốt cháy tất cả.
Bằng không làm sao anh có thể ôm cô vào lòng mà không chút vướng mắc.
"Lạc Dĩ Hành, Lạc Dĩ Hành..." Lâm Khinh vùi đầu vào trong cánh tay của anh, nhắm mắt lại, không ngừng thì thầm gọi tên anh.
Cô chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.
Sự rời đi đột ngột của Lạc Dĩ Hành khiến cô bắt đầu thực sự sợ hãi, hiện tại cô chỉ muốn anh ở lại, không cần biết mục đích ra ngoài là gì, chỉ cần ở lại.
Bọn họ ôm nhau trên con đường giữa bệnh viện và sân bay. Dòng người vốn đông đúc, từng người mang theo mục đích của bản thân. Có thể có quá ít thời gian để ngừng lại hoặc họ cũng không muốn làm phiền hai người, nhất thời không ai quấy rầy họ cả.
Tiếng gió ngừng lại, bên tai là tiếng nhịp tim của nhau, thiếu chút nữa như muốn nhảy ra ngoài.
"Khinh Khinh..." Lạc Dĩ Hành gần như muốn khảm cô vào lòng, hơi thở của cô làm anh say mê, khiến anh không thể không nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để hấp thụ giây phút yên bình này.
Lâm Khinh vừa tỉnh lại không lâu, toàn bộ sức lực cô đã dùng hết trong lúc chạy tới đây rồi, cái ôm quá chặt khiến cô không thở được, không kìm được ho một tiếng.
Cô cố gắng hết sức để nhỏ tiếng, nhưng cô lại quên mất rằng họ đang ở gần nhau tới mức nào.
Gần như trong nháy mắt, Lạc Dĩ Hành mở mắt ra, ai hơi dịch ra một khoảng, khuôn mặt bình tĩnh đã trở nên nôn nóng.
Quan sát khuôn mặt cô vài giây, lúc cô chưa kịp nói gì, anh bất ngờ cúi người bế cô lên.
"Lạc Dĩ Hành, anh làm cái gì đấy? Chân anh còn chưa lành đâu, để em xuống đi." Lâm Khinh cẩn thận giãy dụa vài cái, giọng nói nhẹ nhàng trong vòng tay anh nhưng thái độ rất kiên định.
"Không phải em nói có thể làm bất cứ điều gì sao?" Lạc Dĩ Hành không rời đi ngay mà cúi đầu nhìn cô: "Anh không rời đi, nhưng bây giờ em nghe lời anh được không?"
Cuối cùng, anh không thể không dịu dàng với cô.
Giọng nói còn trầm ấm hơn trước, thậm chí Lâm Khinh còn cảm nhận được l0ng nguc rung lên khi mỗi khi anh nói chuyện, mùi hương quen thuộc vây quanh khiến cho vành tai cô ửng đỏ.
Đôi mắt kia có thể nhấn chìm cô, cô bất giác gật đầu.
"Ngoan." Lạc Dĩ Hành đáp lại, do dự một chút, lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt lên mái tóc mềm mại của cô một nụ hôn.
Nụ hôn này trực tiếp khiến Lâm Khinh im bặt.
Anh, hôn cô...
Tâm trí của cô bị chiếm đóng bởi suy nghĩ này, đến lúc về phòng bệnh quen thuộc cô mới có thể hoàn hồn.
Tựa vào chiếc gối mềm mại được Lạc Dĩ Hành đặt ở sau lưng, Lâm Khinh chớp chớp mắt, đang muốn giơ tay lên, nhưng lại phát hiện đang bị nắm rất chặt.
Bàn tay nắm lấy tay cô đang dùng nhiều lực, nhưng lại không làm cô đau, ngón tay tinh tế nhưng lúc này có vẻ hơi hồng.
Lâm Khinh cảm thấy bàn tay này quá đẹp mắt nên nhìn chằm chằm vài giây rồi mới ngẩng đầu lên.
Lập tức đối diện với cặp mắt kia.
"Anh..."
"Em..."
"Anh nói trước đi."
"Em nói trước đi."
A...
Lâm Khinh chớp chớp mắt, trong mắt hiếm khi có chút bất lực.
Không hiểu vì sao, cô đột nhiên cười thành tiếng.
Tiếng cười vui vẻ, thoải mái, vô tư.
Nhìn Lạc Dĩ Hành có chút bối rối, cô càng cảm thấy đáng yêu.
Viên đá trong lòng đã rơi xuống từ lâu, những thứ khiến cô vướng bận bấy lâu dường như cuối cùng cũng tan biến, khiến cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Người trước mặt anh, cô thanh tú và xinh đẹp, giống như một viên pha lê được mài nhẵn, sắc sảo và hoàn hảo, mềm mại nhưng cũng cứng rắn, khoé mắt cô còn phiếm hồng sau khi khóc, đôi mắt cười cong cong, đâm thẳng vào trái tim anh.
Lạc Dĩ Hành chớp mi, rũ xuống rồi lại nâng lên, khoé miệng cũng cong lên.
Anh không nói gì, chỉ yên lặng chờ Lâm Khinh.
"Anh, anh không đi nữa đúng không?" Lâm Khinh nắm bàn tay ấm áp kia, nhẹ giọng hỏi, với giọng điệu cẩn thận mà chính cô cũng không nhận ra.
Lạc Dĩ Hành không trả lời cô ngay lập tức, thời gian dài không có phản hồi khiến Lâm Khinh gần như đổ mồ hôi trên lòng bàn tay.
Nụ cười trong mắt cô sắp tắt, nhưng rồi cô lại thấy anh lắc đầu.
"Không đi," Cô nghe anh nói.
Anh hơi nới lỏng tay ra, nhẹ nhàng xoay, xoa nhẹ các ngón tay của cô rồi luồn theo kẽ ngón tay đan vào nhau.
Ban đầu chỉ nắm nhẹ vào nhau, nhưng giờ lại biến thành mười ngón tay đang đan chặt vào nhau.
Căng thẳng trong lòng dịu đi, Lâm Khinh nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại nhớ tới một chuyện quan trọng khác, lại lần nữa siết chặt tay lại: "Ôi, còn có chuyện khác..."
Hai bàn tay đan vào nhau chặt hơn, không chỉ đơn giản là nắm lấy nhau mà càng thêm chặt hơn, tới mức khiến cô mơ hồ có thể cảm nhận được mạch đập rất nhẹ của anh dưới làn da ấm áp.
Lâm Khinh khẽ cắn môi, nhưng không nói nên lời.
Cho dù cách đây không lâu cô đã thẳng thắn nói ra.
"Khinh Khinh, anh yêu em." Lời tỏ tình không kịp nén lại lại từ trong miệng anh nói ra: "Không bao giờ là lời nói dối, anh rất kém cỏi, cũng có rất nhiều khuyết điểm. Tính tình không tốt, có lẽ chỉ có một thứ duy nhất có thể ghi điểm là khuôn mặt."
"Xin lỗi, khiến em lo lắng lâu như vậy." Anh nâng mắt lên, tràn ngập niềm vui: "Anh đã biết, em cũng yêu anh."
Sau gần mười năm, Lạc Dĩ Hành chỉ cảm thấy tình yêu của mình đang không ngừng tích tụ, nhưng nó chưa bao giờ đẩy anh tiến về phía trước.
Nhưng cô đã tiến 99 bước về phía anh.
Trước khi kịp nhận ra, tình yêu của cô đã bao lấy anh.
Một bước cuối cùng hãy để anh.
Anh không thể bỏ qua mọi chuyện trong quá khứ, nhưng anh không muốn để Lâm Khinh bị đối xử tuỳ tiện, thậm chí là bị vứt bỏ.
Nhất là khi người nhận được tình yêu là chính anh.
"Lạc Dĩ Hành." Giọng nói của Lâm Khinh có chút run rẩy, ngay sau đó, những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi.
Cô không kìm được mà nhào vào vòng tay anh, những cảm xúc đau đớn ấy cuối cùng cũng được đáp lại, sự uất ức vô thức khiến cô không kìm được mà bật khóc.
Cô không muốn khóc, nhưng cô thực sự hạnh phúc.
Lạc Dĩ Hành ôm cô vào lòng, dùng đôi bàn tay to của anh vu0t ve lưng cô hết lần này đến lần khác như để an ủi đứa trẻ đáng thương lạc đường.
Anh không nói gì, nhưng hành động của anh rất nhẹ nhàng.
Lâm Khinh không biết cô khóc trong vòng tay anh bao lâu, cô khóc tới lúc đầu óc hơi choáng mới ngơ ngác mở lời.
Cọ đầu vào cổ anh, như một chú mèo con đang buồn ngủ: "Vậy bây giờ anh là bạn trai của em sao?"
Cô thì thầm hỏi.
Lạc Dĩ Hành ngừng lại một chút, sau đó gật đầu.
"Ừ, tương lai phải làm phiền em rồi." Anh nói.
Khi cô lảo đảo chạy về phía anh, Lạc Dĩ Hành thừa nhận rằng anh đã thất bại.
Cho dù anh làm thế nào cũng không thể kìm nén được tình cảm của anh với cô, những suy nghĩ được ở bên cô phóng đại vô cùng, khiến anh không thể nói được ra bất cứ lời từ chối nào nữa.
Sự can đảm của cô, tất cả mọi thứ về cô, đã sớm khiến anh không biết nên làm gì mới tốt.
Có lẽ họ thật sự có thể ở bên nhau.
Lâm Khinh cứ như vậy ngủ say trong vòng tay anh, Lạc Dĩ Hành nhẹ nhàng đặt cô xuống giường bệnh, còn chưa kịp đứng dậy đã cảm thấy một lực kéo tay anh lại.
Anh cúi đầu, hoá ra là Lâm Khinh đang níu lấy tay anh.
Dường như khiến anh lập tức ngồi lại.
Anh chăm chú nhìn dáng vẻ say ngủ của cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước cuối cùng trên khóe mắt cô, sau đó cúi đầu xuống, lại đặt lên vầng trán trơn mịn của cô một nụ hôn.
Sau khi gửi một vài tin nhắn trên điện thoại, anh liền ngồi trên ghế nhìn Lâm Khinh ngủ.
Lâm Khinh quen với bệnh viện nên lần này cô ra ngoài không ai biết, dù có thể cam đoan bản thân thực sự không sao, nhưng Lạc Dĩ Hành vẫn lo lắng, sau khi tin nhắn được gửi đi, Trần Ý đã đi tới phòng bệnh.
Trước khi cô ấy kinh ngạc vì Lạc Dĩ Hành đang ở bên trong, cô ấy đã thấy ánh mắt anh ra hiệu kiểm tra cho Lâm Khinh.
Lạc Dĩ Hành không nói gì về việc Lâm Khinh đã đi ra ngoài, cũng không nói tại sao anh lại ở đây, nhưng đôi bàn tay đang đan vào nhau và nụ hôn trên mu bàn tay trước khi Trần Ý rời đi đã khiến cô có ấy một suy nghĩ mơ hồ trong lòng.
Lặng lẽ, tựa như một chiếc bánh ngọt.
......
Lần này Lâm Khinh không gây ra chuyện lớn, sau khi rơi xuống nước khiến cô ngất xỉu, nhưng vì những kiến thức đã học cùng với việc túm lấy nhành cây giúp cô may mắn không bị thương nặng. Nằm lại vài ba hôm cũng được xuất viện.
Mấy ngày trước, Hà Thần Kiều đã từng tới thăm cô, tình cờ thấy Lạc Dĩ Hành đang đút cô ăn cơm.
Cô ấy sững sờ một lúc, chưa kịp đặt túi xuống đã để lại một câu "Làm phiền rồi", xoay người muốn ra ngoài lại bị Lâm Khinh ở phía sau gọi lại.
Sau khi biết được bọn họ ở bên nhau, cảm xúc của Hà Thần Kiều không thể nào tốt.
Nhưng cũng không xấu, nếu để nói thì là kiểu "À, mình biết mà.".
Hoặc cũng có thể là một cảm giác "Cặp đôi ác độc" cảm xúc lo lắng xen lẫn hạnh phúc vì cô, khiến biểu hiện của cô ấy rất vi diệu.
Hà Thần Kiều không ở lại lâu, sau nửa giờ thì rời đi, với lý do tốt đẹp là không làm phiền đến cặp vợ chồng nhỏ.
Ngày cô xuất viện, Lâm Khinh được Lạc Dĩ Hành đón, cô ngồi trên chiếc xe quen thuộc, sau khi đợi anh lên xe, cô nóng lòng muốn nhích lại gần anh.
Trong lòng cô có một ý tưởng nho nhỏ nhưng chưa bao giờ dám thực hiện.
Nhìn dáng vẻ của Lạc Dĩ Hành khi anh đang lái xe, Lâm Khinh chớp mắt, lại hít thở một hơi.
Cô cảm thấy mình nên làm điều đó.
Cô hiểu tính cách của Lạc Dĩ Hành, nhưng nếu cô không chủ động, không dạy anh thì bọn họ sẽ mãi dậm chân tại chỗ.
Hơn nữa cô cũng đã ngo ngoe rục rịch rất lâu.
Khi họ đến cổng tiểu khu của Lâm Khinh thì đã 7 giờ tối, mặt trời đã được thay bằng mặt trăng, Lạc Dĩ Hành đang định xuống xe mở cửa thì Lâm Khinh lại kéo anh lại.
Anh quay đầu, nhìn thấy ánh mắt cô đang nhìn anh, đôi mắt trong veo như trước đây, trong đáy mắt vẫn còn một tia ngượng ngùng ẩn giấu.
Cô mím môi, thấp giọng nói, nhưng vẫn đủ rõ ràng.
"Muốn hôn không, với em."