Editor: Jolie Phạm
Lạc Dĩ Hành nghiêm túc nhìn Hà Thần Kiều, ra hiệu cho cô ấy vào trước để Lâm Khinh nghỉ ngơi.
"Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy, nhưng tôi cũng hy vọng Lạc tổng có thể cho tôi một lý do." Hà Thần Kiều nhìn Lâm Khinh, cau mày sau đó lại thở dài: "Tôi không có ý trách anh, nhưng cô ấy có chuyện gì thì đều không nói với tôi."
Hà Thần Kiều đương nhiên hiểu rõ tình tình của Lâm Khinh, cô ấy biết càng ép thì cô càng ngậm chặt miệng, hai ngày nay trạng thái của Lâm Khinh không phải cô ấy không nhìn ra, nhưng chỉ sợ càng hỏi càng khiến cô khó chịu.
Vì để Lâm Khinh ở nhà có thể thoải mái hơn đôi chút, cô ấy chỉ có thể giả bộ như không biết gì, thỉnh thoảng trêu cô giúp cô vui vẻ.
Mặc dù hiện tại xem ra khá vô dụng.
Lạc Dĩ Hành liếc mắt nhìn Hà Thần Kiều, sau đó quay sang Lâm Khinh đang nằm trong ngực anh, ánh mắt dịu đi.
Thật ra bản thân anh cũng chỉ biết đại khái, sau khi nói với Hà Thần Kiều, anh đưa tay vuốt lại những sợi tóc rối của Lâm Khinh.
"Vào nhanh đi, bên ngoài lạnh lắm."
"Lạc tổng, anh thật sự không định nói với Lâm Khinh sao?" Lâm Kinh lần thứ hai run lên trong lòng anh, Hà Thần Kiều xoay người lại, "Cô ấy có quyền được biết."
"Cô ấy không cần biết." Lạc Dĩ Hành trả lời ngắn gọn, hơi nghiêng đầu: "Vốn dĩ đó là những thứ cô ấy đáng được nhận, tôi không giấu cô ấy gì cả."
Hà Thần Kiều biết cô không thể thuyết phục anh, nhìn anh một cái thật sâu, sau đó đi vào tiểu khu.
Dưới ánh trăng tròn chỉ còn một mình Lạc Dĩ Hành, cô đơn trong một nơi đầy tối tăm.
Anh không biết mình đã đứng đó bao lâu, cho tới khi căn phòng của Lâm Khinh sáng đèn lần nữa, anh mới xoay người rời đi, mang theo sự lạnh lẽo trong lòng.
Lâm Khinh ngủ rất say, đã nhiều năm cô không như vậy, Hà Thần Kiều đặt cô lên sô pha, đầu tiên là thay quần áo, sau đó lau mặt rồi mới ngồi bên cạnh nhìn cô rất lâu.
Đối với chuyện của cô và Lạc Dĩ Hành, Hà Thần Kiều cũng không biết quá nhiều.
Nhưng điều duy nhất cô ấy có thể bảo đảm là sự dụng tâm của anh đối với cô.
Mấy năm trước, vừa tìm được Lâm Khinh làm bạn cùng phòng được mấy ngày thì Lạc Dĩ Hành chủ động tìm đến cô ấy, yêu cầu Hà Thần Kiều thường xuyên báo cáo tình hình của Lâm Khinh, thù lao không hề nhỏ.
Lúc đầu còn tưởng là lừa đảo, quyết tâm từ chối, lại hơi hoài nghi bạn cùng phòng có chuyện gì giấu diếm hay không.
Sau này cô ấy mới biết chuyện báo cáo chỉ là tự anh đơn phương.
Đủ loại dáng vẻ khiến cô ấy thiếu chút nữa tưởng Lâm Khinh là cục cưng bỏ trốn của Lạc Dĩ Hành.
Mấy năm nay, Hà Thần Kiều đã nhiều lần hỏi Lạc Dĩ Hành xem anh có muốn nói sự thật với Lâm Khinh không, nhưng luôn nhận được kết quả giống nhau.
Cô ấy không biết anh đang lo lắng cái gì.
Nhưng trong lòng Hà Thần Kiều biết chuyện này cô ấy cũng không quản được nên sau này cũng kệ anh luôn.
Bối cảnh của Lâm Khinh cô ấy cũng biết rất rõ, dựa vào điểm này, điều mà cô ấy có thể làm cũng chỉ là giúp Lạc Dĩ Hành che giấu.
Ban đầu Hà Thần Kiều cũng do dự định nói cho Lâm Khinh.
Nhưng mà...
Cô ấy nhìn Lâm Khinh đang ngủ, mỉm cười rồi dìu cô về phòng.
Để bọn họ tự quyết định đi.
Có duyên thì sẽ ở bên nhau.
Ánh mặt trời chói mắt, thời tiết tháng tư đã bắt đầu ấm lên, Lâm Khinh đành phải tỉnh dậy vì nắng ấm ở bên ngoài.
Khoảnh khắc Lâm Khinh thức dậy cô không còn cảm nhận được cơ thể của mình, một cơn đau đầu đột ngột ập tới.
Hôm qua khóc dữ dội quá giờ mới thấy hậu quả.
Cô nằm trên giường lúc lâu mới chật vật ngồi dậy.
Cô nhìn vào điện thoại, quả nhiên đã mười giờ sáng.
Lần đầu tiên Lâm Khinh thấy may mắn vì không phải đi làm.
Phòng của cô là hướng Nam, mặt trời có thể chiếu rọi khắp nơi.
Lâm Khinh nhìn khung cảnh quen thuộc một vòng, ủ rũ ôm lấy hai chân, cuối cùng ở giữ h i chân khẽ thở dài.
Mọi chuyện hôm qua cô đều nhớ, hồi ức như thuỷ triều, khiến cô vừa khó chịu vừa xấu hổ.
Khi người ta cực kỳ mất kiểm soát về mặt cảm xúc, họ sẽ tìm kiếm một nơi để xả hết ra, mà lý trí sẽ tạm thời ngừng hoạt động.
Thật không may hôm qua Lâm Khinh đã được trải nghiệm điều này.
Cô bây giờ...!Nên làm gì đây...
Lạc Dĩ Hành có nghĩ cô là một đứa hư hỏng hay không, hay là cho rằng cô có động cơ gì khác với anh?
Tuy cô thừa nhận mình đã động lòng, nhưng cô không muốn thừa nhận theo cách này a a a a a a!
Lâm Khinh rất thích xem những cảnh xấu hổ của mọi người trên mạng để tìm chút niềm vui trong cuộc sống, nhưng cô không ngờ tới một ngày mình cũng giống như vậy.
Nếu cô nhớ không lầm thì đêm qua ở trên đường lớn cô đã kéo gục một tổng tài đường đường chính chính - Lạc Dĩ Hành.
Cứu với!
Lâm Khinh vùi đầu càng ngày càng sâu, cô càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, kết quả là hai bên tai đã đỏ ứng.
Lúc này điện thoại lại có thông báo, cô vừa cầm lên liền thấy ngay tin nhắn của Lạc Dĩ Hành.
"Cậu ổn không?"
Chỉ là ba chữ ngắn ngủi nhưng Lâm Khinh lại nhìn rất lâu, di động sáng rồi tối lặp đi lặp lại rất nhiều lần cô mới cam chịu đặt trước mắt.
Ở khung tin nhắn cô viết viết xóa xóa nhiều lần sau đó mới gửi mấy chữ đi.
"Đã khôi phục hoàn toàn rồi nè!"
Thuận tay gửi thêm một biểu tượng cảm xúc là chú mèo tràn đầy năng lượng, sau đó lại nhắn:
"Cảm ơn cậu hôm qua đã đưa mình về, xin lỗi vì để cậu phải thấy dáng vẻ làm trò ngốc của mình."
Bên kia nhắn lại rất nhanh, lúc Lâm Khinh vừa đỏ mặt đã có tin nhắn đến.
"Không sao đâu, rất đáng yêu."
Lại gửi thêm một biểu tượng chú mèo dễ thương.
Lâm Khinh không biết nên trả lời thế nào.
Rõ ràng chỉ là mấy chữ đơn giản nhưng lại khiến cô tự hình dung ra dáng vẻ của Lạc Dĩ Hành trong đầu.
Đứng trước mặt cô, trong mắt ngập tràn hình bóng cô, khóe miệng tươi cười, thậm chí không nhìn ra một tia sắc bén.
Giống như một cơn gió xuân nhẹ nhàng thổi trực tiếp vào trái tim cô.
A A A! Dừng lại dừng lại! Không thể nghĩ nữa!
Lâm Khinh ôm đầu ngã xuống giường một lần nữa.
Điện thoại còn ở một bên, cô chưa kịp bình tĩnh lại thì có tiếng gõ cửa.
"Lâm Khinh! Cậu dậy chưa, dậy rồi thì ra ăn cơm đi không nguội hết bây giờ!" Tiếng hét của Hà Thần Kiều vang lên bên ngoài.
"Okay! Ra ngay đây!"
Lâm Khinh liếc qua điện thoại trước khi ra ngoài, im lặng một chút, thở dài sửa soạn rồi ra ngoài.
Ngồi vào bàn, cô không đợi Hà Thần Kiều nói gì, lập tức tự giác chuẩn bị dọn cơm rồi chậm rãi ăn.
Hà Thần Kiều ngồi đối diện cô cũng không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng xem phản ứng của cô, như thể cô ấy có điều gì muốn nói.
"Kiều Kiều, có chuyện gì thì cậu nói thẳng ra đi, sao vậy?" Lâm Khinh bị nhìn tới mức chịu không nổi, dứt khoát nói rõ ràng.
"Khinh Khinh, cậu không sao chứ?" Cô do dự rồi mới chậm hỏi.
Lâm Khinh hơi bất ngờ, buông chén đũa xuống, sau đó khóe miệng cong lên, giọng điệu tự nhiên nhưng những lời nói ra lại khiến Hà Thần Kiều kinh ngạc.
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là mình là bác sĩ, đôi khi lại không thể thích ứng được với một số vấn đề." Cô chống cằm, nghiêng đầu nói: "Khuya hôm qua, bác sĩ Tống đã gửi cho mình tin nhắn cha mẹ Trình Hi đã quyết định hiến tặng giác mạc, nếu không có vấn đề gì bất ngờ xảy ra, bây giờ giác mạc của cô bé đã được tặng cho một người khác, giúp cô bé thấy được ánh sáng một lần nữa."
"Không phải như vậy là quá tốt rồi sao?"
"Ừ, quá tốt rồi." Lâm Khinh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Nói thật bây giờ mình vẫn rất khó chịu, mình luôn tự trách về chuyện đó, nhưng nghĩ kỹ lại thì cô bé so với mình dũng cảm hơn nhiều."
"Bác sĩ Tống đã nói với mình, ban đầu hiến giác mạc là nguyện vọng của Trình Hi, cô bé muốn lưu lại ở thế giới này thứ gì đó.
Mình cảm thấy rất khó chịu, nhưng mình sẽ không tiếp tục đứng yên nữa." Nói xong cô ngừng lại một lát.
Dưới ánh mắt ngốc nghếch của Hà Thần Kiều, cô hơi cong môi như bình thường: "Đừng lo, mình không dễ bị đánh bại như vậy đâu.
Trút hết ra đã tốt hơn nhiều rồi.
Đối với Trình Hi, cô cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng cô biết tiếc nuối không thể thay đổi bất cứ chuyện gì.
Tất cả những gì cô có thể làm là tiếp tục làm tốt công việc của mình và cố gắng hết sức để ngăn cản thật nhiều kết cục giống như Trình Hi.
Hà Thần Kiều thấy dáng vẻ cởi mở của cô cuối cùng tảng đá trong lòng cũng hạ xuống.
Ăn uống xong Lâm Khinh liền chui vào trong phòng, mấy ngày buồn ngủ khiến cô không kiềm được ngủ một giấc.
Lúc ngủ dậy bên ngoài trời đã tối, cô vô thức nhấc điện thoại lên, đúng lúc có một cuộc gọi đến.
Vừa nhìn hoá ra lại là Lạc Dĩ Hành.
"Alo, làm sao vậy?" Vừa mới tỉnh dậy nên giọng của Lâm Khinh hơi khàn, cô hắng giọng ngồi dậy.
Người đối diện hơi sững sờ một chút, sau đó bên tai lại vang lên một giọng nói rất nhẹ: "Đang ngủ sao? Mình xin lỗi."
"Mình vừa mới dậy, cậu gọi đúng lúc lắm." Lâm Khinh chớp mắt ngáp một cái.
"Tối nay mình mời cậu ăn tối được không?"
Nhắc tới ăn tối, Lâm Khinh không khỏi nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, tai lại đỏ lên, xoa xoa mũi đồng ý: "À, được chứ."
Vốn dĩ là cô nợ anh, đúng lúc hôm nay cô không bận gì cả.
"Nhưng mà nói trước, để mình mời cậu, đừng hòng từ chối."
"Được, không từ chối."
"Sao hôm nay cậu nghe lời vậy? Giống như chưa bao từ chối mình vậy." Đối phương trả lời trôi chảy khiến cô có chút ngượng ngùng.
"Bởi vì là cậu nên mình không muốn từ chối."
Lời nói không chút do dự, buột miệng thốt ra không cần suy nghĩ.
Nhất thời hai bên đều có chút sững sờ.
Lâm Khinh lập tức đỏ mặt, cô lắp bắp cúp điện thoại, trái tim nhỏ đập không tự chủ được.
Vốn dĩ giọng nói của Lạc Dĩ Hành rất dễ nghe, ngày thường bởi vì vẻ ngoài ưa nhìn của anh mà cô đã xem nhẹ điểm này.
Giọng nói rất phù hợp với ngoại hình của anh, trong như ngọc, cũng có chút lạnh lùng nhưng khi nói chuyện cùng cô lại rất nhẹ nhàng.
Từng chút từng chút, mang theo trầm ấm lại càng thêm hấp dẫn.
Tại sao trước đây cô không chú ý đến...
Lâm Khinh ôm chăn, quấn quanh bốn phía, nhưng làm cách nào cũng không giấu được trái tim đang đập liên hồi.
Sáu rưỡi tối, chiếc xe quen thuộc lại dừng trước cửa tiểu khu.
Lúc ra ngoài Lâm Khinh cố ý tránh Hà Thần Kiều, không hiểu vì sao, cô lại cảm thấy mình giống như một học sinh cao trung lén lút đi hẹn hò sau lưng bố mẹ.
Còn khá thú vị.
Sau khi lặng lẽ lẻn ra ngoài, cô lại thấy được một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cửa tiểu khu.
Anh không phải làm gì cả, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đủ khiến cô hạnh phúc.
Động lòng, chính là một chuyện vô cùng tốt đẹp.
Tác giả nói:
Động lòng lần thứ hai?
Tôi hy vọng thế giới sẽ ít đi nỗi đau.
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!.