Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 112: Mây 3

Thế giới số hiệu rắc rối phức tạp biến mất, tái tạo.
Đột nhiên, trước mắt hắn xuất hiện một dòng sông màu xanh lam chảy xuôi, giống như dải ngân hà to lớn cuồn cuộn vắt ngang qua bầu trời đêm, ánh sao lấp lánh, hắn chìm xuống, quan sát hình dạng mỗi một ngôi sao.


Nếu đến gần sẽ thấy đó cũng không phải dòng sông ngân hà được cấu tạo từ những điểm sáng màu xanh lam hay từ những số hiệu đơn giản.
File, Edit……Debug.
Hiển nhiên đây là giao diện viết chương trình trống.


Lâm Tầm ngẩng đầu, phía trên hắn có mấy ngàn khung chương trình đang chậm rãi di động, mỗi một khối vuông màu lam đều có quỹ đạo và phương hướng chuyển động của mình, mỗi cái đều khác nhau.
Có lẽ mỗi một khung vuông đều ứng với một người sống trong thế giới hiện thực.


Hắn lại nhìn sang bên phải, cũng có những ô vuông dày đặc như nước chảy, nhìn như đang di chuyển lộn xộn, nhưng lại bởi vì quy mô to lớn nên trông rất hùng vĩ.


Lâm Tầm nhớ kỹ cấu tạo toà nhà này, những tầng phía trên là khu vực làm việc của người khác, phía bên phải là khu thương mại phồn hoa rộn ràng, cực kì đông đúc.
— Thứ hắn nhìn thấy vẫn là thế giới này.


Chỉ là khác với thế giới chân thực mà mắt thường nhìn thấy, đây là một thế giới mã nguồn.


Trong thế giới bị giải tỏa kết cấu, hắn ánh mắt không còn bị trần nhà, hành lang, cốt thép xi măng ngăn cản nữa, mà trực tiếp thấy rõ kết cấu của tất cả vật thể, thậm chí mỗi người — mỗi người đều là một khung chương trình trống ở trong mắt hắn.


Giao diện trống không là vô dụng, chỉ khi viết thứ gì vào đó mới có thể phát huy tác dụng đáng có.
Tiếng va chạm to lớn vang lên, Lâm Tầm hơi hoảng hốt, trở lại hiện thực.


Kỳ Vân bị nhân viên đạo cụ nhấc lên, ngực bị trúng một kích nặng nề, phía sau lưng đập mạnh lên tường, cả người trượt xuống.
Khóe miệng gã đã chảy máu, cả người càng thêm yếu ớt, nhưng vẫn chưa vỡ nát.
Nhân viên đạo cụ chuyển sang hắn một lần nữa.


Lâm Tầm đối mặt với cậu ta, nhưng động tác trên tay lại không ngừng, hắn đang gõ bàn phím.
Cùng lúc đó, hắn nhìn thẳng vào nhân viên đạo cụ, hỏi: “Ở trong tầng hầm, cậu giả vờ?”
Nếu như là giả vờ, có thể giả vờ giống như vậy cũng không phải hạng người bình thường.


Nếu như không phải, thì đó chính là lúc khe hở ở tàu điện ngầm mở ra, cậu ta đã bị nhiễm thứ gì đó.
Nhân viên đạo cụ không trả lời hắn.
Trong mắt của cậu ta chỉ có một vẻ hung ác, giống với chất vô cơ.


Dưới ánh đèn khẩn cấp, trên mặt cậu ta có bóng đen rất sâu, lúc này Lâm Tầm tin chắc rằng cậu ta sẽ giết chết mình không nương tay.
Kỳ Vân đang dựa trên vách tường ngọ nguậy, nhưng một giây sau lại ho khan kịch liệt.
Nhân viên đạo cụ nhấc chân đi tới chỗ hắn.


Sống chết trước mắt, tất cả đều thành động tác chậm trong mắt hắn, chỉ có tốc độ ngón tay gõ trên bàn phím là thật.
Có đôi khi, Lâm Tầm thật sự rất biết ơn tốc độ tay của mình.


Khi nhân viên đạo cụ nâng bàn tay kéo theo vô số sương mù sắc nhọn màu đen lên, tay chân và cổ hắn đều đã bị quấn chặt, hắn thở hổn hển một hơi, ấn F11, mở một chương trình đã từng sử dụng.
Nhắc tới cũng trùng hợp, chương trình này cũng có liên quan đến Kỳ Vân.


Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở cửa núi Thanh Thành đã đánh một trận, về sau gặp ở sau núi lại đánh một trận nữa.


Chiêu mà Kỳ Vân dùng thuận buồm xuôi gió nhất là kiếm trận, mấy đệ tử kiếm tu dùng bộ pháp kết nối với trận pháp, tu vi và linh lực của bọn họ sẽ hội tụ vào một chỗ, toả ra sức mạnh mà một người không thể phát huy được.


Đây là phương pháp DDOS, gom mấy máy vào một chỗ cùng nhau tính toán vì một mục tiêu, sức tính toán sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng mà, nói là mấy cái máy — nhưng trong việc tính toán, hai chữ số trở xuống không thể tính là số lượng lớn.


Ba chữ số, bốn chữ số, thậm chí năm chữ số cũng không tính.
Đương nhiên, vào lúc đó Kỳ Vân chỉ có thể nhìn thấy mấy đệ tử đồng môn trước mắt.


Nhưng lúc này, dưới tác dụng của Thiên Nhãn Thuật, giao diện chương trình của hàng ngàn hàng vạn người đều hiện ra trước mắt hắn.
Nhập vào thế nào đây?
Cũng không khó.
Copy, kết nối, truyền, chỉ số tăng trưởng với tốc độ tựa như virus máy tính lây lan vậy.


Kết hợp mấy cái máy lại, có thể cộng thêm cả khả năng tính toán của chúng, cuối cùng hoàn thành một nhiệm vụ tính toán mà một cái máy không thể làm.
Như vậy gộp một trăm cái máy lại sẽ có khả năng tính toán và xử lý lớn như thế nào?


Một ngàn cái, mười ngàn cái, một trăm ngàn cái thì sao?
Ra sức nâng cao chức năng của một cái máy tính, để nó có thể đảm nhiệm khả năng tính toán khổng lồ, đây là siêu máy tính.


Mà phân phối nhiệm vụ tính toán cho các máy tính với sức tính toán không caol nhưng số lượng lại khó thể đếm được, cuối cùng kết hợp kết quả tính toán lại làm một, hoàn thành nhiệm vụ tính toán, cái này gọi là điện toán phân tán.


Đổi thành một danh từ mà mọi người đều biết, điện toán đám mây(*).
(*) Điện toán đám mây: hay còn gọi là điện toán máy chủ ảo cung cấp các công nghệ, tài nguyên máy tính liên kết với mạng internet.
Đám mây, kỹ thuật internet lại có một sự kiện quan trọng huy hoàng.


Cũng là đường sống duy nhất của hắn hôm nay.
Ấn phím F11, ánh sáng trên bàn phím biến hóa, trong chốc lát lại biến thành thanh kiếm màu bạc.
Lâm Tầm cầm kiếm, đỡ lấy bàn tay đang duỗi ra của nhân viên đạo cụ!
Keng một tiếng, lực phản chấn to lớn khiến hắn phun ra một ngụm máu.


Chút linh lực còn thừa ít ỏi của hắn chắc chắn đang rơi vào thế yếu trong trận chiến này, nhân viên đạo cụ dùng lực vào cánh tay, bàn tay giống như máy móc sắt thép nặng nề với uy lực đáng sợ, chậm rãi vươn về phía hắn, Lâm Tầm đột nhiên nghĩ, có lẽ đây chính là châu chấu đá xe.


Bàn tay cầm kiếm của hắn đang run, cơ bắp trên cánh tay cũng run lên.
Ngăn không được, linh lực của hắn không đủ.
Nhưng —
Bây giờ hắn là máy chủ.
Tất cả máy tính có thể kết nối, đều là tài nguyên tính toán của hắn.
Kết nối cần thời gian.


Một dòng linh lực bỗng nhiên tràn vào thân thể hắn, khung chương trình đại diện cho Kỳ Vân trong hư không hơi lấp lóe.
Cảm giác vi diệu truyền đến, dường như giữa hắn và Kỳ Vân đã thành lập một liên kết kì diệu.
Một cái.
Tay phải hắn đã bớt run hơn.
Bốn cái.


Hai khối lập phương gần bọn họ nhất gần như đồng thời lấp lóe, hắn cầm chắc kiếm.
Kết nối còn đang tiến hành, trải rộng ra bên ngoài giống mạng nhện.
Ba mươi bốn cái, ánh kiếm sáng lên.


Bảy mươi sáu cái, lưỡi kiếm hướng về phía trước, bàn tay của nhân viên đạo cụ bị đâm rách, dòng màu đen ngòm chảy tí tách xuống đất.
Năm trăm bảy mươi mốt cái.


Cánh tay hắn bỗng nhiên phát lực, đẩy lưỡi kiếm về phía trước! Có vẻ nhân viên đạo cụ bị đau, dưới chân không vững, lui ra phía sau một bước.
Hình như đã đủ.
Nhưng liên kết mênh mông trên internet sẽ không tới đây là dừng, cũng vĩnh viễn sẽ không dừng lại.


2 mũ 10 mới là 1024, một số lượng hoàn mỹ, nhưng có lẽ vẫn còn nhỏ.
Chỉ cần tăng thêm một chút, 2 mũ 20, 1048576.
Một dải ngân hà lấy hắn làm trung tâm, bỗng nhiên sáng lên.
Lâm Tầm đếm không hết, số lượng có thể để hắn đếm không hết tất nhiên sẽ rất kinh khủng.


Hắn thở dốc một hơi, cong khóe môi lên cười với nhân viên đạo cụ.
Sau đó xuất kiếm lần nữa!
Trong nháy mắt mũi kiếm chạm đến lồng ngực nhân viên đạo cụ—
Ầm ầm.
Một tiếng vang nặng nề, không khí toả ra một tầng gợn sóng.
Hắn không nghe thấy âm thanh, giống như đang ở trong chân không.


Một giây sau đó, linh lực lấy hắn làm trung tâm điên cuồng toả ra ngoài.
Lâm Tầm chưa bao giờ trải qua một vụ nổ hạt nhân, cả đời rất nhiều người cũng sẽ không phải trải qua.
Nhưng ngay lúc này, hắn cảm thấy chắc là như vậy.


Hắn cảm giác có thứ gì đó tràn đầy trong cơ thể mình, có lẽ là linh lực, bên trong cả cơ thể hắn đều như có dòng sông chảy xuôi, hắn cảm thấy có lẽ một giây sau mình sẽ bị nổ.
Hắn lại giống như đã sụp đổ.


Không có người nào là hắn, cũng không có ai không phải là hắn, hắn giống như biến thành một thứ cao hơn, tồn tại ở khắp mọi nơi, mỗi người, mỗi vật trong tinh hà mênh mông đều là hóa thân của hắn.


Ngay trong không phẩy mấy giây này, linh lực khổng lồ dao động giống như dòng nước lũ không thể ngăn, nổ tung về bốn phương tám hướng!
Tiếng ma vật gào thét chói tai vang lên.
Cơ thể nhân viên đạo cụ bỗng chốc cứng ngắc.
Mà cuối cùng cậu ta cũng chỉ tồn tại trong giây lát.


Bởi vì một giây sau, linh lực dao động mênh mông đã đến trước người cậu ta.
Thuyền nhỏ đương nhiên không ngăn cản được sóng thần, trong phút chốc va chạm với linh lực dao động, cơ thể nhân viên đạo cụ liền hóa thành tro bụi màu đen.
Đám xúc tu kia cũng thế.


Chỉ để lại hành lang sạch sẽ, cùng với Kỳ Vân đang ngồi, đạo diễn Cao cùng trợ lý đang nằm.
Công tắc nguồn điện bật lên, đèn hành lang sáng theo thứ tự từ gần đến xa.
Ánh mắt Kỳ Vân đờ đẫn, bờ môi run rẩy: “Cậu, cậu…”
Lâm Tầm: “Tôi…”
Hắn không biết nên nói cái gì.


Bởi vì âm thanh máy móc đang vang lên trong đầu hắn.
“Đánh bại ma vật ẩn giấu, hoàn thành nhiệm vụ ẩn, linh lực 20.”
“Thực hiện điện toán phân tán, chủ động giải tỏa khung phần mềm: Hadoop(*).”


(*) Hadoop là một khung phần mềm được sử dụng để lưu trữ và xử lý hiệu quả các tập dữ liệu có kích thước lớn.
“Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến ‘Đạt tới kỳ Nguyên Anh’.”
“Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến ‘Đạt tới kỳ Phân Thần’.


Đang gửi phần thưởng chính tuyến, xin hãy chờ.”
“Chào mừng đến với thời đại Big data.”.