Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 134: Root 7

Mỗi một hạt bột phấn đều hóa thành một cánh hồ điệp màu đen, những vật sống như linh hồn này tràn đầy võng mạc hắn, cánh của bọn chúng chiết xạ ra bảy sắc cầu vồng, tụ lại, xoay tròn, trùng điệp.
Từng mảnh cầu vồng xuất hiện ở trước mắt hắn, hắn nhớ tới khi còn bé.


Khi đó hắn có ba cái gương hình chữ nhật trong tay, hắn sẽ ghép lại thành một cái lăng trụ tam giác, làm thành một cái kính vạn hoa.
Hắn sẽ đặt một mặt kính vạn hoa lên mắt phải của mình, sau đó nhắm mắt trái lại, lúc này toàn bộ thế giới trong mắt hắn đều biến thành những hình ảnh giao thoa phức tạp.


“Ở đây có rất nhiều anh.” Dường như hắn nghe thấy một giọng nói trong trẻo.
Hắn mở to mắt, hỗn loạn mê muội vừa rồi đã không còn, hắn giống như bay lên, thân thể nhẹ nhàng, là loại nhẹ nhàng khi tất cả gông xiền đều tan mất.


Hắn nhìn xung quanh, đây là một bãi cỏ, bóng dáng hai người xuất hiện trước mắt hắn.


Hắn trông thấy mình khi còn bé đang nằm trên đồng cỏ xanh biếc, giơ kính vạn hoa nhìn người nằm bên cạnh mình, vừa nhìn vừa cười: “Em đếm xem trong này anh có bao nhiêu con mắt, vừa mới đếm tới mười ba nhìn không trăm chín mươi mốt… Không đúng, sao lại là số lẻ.”


Bên cạnh hắn có người nói: “Tính sai rồi.”
Giọng nói kia khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu, giống suối nước trong khe núi chưa có người đặt chân qua.


Mà dưới người hắn là bãi cỏ mềm, những ngọn cỏ dài ngắn khác nhau bị ánh nắng chiếu lên hơi mờ, xanh đậm xen lẫn xanh nhạt, ngẫu nhiên có vài bông hoa nhỏ màu trắng nở bung.
Khung cảnh này yên tĩnh thanh tịnh đến mức làm cho người ta cảm thấy thư giãn, chỉ muốn ở lại vĩnh viễn, vĩnh viễn.


“Vậy quên đi.” Hắn dịch người, chuyển kính vạn lên bầu trời: “Em muốn nhìn trời.”
Trong giây phút nhìn về phía bầu trời xanh lam với ánh nắng tươi sáng, hắn híp mắt theo phản xạ: “…Chói mắt quá.”


— sau đó người bên cạnh hắn sẽ ngồi dậy, đưa tay chặn đầu bên kia kính vạn hoa: “Không được nhìn.”


Hắn sẽ ném kính vạn hoa đi, ầm ĩ với người kia một lúc, sau đó hòa nhau, chụm đầu vào một chỗ, không nhìn bầu trời nữa mà quan sát nước hồ, cây cối và các ngôi nhà — thật ra đây là tưởng tượng của hắn, bởi vì hắn cảm thấy nó có thể xảy ra.


Mà trên thực tế, cảnh tượng đó chỉ thoáng hiện trong mấy giây ngắn ngủi đã biến mất.
Lúc này hắn đang ở trong một căn nhà cũ với những bức tường mọc đầy cây leo màu xanh, rậm rạp che khuất một phần ánh mặt trời, đây là mùa dây thường xuân nở hoa.


Hắn ở trong phòng sách, ông nội hắn đeo kính lão, đang đọc một tác phẩm ngành máy tính vĩ đại.
Hắn chạy tới, đặt khuỷu tay lên đầu gối ông nội, ngửa đầu nhìn.
Được ông nội và chị gái nuôi lớn từ nhỏ, dường như nũng nịu đã thành một kỹ năng mà hắn am hiểu nhất.


“Ông nội.” Hắn mềm giọng nói: “Đông Thầm muốn đi nước ngoài, chúng ta thật sự không thể giữ Đông Quân lại sao?”
Ông nội hắn tháo kính lão xuống, nói với hắn: “Trẻ con thì phải đi theo người thân của mình.”


“Nhưng Đông Thầm căn bản không thích anh ấy, cũng sẽ không muốn anh ấy đi theo.” Hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nhưng con thích anh ấy, chúng ta giữ anh ấy lại đi, chúng ta chính là người thân của anh ấy, không được sao?”
Ông nội hắn nhìn hắn chằm chằm.


Ông nội có một đôi mắt dịu dàng, giống như những cụ già thông minh nhất, rốt cuộc con cháu sẽ tin tưởng cặp mắt kia có thể nhìn thấu một ít chuyện trong đời người.


“Con thích cậu ấu, cậu ấy cũng thích con sao?” Ông nội hắn hỏi: “Tính cách của cậu ấy rất giống cha mình, là loại người cực kì thiếu tình cảm.”
“Anh ấy cũng thích con.” Lâm Tầm phản bác: “Hơn nữa Đông Thầm cũng không phải người không có tình cảm.”


Hắn nhỏ giọng thầm thì: “Chú ta còn thích đến mức… giam cô ấy lại.”
Hắn biết Đông Thầm chỉ thích mỗi vợ mình trên thế giới này thôi.


Thậm chí bởi vậy mà còn hận con trai mình thấu xương, bởi vì tình yêu của vợ chú ta đã chia thành hai phần từ khi có đứa bé đó, chú ta không còn độc chiếm được nữa.
Hắn nghĩ, khi đó nhất định là Đông Thầm không muốn đứa bé này, nhưng vợ chú ta lại có suy nghĩ khác chú ta.


Ông nội sờ đầu hắn, chậm rãi nói: “Đây không phải là thích.”
“Là thích.”
“Bao giờ con trưởng thành sẽ hiểu rõ ràng.”
“Con mặc kệ.” Lâm Tầm nũng nịu không thôi, còn định khóc lóc om sòm: “Con muốn anh ấy ở lại.”


Ánh mắt ông nội nhìn hắn cũng không nghiêm khắc, ông nói: “Vậy con phải chịu trách nhiệm chăm sóc cậu ấy thật tốt.”
Lâm Tầm gật đầu thề: “Con sẽ bảo vệ anh ấy thật tốt.”


Hắn cũng không biết tại sao mình lại dùng tới từ “bảo vệ” này, hắn chỉ nghĩ, về sau hắn sẽ không bao giờ để người này phải khổ sở.


Thật ra Lâm Tầm đã sớm biết mình sẽ thành công, hắn biết ông nội cũng thích Đông Quân, thậm chí còn dạy anh trò chơi hệ thập phân, nhị phân, thập lục phân, đây là đãi ngộ mà mình mới có.
Nếu một người thích một đứa bé, ông sẽ không lỡ để người như Đông Thầm dẫn cậu bé đi.


Mà Đông Thầm cũng sẽ không từ chối, nếu ông ta không có tình cảm gì với con mình, ông ta cũng sẽ không để ý đến hướng đi của đứa bé đó, mà nếu ông ta còn có một chút tình thương của cha trên mặt sinh lý, sẽ biết đứa nhỏ này còn thân thiết với người khác hơn mình.


Ông nội là một nhà khoa học già có danh tiếng, giao con cho ông nội, không có ai sẽ không yên lòng.
Hắn gần như rời khỏi phòng đọc thật nhanh, kéo cửa phòng ra, muốn nói cho người bạn của mình tin tức này.
Hắn lại trông thấy Đông Quân đang đứng ở ngoài cửa.


— mà ánh mắt của Đông Quân vượt qua hắn, đối mặt với ông nội.


Ý nghĩa của cái đối mặt kia, lúc đó hắn còn chưa hiểu, về sau cũng không hiểu, phải chờ tới mười năm sau, lúc đứng trước bia mộ màu xám của ông nội, Lâm Đinh khóc đến mất đi ý thức, ngã về phía trước, sau đó được Đông Quân đỡ lấy, hắn mới hiểu được.


Ba người cùng chung hoạn nạn sẽ sống với nhau tốt hơn là hai chị em sống nương tựa lẫn nhau, cũng tốt hơn hai cha con rõ ràng là máu mủ tình thâm nhưng lại không có chút tình cảm nào, hai mươi năm trước trong cuộc đời của bọn họ sẽ thuận buồm xuôi gió, bởi vì ông nội đã tìm được giải pháp tối ưu cho bọn họ.


Nhưng Lâm Đinh lại sống trong thế giới của chính cô nhiều hơn, sở thích của cô khác với tất cả mọi người trong nhà.
Cô vẽ tranh, thiết kế, sớm vượt biển cao chạy xa bay.
Đa số thời điểm, hắn và người kia sẽ cùng nhau đối mặt với thế giới này — thế giới mà chuyện gì cũng có thể xảy ra.


Lúc này hắn đột nhiên xuất hiện ở trên một tòa nhà cao tầng, bọn họ leo lên sân thượng cao nhất.
Cầu vượt, lối đi bộ, đường vành đai, từ nơi này có thể nhìn thấy dòng xe như nước chảy của cả thành phố.


Tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên ở một góc nào đó, đèn xanh đèn đỏ lấp lóe, mà ở một góc khác của thành phố đang xảy ra tai nạn xe cộ quy mô lớn.


“Có lẽ lúc cha mẹ em qua đời cũng thế này đi.” Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, giống như đang tự thuật một chuyện rất bình thường: “Trên báo nói là có người lái xe tải lúc mệt mỏi, nên mới mất khống chế đâm ô tô của bọn họ khỏi cầu vượt.”


Sau khi dừng lại chốc lát, hắn lại nói: “Nếu có một hệ thống lái tự động có thể khống chế tất cả xe cộ, vậy sẽ không có chuyện này xảy ra.”
Có người ôm lấy hắn từ phía sau lưng: “Em muốn làm sao?”
“Ừm…” Hắn nói: “Vậy thử một chút?”
Gió trên nóc nhà rất to, hắn nhớ kỹ.


Con người khi còn sống sẽ có rất nhiều quyết định cực kì quan trọng, nhưng thật ra chỉ là xuất hiện trong chớp mắt, giống như vào một mùa hè nào đó, lúc đi qua một hành lang không người trong sân trường, Đông Quân bỗng nhiên cúi đầu xuống hôn hắn.


Mảnh vỡ vội vàng chảy xuôi, giống như thời gian đang hướng về phía trước, địa điểm kế tiếp là một căn phòng, ngoài cửa sổ là một màu xanh um tươi tốt, cửa sổ sáng tỏ, ánh nắng, bầu trời, mây trắng và bóng cây sơn tra cùng nhau ùa vào.


Giọng nói của hắn đã thay đổi, mặc dù vẫn có dấu vết của thiếu niên, nhưng cũng đã lớn hơn mấy tuổi.
“Quyền hạn tối cao của hệ thống lái tự động chia cho hai người chúng ta, em cảm thấy kiểu gì cũng sẽ xảy ra tình huống đặc biệt.


Cho nên chúng ta phải có một cái… quyền hạn sửa chữa hệ thống có thể vượt qua tất cả hạn chế.
Nhưng chúng ta cùng nhau nắm giữ quyền hạn này, hay là chia nhau?”
Không đợi được câu trả lời, hắn đã tự nhủ: “Chia ra giữ đi, nhỡ may một ngày nào đó chúng ta không còn ở cùng nhau hay là gì đó.”


Giọng nói và khung cảnh đi xa, hắn giống một hạt khói bụi bị dập tắt, lơ lửng giữa những khung cảnh khác nhau.
Có lẽ trong thế giới tinh thần của con người thật sự có logic, hợp những đoạn ngắn ngủi này thành một chuỗi.


Khung cảnh lại thay đổi, trong phòng triển lãm khoa học kỹ thuật, mấy ngàn chỗ ngồi xếp theo hình bậc thang, mỗi một người trên ghế đều đang nhìn lên sân khấu.
Hắn đang ở phòng chuẩn bị, từ nơi này có thể trực tiếp nhìn về phía bên cạnh sân khấu.


Ánh đèn trong phòng lờ mờ, chỉ có bên cạnh người kia là sáng ngời, đó là loại đèn đặc biệt của hội chợ khoa học kỹ thuật.
Hắn trông thấy bóng dáng thon dài đẹp mắt của Đông Quân, anh chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó thôi cũng đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.


“Chào mọi người.” Dường như trong giọng nói của anh không hề có chút cảm xúc nào: “Tôi đến từ Ngân Hà.
Hôm nay, tôi muốn giới thiệu hệ thống lái tự động cho mọi người.”


“Đầu tiên tôi muốn xác định khái niệm của nó, vì thế, chúng tôi đưa ra ba loại nhu cầu, mười phân cảnh và hiệu lệnh khống chế cấp năm của hệ thống lái tự động hoàn toàn.”
Giọng nói càng ngày càng xa xôi, giống như chỉ thoáng qua, sự chú ý của hắn trở lại phòng chuẩn bị.


“Cậu xem anh ta kìa, không có tình cảm gì cả.” Vương An Toàn huých khuỷu tay vào người hắn: “Đáng phải để cậu lên.”
“Tớ cũng sẽ nói không có tình cảm gì thôi.” Hắn nói.


“Khác chứ, khuôn mặt cậu khá ôn hòa.” Vương An Toàn ghét bỏ nói: “Mà Đông thần của chúng ta đứng ở đó cứ như tủ lạnh cỡ lớn, làm người ta chỉ dám yêu chứ không dám nói.”
Lâm Tầm liền cười.
“Tớ không ra được.” Hắn nhẹ nhàng nói: “Anh ấy không nói.


Nhưng nếu tớ tương tác với người xem, anh ấy sẽ không vui.”
Vương An Toàn: “Chậc.”


Một giây sau hắn phát hiện mình đang ở trong phòng nghỉ, rời xa náo nhiệt bên ngoài — hắn ngồi trên ghế sô pha, Đông Quân đứng ở trước mặt hắn, hắn nắm tay Đông Quân, ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt là vẻ trêu chọc, nhưng Lâm Tầm nhìn một màn này, bỗng nhiên cảm thấy thẫn thờ, hắn nghe thấy chính mình nói: “Rất nhiều người đang nhìn anh.”


Sự thẫn thờ như một áng mây kéo hắn ra khỏi khung cảnh này, hắn như đang xuôi dòng theo một con sông, nhìn vô số khung cảnh về mình ở ven bờ, mỗi một khung cảnh giống như một thế giới độc lập.
Ở trong thế giới tinh thần của con người, những đoạn ngắn này kết nối với nhau bằng một cách huyền diệu không thể tả.


Hắn trợn to hai mắt, trông thấy tòa nhà Ngân Hà đột ngột mọc lên từ mặt đất dưới ánh mặt trời, xe cộ đi trên đường đâu ra đây, thế giới — thế giới này, cũng giống tất cả những gì trong tiểu thuyết khoa huyễn miêu tả, nó nhanh chóng tiến về phía trước như đồ thị hàm lũy thừa, kỹ thuật không thể tưởng tượng nổi, nghiên cứu không thể tưởng tượng nổi, sáng chế không thể tưởng tượng nổi, mỗi ngày đều mọc ra trên vùng đất này giống như măng mùa xuân.


Giống như trong buổi triển lãm khoa học kỹ thuật kia, hắn vẫn luôn ở sau cánh gà, trong phòng chuẩn bị, trước máy tính.
Hắn tuyên bố mình không muốn tham gia vào thương nghiệp phức tạp, hắn thích liên hệ với nữ thần toán học và nam thần Turing hơn, Ngân Hà kinh doanh như thế nào hắn cũng không quan tâm.


Hắn không biết hành động này là do mình thích, hay là do người kia thích.
Cho nên trong chốc lát nào đó, một chốc lát không thể nắm lấy, hắn đột nhiên rời khỏi thế giới này.


Người vẫn luôn đứng bên cạnh hắn dường như đột nhiên không thuộc về hắn, mà hắn chỉ như người đứng xem tất cả xảy ra, không hề tham gia vào trong đó.


Hắn trông thấy rất nhiều hình ảnh thoáng qua rồi vội vàng biến mất, có rất nhiều thời điểm Ngân Hà cần Đông Quân, thời điểm cần mình cũng rất ít.


Dường như hắn không có bạn bè, không có xã giao, những người năm đó thức khuya sửa bug với hắn bỗng nhiên đi xa, trái tim sống động năm đó cũng dần dần ngừng đập.


Thậm chí hắn chưa từng ra khỏi cửa — nhưng hắn nhớ không nổi lý do, giống như hắn bắt mình không được ra khỏi phạm vi quy định, giữ chặt mình ở một chỗ.


Một mình hắn ngồi trước bàn sách tô tô vẽ vẽ, một con mèo tuyết trắng nằm trên đầu gối, hắn viết rất nhiều, thời gian cũng trôi qua thật lâu, nhưng cánh cửa này từ đầu đến cuối vẫn không hề mở, người kia cũng không hề đến, trong một chốc lát nào đó, hắn bỗng nhiên cảm thấy một loại kiềm chế chán ghét đã lâu.


Lại sau đó, tiếng nhạc ngọt ngào của công viên trò chơi vang lên, hắn nhìn thấy cảnh tượng trong giấc mơ của mình, vòng quay mặt trời kéo dài trong nụ hôn dịu dàng kia.
Hắn giống như đang tạm biệt một phần nào đó trong sinh mệnh.
Nhưng nó còn dài hơn lần ly biệt trong mơ, cũng càng chi tiết.


Hắn nhận quả bóng do chú hề mũi đỏ đưa đến, đưa lưng về phía vòng quay mặt trời, càng đi càng xa, chắc chắn sẽ có một loại ảo giác bất an, giống như ở nơi đó, có người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn, mãi đến khi hắn lên xe, rời khỏi thành phố này, rời khỏi tất cả mọi thứ khiến hắn không thở nổi.


Về sau, về sau —
Đột nhiên trống không, hắn chẳng có mục đích phiêu đãng trong hư không rất lâu.
Hắn cảm thấy có lẽ mình đã chết.


Cả đời hắn đều không làm được chuyện tốt gì đáng nhắc đến, nhưng cũng không làm việc ác như giết người cướp của, hắn sẽ lên thiên đường hay là xuống địa ngục? Ai sẽ phán quyết hắn? Đều không phải, hắn là một người chủ nghĩa duy vật.


Hắn đã sớm nghĩ tới, vào năm phút trước khi chết, tất nhiên sẽ hắn lạnh lùng xem lại cả cuộc đời vội vã này, hắn đã vượt qua thượng Đế để tự phán quyết chính mình.


Giống như là thần giao cách cảm, suy nghĩ trong đầu Lâm Tầm hơi đổi, cuối cùng bên trong hư không trước mắt đã có một bóng người mờ nhạt, giống như chờ hắn từ lâu.


Hắn đi về phía trước, càng ngày càng đến gần, hắn vững tin người trước mặt chính là người mà hắn nhìn thấy trong gương mỗi ngày.
Chỉ là, ngũ quan người này khắc sâu hơn chút, cũng gầy hơn chút, trên khuôn mặt là vẻ tiều tụy nhàn nhạt.


— tiều tụy mà ôn hòa, hắn đang nhìn mình, khóe môi chậm rãi nở một nụ cười.
Lâm Tầm nhìn hắn.


Hắn mặc âu phục màu xám, nhìn như tất cả đều bình thường, nhưng khi Lâm Tầm tiếp tục nhìn xuống, lại trông thấy trên cổ tay hắn lộ ra một sợi xích màu đen, xiềng xích rủ xuống, tí tách một tiếng, nơi đó đang chảy máu tươi.
Lâm Tầm đi lên nhìn, chỉ thấy cũng có xiềng xích buộc ở trên cổ hắn.


Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy vô số xiềng xích giăng khắp không gian màu đen, khóa chặt người này ở chính giữa, ngoại trừ đôi mắt chuyển động ra, hắn không thể di chuyển được tí nào.


Mà người bị khóa chặt này dường như không cảm nhận được thống khổ, hắn chỉ nhìn hắn, cụp mắt xuống, trong mắt hình như có ôn nhu lo lắng.
Lâm Tầm nhìn hắn, hắn không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ nói khẽ: “Tôi biết.”
Ý cười của người kia càng sâu, lại không nói gì.


Hắn giương mắt nhìn về một hướng trong hư không.


Lâm Tầm nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy một mảnh vỡ màu đen đang bị mạng nhện quấn chặt, thổi về hướng hắn, nó có màu đậm đặc, dường như có một loại ý nghĩa tượng trưng nào đó, Lâm Tầm nhìn thấy nó liền ý thức được có lẽ đây chính là ảo cảnh cuối cùng.


Hắn nhắm mắt lại, hòa làm một thể với mảnh vỡ kia.

Hắn đang ở trong một căn phòng, vừa mới để điện thoại xuống, nhưng hắn không biết là gọi điện cho ai, lại nói cái gì, chẳng qua chỉ cảm thấy tâm trạng của mình rất thoải mái.


Trước mặt hắn là một cái máy tính để bàn đời cũ màu trắng, thậm chí không có mạng.
Một giây sau, hắn lấy một con chip mỏng như cánh ve ra, sau đó đi xuống tầng.
Xe của hắn đang chờ ở dưới.
Trong giây phút cửa xe tự động đóng lại, hắn ngẩng đầu quan sát bầu trời ảm đạm ngoài cửa sổ.


Thời tiết đầu mùa xuân se lạnh, tầng mây màu xám trắng nặng nề đặt ở phía trên màn trời, trong xe đang tự động phát ra dự báo thời tiết, năm nay khí hậu khác thường, luồng không khí lạnh xuôi về nam, sẽ có tuyết nhẹ.


Những bông tuyết nhỏ vụn đã đánh vào trên cửa sổ xe, lại bị hơi ấm trong xe xuyên qua cửa sổ làm tan chảy.
Trái tim của hắn nhảy mạnh lên một cái, trên trời mây đen dày đặc, một hình ảnh quỷ dị lại tràn ngập ác ý giống như một ngôn ngữ loại nào đó từ nơi sâu xa.


Hắn nhíu mày lại, bên trong hư không giống như có người nói cho hắn biết, đừng lên xe, đừng lên xe.


Nhưng hệ thống lái tự động vẫn như thường, chậm rãi lái ra khỏi sân nhà, đi về phương hướng đã định, trong tay hắn cầm con chip kia, cũng vẫn luôn nhìn nó, giống như nhìn một món quà muốn tặng cho người nào đó, dòng suy nghĩ của hắn đã bình tĩnh trở lại.


Điện thoại vang lên, màn hình hiện ra là bác sĩ, hắn bắt máy.
“Gần đây đang làm gì?” Giọng nói của bác sĩ vẫn lười biếng như trước/
“Không làm gì, viết vài thứ.” Lâm Tầm nói.
“Hửm?” Bác sĩ nói: “Cậu viết thứ đó bao lâu rồi.”
Lâm Tầm cười: “Hai năm đi.”


“Hai năm sao…” Hình như bác sĩ ở bên kia đang duỗi lưng một cái: “Cậu và cậu ta tách ra đã được hai năm.”
Ánh mắt nhìn về phía trước của Lâm Tầm hơi mê man, đáp lại: “Ừm.”
“Cứ định tiếp tục như vậy mãi sao?” bác sĩ nói: “Cần gì chứ.


Cuối cùng không phải cậu điên thì chính là cậu ta điên.”
“Anh ấy, vẫn… vẫn tốt chứ.” Lâm Tầm nói.
“Ồ?” Bác sĩ cất cao giọng: “Hình như tâm trạng của cậu không tệ.”
“Vết sẹo lành sẽ quên đau.” Hắn nhẹ nhàng cười: “Có đôi khi tôi vẫn… nhớ đến anh ấy.”


“Không nhắc đến nữa.” Bên kia bác sĩ nói: “Gần đây sở nghiên cứu mới có một dự án, quá kích thích, nhất định tôi phải nói với cậu.”
Lâm Tầm: “Hử?”
“Quả Hạch, bây giờ phiên bản y học đang phát triển rất tốt, cậu biết chứ?” Bác sĩ nói.
Lâm Tầm: “Tôi biết.”


“Nguyên nhân là một vụ tai nạn giao thông ở Bắc Mĩ vào năm ngoái.” Bác sĩ nói: “Bệnh nhân tiếp nhận hệ thống Quả Hạch trong trạng thái sốc toàn thân, xuất hiện tín hiệu điện dị thường, dưới trạng thái người thực vật mà ý thức còn có thể tỉnh táo tồn tại trong thế giới giả tưởng mười ngày, cho đến khi chết não.”


Giọng điệu của hắn ta dần dần hưng phấn: “Lúc ấy dư luận nổ tung, nhưng nghiên cứu liên quan thì cứ chậm chạp không có tiến triển, mọi người còn quên lãng mất.
Nhưng mà tiến sĩ Simpson vạn năng của chúng ta…”


Hình như hắn ta đang cố ý thừa nước đục thả câu, Lâm Tầm cũng bị khơi gợi lên hứng thú: “Thế nào?”
Bác sĩ nói: “Một tháng này, chúng tôi đã cứu lên năm bệnh nhân là người thực vật, bọn họ đã lấy được cuộc sống mới trong Quả Hạch.


Mặc dù điều kiện vô cùng, vô cùng khắc nghiệt, nhưng cậu biết không, chỉ cần thỏa mãn điều kiện, xác suất thức tỉnh cao đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Chúng tôi đang chiêu mộ toàn cầu — còn chưa công bố ra bên ngoài, nhưng tôi quá kích động, cho nên phải chia sẻ với cậu ngay.”


“Oa.” Đây đúng là thành quả kinh người, Lâm Tầm nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Xe của hắn rời khỏi nội thành, lên cao tốc, trên đường cao tốc không có một ai, có chút bất thường, nhưng cũng không có gì.


Giao thông ở đây không phát triển lắm, vì có nhiều núi nên những con đường cao tốc cũng lòng và lòng vòng.
Trên màn hình hệ thống lái tự động đang ghi chú quãng đường tiến lên, đồng thời phát ra giọng nói, hắn bỗng nhiên giật mình một cái, thế nhưng lại không phát hiện ra không đúng chỗ nào.


Bên kia có vẻ bác sĩ đã nghe ra cái gì: “Cậu đang ở trong xe?”
Hắn mơ hồ “ừ” một tiếng, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Bác sĩ hỏi: “Cậu đang đi đâu vậy?”
“Đi…” Lúc hắn đang muốn trả lời, lông tơ cả người nổ tung lên, cơ thể phát lạnh!
Sai.
Làn xe sai.


Xe của hắn đang đi ngược chiều.
Vì sao lại không cảnh báo?
Hắn đang nói chuyện với bác sĩ, liền ném điện thoại sang một bên, nhanh chóng ấn nút phanh khẩn cấp — không phản ứng chút nào.


Máu trong tim gần như đông lại, hắn nhanh chóng đảo mắt qua bốn phía màn hình theo bản năng, lại nhìn về phía trong xe — muốn tìm xem có thứ gì có thể phá hư trung tâm điều khiển không.
Không có bất kỳ vật gì có thể giúp hắn phá hỏng hệ thống.
“Lạc, cậu ở đâu?” Hắn lên tiếng.


Không có phản ứng nào.
Lâm Tầm thở hổn hển mấy cái, ấn nút gọi khẩn cấp, không có bất kỳ phản ứng gì.
Hệ thống của hắn giống như biến mất.


Không có khả năng, không có khả năng — sau khi hệ thống gặp trục trặc, chiếc xe sẽ phanh lại khẩn cấp đồng thời cảnh báo, hệ thống dự bị sẽ khởi động, phòng ngừa xảy ra chuyện khác.


Hắn giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, cầm lấy điện thoại ở một bên, bác sĩ đang lớn tiếng hỏi hắn làm sao vậy, hắn dập máy, số của Đông Quân hiện ra trong đầu hắn, hắn nhanh chóng bấm số thứ nhất.
Thật ra tất cả đều đã chậm.
Tốc độ xe của hắn đang tăng nhanh.


Tên rời cung, một thay đổi làm cho người ta hoa mắt, đập vào mắt chính là một chiếc xe tải mười bốn tấn.
Trước khi mất ý thức, suy nghĩ duy nhất của hắn là — chỉ có hắn và Đông Quân có quyền khống chế hệ thống.
Một giây sau, hắn bóp nát con chip trong tay.


Lực va đập to lớn đánh tới từ chính diện, trong đầu hắn chấn động ù ù, giống như là trung tâm của vụ nổ hạt nhân — một giây tiếp theo.
Tất cả đều yên tĩnh.


Không có đau đớn, hoặc là đau đớn đã vượt khỏi mức độ con người có thể cảm giác được, hình như hồn phách hắn rời khỏi cơ thể, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy cơ thể mình.
Không biết qua bao lâu, có thể là một giây sau, cũng có thể là là rất lâu sau đó.


Một người ôm lấy hắn, tay của hắn bị người đó chậm rãi nắm chặt.
Mùi hương nhẹ nhàng mát lạnh bao trùm lấy hắn như một trận tuyết lớn..