Ngôi Nhà Quái Dị

Chương 21

Một cảm giác tiếc rẻ của tôi trong giờ phút này là Josephine nằm ngoài mọi việc. Con bé sẽ rất vui về những gì đã xảy ra.

Nó hồi phục nhanh và hy vọng sẽ trở về nhà một ngày gần đây, tiếc thay nó lại bỏ lỡ một sự kiện quan trọng.

Một buổi sáng, tôi, Sophia và Brenda đang ở trong khu vườn đá thì một chiếc xe hơi dừng trước cổng chính. Taverner và trung sĩ Lamb ra khỏi xe. Họ bước lên các bậc thềm và đi vào nhà.

Brenda vẫn đứng yên, nhìn chiếc xe chằm chằm.

“Lại những người đó nữa,” bà nói. “Họ trở lại, tôi tưởng họ đã thôi rồi – tôi tưởng mọi chuyện đã xong rồi.” Tôi thấy bà rùng mình.

Bà mới đến với hai chúng tôi mười phút trước. Vận chiếc áo khoác bằng lông sóc Mỹ, bà nói: “Nếu tôi không được thở khí trời và tập thể dục, tôi sẽ điên mất. Nếu tôi đi ra thì ngoài cửa, luôn có một phóng viên chờ phỏng vấn tôi. Tôi giống như bị giam lỏng. Không biết chuyện này tiếp tục đến bao giờ?”

Sophia nói cô cho rằng các phóng viên sẽ sớm mỏi mệt thôi.

“Bà có thể đi ra ngoài bằng xe hơi,” Sophia gợi ý.

“Tôi bảo cô là tôi muốn đi tập thể dục mà.” Rồi bất thần bà nói: “Cô sẽ sa thải Laurence phải không, Sophia. Tại sao?”

Sophia bình thản đáp:

“Nhà cháu đang có sắp xếp khác cho Eustace. Còn Josephine sẽ đi Thụy Sĩ.”

“Cô làm cho Laurence suy sụp. Y cảm thấy cô không tin tưởng y.”

Sophia không trả lời, và đó là lúc chiếc xe của Taverner dừng lại trước cổng chính.

Đứng đó, rùng mình trong cái ẩm ướt của mùa thu, Brenda lẩm bẩm: “Họ muốn gì đây? Tại sao họ lại đến?”

Tôi nghĩ tôi biết tại sao họ đến. Tôi đã không nói gì với Sophia về những bức thư tôi tìm thấy chỗ các bể chứa nước, nhưng tôi biết họ đã đến gặp Viện trưởng Viện công tố.

Taverner bước ra khỏi nhà, băng qua lối cho xe chạy vào và bãi cỏ tiến về chỗ chúng tôi. Brenda run rẩy dữ dội hơn. “Anh ta muốn gì?” Bà lặp lại căng thẳng. “Anh ta muốn gì?”

Taverner đến trước mặt chúng tôi. Anh nói ngắn gọn bằng cái giọng công quyền, dùng những từ ngữ công quyền.

“Tôi có lệnh bắt giữ bà – bà bị buộc tội dùng eserine đầu độc ông Aristide Leonides vào ngày 19 tháng 9 vừa qua. Tôi phải cảnh báo để bà biết rằng bất cứ gì bà nói sẽ được dùng làm bằng chứng trước tòa.”

Bà Brenda hoảng loạn. Bà kêu lên thất thanh. Bà bám vào tôi. Bà khóc thét. “Không, không, không, không đúng! Charles, hãy bảo họ điều đó không đúng! Tôi không có làm. Tôi không biết gì về chuyện đó. Tất cả là một âm mưu. Đừng để họ bắt tôi. Tôi đã nói với cậu điều đó không đúng… Không đúng… tôi không có làm gì cả…”

Thật là khủng khiếp – khủng khiếp không thể tưởng. Tôi cố an ủi bà. Tôi gỡ mấy ngón tay bà bấu vào cánh tay tôi. Tôi nói với bà sẽ sắp xếp tìm một luật sư cho bà – bà hãy yên lòng – luật sư sẽ lo mọi chuyện…

Taverner nhẹ nhàng nắm lấy khuỷu tay bà.

“Đi nào, bà Leonides,” anh nói. “Bà có muốn lấy mũ không? Không à? Vậy ta đi ngay bây giờ.”

Bà ghì lại, nhìn Taverner với cái nhìn của đôi mắt mèo mở to.

“Còn Laurence,” bà nói. “Các ông đã làm gì Laurence?”

“Ông Laurence Brown cũng bị bắt,” Taverner nói.

Bà rũ xuống. Người bà dường như đổ sụp và co rút lại. Nước mắt tuôn xuống mặt bà. Bà lặng lẽ đi với Taverner băng qua bãi cỏ đến chỗ chiếc xe hơi. Tôi thấy Laurence và trung sĩ Lamb ra khỏi nhà. Tất cả lên xe. Xe chạy đi.

Tôi hít một hơi thật sâu và quay sang Sophia. Mặt nàng tái nhợt và có vẻ đau khổ.

“Charles ơi, thật là khủng khiếp,” nàng nói. “Khủng khiếp quá.”

“Anh biết.”

“Anh phải tìm cho bà ấy một luật sư hạng nhất – giỏi hơn tất cả. Bà ấy – bà ấy phải có được tất cả sự giúp đỡ có thể có.”

Tôi nói, “Người ta không hiểu những chuyện như vầy là thế nào. Anh chưa bao giờ chứng kiến ai bị bắt.”

“Em biết. Người ta không biết gì cả.”

Cả hai chúng tôi lặng thinh. Tôi nghĩ đến gương mặt kinh hoàng tuyệt vọng của Brenda. Tôi cảm thấy có vẻ quen thuộc và bỗng nhiên tôi biết tại sao. Đó là biểu hiện tương tự tôi đã thấy trên gương mặt bà Magda Leonides ngày đầu tiên tôi đến Ngôi nhà Quái dị này lúc bà đang nói về vở Edith Thompson.

“Và sau đó,” bà đã nói, “là nỗi khiếp sợ hoàn toàn, cậu có nghĩ thế không?”

Nỗi khiếp sợ hoàn toàn – điều đó đã thể hiện trên gương mặt Brenda. Brenda không phải là người tranh đấu. Tôi tự hỏi liệu có khi nào bà ta có gan giết người. Có thể bà không có gan. Nhưng có thể là Laurence Brown, vì sự mê đắm hành hạ, với tính cách cá nhân bất ổn, anh ta đã đổi nước chứa của một lọ này sang lọ khác – một hành động hết sức dễ dàng – để giải thoát cho người đàn bà mà anh ta yêu.

“Vậy là qua rồi,” Sophia nói.

Nàng thở dài, rồi hỏi:

“Nhưng tại sao bây giờ lại bắt họ? Em tưởng không đủ chứng cớ.”

“Có một số chứng cớ đã được đưa ra ánh sáng. Những bức thư.”

“Ý anh là những bức thư tình họ viết cho nhau?”

“Đúng.”

“Họ có khùng mới giữ các bức thư đó.”

Quả đúng thế. Họ khùng. Một loại khùng điên có vẻ không bao giờ biết lợi dụng kinh nghiệm của người khác. Các tờ báo hằng ngày không ngày nào mà không thấy vài trường hợp khùng điên như thế – say mê gìn giữ thư tình, những chứng từ bảo đảm tình yêu.

“Quả thật là dại dột,” tôi nói. “Nhưng bận tâm làm gì. Chẳng phải chúng ta lâu nay đã luôn hy vọng là điều này sao? Đó chẳng phải là lời em nói ngay đêm đầu tiên tại khách sạn Mario sao? Em đã nói tất cả đều hợp lý nếu có đúng người phải giết chết ông nội em. Brenda là đúng người rồi, phải không? Brenda hay Laurence?”

“Đừng, Charles, anh làm em cảm thấy khủng khiếp quá.”

“Nhưng chúng ta phải có óc xét đoán. Sophia, giờ chúng ta có thể cưới nhau rồi. Em không thể bắt anh chờ đợi lâu hơn nữa. Gia đình Leonides không còn có thể cản trở.”

Nàng nhìn tôi chăm chăm. Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy đôi mắt xanh sáng long lanh của nàng.

“Đúng,” nàng nói. “Em cho rằng gia đình em đã thoát khỏi chuyện này. Chúng ta cũng thế, phải không. Anh có chắc không?”

“Em thân yêu của anh, trong gia đình em không còn một ai bị nghi là có động cơ đen tối nữa.”

Mặt nàng đột nhiên trở nên trắng bệch.

“Charles, ngoại trừ em. Em có động cơ.”

“Đúng, dĩ nhiên…” tôi bác lại. “Nhưng thật sự không phải. Em đâu biết gì về bản di chúc.”

“Nhưng em biết, Charles,” nàng thì thầm.

“Sao?” tôi chăm chú nhìn nàng. Đột nhiên tôi cảm thấy lạnh.

“Em đã biết ông nội để tài sản lại cho em lâu nay rồi.”

“Bằng cách nào?”

“Ông nói với em. Khoảng nửa tháng trước khi ông bị giết. Ông bỗng nói với em: ‘Sophia, ông để tất cả tài sản lại cho cháu. Cháu phải chăm lo cho gia đình khi ông không còn nữa.’”

Tôi nhìn nàng chăm chăm.

“Em không hề nói với anh.”

“Không. Anh thấy đấy, khi mọi người nghe đọc bản di chúc và thấy ông ký tên, em tưởng có lẽ ông đã nhầm lẫn – ông chỉ tưởng tượng ra việc để tài sản lại cho em. Hoặc nếu ông có lập di chúc để tài sản lại cho em, thì chắc là ông đã làm mất và không bao giờ lập lại. Em không muốn có bản di chúc lập lại đó – em sợ.”

“Em sợ? Tại sao?”

“Em cho là em – sợ bị giết.”

Tôi nhớ đến vẻ kinh hoàng trên gương mặt bà Brenda – một nỗi kinh hoàng vô căn cứ. Tôi nhớ đến cái hoảng loạn hoàn toàn giả tạo mà bà Magda đã làm trò khi bà nghĩ cách diễn vai một kẻ giết người. Không có sự hoảng loạn trong đầu của Sophia, nhưng là một con người thực tế nên nàng có thể thấy rõ những người còn lại trong gia đình sẽ nghi ngờ nàng. Giờ tôi hiểu rõ hơn (hay tôi tưởng thế) việc từ chối hứa hôn và khăng khăng buộc tôi phải tìm ra sự thật. Không có gì ngoài sự thật, nàng đã nói thế, là điều tốt cho nàng. Tôi nhớ nàng đã nói về niềm đam mê, về sự xứng đáng.

Chúng tôi đi về nhà và bỗng nhiên, trong một tíc tắc, tôi nhớ đến một lời nói khác của nàng.

Nàng đã nói nàng cho rằng nàng có thể giết ai đó, nhưng nếu phải làm thế, nàng nói thêm, thì phải vì chuyện gì thực sự đáng.