Ngôi Nhà Quỷ Quái

Chương 29: Dấu hiệu cảnh trong mơ

Khi Tùng Võ quay trở về tìm, lầu hai đã trở về trạng thái ban đầu. Không khí phòng khách ảm đạm, chỉ còn ánh sáng xám xịt từ cửa sổ phía hành lang.

Tuy là thế, nhưng hắn vẫn không dám mạo hiểm đi xuống. Tùng Võ bụm mặt quỳ trên bậc thang nhích lại gần A Viên, muốn kéo cậu về, chợt nhớ tới Từ Phàm đã té chết, vì thế vội vàng quay người chạy lên mấy bước, thấy khá xa rồi mới quay đầu lại, nhỏ giọng gọi cậu, “A Viên? A Viên, anh sao vậy?”

A Viên bị giọng nói bừng tỉnh, cậu mờ mịt ngồi dậy, trên cầu thang vẫn mang màu sắc ảm đạm, nhờ thế mà cậu thấy rõ người đang đứng phía trên chính là Tùng Võ vốn đã chạy thật xa.

A Viên không trả lời ngay, cầu thang yên tĩnh như chết, có vài con bọ nhỏ bay vòng vòng quanh đèn, ngay khoảng khắc chạm trúng, tạch một tiếng cháy khét.

Trên thực tế, vào khoảnh khắc Thường An Tại biến mất, A Viên mơ mơ màng màng nhớ tới chuyện gì đó, đầu cậu đau như muốn nứt ra, hoảng loạn hốt hoảng như muốn xé rách hệ thần kinh, khi đó con mèo tượng trưng cho sinh mạng cuối cùng đi loanh quanh dưới chân, may mà cậu cố gắng nhẫn nhịn, bằng không đã lãng phí sự hy sinh của Thường An Tại.

Đáng tiếc ký ức không kéo dài quá lâu, thẳng đến khi chân chính tỉnh lại, đại não cậu chỉ gắt gao nhớ mỗi thân phận A Viên bán hoành thánh.

“A Viên, A Viên?” Tùng Võ khẩn trương nắm chặt tay vịn, cứ sợ A Viên đã chết, hắn thử hỏi thăm dò, “A Viên, anh không bị té chứ?”

A Viên chùi mặt, cậu quay đầu nhìn căn phòng khách vẫn y như trước, tiếp đó nhìn về phía Tùng Võ, “Tôi không sao, vừa nãy bị trượt chân thôi.”

Tùng Võ có vẻ hoài nghi, nhịn không được hỏi ngu, “Anh là thật hả?”

A Viên không để ý tới hắn, cậu đứng dậy, chỗ mắt cá chân đau đớn muốn chết. Cậu vén ống quần lên nhìn, trên chân in một dấu thâm tím có hình dạng năm ngón tay.

Cậu kéo cổ áo, vừa vặn nằm trong tầm mắt. Chỗ xương quái xanh cũng bị thâm tím y như thế, giống như bị mấy cọng dây thừng siết chặt lấy.


“Sao trên người anh lại bầm như vậy?” Tùng Võ quan sát nãy giờ kinh ngạc thốt lên, hỏi, “Anh bị quỷ bắt? Làm sao anh thoát được vậy!”

“Ừ, mới vừa rồi.” A Viên dậm chân, cất bước lên cầu thang, dùng ba bước đi đến trước mặt Tùng Võ, duỗi tay vỗ vỗ vai hắn, “Tôi vẫn còn sống.”

Tùng Võ đột nhiên bị đụng nên vô cùng hoảng sợ, thiếu chút nữa chạy ào xuống lầu, cách một lớp quần áo mỏng manh, hắn vẫn cảm nhận được nhiệt độ truyền từ lòng bàn tay đối phương, Tùng Võ hậm hực lau mồ hôi, “Thế là tốt rồi, tôi không lo cho anh nữa đâu. Chúng ta nhanh chóng lên lầu thôi.”

Đương nhiên Tùng Võ đâu tốt đến mức đứng đây đợi cậu, ở một căn nhà quỷ quái như thế, hai người dù sao cũng tốt hơn một mà.

Về sau cả hai không ai nói chuyện nữa.

Cầu thang không thấy điểm cuối, một đường bước lên bậc thang, âm thanh kẽo kẹt không ngừng vang vọng, nghe như có một hàng người đang đi theo.

Tùng Võ nhiều lần quay đầu nhìn, chỉ thấy A Viên với gương mặt hốt hoảng, Tùng Võ thấy cậu không ổn lắm, nhưng lại chẳng dám chỉ ra, đành tăng thêm sức lực đi thật nhanh.

Thế nhưng cứ đi như vậy, giống như cầu thang dài dòng vô tận. Chỗ này lại quá mức yên tĩnh, hắn thì không thể nhịn được, “Tầng lầu vốn chả cao mấy, sao chúng ta đi hoài vẫn chưa tới?”

Hắn nói xong, lập tức quay đầu nhìn phản ứng A Viên.

A Viên vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn, thấy phần sàn cách bậc thang còn lại chỉ mấy bước, xa xa lấp lánh như phản quang với kính, “Chả phải gần tới rồi à?”

Tùng Võ lắp bắp kinh hãi, nhìn sang thì thấy, không khỏi chậc lưỡi, “Sao lại như thế, khi nãy rõ ràng chỉ toàn cầu thang mà!”

Mặc kệ thế nào, dù sao đến đích vẫn an tâm hơn đi mãi không tới. Tùng Võ hít một hơi, nhảy lên tận ba bậc, mém tí nữa té lộn nhào xuống sàn.

A Viên bước thật chậm rãi, cậu chuyên chú nhìn tia sáng nằm sâu trong bóng tối, nhưng khi muốn nhìn kỹ, ánh sáng như kim châm vụt thẳng bay vào hai tròng mắt.

Cùng lúc đó, chân cậu đã bước lên bậc thang cuối cùng, khi cậu giơ lên, dưới chân như chạm phải một tầng bông xốp mềm mại.

Cả người mất thăng bằng lảo đảo cong người, dưới chân như bị một đôi bàn tay túm chặt, khiến cậu không tự chủ ngã khụy.

Tiếng gió gào thét thổi vù vù bên tai, A Viên cố gắng nheo mắt để nhìn rõ chung quanh, tuy nhiên chỉ thấy tia sáng không ngừng sáp lại gần, sau đó bao phủ toàn bộ tầm mắt cậu.

Thấp thoáng như ngã từ mấy trăm tầng lầu.

A Viên đột nhiên mở bừng mắt, dưới mông phát ra một tiếng vang kỳ quái, cậu hơi né ra. Đôi mắt khi chìm vào bóng tối quá lâu sẽ có một khoảng mơ màng, sau đó sẽ nhìn rõ hơn.

Cái bàn què một chân dựa lên vách tường, trên bàn đặt nồi cơm điện, trước mặt là vài cái chén dĩa. Ánh đèn điện phòng đối diện xuyên qua tầng báo mỏng chiếu vào, giống như một chiếc đèn bàn miễn phí.

A Viên cúi đầu đánh giá bản thân, cậu đang mặc một chiếc áo thun giặt đến mức ngả vàng, dưới sàn lót mấy tấm ván gỗ chồng chất lên nhau.

Cậu cực kỳ quen thuộc căn phòng này, đây chính là nơi ở duy nhất mà A Viên bán hoành thánh sinh sống.

Mồ hôi lạnh thấm ướt cả đầu tóc, A Viên trông rất bình tĩnh, cậu lung lay bò khỏi giường, vội vàng chôn đầu vào tủ lạnh chứa đồ ăn.

Nắng hè chói chang, băng lạnh khiến cậu thoải mái run người, cũng nhờ thế mà thần trí quay trở về.

Thì ra những chuyện diễn ra ở căn nhà ma… chỉ là một cơn ác mộng của mình.

A Viên không biết mình nên vui hay nên buồn, trong đầu chỉ nhớ đến Thường An Tại vì cậu mà chết, còn có Hoàng An Na đã rời khỏi nhân thế, động não suy nghĩ về những người thân thuộc với mình, thế nhưng lại chẳng nhớ nổi một ai, không lẽ… Vốn dĩ, cậu chỉ là một người bán hàng rong xa lạ?

Nước sôi ùng ục kêu, A Viên nghẹn một hồi lâu, rốt cuộc vẫn chui ra.

Cậu lắc đầu, bọt nước văng tứ tung, mái tóc dính lại như những miếng lá cải.

Cậu kìm chế lo lắng không biết từ đâu tới, nỗ lực tìm kiếm chuyện vặt để làm, nhưng căn phòng cũ nát ngay cả một cái TV cũng không có.

Cậu lê dép lê, đi vòng vòng khắp căn phòng chật hẹp hồi lâu, sau đó mới cầm lấy đồng hồ điện tử đã nứt màn hình nằm bên cạnh gối.

Kim giây phản chiếu huỳnh quang, hiển thị 9 giờ 45 phút.

Gần 10 giờ, học sinh sắp tan tiết tự học, người đi làm ban đêm cũng đang chuẩn bị xuất phát.

Cậu tùy tiện cầm lấy áo khoác có mũ trùm đầu, nhanh chóng tới địa điểm bán hoành thánh.

Dép lê đạp trên bậc thang, phát ra âm thanh lẹp bẹp, ngay cả một cái đèn cũng không có.

Bước ra khỏi đó, A Viên mới ngẩng đầu nhìn lên, vạn dặm không mây bao phủ vầng trăng rằm, ánh trăng nhập nhèm như con mắt ác ma, lộ ra màu máu, ánh sáng tỏa xuống cũng nhạt nhòa, như cách u minh*.

(*) âm phủ và dương gian.

Tòa nhà xây từ rất lâu, trên tường đầy vết rạn nứt khác nhau tung hoành khắp chốn.

Những căn phòng trong tòa nhà cũ vẫn sáng đèn, nhưng chẳng hiểu sao lại yên tĩnh không tiếng động.

Ngày xưa thì đã quen thuộc, bây giờ lại mạc danh cảm thấy thật cổ quái.

A Viên nhớ trên cánh cửa mỗi căn phòng đều không khắc số, mà là tên gọi của mỗi người. Như vậy căn phòng cậu đang ở thì sao, có khắc tên cậu lên trên đó hay không?

Cậu tên là A Viên, thế còn họ của cậu là gì.