Ngôi Sao Định Mệnh

Chương 3

Ngân vui mừng sau khi nhận được điện của chồng, đã lâu lắm rồi! Kể từ khi cưới Tùng, cô chưa một lần được tiếp xúc với anh hoặc dự một buổi tiệc nào. Hôm nay Tùng đã cho cô một niềm vui lớn lao sau khi nghe anh cho hay cô reo lên như đứa trẻ được quà, cô khấp khởi chuẩn bị quần áo. Cô sẽ vì anh mà trang điểm thật đẹp.

Chẳng mấy chốc mả đã tới giờ hẹn, Ngân khép nép bước ra với chiếc đầm dài ánh nhủ vàng, trông cô rực rỡ như một nàng công chúa.

Cô lên tiếng khi thấy Tùng ngồi chờ cô:

– Em xong rồi?

– Vậy thì đi?

Tùng nói rồi cầm chiếc áo khoác mặc vào, ngay lúc anh xoay người lại thì ánh mắt của anh chạm vào Ngân, anh sửng sốt ngẩn ra. Cô đúng là kỳ quan của tạo hóa, cô thật tuyệt!

Ngân bẽn lẽn vì ánh mắt của anh cô cúi đầu hỏi khẽ:

– Em mặc như thế này được không anh?

Tùng chớp mắt ngượng ngùng che giấu sự bối rối của mình, anh nói nhanh:

– Được rồi? Ta đi thôi.

Mặc dù anh cố làm ra vẻ khô khan lạnh lùng nhưng Ngân cũng nhận ra ánh ngưỡng mộ trong mắt anh khi anh nhìn cô. Suốt dọc đường đi, Tùng không nói câu nào nhưng nếu chú ý thì Ngân sẽ thấy chốc chốc anh lại lén nhìn cô.

Buổi tiệc thật đông và nhộn nhịp, vợ chồng Ngân vừa bước vào phòng đã gây nên sự chú ý cho mọi người, tất cả các ánh mắt đều dổ dồn về phía cô.

– Ô kìa! Tùng! Chào cậu!

Tùng bắt tay Lâm đáp lễ:

– Cậu đi một mình à?

Lâm gật:

– Mình đâu có vợ đẹp như cậu để đưa đi cùng!

– Cậu khiêm tốn quá thôi!

– Thật thế mà, hôm nay vợ chồng cậu nổi bật trong buổi tiệc này đó, ai thấy cũng phải ganh tị với cậu.

– Cám ơn cậu.

Đi đến đâu Tùng cũng nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người, anh thấy hãnh diện về điều đó, Ngân cũng không kém gì chồng, cô cảm thấy Tùng cười nói nhiều hơn anh đi sát cô hơn, đôi 1úc anh còn khẽ chạm vào tay cô mỗi khi có nhóm đông người nhìn về phía họ.

– Bạch Ngân!

Ngân sững sốt khi nhận ra người vừa gọi tên cô:

– Là Mai!

– Ừ, chẳng lẽ bạn không nhận ra mình sao?

Ngân vội đáp:

– Không! làm sao quên bạn chứ, chẳng qua vì bất ngờ quá thôi.

– Cũng phải từ lúc ăn cưới bạn đến nay cũng gần cả năm rồi mới gặp bạn.

Anh Tùng giữ bạn kỹ quá, làm bạn bè có nhớ cũng đành chịu.

Tùng mỉm cười:

– Chẳng qua vì Mai không không muốn đến thăm chúng tôi thôi.

– Vậy thì hôm nào Mai rủ bạn bè đến nhà anh Tùng và Ngân chơi, làm gà bảy món đãi bọn này nhé.

– Được mà, chuyện không lớn.

Mai quay lại Ngân, rồi khen:

– Phải nói là anh nuôi vợ khéo phải biết càng ngày Ngân càng đẹp ra, nè!

Ngân đừng để cho anh ấy đem chế độ xiềng xích áp đặt cho bạn nhé, có chồng là một lẽ, bạn bè là một lẽ, đừng cho rằng lấy chồng thì chấm dứt hết mọi quan hệ xung quanh.

Ngân mỉm cười gật đầu:

– Mình biết rồi, chẳng qua mình bận quá nên không có thời gian gặp các bạn chứ anh Tùng rất thoải mái không khó khăn gì với mình.

Mai liếc ngang Tùng rồi đe nẹt anh:

– Mai nói cho anh biết nghe, lúc xưa Ngân là hoa khôi của lớp Mai đó, anh không chiều Ngân có đâu Ngân lại phải chiều lụy anh, lúc xưa có biết bao người đưa kẻ đón, anh là may mắn nhất rồi, có được bông hoa quí trong tay mà không biết trân trọng thì thật đáng trách.

Tùng nhếch môi cười:

– Anh biết!

– Thấy hai người hạnh phúc bạn bè rất mừng.

Tùng có phần không vui vì câu nói của Mai, anh khẽ chau mày hỏi lại:

– Chẳng lẽ Ngân lấy tôi đã khiến cho mọi người lo ngại sao?

Mai vô tư gật đầu:

– Lúc đó ai mà không biết người yêu của Ngân không phải là anh, coi như hai người có duyên phận với nhau, nên mới kết hợp thành một, chính Mai cũng ngỡ ngàng vì lúc xem thiệp cưới thấy in tên anh.

– Thì ra là vậy!

Ngân thấy mặt chồng đổi sắc, cô muốn ngăn Mai lại mà không biết nói làm sao, cô thầm trách cô bạn gái láu táu ăn nói không chút tế nhị, trong lúc Ngân lo lắng thì Mai lại bô bô thêm một hồi:

– Nghĩ lại anh cũng may mắn lắm nghen, người yêu của Ngân lúc ấy đẹp trai lắm đó. Ngân này từ lúc bạn lấy chồng anh ấy cũng bỏ đi tới giờ, cũng chưa lấy vợ.

Ngân lúng túng không bịt miệng Mai được:

– Cả trướng lúc đó ai cũng tưởng Ngân lấy anh ấy nào dè...

Mặt của Tùng tái xám lại, Ngân nhăn mày tìm cách chặn lời Mai:

– À, Mai này bọn mình ra kia lấy nước uống đi.

– Ừ, nói Mai mới thấy khát, anh Tùng cho Mai mượn bà xã một chút nghe.

– Á, ừ!

Mai ngơ ngơ vì cử chỉ khác thường của Ngân khi Ngân nắm lấy tay lôi cô vội vã, Cô hỏi Ngân:

– Có chuyện gì à?

Ngân không muốn chuyện gia đình của mình làm đề tài cho mọi người cô gượng cười đáp:

– Không có gì đâu! Chẳng qua mình có chuyện cần nói với bạn thôi, có đàn ông đứng giữa khó nói lắm.

Mai tưởng thật, bèn gật đầu tán thành:

– Ừ, cũng đúng, nè! Ông xã bạn có tốt với bạn không?

Ngân gật đầu:

– Anh ấy chu đáo lắm.

– Nói bạn nghe, có lẽ tháng sau là cưới mình, hai vợ chồng bạn đến dự nhé.

– Ồ, vậy sao, bọn mình chắc chắn sẽ đến, mừng cho bạn nghen, ai thế?

– Là anh Tân, bạn thân của anh Kiệt. Bồ 1úc xưa đó!

Ngân ngẩn ra:

– Thế sao?

Ngân ngập ngừng muốn hỏi một đôi câu về Kiệt nhưng cô lại cố kềm chế mình.

– Chuyện đã qua rồi đừng bao giờ cô dại dột khơi dậy làm gì nhất là trong lúc này, thế nhưng Mai đã không để cho Ngân quên, cô hỏi Ngân:

– Bồ không còn gặp Kiệt lần nào à?

– Không!

– Anh Kiệt còn nhớ bồ lắm, cách đây không lâu bọn mình có ghé thăm anh ấy trông anh ấy lúc này xanh xao tiều tụy, có lẽ là vì bồ đó.

Có một thoáng chua xót gợn lên trong lòng Ngân:

– Bọn mình không hiểu vì sao Ngân lại bỏ Kiệt, ai cũng tiếc cho hai bạn nghe nói nhà của anh Tùng giàu lắm phải không? Cao su ngút ngàn, bọn mình chợt hiểu, chỉ tội cho Kiệt anh ấy hận lắm.

Ngân thở dài nói:

– Không như mọi người nghĩ đâu! Làm thế mình biết chắc là Kiệt hận mình, mình không làm khác được!

– Bạn có tâm sự à?

–!!!.

– Có gì mà không thể nói ra, bạn bè lâu ngày xem ra bạn xa cách quá.

Ngân thở dài mắt cô xa xăm buồn, cô nói:

– Lúc còn đi học mình không nghĩ cuộc sống hôn nhân lại phức tạp như vậy.

Mai đăm đăm nhìn Ngân:

– Bạn và Tùng không hạnh phúc sao?

–!!!

– Tùng không tốt với bạn à? Nói cho mình nghe đi.

– Để làm gì chuyện của mình, tự mình giải quyết, có điều từ đây nếu gặp mình và Tùng, đừng bao giờ bạn nhắc đến chuyện cũ trước mặt anh ấy.

– Tùng ghen lắm à?

– Bạn biết thế là được rồi.

– Mình xin lỗi, mình không biết anh ta lại xấu tính như vậy! Chuyện lâu rồi mà vẫn không để cho qua đi, coi bộ bạn sống cũng chắng thoải mái gì, phải không?

– Bạn muốn nói gì?

– Có phải bạn vẫn chưa quên Kiệt?

– Không quên thì củng phải quên thôi.

– Bạn không hỏi gì về Kiệt sao?

– Mình biết anh ấy vẫn khỏe là tốt rồi.

– Bạn thờ ơ quá, người ta vì mình mà đau khổ, thế mà bạn cũng không quan tâm, Kiệt vẫn còn buồn lắm, một năm rồi còn gì.

– Nếu có gặp anh ấy bạn nói với anh ấy mình xin lỗi, mình chúc cho anh ấy mau chóng tìm được hạnh phúc. Hôm nào gặp lại nói chuyện thêm, giờ thì mình phải đi, mình không muốn để Tùng chờ.

– Ừ, thì thế vậy.

Mai lắc đầu, cô vẫn cảm thấy thương cho Ngân, trông cái dáng đi hấp tấp, vội vàng của Ngân cũng đủ hiểu Ngân sợ Tùng thế nào. Xem ra Ngân chẳng hề hạnh phúc.

Ngân áy náy dè dặt khi thấy Tùng im lặng một cách đáng sợ trên suốt đoạn đường về nhà, không biết sẽ xảy ra điều gì đây, phải chi lúc nãy đừng gặp Mai thì buổi tối hôm nay sẽ là một buổi tối tuyệt vời đối với cô rồi, lúc ra khỏi nhà hàng Tùng thoải mái là thế, giờ thì mặt anh lạnh tanh lầm lỳ, đến nỗi cô cũng không dám nhìn anh dù chỉ một phút.

Vừa về đến nhà Tùng cởi chiếc áo khoác vứt vào góc, anh bật tivi rồi ngồi xuống ghế nhìn đăm đăm vào màn ảnh, đã đến đoạn tin cuối ngày, Ngân biết anh chỉ mượn âm thanh trong màn hình để làm giảm nhẹ nỗi bực tức trong lòng anh mà thôi.

Ngân rón rén vào phòng thay áo, lát sau cô trở ra thì thấy Tùng vẫn ngồi trong tư thế cũ, gương mặt của anh như phủ một màn sương u ám.

Cô khẽ lên tiếng hỏi:

– Anh có cần ăn thêm cái gì không, để em nấu cho anh, lúc nãy trong buổi tiệc em thấy anh cũng không ăn gì?

–!!!

– Anh mệt à?

– Mặc tôi, cô đi nghỉ đi.

Ngân nghe Tùng gắt thì không dám nói gì thêm, cô lẳng lặng quay đi. Sáng hôm sau, Ngân trở dậy khi bình minh đã chan hòa khắp không gian, trời hôm nay vừa đẹp, lại vừa trong sáng, những cụm mây trắng như tuyết, bồng bềnh trên nền trời xanh biếc, Ngân bước ra ban công vươn vai, hít thật sâu làn không khí mát lành, tâm trạng của cô thật sảng khoái cô khẽ mỉm cười.

Cô quay vào bếp chuẩn bị bữa điểm tâm cho chồng, hôm nay cô phải làm một món gì đó thật ngon, cô muốn thấy anh hài lòng và cũng muốn chia sẻ niềm vui hiện có của cô với anh.

Tùng trở mình thức giấc, căn phòng thật yên tỉnh, anh nhìn sang bên, Ngân đã dậy tự lúc nào, mùi thức ăn thật thơm từ trong bếp bay vào phòng, Tùng ngồi lên, anh bước ra ngoài, Ngân chăm chú bên nồi thức ăn, cô không biết là anh đang đứng nhìn trộm cô.

Ngân vẫn mặc bộ áo ngủ trong nhà, bộ áo màu trắng làm tôn thêm vẻ đài các kiêu sa của cô, mái tóc được cô vấn gọn sau gáy để để lòa xòa những lọn tóc mái trên má, hôm nay trông cô tươi tắn và quyến rũ lạ thường, không biết có phải vì...

Tùng cảm thấy cơn đau lại nhoi nhói trong tim, những ghen hờn lại tỉnh thức, chúng hành hạ anh, dày vò anh ngay trong một buổi bình minh tuyệt vời như thế này, anh thấy chán ghét chúng nhưng lại không có cách gì xua đuổi chúng ra khỏi lòng anh.

Hôm qua cô ấy và Mai đã nói chuyện thật lâu, anh đã không bỏ sót cử chỉ nhỏ nào của cô, chắc chắn là cô đã hỏi được tin tức của người tình cũ qua Mai, cho nên hôm nay cô mới vui vẻ tươi tắn là vậy.

Bạch Ngân, em lại làm đau anh, cứ mỗi lần anh định quên thì em lại cố tình gợi nhớ, em ác độc quá! Nghĩ rồi Tùng lầm lỳ bước ra ngoài, anh không thể nào bình thản như không có chuyện gì sau những suy nghĩ vừa thoáng qua trong anh.

Ngân dịu dàng đặt dĩa thức ăn trước mặt Tùng rồi khẽ mời:

– Anh ăn sáng đi, sáng nay em dậy sớm để chuẩn bị cho anh, em muốn hôm nay anh ăn thật ngon.

Tùng cau mày lầm bầm:

– Tại sao phải là hôm nay?

– Vì hôm nay anh thấy đó, trời rất đẹp, không khí thật trong lành đã lâu rồi chúng ta không cùng ra ngoài anh có thể đi dạo với em không?

– Sao?

Tùng sửng sốt kêu lên:

– Em chỉ yêu cầu một chuyện nhỏ thôi mà!

– Hừ!

Ngân thất vọng mặt cô ủ buồn:

– Nếu anh không muốn thì thôi, em nghĩ trời này đi dạo trên bờ biển chắc là rất thích, lâu lắm rồi chúng ta không ra biển.

Tùng có phần bối rối vì vẻ mặt đáng thương của Ngân, cho dù thế nào thì yêu cầu của cô cũng không có gì quá đáng, thôi thì mình cứ đi dù sao thì sáng nay trời quả là rất đẹp, hãy cố kềm chế mình. Nhưng trong lòng mình đang rất khó chịu nhìn cô ấy kìa, mình muốn biết cô ấy đang nghĩ gì trong đầu cô ấy, cứ đi xem, để biết cô ấy đang muốn gì.

Ngân sung sướng khi thấy Tùng chấp nhận, cô thay chiếc áo thun xanh cùng chiếc quần lửng trắng, cô vén tóc cao lên, rồi cột lại bằng sợi dây thun trắng, chiếc nón rộng vành càng tăng thêm phần duyên dáng cho cô, cô xỏ đôi giày thể thao rồi mới ra gặp Tùng.

Tùng choáng mắt vì sự trẻ trung yêu kiều của Ngân, cô ấy đẹp quá! Càng lúc càng đẹp, cũng vì vẻ xinh đẹp này mà mình đã thất điên bát đảo, mình đã khổ sở bao ngày qua. Bạch Ngân! Anh yêu em và chỉ muốn em thuộc về riêng anh, một mình anh không ngoài ai khác, em hiểu không?

– Chúng ta đi chứ anh?

– Ừ!

Ngân bước sóng đôi bên chồng trông họ thật xứng đôi, cứ mỗi lần họ đi qua đám đông người, thì có bao ánh mắt thán phục nhìn theo, Tùng cũng không khỏi hãnh diện vì cô.

Những đợt sóng hiền hòa đuổi nhau ra khơi rồi lại cợt đùa xô nhau vào bờ cuốn đi những hạt cát trắng mịn để lộ hàng nghìn vỏ sò đủ màu sắc, Ngân như đứa trẻ, cô cắm cúi chọn những vỏ sò đẹp nhất, lượn cho vào bao, trông cô đến là hồn nhiên, mái tóc cột cao, để lộ chiếc gáy trắng nõn nà, cái dáng ngồi lom khom của cô cũng đủ hấp dẫn biết bao ánh mắt ngưỡng mộ.

Cô giơ cao túi vỏ ốc, cười thật xinh khoe với anh:

– Anh xem đẹp không?

–!!!

Tùng làu bàu không nói gì nhưng Ngân chẳng lấy đó làm phiền, cô đã quá quen với thái độ khó chịu của anh rồi, cô nói:

– Em muốn bắt chước người ta làm một bức tranh bằng vỏ ốc, không biết là có được hay không nhưng em sẽ cố gắng.

– Ừm!

– Anh nhặt phụ em được không?

Thấy Tùng khẽ chau mày Ngân không dám nài nỉ thêm:

– Nếu anh không thích thì thôi, em nhặt một mình cũng được.

Ngân vừa quay đi thì Tùng cũng lẳng lặng theo sau cô, anh cầm cái túi nilon rồi cắm cúi chọn những vỏ sò đẹp nhất cho vào túi, bên kia Ngân nhìn sang, cô khẽ mỉm cười, càng ngày anh càng có nhiều biểu hiện tốt đối với cô. Cô bắt tay làm loa kêu sang:

– Cám ơn anh!

Tùng ngước lên khẽ nhếeh môi rồi lại cúi xuống chọn lựa. Dường như cô ấy rất vui khi được mình giúp có phải vì thế không? Hay chỉ vì tâm tư của cô đang ấp ủ niềm vui khác, cái niềm vui mà chỉ mình cô ấy biết, nó đã khiến cho cô ấy hưng phấn, và thấy cả đều là màu hồng trong mắt cô ấy! Kể cả người chồng mà cô ấy không hề yêu thương là mình! Tùng cảm thấy xốn xang khó chịu vì chính những suy nghĩ của mình.

Mấy ngày qua không khí trong nhà thật êm thắm bình lặng, Tùng không giận dữ quát tháo, cũng không chì chiết dày vò Ngân, anh lầm lì ít nói điều đó khiến cho Ngân thấy rất mừng, cô nghĩ đó lả một phần thay đổi của Tùng, một sự thay đổi đầy lạc quan có cuộc sống tương lai về sau.

Ngân ngạc nhiên khi cửa vừa mở, người khách đến thăm cô là Mai:

– Không chào đón mình à?

Mai bước vào rồi hỏi Ngân, cô không để cho Ngân kịp nói cô đã oang oang nói tiếp:

– Nhà của bạn đẹp quá, gần biển lại rộng rãi thoáng mát, ông xã bạn có nhà không?

– Ngồi chơi đi mình rót nước cho bồ uống, ông xã mình đi làm chưa về.

– Thế à, nhưng thế thì mình thoải mái nói chuyện với nhau không sợ làm phiền ông ấy.

– Sao hôm nay rảnh rỗi đến thăm mình vậy?

– Không rảnh đâu, đến mời hai vợ chồng bạn đây.

– Ôi! Ngân kêu lên khi Mai chìa tấm thiệp cưới cho cô. Đám cưới của bồ à?

– Chẳng lẽ của bạn?

Ngân bật cười vì câu nói đùa của Mai:

– Mình cũng không định nhanh thế, nhưng anh ấy hối thúc quá, anh ấy chỉ sợ mình đổi ý không thương anh ấy nữa.

– Chúc mừng bạn.

– Nè, hôm đó nhớ đến dự nhé.

– Làm sao mình dám quên.

– Còn nữa!

Ngân có phần hiếu kỳ vì giọng nói ra chiều bí ẩn của Mai:

– Còn chuyện gì nữa?

Thế nhưng nghĩ sao Mai chỉ cười mà không nói, Ngân thắc mắc chau mày:

– Bạn càng ngày càng lạ lùng!

– Mình chỉ muốn tạo cho bạn một bất ngờ, nên không muốn nói trước. Sau lễ cưới của mình bọn mình sẽ họp lớp, bạn đi nhé.

Ngân ngần ngừ chưa quyết định thì Mai đã chau mày có vẻ giận:

– Đã mấy năm rồi, hôm nay mới có dịp đi họp mặt với nhau, sao bồ có vẻ không muốn tham gia?

– Mình cũng muốn gặp lại bạn bè cũ nhưng mình chỉ sợ hôm đó mình đi không được nên không dám hứa trước.

– Mình không cần biết, đây là địa điểm và ngày giờ cả lớp đã chọn, mình chỉ có bổn phận liên lạc với bạn, đi hay không là tùy bạn.

– Mình sẽ cố.

Mai hờn lẫy:

– Nếu bạn nghĩ bạn có chồng rồi thì không cần bạn bè cũng được.

– Không phải thế mà.

– Bạn sao vậy? Chẳng lẽ bạn có tâm sự gì sao?

–!!!

– Chẳng lẽ vì Tùng, Tùng hà khắc với bạn lắm phải không? Lần trước tình cờ gặp bạn trong buổi tiệc mình thấy thái độ của bạn rất lạ, mình đã ngờ ngợ không tiện hỏi, cho đến khi bạn nói cho mình biết anh Tùng rất ghen, bây giờ mình mới hiểu!

– Mai à, cũng không như bạn nghĩ đâu, chỉ có điều trong giai đoạn này Tùng còn đang suy nghĩ lung tung, nên mình không muốn anh ấy phiền trách gì mình.

– Xem ra anh ta nhỏ mọn quá, đã yêu thì phải chấp nhận quá khứ của người mình yêu chứ.

– Không thể nói thế đâu Mai, nếu như bạn, bạn có đồng ý khi biết ông xã của bạn đã yêu một người con gái khác trước khi đến với bạn không, vã lại còn rất yêu và đã có quan hệ mật thiết với cô ta.

– Ừ nhỉ, kể ra cũng khó chịu ghê lắm, chắc chắn là mình sẽ làm mình làm mẩy hành hạ anh ấy cho bỏ tức.

– Ai cũng có lòng ích kỷ nhỏ nhen, làm sao mà trách người khác được, cho nên trong thời gian này mình không muốn gặp lại bạn bè, không muốn cho Tùng nghi ngờ gì cả.

– Mình hiểu rồi! Chuyện của bồ và Kiệt lúc đó ai cũng biết!

– Nếu như thông cảm cho mình thì đừng bao giờ bạn nhắc đến chuyện bạn bè trước mặt Tùng, nhất là chuyện của Kiệt và mình.

Mai thở dài, cô cảm thấy tội nghiệp cho Ngân làm sao, lúc xưa bạn ấy kiêu kỳ là thế, mọi người vì bạn ấy chứ có bao giờ bạn ấy sống vì mọi người đâu, thế mà giờ đây bạn ấy lại vì một người chồng bị ép buộc, mà e dè sợ sệt, không cả dám quan hệ với bạn bè, không biết cả đến những cuộc vui bên ngoài.

Bây giờ Mai mới nhìn kỹ lại, mặc dù Ngân vẫn đẹp như xưa nhưng đôi mắt của Ngân lại vời vợi một nỗi buồn sâu lắng xót xa, Ngân không còn là Ngân của ngày xưa nữa.

Tùng nhìn theo cô bạn của Ngân vừa đi ra khỏi nhà mình một lúc lâu anh mới cho xe vào nhà. Anh không nói gì về chuyện gặp Mai ngoài cửa, không rõ cô ta đến tìm Ngân có việc gì, hôm nay trông Ngân có vẻ đăm chiêu tư lự hơn ngày thường, anh chờ cô nói chuyện về Mai đến thăm cô. Nhưng cô không hề có ý kể cho anh nghe, cho đến lúc lên giường anh vờ như thuận miệng hỏi:

– Hôm nay không có ai đến nhà chơi à?

Ngân thoáng chột dạ nhưng nghĩ sao cô lắc đầu:

– Không, sao anh hỏi thế?

– Thuận miệng thôi.

Tùng bật tivi, chương trình ca nhạc trên màn hình rất sôi nổi hấp dẫn nhưng không đủ thu hút anh, tâm trí của anh đang quay cuồng với những nghi ngờ về sự dối trá của Ngân. Tại sao cô ấy lại giấu anh về chuyện viếng thăm của Mai, có điều gì bí ẩn mà cô ấy không thể nói ra với anh?

– Anh uống trà!

– Ừm!

– Công việc hôm nay có nhiều không anh?

– Không.

– Đã lâu chúng ta không về thăm ba mẹ.

Tùng liếc sang Ngân. Hừ! Cô ấy bắt đầu rồi đây! Thử xem cô ấy khôn khéo đến mức nào, chắc chắn là cô ấy muốn có thời gian để riêng tư vụng trộm đây, trong lúc Tùng nhăn mày suy đoán thì Ngân đã nhỏ nhẹ lên tiếng:

– Em định tuần sau anh không bận việc gì thì chúng ta về thăm ba má một hôm.

– Để tôi thu xếp trước đã. Thế cô muốn đi ngày nào?

– Thứ bảy được không anh, là ngày nghỉ cuối tuần.

– Ừ! Cứ thế đi. Nếu như tôi bận thì cô cứ về một mình cũng được.

– Dạ.

Ngân đáp vội nên không biết ánh mắt sắc như dao của Tùng ném về phía mình.

Đúng ý cô ấy rồi thì phải, trông cô ta kìa, niềm vui lộ rõ trên nét mặt. Hừ!

Tại sao tới giờ phút này cô ta vẫn chưa thôi an phận, mà cứ mãi làm cho mình đau khổ như thế. Thật ra Mai đã đến nói gì với cô ấy, có phải cô ta đang làm nhiệm vụ cầu nối cho Ngân và gã đàn ông cũ, nếu không vì thế thì sao cô ấy lại phải giấu giếm và dối trá với mình! Đáng ghét?

Một tuần đã trôi qua, Ngân thở phào nhẹ nhõm khi biết Tùng bận việc ở công ty nên không thể về nhà cùng cô, đó là điều mà cô mong muốn, cô vội trang điểm rồi chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay là ngày cưới của Mai, cô không muốn cho Tùng biết và đi cùng, vì một lẽ đơn giản cô sợ bạn bè của mình khiến cho Tùng phải khó chịu.

Ngân nhìn lại bóng mình trong gương lần cuối rồi mới cầm lấy chiếc ví ra ngoài, thật ra cô cũng không muốn giấu Tùng nhưng vì anh quá ghen nên cô thà tránh trước, nói dối anh để đem lại sự bình yên cho gia đình, thì sự dối trá của cô cũng không đáng tội, vả lại cô cũng không làm gì có lỗi cùng anh khi dự đám cưới của Mai.

Suy nghĩ đó đã khiến cho Ngân mạnh dạn hơn khi bước lên xe. Cô không biết sau lưng mình Tùng đã âm thầm đi theo. Quả đúng như dự đoán của Ngân đám cưới của Mai có rất nhiều bạn bè cũ đến dự và một điều Ngân không nghĩ tới đó là Kiệt, anh cũng có mặt trong bữa tiệc.

Ngân lặng đi một thoáng khi nhận ra Kiệt:

– Em vẫn khỏe chứ?

Ngân gật đầu, trong khi Kiệt cũng bối rối không khác gì cô, anh nói thêm:

– Anh hỏi xem ra ngớ ngẩn quá phải không, anh rất vui khi gặp lại em, điều đó đã khiến cho anh không làm chủ được mình.

– Em cũng vậy! Lúc này anh làm gì, em nghe nói anh không còn ở đây nữa.

Kiệt nén tiếng thở dài, anh buồn bã nói:

– Phải, anh đã xin chuyển đi, anh không thể ở lại nơi quá nhiều kỷ niệm này.

Ngân xót xa cúi đầu khẽ đáp:

– Em hiểu, em xin lỗi anh, em biết chính em đã làm tổn thương anh cho đến giờ phút này em vần còn ân hận vì điều đó.

– Anh nghe nói em sống không được hạnh phúc?

Ngân ngước lên, ánh mắt của anh sao vẫn nồng nàn dịu ấm, không có một chút gì oán trách cô. Cô chợt thấy lòng rung động, những yêu thương xưa ùa về vây siết lấy cô, khiến cho cô thấy choáng ngợp khao khát.

– Bạch Ngân, có phải người đàn ông đó không tốt với em?

– Không đâu.

– Em đang nói dối anh! Tại sao lại phải nói dối anh, vì kiêu hãnh hay là vì em muốn cho anh được yên thân.

Ngân chua xót đáp:

– Em còn gì để kiêu hãnh bây giờ, anh Kiệt, em chỉ muốn anh mau chóng quên em đi, điều đó là điều mà em đang tha thiết mongở anh, như thế em sẽ thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, bao ngày tháng qua em cứ luôn dằn vặt mình, em biết em có lỗi với anh, xem như em chịu sự trừng phạt cũng xứng với những gì em đã gây ra cho anh.

Kiệt đau khổ nắm tay nàng, anh không thể cầm lòng trước đôi mắt rân rấn ngan lệ của nàng, cho tới giờ phút này anh vẫn yêu nàng, yêu thật đắm đuối thiết tha.

– Ngân!

– Anh đừng thương hại em, điều đó chỉ khiến cho em thêm tủi nhục đau lòng.

Những gì em đã chọn thì em sẽ gánh lấy một mình.

– Anh không trách em, sau cái đêm đầy kỷ niệm đó anh chợt hiểu em muốn gì! Anh trân trọng những gì em đã dành cho anh và cũng xót xa cho những gì em phải gánh chịu. Anh biết cuộc hôn nhân đó không do em quyết định.

– Bây giờ nói ra điều đó có ích gì, em đã như con chim bị nhốt vào lồng không biết có ngày nào ra, chuyện của chúng ta hãy xem như chưa từng có, nếu như còn nghĩ đến em anh hãy quên em đi, hãy sống hạnh phúc và hãy tìm một người con gái khác tốt hơn em, đó là điều em cầu xin anh lúc này.

– Anh có thể sao?

– Anh Kiệt, cho dù không thể chúng ta cũng phải cố, chúng ta sống cho tương lai chứ không vì quá khứ, nếu như anh muốn hành hạ em dày vò em thì anh cứ sống mãi cuộc sống buồn bã này đi.

Kiệt kéo Ngân vào lòng, anh không muốn thấy nàng khóc, những ngày tháng qua chắc là nàng rất khổ, đôi mắt của nàng không còn nét tinh anh trong sáng, mà chỉ còn toàn là những u buồn phiền muộn.

Ngân lịm đi trong vòng tay quen thuộc của anh, đã lâu lắm rồi cô mới có lại được cảm giác an toàn ấp áp này. Cô ước cho thời gian đừng trôi qua, để cô được mãi mãi ở trong vòng tay rắn chắc của anh, nhưng mơ ước chỉ là mơ ước, cô đành luyến tiếc rời khỏi lòng anh:

– Em phải về thôi!

– Đừng!

– Không được đâu anh, em cũng không muốn xa anh nhưng chúng ta không chỉ sống cho riêng chúng ta, có lẽ lần này là lần cuối cùng của chúng ta.

– Không đâu!

Ngân nhìn Kiệt như van lơn:

– Em không cứng rắn như anh nghĩ, em xin anh đừng làm cho em đau khổ thêm, được gặp anh, nói với anh là em thấy sung sướng lắm rồi. Em đi đây, đừng gọi em cũng đừng đuổi theo em!

– Ngân!

Thế nhưng Ngân đã băng qua khỏi phòng, nước mắt của cô ràn rụa trên mi, Kiệt bất lực đứng nhìn theo, bóng cô càng xa thì tim anh như càng thắt lại, anh cảm thấy sau lần này sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa!

Bạch Ngân! Anh yêu em! Cho dù thế nào thì anh vẫn yêu em.

Ngân cắm cúi đi, mặc cho những ánh mắt hiếu kỳ nhìn mình, cho đến khi cô thấy có người chắn ngang bước chân cô, cô nhìn lên rồi sững sờ không thốt ra lời.

Tùng lạnh lùng nhìn cô với ánh nhìn của một quan tòa đối với phạm nhân, ánh mắt thật nghiêm khắc anh hỏi:

– Sao em lại ở đây?

Cô chùi vội giọt nước mắt còn đang nhòa nhạt trên má, rồi lúng túng tìm lời giải thích:

– À... em... em định mua ít đồ dùng.

Tùng nhếch môi:

– Ở đây à?

Ngân nhìn quanh thì ra cô đã đi khá xa trung tâm mua sắm, hai bên con đường cô đang đứng chỉ toàn là hộ dân, cô ấp úng:

– Ơ! Em đi... đi lạc!

Tùng gằn giợng hằn học đáp:

– Đủ rồi! Về thôi?

Ngân sợ hãi len lét nhìn chồng:

– Anh...

– Tôi nói cô nghe rõ chưa, về thôi. Đừng để tôi nổi nóng giữa đường.

Ngân không dám cãi lời, cô lên xe ngồi sau lưng Tùng, chiếc mô tô gầm lên rồi lao vút đi, dường như có chủ định Tùng chạy trở về con đường lúc nãy rồi dừng lại trước cổng cưới của Mai.

Ngân bối rối không biết Tùng muốn làm gì, thì ngay lúc đó Tùng đã lên tiếng:

– Đây là nơi hò hẹn của cô phải không?

Ngân xám mặt lo sợ, cô không ngờ Tùng lại theo dõi cô đến đây:

– Tiếc là gã đàn ông đuổi theo cô lúc nãy không còn ở đây nếu không tôi sẽ cho cô hội ngộ với hắn lần nữa.

–!!!

– Hừ!

– Anh Tùng, em xin lỗi vì đã nói dối anh nhưng em không làm gì sai trái, đây là đám cưới của Mai, không tin anh có thể vào với em.

– Đủ rồi, bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao cô lại vui vẻ phấn khởi dường ấy, bạn bè của cô cũng tốt thật giúp cho cô có cơ hội để phản bội chồng.

– Không có đâu!

– Lúc nào cô cũng muốn qua mặt tôi, lừa dối tôi, tôi đã muốn quên đi tất cả muốn yêu thương cô nhưng còn cô thì sao? Cô xem tôi như một thằng đần! Cô về với tôi với tấm thân nhơ nhuốc, với trái tim trống rỗng luôn chứa đựng sự dối trá phản trắc.

– Em không có! Anh Tùng! Em xin anh đừng như vậy mà.

– Lên xe.

Tùng quát lên, Ngân không dám chậm trễ, cũng không dám nhìn vào gương mặt đáng sợ của anh, đôi mắt của anhh long lên, nỗi giận dữ khiến cho nét mặt của anh biến dạng chúng co dúm lại trông anh như đang muốn giết cô cho hả giận. Cô vừa chớm ngồi lên yên thì chiếc xe lao vút đi, giơ bật người cô như muốn văng ra khỏi xe, cô khiếp hãi ôm chặt lấy lưng anh kêu lên:

– Đừng chạy nhanh như thế, em xin anh đó nguy hiểm lắm!

Thế nhưng Tùng càng lầm lì nhấn thêm ga. Ngân nhắm chặt mắt lại, cô run lên vì sự liều mạng của Tùng, cảnh vật hai bên đường vùn vụt trôi qua, chẳng mấy chốc đã vào đến khu trung tâm xe cộ đông đúc thế nhưng Tùng vẫn không có ý định đi chậm lại, anh vẫn cho xe lao nhanh và lạng lách một cách điên cuồng.

Đến lúc này thì Ngân bật khóc vì sợ, cô lên tiếng van xin anh:

– Chạy chậm lại đi anh, em van anh đó, đừng làm như thế nguy hiểm lắm!

– Hừ!

– Anh Tùng có gì vễ nhà em xin chịu tội với anh, em xin anh đừng liều mạng như vậy, chạy chậm lại đi anh.

– Im đi!

Tùng quát lên và ngay lúc đó Ngân thấy chiếc xe chao nghiêng ở một khúc quanh, trời đất tối sầm lại cùng tiếng đổ vỡ la hét, Ngân thấy đau nhói lên rồi ngất đi trước khi nhận ra chuyện gì.

Ngân tỉnh dậy với tiếng gọi của ba mẹ và người thân, cô lờ mờ nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng trắng toát, những hình ảnh trong ký ức chưa rõ rệt nhưng Ngân cũng hiểu là cô đang bị thương, vết thương làm cho cô đau nhức khó chịu.

– Ngân, con tỉnh rồi à, con nghe trong người ra sao?

Ngân chớp mắt khẽ rên lên:

– Thật khổ thân chưa, sao lại ra nông nỗi này chứ?

– Má!

– Con nghe sao rồi?

– Con đau lắm!

– Má biết, may là không nặng chỉ có thằng Tùng là...

Ngân chợt nhớ ra, cô hốt hoảng hỏi:

– Anh Tùng ra sao rồi má?

– Chậc! Nó... nó...

– Má nói đi.

– Chân nó bị gãy! Không biết có sao không, nó còn nằm trong phòng hồi sức.

– Trời ơi!

– Thật là xui xẻo, sao lại xảy ra chuyện này chứ!

– Má, con muốn qua thăm anh ấy!

– Không được, con mới tỉnh lại để má gọi bác sĩ coi ra sao đã.

– Má!

– Muốn gì thì cũng chờ bác sĩ cho phép. Nằm đó để má đi kêu bác sĩ.

Ngân cầm tay Tùng ủ trong tay mình, trông anh lúc này thật đáng thương, cái chân bị băng cứng treo lên cao, có lẽ là anh đang rất đau, lâu lâu trán anh nhăn lại anh khẽ cất tiếng rên nho nhỏ.

– Cầu mong cho anh ấy không sao, nếu không cả đời này mình có ân hận cũng không đủ.

Tùng hé mắt nhìn cô, cái đau khiến cho anh nhăn mặt.

– Anh đau lắm phải không?

Tùng khẽ nhắm mắt lại, Ngân đang ngồi bên cạnh anh, gương mặt cô lộ rõ vẻ lo lắng bồn chồn, anh nhớ lại tất cả, cơn giận lại bùng lên làm cho vết thương càng đau nhức. Anh không muốn nhìn thấy mặt cô, chân anh đau quá! Chúng bị sao thế kia, dường như anh không thể điều khiển được chúng, chẳng lẽ... anh sợ hãi cố gồng lên nhưng hành động của anh chỉ đem lại cho anh sự đau đớn hơn, anh giận dữ gào lên:

– Chân tôi bị cái gì thế này!

Ngân cuống quýt xoa dịu anh:

– Anh không sao đâu, rồi sẽ bình phục thôi, anh đừng gắng sức kẻo vết thương bị động đó.

– Tôi bị sao thế?