Ngôi Nhà Quái Dị

Chương 26

Sau đó tôi tự hỏi sao mình lại đui mù đến thế. Sự thật đã lộ rõ từ lâu. Josephine và chỉ Josephine mới phù hợp với các phẩm chất cần thiết đó. Tự phụ, luôn cho mình là người quan trọng, khoái nói, luôn tỏ ra mình khôn ngoan còn cảnh sát là ngu ngốc.

Tôi không bao giờ nghi ngờ Josephine vì nó là một đứa trẻ. Nhiều đứa trẻ đã phạm tội giết người nhưng vụ giết người này đặc biệt giỏi hơn các đứa trẻ giết người khác. Ông của nó đã chỉ ra phương pháp chính xác – thực tế ông đã cho nó một bản kế hoạch chi tiết. Điều nó cần làm là không để lại dấu vân tay, một hiểu biết sơ đẳng trong nghề thám tử sẽ dạy nó biết như thế. Mọi việc khác chỉ là mớ hổ lốn, nhặt nhạnh một cách ngẫu nhiên từ cả đống truyện trinh thám ly kỳ. Quyển sổ tay – công việc thám tử – sự ngờ vực giả vờ, khăng khăng sẽ không nói gì cho đến khi nào nó chắc chắn…

Và sau cùng là tự làm mình bị tấn công. Một màn dàn cảnh không thể tin được có thể làm con nhỏ tự giết mình. Nhưng vì là trẻ con, nó không hề nghĩ đến khả năng đó. Nó là một nữ anh hùng. Nữ anh hùng không bị giết. Có một chứng cớ ở nơi đây – những dấu vết trên mặt ghế trong ngôi nhà bị bỏ hoang. Josephine là người duy nhất đã leo lên ghế để đặt khối cẩm thạch lên thành cửa. Dễ nhận thấy lần đầu nó bị thất bại (các vết lõm trên sàn nhà). Nó kiên nhẫn leo lên ghế làm lần thứ hai, nó gói khối cẩm thạch trong khăn choàng để tránh để lại dấu vân tay. Lần này khối cẩm thạch rơi xuống – nó thoát chết trong gang tấc.

Một sự dàn cảnh tuyệt hảo – đúng theo ý đồ của nó! Nó ‘biết điều gì đó’, nó đang gặp nguy, nó bị tấn công.

Tôi hiểu nó đã cố tình làm cho tôi chú ý việc nó có mặt tại phòng chứa các bể nước. Nó đã hoàn thành việc lục tung đồ đạc trong phòng mình trước khi đi ra nhà giặt bỏ hoang.

Khi nó từ bệnh viện trở về, khi biết Brenda và Laurence bị bắt, hẳn là nó không vừa ý. Vụ án xem như đã xong – và nó – Josephine nằm ngoài vụ án.

Thế nên nó ăn cắp thuốc digitalin trong phòng của bà Edith và bỏ vào tách ca cao của chính mình và để tách ca cao chưa ai đụng tới trên bàn.

Làm sao nó biết bà Nannie sẽ uống tách ca cao đó? Rất có thể. Từ những lời nó nói sáng hôm nay, nó thù ghét bà Nannie chỉ trích nó. Có lẽ, bà Nannie, có nhiều kinh nghiệm về cuộc sống của trẻ con, nên đã nghi ngờ chăng? Tôi cho rằng bà Nannie luôn biết Josephine là một con bé không bình thường. Phát triển trí tuệ đã đi chậm hơn ý thức đạo đức của nó. Còn có thể, các yếu tố khác về di truyền – cái mà Sophia gọi là ‘sự nhẫn tâm của gia đình’ – đã cùng nhau hội tụ.

Con bé thừa hưởng sự nhẫn tâm sâu đậm từ gia đình của bà nó, sự ích kỷ tự cao tự đại của Magda, chỉ biết có quan điểm của mình. Nó có sự nhạy cảm của Philip, nó chịu sự nhục nhã khi bị cho là đứa bé không xinh đẹp – một đứa con bị đánh tráo – của gia đình. Sau cùng, trong con người nó có dòng máu của ông lão Leonides. Nó là cháu nội ông Leonides, nó giống ông về trí tuệ và tính xảo quyệt – nhưng tình thương của nó không hướng về gia đình và bạn bè, mà hướng về bản thân nó.

Tôi nghĩ ông lão cảm nhận được điều mà cả gia đình không cảm nhận được: Josephine có thể là nguồn tai họa cho người khác và cho chính nó. Ông giữ không cho nó đến trường vì sợ những điều mà nó có thể làm. Ông che chở cho nó và giữ nó trong nhà. Và giờ tôi cũng hiểu vì sao ông khẩn trương bảo Sophia trông chừng con bé.

Quyết định đột ngột của Magda gửi Josephine ra nước ngoài – có phải cũng vì sợ cho con bé? Chắc không phải, có thể, đó là một sự lo sợ từ trong tim, bản năng của tình mẫu tử mơ hồ nào đó.

Còn bà Edith de Haviland? Phải chăng bà là người nghi ngờ đầu tiên, bà sợ hãi – sau cùng biết rõ?

Tôi đọc tiếp bức thư trong tay tôi.

Cậu Charles thân mến!

Đây là lời tâm tình với cậu – và với Sophia nếu cậu quyết định thế. Rất cần cho ai muốn biết sự thật. Ta tìm thấy quyển sổ tay này trong chuồng chó đã không dùng nữa bên ngoài cửa sau. Con bé đã giấu ở đấy. Nó xác nhận điều mà ta đã nghi ngờ. Hành động mà ta làm có thể đúng hay sai – ta cũng không biết nữa. Nhưng dù sao đi nữa, cuộc sống của ta sắp sửa kết thúc, và ta không muốn con bé chịu đựng cái mà ta tin nó phải chịu đựng cho những việc nó đã làm.

Thường là một kẻ rác rưởi ‘hoàn toàn sai trái’. Nếu như ta sai, Chúa sẽ tha thứ cho ta – nhưng ta làm điều này bằng tình yêu. Cầu Chúa phù hộ cho cả hai cháu.

Edith de Haviland.

Hơi do dự một lúc đoạn tôi đưa bức thư cho Sophia.

Cả hai chúng tôi cùng mở ra quyển sổ tay nhỏ màu đen.

Hôm nay tôi đã giết ông nội.

Tôi lật một số trang. Đó là một sản phẩm đáng ngạc nhiên. Thật hấp dẫn, tôi hình dung, cho một nhà tâm lý học. Rõ ràng một cách khủng khiếp, thể hiện cơn thịnh nộ của sự ích kỷ lệch lạc. Duyên do của vụ giết người được làm rõ, rất trẻ con và không thỏa đáng một cách đáng thương.

Ông nội không cho tôi học múa ballet nên tôi quyết định tôi sẽ giết chết ông. Sau đó chúng tôi đi London sống, mẹ sẽ không phiền chuyện tôi học múa ballet.

Tôi lật thêm vài trang nữa. Tất cả đều có ý nghĩa.

Tôi không muốn đi Thụy Sĩ – tôi sẽ không đi. Nếu mẹ bắt tôi đi tôi cũng sẽ giết mẹ – chỉ có điều tôi không có thuốc độc. Có lẽ tôi sẽ làm ra thuốc độc với youberries. Nó là loại cây có độc, sách nói thế.

Hôm nay Eustace làm tôi rất nổi sùng. Anh bảo tôi chỉ là con gái vô dụng và việc làm thám tử của tôi là ngốc nghếch. Anh sẽ không cho tôi là ngốc nghếch nếu anh biết tôi là kẻ giết người.

Tôi thích anh Charles – nhưng anh ấy khá ngu. Tôi chưa quyết định tôi sẽ giết ai. Có thể là Brenda và Laurence – Brenda không tử tế với tôi – bà ta nói tôi không là gì cả ở nhà này, nhưng tôi thích Laurence – anh kể cho tôi nghe chuyện Charlot Korday – bà này giết ai đó trong bồn tắm. Bà ta không khôn khéo tí nào.

Lần cập nhật cuối cùng đã cho biết.

Tôi ghét Nannie… tôi ghét bà ta… tôi ghét bà ta… Bà ta nói tôi chỉ là một cô con gái nhỏ. Bà nói tôi hay khoe khoang… Bà ta khiến mẹ đưa tôi ra nước ngoài… Tôi cũng sẽ giết bà ta – tôi nghĩ thuốc của bà Edith có thể làm được chuyện đó. Nếu có một vụ giết người khác, cảnh sát sẽ lại đến, nhà sẽ lại bấn loạn nữa. Nannie đã chết. Tôi sung sướng, tôi chưa quyết định giấu cái lọ chứa các viên thuốc bé tí xíu ở chỗ nào. Có thể trong phòng của bác Clemency hay phòng của Eustace. Khi tôi già chết đi tôi sẽ để lọ thuốc lại và gửi cho Cảnh sát trưởng và họ sẽ biết tôi thật sự là một tội phạm vĩ đại như thế nào.

Tôi đóng cuốn sổ tay lại. Nước mắt của Sophia tuôn nhanh.

“Ôi Charles – ôi Charles ơi – khủng khiếp quá. Em nó đúng là con quỷ nhỏ – nhưng quả thật vô cùng đáng thương.”

Tôi cũng cảm thấy như thế.

Tôi rất thích Josephine… Tôi vẫn cảm thấy thương yêu nó… Bạn không bớt ưa thích ai nếu người đó bị bệnh lao hay bị bệnh nguy hiểm nào khác. Josephine thì, như Sophia đã nói, là con quỷ nhỏ, nhưng mà là con quỷ nhỏ đáng thương. Nó sinh ra với tính khí lập dị – một đứa bé quái dị trong Ngôi nhà Quái dị.

Sophia hỏi: “Nếu – nó còn sống – chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Anh cho rằng nó sẽ được gửi đến một trại cải tạo hay một trường chuyên biệt. Sau đó nó có thể được thả – hay bị giữ lại, anh không biết.”

Sophia nhún vai.

“Còn tốt hơn là như vầy. Nhưng bà dì Edith – em không thích bà bị quy tội.”

“Bà đã chọn cách làm đó. Anh nghĩ chuyện này sẽ không công bố. Anh cho rằng khi Brenda và Laurence ra tòa, không có chứng cứ nào buộc tội họ và họ sẽ được trắng án.”

“Còn em, Sophia,” tôi nói, nắm lấy hai tay nàng, lần này giọng tôi khác hẳn, “em sẽ lấy anh chứ. Anh vừa nghe tin anh được bổ nhiệm đi Ba Tư. Chúng ta sẽ cùng nhau đến đó, và em sẽ quên Ngôi nhà Quái dị. Mẹ em sẽ tiếp tục diễn kịch, cha em có thể mua nhiều sách hơn và Eustace sẽ sớm vào một trường đại học. Em đừng nghĩ đến họ nữa. Hãy nghĩ đến anh.”

Sophia nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Charles, anh không sợ cưới em sao?”

“Tại sao anh lại sợ? Những điều khủng khiếp nhất của gia đình đã hội tụ trong con bé đáng thương Josephine. Còn trong em, Sophia, anh hoàn toàn tin rằng những điều tốt đẹp nhất và dũng cảm nhất của gia đình Leonides đã truyền lại cho em. Ông em đã đánh giá cao về em và ông có vẻ là người thường quyết đoán đúng. Em hãy ngẩng đầu lên, em thân yêu. Tương lai nằm trong tay chúng ta.”

“Charles, em sẽ như thế. Em yêu anh và sẽ lấy anh, và làm cho anh hạnh phúc.”

Nàng nhìn xuống quyển sổ tay.

“Josephine đáng thương.”

“Tội nghiệp Josephine,” tôi nói.

* * *

“Charles, sự thật là như thế nào?” cha tôi hỏi.

Tôi không hề nói dối ông Già.

“Không phải bà Edith de Haviland,” tôi đáp. “Là Josephine.”

Cha tôi nhẹ nhàng gật đầu.

“Đúng vậy,” ông nói. “Lâu nay cha đã nghĩ thế. Tội nghiệp con bé…”

HẾT