Ngôi Nhà Quỷ Quái

Chương 41: Dần dần tiếp cận 10

Đoạn thời gian đó thanh niên vẫn sống ở nhà cậu, đây cũng là kỳ nghỉ đông vui vẻ nhất mà A Viên có được trong suốt những năm cao trung. Tình trạng thanh niên ngày càng chuyển biến tốt đẹp, từ một thiếu niên lúc nào cũng ảm đạm, đã nguyện ý bồi A Viên chơi game, chơi điện tử, hoặc là đi bóng rổ đến bể bơi, chỉ cần là nơi cậu thích, anh đều đi chung với cậu.

Mấy ngày cuối tuần ngắn ngủn nhanh chóng trôi qua, Nguyễn Viên phải tham gia kỳ thi lại trước ngày khai giảng, kết quả môn Ngữ Văn vẫn nằm trong diện không đạt tiêu chuẩn.

Cậu gạt mẹ Nguyễn để ca ca ký tên xác nhận, cũng coi như sử dụng thích đáng chỗ tốt mà anh trai mang lại.

Thanh niên cầm bài thi cậu, đọc từ trên xuống dưới một lần. Anh chỉ vài những lỗi sai thường gặp cho A Viên xem, cuối cùng khi lướt sang bài văn dài chỉ toàn ông nói gà bà nói vịt, cũng nhịn không được thở dài, “Sao môn Ngữ Văn của em lại kém đến trình độ này?”

Nguyễn Viên dẩu môi, “Tại thầy Ngữ Văn lớp em đấy, mở miệng toàn phương ngôn, em nghe chẳng hiểu gì hết.”

Thanh niên không đồng ý nhìn cậu.

Nguyễn Viên chớp chớp đôi mắt tròn xoe, nịnh nọt hỏi, “Ca ca học đại học nào thế?”

Thanh niên gật đầu, “Sắp tốt nghiệp rồi.”

Nguyễn Viên nói, “Nghe đâu là trường K hệ kế tính?”

Thanh niên búng ngón tay lên trán cậu, “Em lại tính đánh chủ ý gì đây?”

Nguyễn Viên cười giống như mèo trộm cá, “Ca, anh có muốn kiếm thêm khoản thu nhập không?”

Thanh niên hỏi, “Em định chỉ công việc nào?”

Nguyễn Viên ngại ngùng đáp, “Gia sư thì sao, không phải kiếm được nhiều tiền lắm à. Tiền mừng tuổi của em cũng hơn một ngàn đó, cho anh hết. Nếu, nếu không đủ… em sẽ tìm mẹ xin thêm.”

Thanh niên nói, “Nhưng anh học về máy tính, sao giúp em bổ túc Ngữ Văn được?”


Nguyễn Viên nghển cổ nói, “Có thể vào được trường K thì môn Ngữ Văn nhất định rất tốt!”

Thanh niên không chịu nổi bộ dáng phấn khích của cậu, nói, “Anh chưa thấy ai tích cực muốn học bổ túc như em hết.”

Nguyễn Viên nói, “Còn phải xem là ai giúp em bổ túc nữa.”

Thanh niên tỏ vẻ bất đắc dĩ, theo quán tính duỗi tay xoa đầu cậu, ngọn tóc mềm mại vẫn y như khi còn nhỏ. Anh cười bảo, “Vậy em báo với dì một tiếng, nếu bà nguyện ý thì anh sẽ dạy cho em.”

Nguyễn Viên mừng như điên chạy tới hỏi mẹ Nguyễn, mẹ Nguyễn tất nhiên vui mừng khôn xiết, cố ý khao một bàn đồ ăn thịnh soạn, luôn miệng nói, “Đứa nhỏ A Viên vốn chả thân cận với ai bao giờ, lại dính con như vậy. Đúng là máu thịt xương cốt, dù sao hai đứa cũng là…” Nói đến đây mẹ Nguyễn lập tức ngậm miệng, dường như ý thức mình đã nói sai, vội vàng gấp thức ăn cho hai người, chuyển đề tài, “Ai, hôm nay nấu hơi nhiều, ăn no một chút.”

Vào kỳ nghỉ đông, cái đuôi A Viên bị chộp đi học bổ túc.

Chủ nhiệm lớp ban thông điệp cuối cùng, trước khi khai giảng, nếu thi vẫn không đạt tiêu chuẩn, sẽ phải ở lại lớp một năm. A Viên nghe xong kêu khổ thấu trời, lén gạt mọi người trong nhà.

Điều khiến A Viên vui nhất chính là ca ca sẽ dạy cậu học, đối với cậu mà nói, học bổ túc không còn đáng sợ như thế nữa, mà trở thành ngày thu hoạch sau bao nhiêu năm.

Đa số thời gian đều học tại nhà Nguyễn Viên, thanh niên dường như không muốn cậu đến ký túc xá của mình.

Ký túc xá anh ở là những căn phòng cũ nằm ở ngoại ô, nhà trệt cao hai tầng, rất nhiều người dọn đi, chỉ còn lại vài ông bà cô độc, mỗi ngày kéo ghế ngồi trước sân phơi nắng.

Nguyễn Viên chỉ từng đến đó một lần.

Rõ ràng phòng hướng về phía Nam, mặt trời chiếu thẳng vào trong, phản chiếu tấm kính thủy tinh, giống như một khay lọc nhiệt, đến cùng chỉ còn lại không khí âm u lạnh lẽo.

Nguyễn Viên ngồi trong phòng mà lạnh đến run rẩy, thanh niên giảng gì cậu cũng không nghe rõ, chỉ thấy như bị vây chặt giữa vô số người. Hơi thở lạnh lẽo thấm vào xương cốt, đông cứng khó thể nhúc nhích nổi.

Cuối cùng cậu nhịn không được, túm góc áo thanh niên, nhỏ giọng nói, “Ca, ở đây thực lạnh, em giống như bị cảm rồi. Hôm sau tiếp tục được không?”

Thanh niên sờ sờ trán cậu, “Không thoải mái à?”

Nguyễn Viên nhìn chung quanh hồi lâu rồi gật đầu, “Ca, có phải phong thủy phòng anh không đúng không? Mặt trời to như vậy, dù vào mùa đông cũng không nên lạnh đến mức độ này chứ?”

Thanh niên mỉm cười thuận tay bóp bóp mặt cậu, thấp giọng nói, “Vẫn chưa tới lúc.”

A Viên nghe không hiểu, nhưng khi cậu hỏi lại, thanh niên nhất quyết không trả lời.

Kỳ nghỉ đông nhanh chóng trôi qua, mai là ngày khai giảng, mẹ Nguyễn mời ca ca đến nhà ăn cơm.

Nguyễn Viên cầm bài thi lại, thành tích phải nói là tiến bộ vượt bậc. Cậu vội vã mang về khoe với ca ca, tan học xong thì từ chối lời mời đến KTV với đám bạn, chỉ biết hùng hục chạy về nhà.

Nhưng khi cậu vừa đến, đang đứng trước cửa, bỗng nghe thấy tiếng rống giận trong phòng, “Tôi có thể chịu đựng bà sinh thằng nghiệt chủng đó, nhưng không độ lượng đến mức cho phép nó tự do ra vào nhà tôi!”

Cậu không khỏi ngừng bước, đứng trước cửa không dám tiến vào, cửa khép hờ, ngoài cửa truyền ra tiếng cãi nhau kịch liệt.

Ba Nguyễn hất đổ cả bàn đồ ăn, mẹ Nguyễn đứng giữa đống lộn xộn hô to, “Trẻ con thì có gì sai! Nó ngay cả quyền lợi lựa chọn sinh ra cũng không có!”

Ba Nguyễn rít gào, “Nó vốn không nên sống trên đời này!”

Choang một tiếng thật lớn, ly pha lê vỡ mạnh, mảnh nhỏ văng tung tóe tới cận ngoài cửa chính.

Nguyễn Viên nhịn không được lùi mấy bước, ngoài ý muốn đụng phải một lồng ngực, cậu lắp bắp kinh hãi, vội vàng quay đầu lại, thì thấy ca ca đang đứng ngay phía sau, mặt vô biểu tình nhìn vào trong nhà, mái tóc hỗn loạn dính tuyết, khuôn mặt tái nhợt đến mức khiến anh trông như một khối băng lạnh.

A Viên cuống quít nắm lấy tay thanh niên, thấp giọng nói, “Ca, chúng ta… chúng ta ra ngoài ăn cơm nha.”

Thanh niên cúi đầu nhìn cậu, thò tay xoa xoa mái tóc rối loạn sau mũ, “A Viên ngoan, nhắn lại với mẹ em anh đi trước ”

Thanh niên nhìn A Viên thật sau, tiếp đó quay gót bước thật nhanh.

Nguyễn Viên nghĩ thầm muốn đuổi theo, lại cố kỵ ba mẹ đang cãi nhau, cậu đẩy cửa thấy hai người có vẻ lặng lẽ, vội xoay người nhanh chân đuổi theo 

Đây là thời gian lạnh nhất trong năm, tuyết rơi đầy trời khiến đèn đường cũng trở nên ảm đạm.

Thanh niên đã sắp rời tiểu khu, bóng dáng anh chậm rãi bao phủ bởi nền tuyết trắng xóa.

Đáy lòng Nguyễn Viên bỗng dâng lên sợ hãi không nói nên lời, cậu chạy theo như điên, vừa đuổi vừa lớn tiếng hô, “Ca — ca! Chờ em với!”

Thanh niên giống như không nghe thấy, anh ra khỏi tiểu khu, chuẩn bị băng qua đường cái.

Nguyễn Viên cảm thấy tâm mình sắp chui ra khỏi miệng, mắt thấy bóng dáng ca ca dần xa, cậu bất chấp xông thẳng qua đường.

Bíp — bíp —

Tiếng chuông chói tai vang lên, đèn pha sáng lóa như đôi mắt Tử Thần lạnh lùng nhìn xuống. Nguyễn Viên hít thở không thông, đầu óc trống rỗng, theo bản năng nghiêng đầu nhìn, cậu thấy một chiếc xe chở hàng đang phóng nhanh đến.

“A Viên!” Ở mép đường bên kia có ai đó chạy lại, lúc cậu cho rằng mình chết chắc không thể nghi ngờ, người kia đột nhiên thò tay kéo cậu thật mạnh.

Xe hàng chạy ngay sát mép người, phanh gấp dừng ở ven đường. Tài xế nhảy xuống khỏi xe, chỉ vào hai người chửi ầm một trận.

Nguyễn Viên thủy chung nắm chặt góc áo anh không buông, cậu có dự cảm, rằng nếu buông tay lần này sẽ không còn nhìn thấy anh nữa.

Thanh niên kéo cậu ra sau, giơ tay nói xin lỗi tài xế, hết lời khuyên đối phương rời đi. Anh quay đầu, nhìn Nguyễn Viên đứng đằng sau, khẽ thở dài, “Em đuổi theo anh làm gì?”

Nguyễn Viên nói, “Ca, anh theo em về nhà nhé. Mẹ nấu rất nhiều đồ ăn anh thích. Bên ngoài lạnh như vậy, giờ mà về ký túc xá cũng không có…”

“A Viên.” Thanh niên ngắt lời cậu, anh khẽ cười, thoạt nhìn vân đạm phong khinh, nhưng Nguyễn Viên biết đằng sau đó cất chứa gió to sóng lớn, “Đó không phải là nhà, nơi đó chỉ toàn người căm ghét anh.”

A Viên không biết an ủi anh như thế nào, chỉ thấy hốc mắt đầy nước, cậu bắt lấy tay thanh niên, “Có em đây. Anh chính là người nhà em. Ca, anh đừng đi, đừng bỏ em.”


Thanh niên lắc đầu, trong mắt dường như lộ ra thương tiếc, thấp giọng bảo, “A Viên ngoan nào.”

A Viên vắt hết óc cũng không biết nói gì để giữ anh lại, vươn tay phát hiện bài thi nhăn nhúm trong tay, “Ca!” Cậu giống như mới tìm được bảo bối gì đó, giơ bài thi hơi ẩm ướt cho anh coi, “Ca, anh xem nè, đây là lần đầu tiên em thi điểm cao như vậy.”

Thanh niên cầm lấy bài thi cúi đầu nhìn, cười khen, “A Viên thật giỏi.”

“Còn không nhờ anh dạy em sao?” Cậu ngẩng đầu, bướng bỉnh nhìn đối phương, “Ca ca, về sau tiếp tục dạy bổ túc cho em được không?”

Thanh niên mỉm cười, “Em đã học tốt lắm rồi.”

“Đó là nhờ ca ca…”

“Đủ rồi.” Giọng nói thanh niên đột ngột trở nên lạnh lùng, ngay cả biểu tình trên mặt, cũng là lạnh lẽo thấu xương, trong nháy mắt, anh giống như biến thành một người khác, “Em phải trở về.”

A Viên không khỏi buông lỏng bàn tay, mạc danh thấy sợ hãi, “… Ca?”

Thanh niên nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, “A Viên, em về đi.”

Nguyễn Viên bướng bỉnh nói, “Ca, anh còn đến nữa không?”

Thanh niên cười khẽ, “Còn, anh nhất định đến.”

— Nhưng ca ca đã nuốt lời.

Mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, A Viên cũng không thấy anh đâu.

Đôi khi cậu sẽ nhắc với mẹ Nguyễn, nhưng mẹ Nguyễn chỉ im lặng, hoặc lắc đầu cười khổ, cuối cùng bà sẽ lạnh mặt, hờ hững bác bỏ cậu, “Con làm gì có ca ca.”

Cậu một thân chạy tới trường K tìm ca ca, nhưng hỏi biết bao người, ai cũng trả lời rằng chưa từng nghe thấy cái tên đó. Cậu lại chạy sang chỗ ca ca thuê ở, khi đến đó chỉ thấy cần cẩu đang dỡ nhà ầm ầm rồi dời đi nơi khác.

Cuối cùng cậu trở về quê nhà, nhưng cả phiến rừng rậm mênh mông cũng bị san bằng, căn biệt thự hoang phế chịu chung số phận, trở thành một đoạn quá khứ không thể nào hiểu nổi.