Ngôi Sao Lầm Lỗi

Chương 7

Crystal nhìn Spencer, ánh mắt trĩu nặng bao nỗi buồn chứa chất trong bao ngày tháng qua. Spencer hiểu rõ ràng mình đúng là điên rồ mới bỏ cô.

Anh lặng lẽ vuốt nhẹ tay cô. Crystal định rụt tay lại, nhưng cô không cưỡng được.

- Crystal... anh van em...

Spencer vật nài. Anh phải nói chuyện với Crystal, dù chỉ giây phút, ôm cô vào lòng, cảm thấy cô ở bên mình. Crystal ngước nhìn Spencer và cả hai nhận rõ rằng tình cảm giữa họ không hề mờ phai, có lẽ còn sâu đậm hơn. Spencer lẳng lặng kéo Crystal ôm vào lòng, lần này cô không giãy ra.

Spencer nhận thấy rằng mình đúng là điên mới bùi tai nghe Elizabeth, George và chính bản thân mình. Anh đã sai lầm khi lấy Elizabeth, trong lúc đó người vợ anh ao ước lại là Crystal. Anh đã có hành động theo lẽ phải, thế nhưng trên thực tế anh đã nghĩ một đằng làm một nẻo. Hôm nay anh chỉ ao ước cô gái tóc màu bạch kim, mắt màu xanh trong vắt này. Cô gái mà lúc này anh đang yêu và yêu suốt bao năm nay.

- Chúng ta sẽ ra sao, anh Spencer? – Crystal thở dài trong vòng tay anh.

- Anh không biết nữa.

- Sao anh lại tới đây, tới nhà em.

- Vì anh thấy không thể cưỡng lại được. Anh muốn được thấy em hoặc ít ra được thấy nơi anh đã gặp em lần cuối.

- Rồi sao nữa? – Crystal buồn bã hỏi, cô cảm thấy sức lực mình kiệt cạn, chỉ còn lại tình yêu thương Spencer. - Bây giờ anh đã có vợ rồi. Vợ anh... đâu? Crystal ghét cay ghét đắng câu hỏi này, cố gắng lắm cô mới cất lời hỏi. Lúc này nếu nghe Spencer đáp là đã bỏ vợ thì cũng thật dễ hiểu với cô. Cả hai cùng một ý nghĩ và Spencer cầm tay Crystal, lòng cháy bỏng nỗi khát khao được ôm hôn cô.

- Cô ấy ở New York.

Spencer không muốn thốt lên gọi tên Elizabeth, vào lúc này, ngay trước mặt Crystal.

- Vài bữa anh sẽ phải sang Triều Tiên và... anh còn vài ngày nữa để... Anh... Crystal, Crystal anh chẳng còn biết nói thế nào với em... Anh có cảm giác mình xử sự quá tồi tệ với em. Anh đã có lỗi. Bây giờ, anh biết chắc rằng anh có lỗi. Sau khi lấy vợ mà nói ra những điều ấy thật khủng khiếp. Anh cứ những tưởng rằng mình đã đúng. Anh tưởng vậy. Anh cố tin vậy, nhưng khi gặp lại em, đầu óc anh quay cuồng, cả cuộc đời anh cứ đảo điên. Lẽ ra hồi tháng Một anh đã phải cùng em bỏ trốn và đã giũ sạch những cái gọi là cách xử sự đúng mực và những tình cảm cao thượng. Bọn anh vừa làm lễ đính hôn... Anh cứ ngỡ... Trời!... Anh còn biết làm gì đây nữa?

Xem ra Spencer thực sự hoảng sợ. Tuy vậy, Crystal nhìn anh, ánh mắt loé sáng đầy giận dữ và rồi lên tiếng, giọng hơi sẵng:

- Thế anh định xử với em thế nào, anh Spencer? Anh chỉ nhớ tới em vào những dịp nghỉ cuối tuần hoặc trốn vợ thôi ư? Nhưng còn em? Khi nào anh bỏ rơi em, cuộc đời em sẽ ra sao?

Crystal đã thề rằng sẽ không bao giờ gặp lại Spencer dù cho có điều kiện. Chính vì vậy cô đã không bóc thư anh và gửi trả lại.

- Chính xác anh đã nghĩ gì? – Crystal hỏi tiếp, lúc này cô thật sự giận dữ, Spencer thấy cô càng quyến rũ hơn. - Anh muốn tôi hiến dâng anh những giây phút thoải mái trước khi lên đường à? Nếu vậy, anh đừng trông mong gì ở tôi. Anh xéo đi đâu thì xéo... hoặc quay về chỗ vợ anh đi. Thì đằng nào anh cũng phải quay về đấy mà, đúng không? Như bận trước ấy?

Spencer đưa mắt nhìn Crystal, vẻ thảm hại. Anh không thể chối cãi được. Anh không thể thú thật rằng mình sẽ không về gặp Elizabeth, nhưng bây giờ hai người đã lấy nhau, do đó anh chẳng còn biết ăn nói ra sao. Anh cũng không thể thông báo với Crystal rằng đám cưới của mình đã tan, mặc dù anh chưa hề bắt tay tổ chức. Tuy nhiên, đấy là những lời anh mong muốn thốt lên.

- Anh không thể hứa hẹn gì với em. Anh không thể trao em ngay lập tức bất kỳ điều gì, trừ bản thân anh vào lúc này, giây phút trôi qua. Có lẽ không nhiều nhặn lắm... nhưng, đấy là tất cả những gì anh hiến dâng em và tấm lòng chân thực yêu em.

- Như vậy là thế nào? – Crystal hỏi, nước mắt lưng tròng và giọng khản đặc, vẻ hối hận. – Còn sau đó? Sáu tháng nữa chúng ta sẽ đi đến đâu?

- Từ nay...

Spencer buồn bã mỉm cười với Crystal. Anh không muốn gây đau khổ cho cô và trong giây lát, tự hỏi không biết mình có sai lầm khi đưa chân đến đây không, nhưng anh chẳng còn có thể làm khác được.

- Từ nay, - Spencer nói tiếp, - anh có thể gửi từ Triều Tiên về cho em hàng tấn thư... Nếu như lần này em chịu đọc chúng...

Crystal ngoảnh mặt đi để Spencer không thấy cô khóc. Anh ta thật đẹp trai và cô yêu anh bao lâu nay... Khi lại được thấy anh, cô nhận ra rằng việc anh ta lấy vợ không hề có ảnh hưởng chút nào. Lúc này, anh ta là của cô và lâu trong chừng mực anh ta có thể còn có khả năng. Có lẽ cô nên níu giữ chặt anh ta cho đến khi rời đi Triều Tiên.

Crystal ngoảnh mặt suy nghĩ những lời Spencer vừa nói với cô rồi quay lại nhìn anh.

- Ước gì em có đủ can đảm xua anh đi...

Crystal không nói được hết câu.

- Nếu em khăng khăng, anh sẽ xin đi. Em muốn sao, anh sẽ làm vậy...

"Và anh sẽ mơ tới em đến tận trước khi tắt thở...".

- Em muốn vậy không, Crystal?

Spencer dịu dàng nói và lấy đầu ngón tay khẽ vuốt nhẹ má Crystal. Anh yêu cô. Anh sẽ làm tất cả vì cô. Đây đúng là mối tình anh đã từng nói với Elizabeth. Anh dám chắc rằng anh không thể và không bao giờ có thể yêu Elizabeth với mối tình như vậy.

Ánh mắt trong vắt của Crystal dán chặt vào cặp mắt Spencer, vẻ thầm lặng yêu thương tha thiết, cô vội đáp:

- Không, em không muốn vậy.

Crystal tỏ ra trung thực với anh như cô đã từng tỏ ra như vậy. Spencer nghe những lời ấy thoảng nhẹ như hơi gió thổi, nhưng con tim anh run rẩy.

- Có lẽ, tất cả những gì chúng ta có quyền được hưởng là thế này đây... vài ngày... vài giây phút vụng trộm...

- Có lẽ chúng ta còn hơn một ngày, - Spencer đáp, - nhưng anh chưa thể hứa gì với em. Anh chưa rõ chuyện gì sẽ xảy ra.

Spencer thấy áy náy, song anh phải trung thực với Crystal. Crystal mỉm cười với anh, vẻ kỳ lạ, rồi nắm tay anh. Sau đó cô từ từ dẫn anh lên thềm nhà bà Castagna.

- Em thì em rõ đấy.

Theo chân Crystal vào nhà, Spencer cảm thấy mình như trẻ lại, tay anh vẫn nằm gọn trong tay Crystal, mắt nhìn lên tóc dài phấp phới và tấm thân cao mảnh đang bước lên thang trước anh. Crystal chỉ quay lại một lần ra ý bảo anh đi nhẹ chân. Cô lấy chìa khoá từ trong túi ra, mở cửa phòng mình để Spencer bước vào trước.

Tuyệt đối không để bà Castagna thấy họ, nếu không sẽ có chuyện ngay lập tức. Bà lão không muốn đàn bà con gái dẫn đàn ông vào nhà bà, cũng như đàn ông con trai dẫn đàn bà về phòng họ. Cái đó khó tránh khỏi, nhưng khuất mắt bà thôi, chẳng may khi đứng sau cửa phòng bà, bà rình bắt gặp, thế nào bà cũng nhảy bổ ra và cho biết ngay lập tức suy nghĩ của bà.

- Anh cởi giày ra, - Crystal khẽ bảo khi cô tháo ủng của mình.

Sau đó cô mỉm cười với Spencer và ngồi xuống thành giường, trông cô lại giống như một cô bé. Có những lúc Spencer dễ dàng nhớ lại hình ảnh cô bé trước đây trong con người Crystal hiện nay. Và rồi đột nhiên anh thấy trước mặt mình là một thiếu phụ cực kỳ quyến rũ.

Spencer ngồi xuống bên cô và thì thầm nói. Crystal e lệ mỉm cười với anh khi anh vuốt nhẹ tóc cô trước khi hôn. Crystal cảm thấy nụ hôn của anh trìu mến, một nụ hôn tràn đầy nuối tiếc tha thiết và biết ơn, vì cô đã ân cần nhận chút nhỏ nhoi anh có thể hiến dâng cô.

- Anh yêu em biết bao... - Spencer khẽ thì thầm bên tai Crystal. – Em thật xinh đẹp... thật tốt bụng...

Người Spencer run lên vì ao ước Crystal và anh đã phải ra sức ghìm nén nỗi khát khao muốn xé áo quần cô. Và khi anh lùa tay dưới áo cô, anh nhận thấy cô giật mình. Do đó, anh đã định thôi, nhưng đột nhiên Crystal say đắm ôm anh và để đôi tay anh khát khao lần người cô. Tuy vậy Spencer cố không thô bạo, sợ làm cô hoảng hốt, vì nghĩ rằng cô còn trong trắng.

- Em sợ không?

Mắt nhắm chặt, Crystal lắc đầu. Spencer nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo Crystal. Khi cuối cùng thấy cô người trần truồng và tuyệt vời nằm dài trên giường, anh mới cởi quần áo mình.

Nhớ lại Crystal e lệ lúc gặp mình, Spencer không muốn gây cho cô sự khó chịu, sợ hãi và đớn đau.

Anh muốn tất cả phải thật hoàn hảo với cô và cuộc tình của họ trở thành giây phút cho hai người sẽ mãi mãi nâng niu suốt đời. Crystal còn đẹp hơn so với trong những giấc mơ của anh và khi cuối cùng anh đã nhập hoà vào cô, họ khẽ cùng hoà đồng tiếng rên. Cô níu tay anh, còn anh tới tấp vừa hôn vừa thì thầm bên tai cô những lời yêu thương nồng cháy. Hai người ôm ghì nhau một lúc lâu và khi đã xong xuôi, Spencer kéo Crystal vào lòng tựa như nếu ôm cô khá lâu, hai người sẽ là một và tựa như không gì còn có thể chia lìa họ.

Ép mình trong vòng tay Spencer, Crystal tưởng mình đang trong giấc mộng, nhưng Spencer sa sầm mặt lúc thấy giọt nước mắt lăn trên má Crystal.

- Crystal... Có chuyện gì thế em?

Một cảm giác tội lỗi giày vò anh.

- Em hối tiếc à...?

Anh còn quá ít để trao cho cô. Anh không có quyền... Tuy vậy anh biết rõ mình yêu cô biết chừng nào. Nhưng Crystal mỉm cười với anh qua hàng nước mắt rồi thở dài.

- Không. Em chẳng hối tiếc gì... Em yêu anh.

- Nếu vậy, có chuyện gì thế, em?

- Không có gì cả, - Crystal nhắc lại và cố xua cơn ác mộng Tom đã chiếm đoạt cô.

- Nói cho anh biết đi, - Spencer năn nỉ và ôm chặt Crystal.

Spencer cảm thấy nước mắt Crystal lăn xuống vai trần của anh. Crystal cố ghìm, nhưng càng cố, nước mắt cô lại càng trào ra. Spencer lo sợ ghì chặt cô. Cô rất cần anh, cô còn quá trẻ và không có ai, ngoại trừ anh, chăm lo cho cô. Thật bất công! Mà anh lại sắp phải xa rồi.

- Chừng nào em chưa nói anh nghe chuyện gì làm em phải lo nghĩ, anh chưa thể đi được.

- Em thấy vui sướng... Crystal mỉm cười.

Nhưng Spencer không tin. Anh yêu tha thiết cô gái nép mình vào lòng anh, anh yêu tha thiết hương thơm dịu ngọt làn da cô và mái tóc vàng óng như tơ.

- Có chuyện gì đã xảy ra với em, đúng không nào?

Giọng Spencer thật dịu dàng làm Crystal bật khóc nức nở. Anh nghi có chuyện gì, nhưng không dám gặng hỏi thêm. Crystal vẫn chưa quên ác mộng Tom Parker gây ra cho cô. Cô đưa mắt nhìn anh, vẻ buồn da diết, rồi gật đầu.

- Em có thể nói anh nghe được không?

- Không đâu, anh... chuyện quá kinh khủng.

- Có thể là như vậy. Nhưng bây giờ chẳng còn quan trọng gì nữa, em yêu. Dù chuyện gì đi nữa, lúc này nó đã chấm dứt rồi. Có lẽ nếu em nói ra với anh, lòng em sẽ nhẹ vơi.

Crystal đưa mắt ngập ngừng nhìn Spencer, và thầm tự hỏi không biết anh sẽ nghĩ gì khi nghe cô bảo Tom đã hiếp cô. Dần dần cô thấy tin anh nên đã kể cho anh nghe cơn ác mộng ghê tởm. Níu chặt đôi vai Spencer, Crystal nức nở khóc. Còn anh, nước mắt cứ trào dâng lúc nghe cô tiết lộ nỗi đau thầm kín. Sau đó, Spencer lên tiếng giọng đanh lại:

- Lẽ ra em phải giết hắn. Nếu anh có mặt tại đấy anh đã hành động như vậy.

Nhưng Crystal đã phản đối. Quá muộn rồi. Jared đã chết.

- Em đã có lỗi... nếu em đã không... nếu em đã không hành động như vậy, gã đã không giết chết Jared. Ôi, anh Spencer... Tất cả đều do lỗi tại em... Em đã giết anh ấy...

Crystal nức nở khóc, trong vòng tay Spencer, anh ghì chặt cô vào lòng.

- Đấy không phải là lỗi tại em. Em chẳng có lỗi gì hết... Đấy là một sự bất trắc, lỗi tại Tom chứ không phải tại em. Gã đã giết Jared. Không phải em, Crystal. Gã đã hiếp em và đấy cũng không phải lỗi tại em.

Spencer vô tình nắm chặt tay khi hình dung những điều Crystal vừa kể anh nghe. Nền đất ở chuồng ngựa... khuôn mặt ấy nhăn nhở phía trên người Crystal... sự thô bạo của gã nọ... gã bắn vào Jared.

- Em muốn giết gã. Em muốn gây đau cho gã. Như vậy là bất nhân... Và Jared đã bị chết.

Anh đã phải trả giá và cả cô cũng vậy. Crystal đã mất anh trai, nhà cửa, gia đình. Đấy là cái giá quá đắt phải trả cho tội lỗi của Tom Parker. Và, trong giây lát, Spencer biết rằng nếu anh ở địa vị Crystal, anh đã bấm cò. Tất nhiên anh bắn giỏi hơn cô.

- Bây giờ em phải quên chuyện đó đi. Em không thể làm đảo ngược được. Vấn đề là ở chỗ em đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đó nữa.

- Chẳng bao giờ đâu, anh Spencer. Hành động của em đã gây nên cái chết của anh trai.

- Không đúng, - Spencer đáp và ngồi xuống.

Crystal nép vào người Spencer và anh vòng tay ôm cô.

- Em đã không làm gì sai cả, Crystal. Em nghe rõ chưa?

Nhưng Crystal lại lắc đầu và Spencer nhận ra rằng anh chẳng bao giờ có thể thuyết phục được cô. Cô đã mang nặng trách nhiệm suốt đời, khi cho rằng Tom hiếp cô là lỗi tại cô. Vì một lý do, cô chưa thể giải thích rõ, cô cảm thấy mình đã giết anh trai. Nhưng Spencer không muốn cô cứ tự huỷ hoại cuộc đời như vậy.

- Bây giờ em phải nhìn về phía trước, và nghĩ tới những điều tốt đẹp đang chờ đón em. Với giọng hát của em, một ngày nào đó em sẽ có một tương lai rạng rõ. Hơn nữa... em có anh, - Spencer mỉm cười bảo.

Trong giây lát... trong một ngày... có lẽ suốt cả cuộc đời.

Crystal đáp lại nụ cười của Spencer và dịu dàng hôn má anh, Spencer liền hôn nhẹ lên miệng cô. Rồi, cùng một lúc cả hai tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra trong hiện tại và chuyện gì sẽ chờ đón họ trong tương lai. Nhưng nghĩ tới điều ấy còn quá sớm. Mọi chuyện đều quá mới mẻ đối với họ. Cuối cùng Crystal bình tĩnh trở lại, lau nước mắt khi nép vào lòng Spencer.

- Anh thực sự cho rằng em sẽ có một tương lai rạng rỡ à?

Crystal thật khó tin rằng chuyện đó có thể là hiện thực nhưng nghĩ đến nó cô lại thấy vui.

- Anh thành thật tin là như vậy đấy. Em có giọng hát hay tuyệt vời. Một ngày nào đó em sẽ là một ngôi sao sáng trên màn bạc, Crystal. Anh tin chắc là như vậy.

- Em chưa biết ra sao cả.

Crystal cho rằng San Francisco là những năm ánh sáng ở Hollywood, nhưng cô vẫn mơ Hollywood và yêu công việc của mình.

- Em chờ một thời gian. Em mới chỉ bắt đầu. Với em, cuộc đời mới chớm nở. Khi em ở độ tuổi như anh mọi người mới nối đuôi nhau mua vé để được nghe em hát.

Crystal phì cười về ý nghĩ ấy và trêu anh:

- Cảm ơn bố già...

Tay Spencer để lên đùi Crystal và một lát sau, hai người lại cuốn chặt vào nhau. Họ quên hết mọi chuyện và Crystal hiến dâng Spencer tất cả tình yêu của cô. Cô chỉ ao ước mỗi khoảnh khắc này, ngay cả Hollywood cũng tẻ ngắt so với những gì Spencer đang trao hiến cô.

Đêm ấy, Crystal ngủ trong vòng tay Spencer, hơi thở đều đều, khuôn mặt bình thản như một cô bé, đầu gối lên vai Spencer. Còn Spencer cảm thấy chưa bao giờ sung sướng như lúc này.

Sáng hôm sau, hai người đi dạo hồi lâu và ăn sáng trong một quán ăn. Crystal hồ hởi kể cho Spencer, những chuyện ở quán Harry và tâm sự với anh cô thích được hát biết nhường nào. Cứ như thể hai người luôn ở bên nhau đã lâu. Cô gái e lệ nhường chỗ cho thiếu phụ mà Spencer luôn mơ ước.

Hai người trông giống một cặp vợ chồng trẻ và chẳng ai nghĩ rằng Spencer đã lấy một người đàn bà khác. Crystal trò chuyện vui vẻ, còn Spencer cười và đôi lúc cúi đầu hôn cô.

Sau đó, họ lên phòng Crystal và ngủ với nhau. Khi chiều tối, vừa mới chia tay Crystal để cô đi làm ở quán. Spencer đã cảm thấy thiếu vắng cô. Mỗi giờ phải xa cách Crystal, anh thấy thật nặng nề. Spencer quay về nhà ông bà Barclay để lấy hành lý tới sống với Crystal khi còn lưu lại ở San Francisco. Lúc sắp va li anh chỉ thoáng nghĩ tới Elizabeth. Nhưng anh thấy bây giờ chị chẳng còn ý nghĩa gì đối với anh. Chỉ có Crystal là có ý nghĩa.

Spencer cảm thấy có nghĩa vụ phải gọi điện cho vợ và đánh thức Elizabeth dậy, trong khi mới mười rưỡi. Elizabeth bảo rằng chị rất buồn nhớ Spencer. Chị hỏi khi nào anh sang Triều Tiên.

- Anh chưa rõ. Khi nào được tin anh sẽ gọi điện báo cho em biết.

Sau đó, Spencer bảo ở chỗ ngài thẩm phán Barclay buồn lắm nên muốn đến sống ở chỗ mấy anh bạn. Elizabeth mừng được nghe tiếng nói của Spencer và anh hứa mấy hôm nữa sẽ gọi điện lại. Elizabeth không hề nhận thấy giọng Spencer không được đậm đà.

Nửa giờ sau, Spencer ra khỏi nhà. Elizabeth rời khỏi tâm trí anh, tựa như rời khỏi cuộc đời anh. Như thể Spencer chưa bao giờ lấy vợ. Tối ấy Spencer nghe Crystal hát, bụng biết rằng cô hát chỉ để riêng anh nghe. Hết buổi biểu diễn hai người đi bộ về nhà Crystal. Spencer chưa bao giờ cảm thấy sung sướng như lúc này, tay khoác tay cô gái mặc áo dài hoa. Crystal trẻ lại, tóc buông thả, mặt không son phấn. Cô thanh thản mỉm cười với Spencer. Mọi nỗi buồn lo của cô đã biến sạch từ lúc Spencer xuất hiện.

- Anh Spencer, - Crystal dịu dàng hỏi, - ra đi rồi, anh sẽ viết thư cho em chứ?

- Tất nhiên, em yêu.

Tuy nhiên cả hai đều biết rõ rằng khi trở về, anh sẽ phải tìm cách gỡ thoát đám cưới của mình, nhưng bằng cách nào, Spencer hoàn toàn chưa rõ phương hướng. Anh được ngày nào hay ngày đó và Crystal không đòi hỏi gì hơn. Anh không hứa hẹn gì với cô và chẳng giấu cô điều gì. Hai người đã sống như trên thiên đường trong hai tuần.

***

Spencer rời đi Monterey vào ngày 3/9 và hai ngày sau, anh bay đến Taegu qua đường Tokyo. Trước ngày lên đường, Spencer sống đêm cuối cùng với Crystal. Tối đó, ông Harry cho cô được nghỉ và hai người tay trong tay đi dạo hàng giờ và vui vẻ trò chuyện. Họ cứ muốn đêm nay chẳng bao giờ tàn và ao ước nhớ lại mỗi giây phút bên nhau.

- Em không hối tiếc gì đúng không em?

Spencer thấy lo. Trong vài giờ nữa, anh chỉ còn lại tí chút đối với Crystal. Anh lo không ai chăm sóc cô.

- Không, em chẳng hối tiếc gì hết. Em quá yêu anh nên chẳng còn gì hối tiếc cả.

Crystal bình tĩnh mỉm cười với Spencer. Hai người đã sống những đêm tràn đầy yêu thương bên nhau. Suốt hai tuần qua họ đã tìm cách lọt khỏi vòng giám sát của bà Castagna.

- Nhưng em nhớ anh lắm. Anh nên giữ gìn cẩn thận... để khỏi gặp chuyện không hay.

- Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

Về đến phòng Crystal, hai người yêu nhau lần cuối. Lúc mặc quần áo, Spencer thấy mắt Crystal ứa lệ. Cô đau đớn nhìn anh mặc quân phục. Khi anh khép cửa sau lưng mình, Crystal len lén theo chân anh xuống thang và đi chân đất, người mặc độc mỗi chiếc áo ngủ đứng trên thềm nhà nhìn anh đi đến Monterey.

- Em vào đi, - Spencer khẽ bảo. – Tới nơi anh sẽ gọi điện ngay cho em.

- Em yêu anh, - Crystal khẽ thì thầm và oà khóc.

Spencer liền ôm chặt Crystal vào lòng như muốn khắc sâu hình dáng cô vào cơ thể và tâm trí mình. Anh những muốn cô sẽ mãi nhớ anh và hai tuần cùng nhau chung sống một khi anh không trở về. Dẫu sao anh chia tay cô để ra trận và có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.

- Anh yêu em, Crystal.

Spencer chỉ nói được có vậy rồi đi đến bên xe ôtô anh đã thận trọng đậu ở góc phố. Một lát sau, từ xa Spencer giơ tay vẫy từ biệt Crystal. Rồi cô lặng lẽ trở về căn phòng trống vắng. Spencer đã ra đi, cô biết rằng chẳng bao giờ cô còn được gặp lại anh. Nhưng cô biết rằng không bao giờ cô quên anh. Với cô, Spencer thật quý giá biết bao. Bây giờ anh là một phần đời của cô và dù thế nào đi nữa, kỷ niệm về anh sẽ không thể nhạt nhoà.

Hai tuần sau, Boyd gọi điện cho Crystal báo tin bà cô đã mất. Nghĩ đến cảnh địa ngục phải chịu đựng mấy năm trước cô không muốn quay về thung lũng chịu tang bà. Cụ Minerva được chôn cất bên ông Tad và Jared.

***

Sáu tháng trôi qua, họ tưởng như dài vô tận: Crystal ở quán Harry. Elizabeth ở Vassar, còn Spencer ở mãi bên Triều Tiên. Spencer tranh thủ viết thư cho Elizabeth và Crystal. Anh cứ sợ trong lúc mệt mỏi hoặc vội vã, anh bỏ nhầm thư vào phong bì. Nếu Elizabeth đọc được thư anh viết cho Crystal sự việc sẽ ra sao?

Spencer luôn bị giày vò không biết xử lý thế nào khi chiến tranh kết thúc trở về nhà. Anh phải quyết định sống với một trong hai người chứ không thể kéo dài tình trạng lấp lửng nước đôi suốt đời. Anh thấy mình có trách nhiệm với Elizabeth. Anh không yêu chị thì đâu phải lỗi tại chị. Chẳng phải lỗi tại ai cả.

Trong thư gửi Spencer, Elizabeth báo tin chị đã tốt nghiệp ở Vassar và thường kể lại những buổi tiệc ở nhà này nhà nọ. Chị nhiều lần tỏ ra vui mừng là chưa có thai, ngược hẳn với Crystal là chỉ ao ước có được mang đứa con của Spencer trong lòng. Thư của Elizabeth na ná giống như một tập nhật ký của giới thượng lưu ghi lại những cuộc vui chơi chè chén, còn thư của Crystal nuôi dưỡng tâm hồn Spencer, giúp anh vượt qua bao giây phút gian nguy và xoá tan những giây phút cô đơn hiu quạnh sống trên đất khách quê người.

Crystal đã làm giàu cho ông Harry. Gặp những người quen, ông luôn ca ngợi tài năng của cô nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi hai ông bầu về nghệ thuật ở Los Angeles đã trao đổi cho cô ca sĩ trẻ danh thiếp của họ để cô gọi điện cho họ. Họ mời nếu có dịp đến Hollywood cô tới thăm họ và thậm chí còn để nghị cô đóng thử một phim đầu tay. Đấy là dịp giữa tháng Hai nên Crystal chẳng còn lòng dạ nào đưa thiếp khoe Pearl. Cô chưa định đi Hollywood, cô muốn đợi Spencer trở về. Cô đã viết thư báo cho Spencer biết về đề nghị của mấy ông bầu nọ trong bức thư Spencer nhận được vào tháng sau, tháng 3, lúc đang ở gần vĩ tuyến ba mươi tám.

Spencer tự hỏi không biết Crystal có đến thăm họ không. Một phần anh muốn cô đi Hollywood, nhưng một phần anh muốn cô ở San Francisco đợi anh từ Triều Tiên về để bắt đầu cuộc đời. Anh thấy yêu cầu cô ở lại thì quả là bất công, nhưng lúc này cô ở quá xa, anh sợ vĩnh viễn mất cô. Crystal trẻ và xinh đẹp và cô có quyền được hưởng trọn vẹn cuộc đời cô. Nhưng thực ra cũng chẳng đáng ngại, Crystal chỉ nghĩ tới anh và đợi anh.

Cuộc chiến tranh ở Triều Tiên kéo dài, bè bạn của Spencer bị chết trận khá đông, cuộc chiến ngày một ác liệt. Do đó, mới đầu Spencer còn viết thư đều đều cho Crystal, sau thưa dần. Anh buồn chán. Thoạt đầu anh thấy nhiều điều mới lạ trên đất Triều Tiên nên anh có nhiều chuyện để kể với Crystal. Bây giờ toàn cảnh chết chóc, ảm đạm anh không muốn cho Crystal biết và thư nào cũng chỉ nói dăm ba lời yêu nhau và nhắc lại những kỷ niệm đã từng viết đi viết lại mãi cũng nhàm. Thư anh viết gửi Crystal thưa dần và rồi không viết nữa. Anh không viết thư cho cả Crystal và lẫn Elizabeth.

Ngài thẩm phán Barclay, do có những mối quan hệ với bên quân sự, nên khẳng định rằng Spencer vẫn khỏe, anh không viết thư chẳng qua là vì cuộc chiến tranh đang ở vào giai đoạn ác liệt. Nhưng Crystal không có những mối quan hệ đó nên đã nghĩ rằng Spencer không viết thư cho cô nữa. Lúc đầu cô nghĩ là anh đã bị giết, nhưng cô không thấy tên anh trong danh sách những người bị thương, bị giết chết hoặc mất tích. Anh vẫn còn sống và không viết thư cho cô. Crystal đi đến kết luận rằng chuyện tình của họ chấm dứt. Mới đầu, sau những lời Spencer đã nói và những gì họ đã cùng chia sẻ, cô cảm thấy khó tin. Nhưng chẳng nên bị lừa lâu hơn nữa. Như vậy là Spencer đã quyết định không viết thư cho cô nữa. Chắc anh ta đã gặp vợ.

Ít ra anh ta cũng nên có vài lời với cô, nhưng không, cứ im lặng hoài. Crystal lòng buồn vô hạn và khóc than như Spencer đã chết.

Cô xin phép hai tuần đi Mendocino. Lúc quay về cô hiểu rằng có hoặc không có Spencer mình vẫn tiếp tục sống.

Crystal gọi điện cho hai ông bầu từng có lần mời cô tới Hollywood. Sau một cuộc trao đổi ngắn gọn, cô nhận lời đến Hollywood để trình diễn thử.

Cô báo cho ông Harry biết tin này. Thoạt đầu, ông ngạc nhiên, nhưng sau đó ông nhận ra rằng, trước sau người ta cũng phát hiện ra tài năng của cô, nên đã đồng ý để cô tạm nghỉ việc để đi thử dịp may. Bây giờ, cô chẳng còn chuyện gì khác để hy vọng. Thời cơ đã đến nên cô biết rằng mình phải nắm lấy cơ hội này.

- Mấy người đó là ai vậy? - Ông Harry hỏi, ông cảnh giác với tất cả mọi người.

Suốt bao năm nay ông che chở cho Crystal như con đẻ, luôn cố xua những kẻ quá chén hoặc những gã cứ nhõng nhẽo quấy phiền cô.

- Cháu chỉ biết họ là những ông bầu ở Los Angeles. – Crystal thành thực đáp vẻ ngây thơ.

- Nếu vậy bác muốn cháu cùng đi với Pearl. Chị ấy sẽ ở bên cháu chừng nào cháu còn thấy cần đến chị ấy. Nếu có chuyện gì trục trặc, hai người về thẳng đây với bác. Bác tin rằng rồi một ngày nào đấy sẽ lại có người tìm đến cháu.

Bác muốn cháu tìm được một chỗ xứng đáng hơn.

- Thưa bác vâng ạ, - Crystal mỉm cười như một cô bé, sung sướng thấy Pearl sẽ đi cùng mình.

Triển vọng được đi Hollywood làm Crystal thấy ngợp, nhưng hơn bao giờ hết, cô cảm nhận rõ đấy là điều cô ao ước. Từ lâu mọi người đều khẳng định một ngày nào đó, cô sẽ là ngôi sao màn bạc, cả Boyd, ông Harry, Spencer lần Pearl. Bây giờ cô muốn thử xem sao.

Trước khi lên đường, ông Harry tổ chức tiệc chia tay và tặng cô một khoản tiền kha khá, đủ để cô có thể chọn loại khách sạn tươm tất, còn tiền dành dụm được, cô chỉ dùng để sắm quần áo mới. Chia tay ông Harry, Crystal thấy bịn rịn chẳng khác gì mình rời xa căn nhà thân thương. Tại đây, cô đã tìm được những người bạn chân tình, sống một cuộc sống khá yên tâm và bây giờ dứt áo ra đi để vươn tới danh vọng và tiền tài.

Chia tay với bà Castagna cũng thật đau lòng. Thời gian Crystal chung sống với Spencer ở trong buồng cô, bà biết hết. Bà biết rằng Spencer ở trên gác với Crystal, nhưng bà thấy cô sống một mình cô đơn đã lâu nên bà bỏ qua, đây là điều trái lệ. Suốt hơn năm nay, cô gái đã không gây chuyện gì làm bà phật lòng và anh đàn ông kia xem ra cũng là người tử tế, đứng đắn. Chỉ có điều đáng tiếc là cô ta đã ngủ với anh đàn ông, nhưng một cô gái không cha, không mẹ, không có ai chăm sóc thì chuyện đó cũng chẳng đáng ngạc nhiên ghê gớm. Bà lão đã khóc khi phải chia tay Crystal. Cô đau lòng hứa sẽ viết thư và kể cho bà biết rõ các ngôi sao màn bạc.

- Nếu gặp anh chàng Clark Gable, nhớ nói ta rất quý anh ta nhé. Và phải cố giữ mình đấy! Nghe rõ không?

Lúc chia tay, Crystal ôm chặt bà Castagna vào lòng và nước mắt tuôn trào khi chào ông Harry.

- Nếu cần tiền, cháu cứ hỏi bác đừng ngại!

Bước chân lên tàu hoả cùng Pearl, Crystal ấp ủ bao hy vọng. Hai người đặt thuê phòng trước ở Los Angeles và Crystal hẹn gặp hai ông bầu nọ vào sáng hôm sau.

Crystal bước vào phòng họ, hai chân run lẩy bẩy. Cô mặc một chiếc áo dài trắng giản dị, tóc chải hất phía sau, mặt thoa một chút son phấn. Trong cô thật ngây thơ, trong trắng và tuyệt đẹp. Họ thấy còn xinh đẹp hơn cả trong trí nhớ của họ. Phát hiện thấy cô, họ mừng như được của.

Crystal không nhận ra điều đó, nhưng Pearl đã đánh hơi thấy ngay. Họ là mấy vị không thành đạt lắm ở Hollywood, nhưng có khả năng tổ chức cho Crystal diễn tập thử một đoạn phim vào hôm sau và giới thiệu Crystal gặp một người.

Mười hai cô gái họ đã giới thiệu mới đây đều bị loại. Nhưng ngay cả Salvatore cũng phải công nhận rằng Crystal quả rất xinh đẹp.

Những giây phút đầu diễn tập thử, Crystal rất hồi hộp và sợ, nhưng sau cô bình tĩnh và diễn xuất khá đạt. Thời gian còn lại trong ngày, cô cùng Pearl đi thăm các phòng quay. Hai người leo lên một tháp cao để nhìn ngắm nhà cửa các ngôi sao màn bạc sinh sống, sau đó xem nhà hát Grauman. Họ đi ngược rồi lại đi xuôi đại lộ Sunset, dừng chân tại ngã tư Hollywood và Vine, Pearl chụp ảnh Crystal đang phì cười. Khách qua đường đều ngoái nhìn Crystal, họ nghĩ rằng cô là một ngôi sao mới mọc. Crystal chợt nhận thấy các ánh mắt đang dồn nhìn cô và thậm chí hai cháu gái còn xin cô chữ ký, các cháu đinh ninh cô là "một ngôi sao nổi tiếng nào đó".

Sau đấy, y hẹn với hai ông bầu, hai cô quay về nhà họ. Crystal mặc chiếc áo dài đen do Pearl lựa, đi giày cao gót đen. Chiếc áo rộng cổ để lộ đôi vai, da mịn như lụa nõn. Toàn bộ con người cô toát lên một vẻ dịu dàng, mịn màng và hoàn mỹ. Pearl còn bắt cô đội chiếc mũ rộng vành, bảo cô cách lùa tóc búi gọn và mũ khi đội cũng như cách duyên dáng khi bỏ mũ.

Lúc hai cô bước vào văn phòng mấy ông bầu nọ, các cô thấy người họ định giới thiệu đã có mặt. Ông ta cao lớn, mái tóc nâu sẫm và dáng người rất đẹp. Ông mặc bộ đồ sẫm may không chê vào đâu, áo sơ mi trắng. Toàn bộ con người cho thấy ông ta là một nhân vật quan trọng. Crystal đoán ông ta khoảng bốn mươi nhăm tuổi. Vừa nhìn thấy cô, ông ta nhận ngay ra rằng mình vừa tìm thấy được một mỏ vàng.

Ngay sáng hôm sau, ông ta đã quay một đoạn phim Crystal diễn thử. Cô tuy chưa có kinh nghiệm, nhưng vì giọng cô hát hay nên ông ta rất hài lòng. Mấy người kia nói đúng, Crystal đẹp mê hồn.

Ông ta thích nụ cười và dáng đi của Crystal. Ông ta thấy đôi chân Crystal dưới lớp áo đen thướt tha sẽ đưa cô lên hàng những nhân vật nổi tiếng. Crystal ngước mắt nhìn ông nọ, rồi bỏ mũ theo đúng cách thức Pearl đã chỉ bảo. Mái tóc cô xoã xuống vai trông như một nàng tiên giáng thế làm cả ba người đàn ông đều thốt lên tiếng trầm trồ thán phục. Ông mặc bộ đồ sẫm đứng dậy để tự giới thiệu. Ông ta chậm rãi tiến đến bên Crystal. Cô cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn cô xoi mói như có khả năng phát hiện những chốn thầm kín trên người cô.

- Chào cô Crystal, - ông nọ bình tĩnh nói. – Tôi là Ernesto Salvatore. Nhưng cô cứ gọi tôi là Ernie.

Ernie bắt tay Crystal, rồi đưa mắt nhìn Pearl vẻ tự hỏi không biết người đàn bà tóc hung này có phải là mẹ cô gái không. Bà ta cũng có cặp giò tuyệt đẹp, nhưng không thể bì được với cặp giò của Crystal. Ông ví cô như bông hồng chúm chím trên cành nhánh căng nhựa. Hơn nữa ông thích cái vẻ ngây thơ của cô. Cô chỉ cần hoá trang và... học hỏi thêm chút kinh nghiệm nữa thôi. Cô ta chỉ cần học ăn nói, đi đứng và tất nhiên, diễn xuất nữa là thẳng tiến trên con đường quang vinh!

Nhưng Ernie không nói gì với Crystal cũng như hai ông bầu kia. Crystal bồn chồn đưa mắt nhìn Ernie và tự hỏi ông ta là ai và tại sao muốn gặp cô.

- Cô có thể tới văn phòng tôi vào trưa thứ hai được không?

Crystal do dự giây lát, không biết có nên tin ông ta hay không, rồi gật đầu.

- Dạ, được ạ.

Pearl mỉm cười trước thái độ bình tĩnh của Crystal. Chị quan sát thấy rõ vẻ thán phục của Ernie. Ông ta đưa cả thiếp của ông có ghi địa chỉ, rồi đưa mắt nhìn hai người đàn ông, vẻ hài lòng. Lần này, họ đã thành công. Sau mười hai lần thất bại, thú thực cũng có mấy cô xấu thật, cuối cùng họ đã đưa được về một viên kim cương.

Ernie là ông bầu đỡ đầu cho nhiều ngôi sao màn bạc nổi tiếng. Ông ta cũng đã bị một số vụ tai tiếng. Hai vụ tự sát, mà thiên hạ thi nhau bàn tán, những phụ nữ ông ta đỡ đầu rồi dan díu với họ. Và con mấy vụ khác nữa ông ta chẳng thích nói tới. Nhưng còn một điều quan trọng hơn, Ernie là một tảng băng trôi chỉ để lộ phần nổi, còn phần chìm dưới nước, không ai biết rõ, nhưng lại nguy hiểm hơn nhiều. Tuy vậy ông ta có những mối quan hệ tuyệt vời và chỉ cần nhìn ông ta cũng đủ rõ. Nhưng Crystal không nhận biết chi tiết này. Cô quá ngây thơ nên chẳng đánh hơi thấy điều gì kỳ cục ở con người ấy.

- Cô có thể đến Los Angeles được không? – Ernie hỏi và nhìn thẳng vào mắt Crystal.

Ernie thầm hỏi không biết cô nàng này là ai và từ đâu tới. Cô ta rất trẻ và hồn nhiên. Ngoài người đàn bà tóc hung kia ra, ai là người che chở cho cô? Nhưng thật ra ông ta cũng chẳng quan tâm mấy xem Crystal từ đâu tới. Ông ta sẽ rèn cặp cô ta trở thành nhân vật luôn mong ước. Một ngôi sao màn bạc. Một ngôi sao sáng ngời nếu cô chịu nghe theo ông ta.

Cả đời cô chỉ ao ước được tới Hollywood và hôm nay cô sẵn sàng làm bất kỳ điều gì để được vậy.

Ernie có giọng khàn và trầm làm người nghe phải kính trọng. Crystal sững người khi thấy Ernie tiến lại gần và quan sát cô rất kỹ. Ông ta có vẻ hài lòng. Cô gái không có khuyết tật.

- Cô bao nhiêu tuổi?

- Dạ, hai mươi mốt, - Crystal bình tĩnh đáp. – Tháng 8 này tôi tròn hai mươi hai.

Crystal hồn nhiên, trong trắng đúng là người Ernie cất công tìm kiếm biết bao năm ròng. Và ông ta sẽ tận dụng khai thác cái mỏ vàng này. Ông ta xác định Crystal đóng loại vai nào sẽ hợp. Việc còn lại là gọi điện cho đạo diễn để đổi nữ diễn viên chính của phim. Nhưng với Ernie thì đó chỉ là tiểu tiết, để sáng mai cũng được.

Ernie lấy ra một tập tiền đưa Crystal bảo cô đi mua trang phục, mua nhiều vào. Rồi sáng thứ hai cô phải có mặt tại phòng ông ta. Ông ta sẽ triệu đạo diễn để tận mắt thấy Crystal, chiều hôm sau cô ta sẽ bắt tay ngay vào công việc. Ernie cầu trời cô ta nhớ kịch bản và nhanh chóng lĩnh hội một số thủ thuật thày dạy cho.

Tò mò muốn biết người phụ nữ kia có phải lúc nào cũng cặp kè cô gái không, cuối cùng Ernie hỏi Pearl có phải là mẹ của Crystal không, Pearl sung sướng mỉm cười đáp:

- Không, tôi là bạn cô ấy.

- Thế mẹ cô? – Ernie quay sang hỏi Crystal. – Mẹ cô đâu?

- Mẹ tôi mất rồi, - Crystal thản nhiên đáp.

- Còn bố?

- Cũng đã mất rồi.

Qua ánh mắt buồn bã của Crystal. Ernie tin rằng cô nói thật. Như vậy là ông ta thấy đỡ lo.

Ernie cảm ơn mọi người, rồi rời khỏi phòng. Mấy phút sau Crystal và Pearl cũng rút. Crystal bàng hoàng trước sự việc vừa đến với mình.

- Như vậy là thế nào? - Cô áy náy hỏi Pearl.

- Chị cho rằng em đã thành công. - Pearl cảm động nhìn Crystal. - Em sẽ không quay về chỗ bác Harry nữa!

Crystal sững sờ một lát. Như vậy là cô đã đạt được ước mơ, nhưng cô không tin rằng mình sẽ chẳng quay về cái thế giới ấm cúng ở chỗ bác Harry nữa. Cô bị ném vào một thế giới mới và thấy không biết sẽ gặp chuyện gì. Ernie chẳng có điểm gì giống bác Harry.

Cuối cùng đã đến thứ hai. Crystal ra mắt trong chiếc áo dài mới mua bằng tiền của Ernie. Lúc đưa tiền cho Crystal, Ernie bảo đấy là tiền tạm ứng, nhưng cô vẫn thấy khó xử. Ông ta đã cho mượn năm trăm đô la tuy được cái thú mua tất cả những thứ cô muốn, cô vẫn thấy sờ sợ. Tại sao ông ta lại làm vậy? Ông ta chờ mong gì ở cô? Crystal nhớ lại những câu chuyện tồi tệ đã được nghe kể về các vị đại diện và ông bầu Hollywood. Nhưng cô cố tự an ủi rằng đột nhiên niềm mơ ước của cô đã trở thành hiện thực. Nếu cô không thể có được người đàn ông mình yêu quý thì ít ra cô cũng trở thành ngôi sao màn bạc. Ernie sẽ giúp cô.

Crystal đã mua bốn chiếc áo dài, một túi xách tay, hai đôi giày và ba chiếc mũ, cô còn hai trăm đôla. Quần áo làm tôn vẻ quyến rũ của cô. Một đường xẻ ở chỗ này, một mảnh vải mút xơ lin thay thế vào chỗ khoét khác trên áo, chiếc cúc đính trễ... Gót giày rất cao, váy rộng và khá ngắn để lộ cặp đùi mà Ernie rất mê.

Ông đạo diễn cũng có mặt trong văn phòng của Ernie. Crystal đã chiếm được cảm tình ngay của ông.

- Ổn rồi đấy, cô em thân yêu. - đạo diễn mỉm cười bảo Crystal. – Sáng thứ hai tuần sau chúng ta bắt đầu quay. Như vậy cô có cả một tuần lễ để học kịch bản và chuẩn bị. Tôi sẽ thay vai chính trong phim.

Crystal sững sờ nhìn ông ta. Như vậy là giấc mơ của cô đã thành hiện thực. Và tất cả là nhờ Ernie. Do đó, đột nhiên cô bỗng thấy mọi chuyện đều mờ ám.

Đạo diễn ra về và hứa sẽ gửi ngay kịch bản phim cho cô. Ernie chìa đưa cô một bản hợp đồng.

- Tôi phải làm gì đây? – Crystal thẫn thờ hỏi.

Mọi việc diễn ra quá nhanh. Cô muốn bình tĩnh trao đổi với một ai đó. Pearl bị loá mắt không còn thấy gì. Bác Harry không đủ sức đối đáp nổi Ernie. Cô cảm thấy không tin ông ta.

Crystal rất muốn trao đổi với Spencer, nhưng anh lại đang ở một thế giới khác bị sự im lặng ngăn cách, để đến nỗi cuối cùng cô nghĩ rằng Spencer đã bỏ cô. Tuy vậy, sau ba năm cô vẫn thấy yêu anh. Theo như cô được biết, Spencer đã trở về Mỹ và không gọi điện cho cô. Chuyện giữa anh và cô đã chấm dứt và lúc này phải nghĩ tới sự nghiệp cô hằng mơ ước từ quá lâu. Xét cho cùng lại như Lễ Giáng sinh hồi nào.

Ernie đưa cô chiếc bút máy và mỉm cười vỗ nhẹ tay cô.

- Đừng ngại, cô em thân mến. Em sẽ trở thành một ngôi sao lớn. Đây mới chỉ là bước đầu.

- Đây là bản hợp đồng đóng phim?

Crystal đưa mắt nhìn Pearl và thấy chị ta gật đầu. Cô liền đón chiếc bút máy. Nhìn tờ hợp đồng cô không hiểu rõ nội dung và hạ bút ký.

- Tốt rồi!

Ký hợp đồng xong, Ernie báo cho Crystal biết rằng ông ta đã thuê một khách sạn mới cho Pearl và cô. Ernie bảo hai người về chuẩn bị va li sẽ có lái xe đến đón và nếu Crystal cho phép, chiều tối ông ta sẽ đến uống một ly rượu. Crystal tỏ ra cực kỳ bình tĩnh. Cô suy nghĩ lại tất cả những gì đã đến với cô mà lòng thực sự vẫn chưa tin. Còn Pearl luôn mồm khen Ernie đẹp trai và xử sự nhã nhặn. Chị còn cho rằng Crystal gặp may ghê gớm và chẳng mấy chốc sẽ trở thành ngôi sao lớn.

Trong lúc đó, chẳng rõ tại sao Crystal không tin tưởng ông ta. Cô không trao đổi suy nghĩ của mình với Pearl! Trước khi ra về tới khách sạn. Về đến phòng của họ, trong khi chuẩn bị va ly, Crystal quay lại hỏi Pearl:

- Chị thực sự cho rằng ông ấy là người tốt...? Em muốn nói... Chà, em chẳng biết thế nào...

Crystal ngồi xuống ghế, cởi giày cao gót và ao ước được mặc quần jeans dự tiệc tối. Nhưng ông Ernie cứ dặn đi dặn lại từ nay về sau cô cố ăn mặc đẹp. Cô phải mặc quần áo có sức quyến rũ, đánh son phấn, đầu tóc chải thật gọn gàng và phải "nổi bật" trong các buổi chiêu đãi của giới thượng lưu mà cô sẽ được mời tới dự. Và ông ta sẽ thu xếp để mọi người đều mời cô. Kể cũng hay thật, nhưng tại sao ông Ernie lại vất vả vì cô như vậy. Crystal tâm sự những mối lo ngại của mình với Pearl và bị Pearl cho rằng đúng là điên rồ.

- Tất nhiên ông ta là người tốt. Em không nói đùa đấy chứ? Em không thấy văn phòng ông ta à? Chỉ riêng việc trang trí nó, ông ta phải chi biết bao tiền của. Em không cho rằng một người có văn phòng như vậy phải là một nhân vật quan trọng sao? Em thân yêu, em gặp vận may chưa từng thấy, thế mà em lại chẳng nhận ra. Ông ta vất vả như vậy vì biết rằng một ngày nào đó em sẽ là một ngôi sao lớn. Người duy nhất không hiểu điều đó là em đấy, cô bé ngốc nghếch ạ.

Pearl cười rất tươi với Crystal nên cô cũng cười theo. Nghe Pearl nói, cô thấy đỡ băn khoăn và sau khi nói chuyện qua điện thoại với bác Harry, cô thấy hoàn toàn yên tâm, bác Harry bảo rằng rất tự hào về cô và cô đã gặp vận may tuyệt vời. Dẫu sao, cô tới đây với mục đích như vậy và cô đã đạt đúng như điều mình mong ước. Chị Pearl và bác Harry đã nói đúng. Cô chẳng việc gì phải lo sợ. Việc của cô hiện nay là chờ xem những gì sắp đến với mình và lợi dụng nó.

Phòng ngoài căng nhung đỏ và bày đầy tượng đá hoa trắng, dãy buồng khép kín Ernie thuê cho hai người trông giống cảnh bài trí trong phim ảnh.

Pearl nói như đinh đóng cột rằng vị trí này rất tuyệt để mọi người có thể thấy mình và chị còn thậm chí bắt Crystal mỗi ngày thay mấy bộ quần áo liền và lượn đi lượn lại tại phòng đón tiếp. Ý đó làm Crystal phì cười và thực hiện ngay trong chiều hôm ấy. Cô thay ba lần trang phục và xuống dưới phòng đón tiếp để bỏ thư, để mượn chìa khoá thứ hai cho bạn và để hỏi gác cổng xem có ai chuyển cho cô bọc gì không?

- Có ai nhìn em không? - Pearl hồi hộp hỏi.

Pearl ép Crystal xuống một mình và khi quay về buồng thay quần áo, xỏ chân vào chiếc quần jeans cô tủm tỉm cười. Cô tiện tay mang theo chiếc quần này, cũng như đôi giày của Jared, một vật cô quý nhất.

- Có, - Crystal cười đáp lúc treo váy và cởi bít tất. - Anh chàng đón tiếp khách đã nhìn em. Chắc anh ta cứ nghĩ rằng em là một cô gái điếm gọi về nhà qua điện thoại.

- Cứ đợi đấy, sắp tới đây, xem phim em đóng, gã sẽ biết em là ai.

Pearl nói vẻ đầy kiêu hãnh làm Crystal từ từ xoay người lại và bước ngang qua căn phòng rộng đến ôm chị. Suốt bốn năm qua, Pearl đã tỏ ra là một người bạn gái chu đáo. Crystal thấy ở lại đây một mình không có chị thật rất lúng túng.

- Cảm ơn chị Pearl, - Crystal dịu dàng nói.

- Về chuyện gì? - Pearl ngạc nhiên hỏi, vẻ hơi sẵng cố che giấu tình cảm của mình với Crystal.

Crystal là người bạn chị chưa từng gặp, và chị thấy cực kỳ đau buồn vì chủ nhật này phải chia tay để quay về San Francisco.

- Vì chị tin tưởng em. Chẳng bao giờ có được ngày hôm nay.

- Chỉ nói dớ dẩn. Hai ông bầu nọ đã phát hiện ra em ở quán ăn. Chị và bác Harry chẳng liên quan gì tới chuyện này.

- Có chứ, chị Pearl, chị và bác Harry đã giúp em rất nhiều, - Crystal chữa lại. - Bác Harry đã nhận em vào làm, chị đã dậy dỗ huấn luyện em. Chị đã bảo cho em phong cách hát và cách biểu diễn. Suốt mấy năm qua chị đã đặt bao tin tưởng ở em, còn bây giờ chị cùng em tới đây. Nhiều lắm chứ chị!

- Thôi đừng dớ dẩn nữa. Em có tận dụng cơ may là được có mặt ở đây đi.

Mọi nỗi sợ ban sáng của Crystal đều tan biến và cô tự hỏi không hiểu sao mình lại lo như vậy. Thật đúng là chẳng có căn cứ gì.

Như đã hứa, Ernie đến vào lúc sáu giờ chiều. Pearl choáng váng, còn Crystal vẫn mặc chiếc quần gin xanh. Cô gái có cảm giác như kẻ phạm tội không làm tròn nhiệm vụ bị bắt quả tang. Cô phải có nhiệm vụ tỏ ra trông quyến rũ, bí ẩn và thanh cao như những điều khoản ông ta đã ghi trong hợp đồng. Nhưng Ernie chỉ cười và xem ra còn thấy vui vui trước vẻ lúng túng của Pearl. Do đó Crystal đánh giá ông ta là người dễ có cảm tình hơn thoạt đầu cô lầm tưởng.

Sau đó, nhìn Ernie mở chai sâm banh đem theo. Crystal nhận thấy ông ta khá bảnh trai. Nhưng ông ta hoàn toàn không có được dáng vẻ của Spencer. Spencer có cái vẻ tao nhã của một chiến binh trẻ đẹp.

Ernie không để ý đến Pearl mà chỉ tập trung chú ý tới Crystal. Ông ta nói, giọng dịu dàng và bảo mình rất vui về bản hợp đồng vừa ký. Ernie đưa Crystal một phong bì bằng loại giấy loại sang trọng, trên có ghi tên và địa chỉ văn phòng ông ta bằng nét chữ nổi.

- Sáng nay tôi quên chưa đưa cô cái này. Thật đáng tiếc, cô Crystal! Chưa bao giờ tôi lại lú lẫn như vậy.

Ernie mỉm cười, vẻ như một người có thói quen được lượng thứ. Ông ta có nhiều thói quen khác mà Crystal chẳng bao giờ dám mơ tới.

- Gì thế ạ? – Crystal hỏi và chậm rãi mở phong bì.

Cô thấy bên trong phong bì có một tấm séc do chính tay Ernie ký. Tại sao ông ta lại đưa cô thêm tiền, sau khoản tạm ứng năm trăm đô la? Hay là tạm ứng gì nữa...?

- Đây là tiền tôi phải trả cô đã ký hợp đồng. Dẫu sao cô cũng chẳng ký một hợp đồng quan trọng tương tự để lấy một cái hôn đúng không nào? Thành thực mà nói riêng tôi lại rất muốn có vậy thôi...

Crystal đưa mắt bối rối nhìn Ernie. Cô không biết một chút gì về các bản hợp đồng kinh tế.

- Ông nợ em thật à? – Crystal hỏi, giọng đột nhiên hồ hởi.

Cô chưa đóng phim thế mà đã kiếm ra tiền và sống như bà hoàng trong một khách sạn sang trọng do Ernie bố trí. Ai bảo Hollywood là đất dữ? Một lũ điên, chắc là... không quen Ernesto Salvatore. Crystal đã lao lên tới đỉnh, đúng như Pearl tiên đoán với cô.

- Thật ra cô em thân mến ạ, tôi nợ cô hai ngàn năm trăm đô la. Nhưng năm trăm đô la tôi đưa cô mua trang phục là tiền tạm ứng, do đó tôi đã trừ khoản tiền đó trong séc.

Ernie không muốn nghĩ rằng mình chịu ơn ông ta quá nhiều, ít ra là trong lúc này, để cô đỡ hốt hoảng. Và ông ta chẳng muốn vậy. Cứ phải để dần dần cho cô thấy rằng cô có kiếm được ra tiền cũng là nhờ ông ta. Thực ra đầu giờ chiều nay Ernie đã theo một khoản đậm nhờ phim đầu tiên Crystal sắp đóng. Ông ta chỉ chỉ cho cô một món tiền lương ít ỏi, còn bao nhiêu ông ta bỏ túi tất.

- Tôi sẽ mở cho cô một tài khoản trong ngân hàng của tôi, Crystal. Ngay sáng mai.

Chưa bao giờ Crystal có tài khoản ở nhà băng, nên cái ý đó làm cô rất vui. Một lát sau Ernie đứng dậy và chúc hai cô một buổi tối tốt đẹp. Ông ta mỉm cười với Crystal lúc cô tiễn ông ta ra cửa và trước khi về ông ta hôn lên má cô. Lần này cô chẳng còn cảm thấy ông ta xa lạ chút nào và thậm chí còn thấy mình bắt đầu mến ông ta. "Mà ai chẳng mến ông ta?" như Pearl đã bảo. Ông ta xử sự rất tốt với cô. Cái khách sạn sang trọng này, dãy buồng khép kín này, rượu sâm banh...

Một tuần lễ đã nhanh chóng trôi qua, Pearl chia tay với Crystal. Hai người ôm nhau khóc nức nở và hứa sẽ gọi điện ngay cho nhau. Crystal đột nhiên thấy mình cô đơn giữa Hollywood. Giấc mơ của cô đã trở thành hiện thực, ngày mai cô sẽ đóng phim đầu tiên trong đời. Cô đi dạo hồi lâu trong không khí mát mẻ vào buổi chiều tà và nghĩ tới Spencer. Anh đang ở đâu, làm gì, sống với ai? Anh hiện đang ở Triều Tiên hay đã quay về nhà? Anh có nghĩ tới cô không? Cô cố quên anh, nhưng không thể xua đuổi ra khỏi đầu óc hình bóng và những kỷ niệm hai tuần diệu kỳ cùng chung sống với anh.

- Trời, trông cô có vẻ nghiêm trang quá đấy!

Một giọng nói dội vang phía sau lưng Crystal, cô vội xoay người lại và đứng đối mặt ngay với Ernie. Cô về gần khách sạn còn vài bước nữa, nhưng đắm mình trong suy nghĩ, cô cứ tưởng mình còn ở xa hàng kilômét nên không nghe rõ tiếng chân Ernie tiến đến bên cô.

- Tôi nghĩ sau khi bạn cô ra về, cô sẽ có phần nào cô đơn, nên ghé tới đây thăm cô một lúc. Ở chỗ đón tiếp họ bảo cô ra ngoài đi dạo. Tôi đưa cô về được chứ?

- Dạ, vâng ạ.

Ernie đối xử rất tử tế với cô. Làm sao có thể từ chối ông ta bất kỳ điều gì? Cứ quẩn quanh nghĩ tới Spencer chẳng giải quyết được gì. Còn tìm ra nguyên nhân tại sao anh bặt tin thì thật đau lòng. Trước đây hai người đã chẳng bặt vô âm tín đó sao, một dạo sau đám cưới Becky đến tận ngày rửa tội con đầu lòng của Becky, rồi sau đó hai người lại gặp nhau ở San Francisco, vào cái ngày Lễ tạ ơn chúa tuyệt vời ấy, và rồi vào trước lúc Spencer sang Triều Tiên. Nhưng dạo đó khác. Cô chưa ngủ với Spencer. Dạo ấy cô chưa yêu anh như ngày nay.

Tuy vậy, lúc này cô chẳng còn lý do gì để nghĩ tới chuyện đó. Spencer đã bỏ cô, anh không gửi thư hoặc thậm chí trả lời các bức thư của cô.

Những bức thư chan chứa yêu thương thề thốt anh nhớ thương cô biết chừng nào được thay bằng vài tấm bưu ảnh chụp cảnh đất nước Triều Tiên rồi biệt tăm.

- Cô hài lòng về chuyện ngày mai chứ? - Ernie mỉm cười hỏi.

- Dạ, vâng ạ. - Crystal đáp, vẻ hớn hở như trẻ thơ.

- Cô tiếp thu rất nhanh. Có lẽ phim sau cô sẽ đóng một vai diễn phải hát để mọi người biết rõ tài năng của cô.

- Dạ, em cũng muốn vậy.

- Gia sư của cô nói lại với tôi, cô hát tuyệt vời lắm!

- Cảm ơn ông, - Crystal mỉm cười.

- Cô đã tới Brown Derby lần nào chưa? – Ernie làm bộ giả vờ hỏi, tuy lái xe ông ta cử sang giúp Crystal đã báo với ông ta cô chưa đặt chân tới đấy.

Gã lái xe báo cáo rất tỷ mỷ mọi điều về Crystal. Ernie không muốn cái cô bé này ngủ lăng nhăng với đủ mọi hạng người để gã cũng như cô ta không bị mất mặt. Nhưng qua lời lái xe, gã bắt đầu tin Crystal và thậm chí còn nghĩ rằng cô vẫn còn trắng trinh.

- Dạ, chưa ạ.

- Cô có muốn tối nay ta đến đấy ăn tối không? Nhưng ngày mai cô bắt đầu buổi làm việc nên tôi sẽ cố gắng đưa cô về sớm.

Ernie nhìn đồng hồ và hẹn tám giờ tối sẽ tới đón cô và dù thế nào đi nữa sẽ đưa cô về nhà vào lúc mười giờ.

Crystal mải kể cho Ernie nghe thời thơ ấu của cô ở thung lũng khi hai người bước vào phòng ăn, và rồi cô đứng khựng lại lúc thấy mọi người đều dồn ánh mắt nhìn ngắm cô. Cái tay Ernie này quả thật đã lắm mưu nhiều kế để kiếm không biết đâu ra những cô gái rất xinh đẹp. Không ai có thể phủ nhận điều đó, nhưng cô gái này là người xinh đẹp nhất từ trước tới nay. Hình như mọi người ở đây đều quen biết Ernie. Crystal suýt ngất xỉu khi bắt gặp ánh mắt một người giống như lột Frank Sinatra. Ernie chậm rãi đưa Crystal tới bên bàn của họ và trên đường đi, gã cúi chào bên phải, chào bên trái, giới thiệu Crystal với người này người kia mà khi nghe họ xưng tên cô đã thấy ngợp cả người vì họ là những người cô từng mơ ước.

Đúng mười giờ Ernie đưa Crystal về nhà. Cô cảm ơn gã. Cô một mình lên gác chuẩn bị ngủ lấy sức để ngày mai còn ra mắt lần đầu tiên. Nhưng lúc nằm trên giường cô không tài nào ngủ được. Lần này cô không nghĩ tới Spencer mà lại nghĩ tới ông bầu mới của mình.

***

Crystal bắt đầu đóng phim và đúng như lời thầy giáo cô bảo, chuyện đó không đến nỗi khó. Thời gian trôi đi thật là dài và vất vả, nhưng mọi người sẵn lòng giúp đỡ cô. Ngày nào cô cũng học kịch bản và cứ định đi ngủ sớm. Song cô sửng sốt trước những cú điện thoại gọi tới cho cô. Ernie đã báo cho cô biết trước và bản thân cô cũng biết rằng họ gọi điện tới theo "đơn đặt hàng", nhưng ai nấy đều tỏ ra lịch sự, nhã nhặn.

Tất cả các nam diễn viên, ca sĩ hoặc nam nghệ sĩ múa nổi tiếng khi tới khách sạn cô đều ăn mặc rất chỉnh tề, đi xe rất sang. Crystal đã từng thấy vài người trên màn ảnh. Họ đưa cô đi ăn tối tại những tiệm sang trọng như Chasen, Cocoanut Groves hoặc Mocambo. Cô sống như trong truyện thần thoại.

Khi bộ phim đã quay xong một nửa, đích thân Ernie gọi điện cho Crystal .

- Cô thấy dễ chịu chứ?

- Tối nào em cũng đi ăn tối ở ngoài khách sạn.

- Thế sao tối nay cô còn ở nhà?

- Em mệt quá nên đã từ chối một người. Em không còn hơi sức để trang điểm mặc lại quần áo.

- Cô không nỡ từ chối tôi chứ?

- Dạ thưa ông, đâu dám ạ.

- Cô đã quên mất tôi rồi à?

- Dạ không, em xin lỗi...

- Thôi khỏi phải xin lỗi, nhưng mong cô đừng cứ dạ vâng, thưa ông với tôi nữa. Tối nay ta dùng bữa ăn tại một nơi yên tĩnh, cô nghĩ sao? Cô cũng chẳng cần phải mất công ăn mặc làm gì.

- Thế em mặc quần gin xanh được không?

- Được lắm. Và nếu có áo tắm cô nhớ mang theo nhé.

- Ta đi đâu?

- Tới Malibu. Một nơi rất yên tĩnh. Cô sẽ được thư giãn và tôi sẽ đưa cô về sớm.

- Thích quá!

Crystal vội chải tóc, mặc quần gin, chiếc áo sơ mi cũ và đi đôi ủng cao bồi cô vẫn thường đi. Ngắm mình trong gương, Crystal thấy mình đột nhiên lại là một cô gái hồn nhiên chẳng cần phải tô điểm son phấn và mặc những chiếc áo dài.

Mười phút sau, Ernie đánh xe Rolls đến đón Crystal. Cô thấy gã cũng mặc quần jeans.

Ngồi trên xe, hai người vui vẻ trò chuyện với nhau về những ngày thơ ấu của Crystal ở thung lũng và của Ernie ở New York. Rồi đột nhiên Crystal thấy chiếc xe Rolls dừng lại trước một ngôi nhà nằm chênh vênh trên đại dương.

- Ta đang ở đâu vậy?

- Đây là nhà tôi, ở Malibu. Cô đem theo áo tắm không? Tôi có một bể bơi có mái che. Đại dương ở mạn này rất lạnh.

Crystal cảm thấy một nỗi sợ xoáy vào lưng. Tuy nhiên Ernie không có thái độ gì làm cô phải lo ngại. Nhưng sự chấn thương về mặt tinh thần do vụ hiếp dâm gây nên không bao giờ hoàn toàn lành khỏi và đột nhiên Crystal tự hỏi liệu Spencer sẽ nghĩ gì nếu thấy cô ở đây với Ernie. Song đây là cuộc sống, chuyện này chẳng liên quan gì tới một ai. Cố quên Spencer, Crystal đi theo Ernie tới bên cửa ra vào cùng độc một chìa khoá để mở. Trong nhà không có ai, Crystal điếng người.

- Đừng sợ cô em, - Ernie nhẹ nhàng mỉm cười. – Tôi không làm gì cô đâu, tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng cô cần một tối nghỉ ngơi thư giãn thôi.

Ernie nói đúng. Cô cần nghỉ ngơi. Nhưng cô không rõ mình có cảm thấy an toàn ở đây không. Bản năng mách bảo cô chớ nên vào trong nhà, nhưng cô không dám từ chối. Ernie tỏ ra rất lịch sự.

Crystal bước theo Ernie vào trong nhà và thấy nơi này tuyệt đẹp, bốn bên tường đều lắp kính, trần cao tôn thêm vẻ rộng thoáng của căn phòng, sàn trải thảm dày và các trảng kỷ đệm đều bọc da màu kem. Bên ngoài các khuôn cửa sổ rộng, trời từ từ buông phủ trên Thái Bình Dương. Cảnh vật rất đẹp gợi Crystal nhớ tới những buổi chiều tà ở trại chăn nuôi, vào thời sung sướng khi cô được cùng bố nhìn ngắm.

Sau đó Ernie dẫn Crystal đi dạo quanh nhà. Làn gió biển mát rượi làm cô thấy dễ chịu, khoan khoái và phần nào xua tan nỗi sợ. Đi dạo một lát, hai người quay vào nhà dùng bữa tối Ernie đã đặt mang tới từ trước. Ăn xong, họ ngồi bình tĩnh trò chuyện nên Crystal lại càng thấy yên tâm hơn.