Ngôi Nhà Quái Dị

Chương 11

Tôi vào phòng có gắn máy điều hòa của Scotland Yard để tìm Taverner đang hoàn tất báo cáo về một câu chuyện có vẻ là đau buồn lớn.

“À, anh đây rồi,” Taverner nói. “Tôi đã xới tung từ trong ra ngoài – nhưng tôi đã tìm được gì nào – không gì cả. Không một ai trong bọn họ giúp được cái gì. Và tất cả những gì chúng ta có được giữa bà vợ và chàng trai là cái nhìn đắm đuối của chàng trai dành cho bà Brenda khi bà rót cà phê cho y.”

“Nào, nào, Taverner,” tôi nói. “Tôi có thể làm tốt hơn như thế cho anh.”

“Anh có thể sao? Nào, Charles, anh đã tìm được gì?”

Tôi ngồi xuống, đốt điếu thuốc, ngả lưng ra sau và nói cho anh biết:

“Roger Leonides và vợ đã có kế hoạch đi ra nước ngoài vào thứ năm. Roger và cha ông đã có trận cãi nhau dữ dội vào ngày ông lão chết. Ông lão Leonides đã phát hiện có điều gì sai trái và Roger đã nhận tội.” Mặt Taverner tái tím.

“Anh lấy đâu ra các sự kiện chết tiệt đó vậy?” anh hỏi. “Từ những người làm à?”

Tôi đáp: “Không phải từ người làm. Từ một thám tử tư.”

“Ý anh là?”

“Tôi phải nói như thế này, căn cứ quy tắc của các truyện trinh thám hay nhất, anh ta hay cô ta – hay tôi nên gọi là  thì đúng hơn – đã cho cảnh sát đo ván!” Tôi tiếp tục, “Tôi cũng nghĩ tay thám tử tư của tôi có vài con bài tẩy.”

Taverner há miệng rồi ngậm lại ngay. Anh muốn hỏi liền một lúc nhiều câu nhưng khó bắt đầu.

“Roger!” anh nói. “Vậy Roger đã làm sai, đúng không?”

Tôi cảm thấy hơi miễn cưỡng bộc lộ tâm tình. Tôi thích Roger Leonides. Nhớ lại căn phòng tiện nghi, ấm cúng và vẻ duyên dáng thân thiện của người đàn ông đó, tôi không thích dùng công lý săn đuổi dấu vết ông ta. Dĩ nhiên, có thể thông tin của Josephine là không đáng tin cậy, nhưng tôi thật sự không nghĩ thế.

“Vậy là con bé nói với anh?” Taverner hỏi.

“Nó có vẻ biết nhiều chuyện xảy ra trong ngôi nhà đó.”

“Trẻ con thường là như vậy,” cha tôi lên tiếng, giọng khô khan.

Nếu thông tin đó đúng, nó thay đổi toàn bộ tình hình. Nếu Roger, theo như Josephine tiết lộ, đã thâm lạm quỹ của Công ty Cung cấp thực phẩm và nếu như lão già đã phát hiện thì cần phải làm cho ông Leonides già đó câm miệng và rời khỏi nước Anh trước khi sự thật bị phơi bày.

Roger có thể bị truy tố về tội giết người.

Tất cả đều đồng ý không nên chậm trễ cần tiến hành điều tra công việc tại Công ty Cung cấp thực phẩm.

“Nếu quả như thế, sẽ là một vụ phá sản long trời,” cha tôi nhận xét. “Liên quan đến hàng triệu, triệu bảng.”

“Nếu thật sự xảy ra chuyện tại Queer Street, nó cho chúng ta cái chúng ta muốn,” Taverner nói. “Ông bố triệu tập Roger. Roger hết đường chối cãi và thú nhận. Brenda Leonides ra ngoài đi xem chiếu bóng. Roger ra khỏi phòng cha, đi vào phòng tắm, đổ chai insulin và thay vào đó hỗn hợp eserine mạnh. Hoặc có thể vợ ông ta làm việc đó. Bà ta đi vào phòng tắm bằng một lối khác sau khi bà ta về nhà trong ngày hôm đó – và nói là đi tìm ống điếu cho Roger đã để quên. Hoặc có thể bà ta đi ngang qua để đổi thuốc trước khi bà Brenda về nhà và tiêm thuốc cho ông lão. Bà ta thuộc loại người máu lạnh nên có thể làm việc đó.”

Tôi gật đầu. “Vâng, tôi cho rằng bà ta đúng là người làm chuyện đó. Bà ta có đủ máu lạnh để làm mọi chuyện. Tôi không nghĩ ông Roger Leonides có ý đầu độc bằng cách như thế – một thủ đoạn mang tính cách phụ nữ.”

“Khối đàn ông là kẻ đầu độc,” cha tôi nói khô khan.

“Ồ, tôi biết chứ,” Taverner nói. “Sao tôi không biết!” anh nói thêm đầy cảm xúc.

“Dù sao đi nữa tôi cũng không nói Roger thuộc loại đó.”

“Pritchard[8] là kẻ giỏi pha chế đấy thôi,” cha tôi nhắc.

“Hãy nói là họ cùng có trong vụ này đi.”

Cha tôi nói ngay khi Taverner đi ra: “Bằng giọng của Quý bà Macbeth. Đó là cách bà ta gây ấn tượng với con, phải không Charles?”

Tôi nhớ đến dáng vẻ thon thả thanh tú đứng bên cửa sổ trong căn phòng đơn sơ đó.

“Không hẳn,” tôi nói. “Quý bà Macbeth bản chất là một phụ nữ tham lam. Con không nghĩ bà Clemency Leonides là một người như vậy. Con không cho bà ta mong muốn hay quan tâm đến của cải.”

“Nhưng có thể bà ta quan tâm, rất quan tâm đến sự an toàn của chồng mình.”

“Vâng. Và chắc chắn bà ta có thể – là người tàn nhẫn.”

Nhiều loại nhẫn tâm khác nhau”… Sophia đã nói như thế.

Tôi nhìn lên thấy Ông Già đang nhìn tôi.

“Con nghĩ gì đó, Charles?”

Nhưng tôi không trả lời cha ngay lúc đó.

* * *

Tôi được triệu tập vào ngày hôm sau và gặp Taverner cùng với cha tôi.

Taverner có vẻ hài lòng và hơi hứng khởi.

“Công ty Cung cấp thực phẩm đang trên bờ vực phá sản,” cha tôi nói.

“Phá sản bất cứ lúc nào,” Taverner tiếp lời.

“Tôi thấy đêm qua cổ phiếu của nó rớt mạnh,” tôi nói. “Nhưng sáng nay có vẻ đã hồi phục.”

“Chúng ta phải nghiên cứu kỹ vấn đề này,” Taverner nói. “Không điều tra trực tiếp. Không nên gây hoảng loạn – hay để lọt thông tin khiến cho quý ông của chúng ta bỏ trốn. Chúng ta đã có nguồn tin riêng chắc chắn và thông tin khá xác đáng. Công ty Cung cấp thực phẩm đang trên bờ phá sản. Nó không thể đáp ứng những bổn phận của mình. Sự thực dường như là công ty bị quản lý sai lầm bao năm nay.”

“Do Roger Leonides?”

“Đúng, ông ta có quyền hành tối cao, anh biết mà.”

“Và ông ta đã sử dụng tiền cho bản thân…”

“Không,” Taverner nói. “Chúng tôi không nghĩ ông ta làm thế. Nói một cách thẳng thừng, ông ta có thể là kẻ sát nhân, nhưng tôi cho rằng ông ta không phải là một tên lừa đảo. Nói trắng ra, ông ta chỉ là – một gã độn. Ông ta dường như chẳng phải là loại người biết đánh giá. Ông ta lao vào chỗ không nên lao vào – chần chừ không chịu rút khỏi chỗ không nên lao vào. Ông ta ủy thác quyền hành cho loại người mà ông ta buộc phải ủy thác. Ông ta là loại người dễ tin nên tin lầm người. Trong mọi lúc và trong mọi trường hợp, ông ta đều làm sai bét.”

“Quả có loại người như thế,” cha tôi nói. “Và thật ra chẳng phải họ ngu ngốc đâu. Họ chỉ là những thẩm phán dở tệ trong việc đánh giá con người thôi. Và họ lại rất nhiệt tâm không đúng lúc.”

“Một người như thế không nên làm ăn kinh doanh gì,” Taverner nói.

“Có thể không nên,” cha tôi nói. “Ngặt nỗi, tai họa chính vì ông ta là con trai của Aristide Leonides.”

“Ông Leonides già giao công ty cho ông ta lúc nó đang ăn nên làm ra thấy rõ. Đó phải là một mỏ vàng! Các vị nghĩ xem ông ta chỉ ngồi đó và để mặc cho doanh nghiệp tự vận hành.”

“Không,” cha tôi lắc đầu. “Doanh nghiệp không tự vận hành. Luôn có những quyết định – chỗ này có người bị đuổi – chỗ kia có người được chọn – một số vấn đề về chính sách. Và với Roger Leonides, giải pháp dường như luôn luôn sai.”

“Đúng thế,” Taverner nói. “Ông ta là kiểu người trung nghĩa, vì một điều. Ông ta cứ giữ bên mình những kẻ vô dụng kinh khủng nhất – chỉ vì ông ta thương tình bọn chúng hoặc vì bọn chúng đã làm ở đó lâu năm. Đôi khi ông ấy có những ý nghĩ rồ dại, không thực tế và khăng khăng thực hiện các ý tưởng đó bất kể hao tốn chi phí khổng lồ.”

“Nhưng có phạm tội gì đâu?” cha tôi hỏi.

“Không có phạm tội gì cả.”

“Vậy tại sao giết người?” tôi hỏi.

“Ông ta có thể ngu chứ không bất lương,” Taverner nói. “Nhưng kết quả thì như nhau – hay gần như như nhau. Chỉ có một việc có thể cứu Công ty Cung cấp thực phẩm khỏi bị phá sản là phải có một số tiền thực sự khổng lồ vào ngày” (anh xem lại sổ tay) “ngày thứ tư là trễ nhất.”

“Đó là số tiền ông ta được thừa hưởng hay nghĩ là sẽ được thừa hưởng, theo như di chúc của người cha?”

“Đúng thế.”

“Nhưng ông ta sẽ không thể có số tiền đó bằng tiền mặt.”

“Đúng. Nhưng ông ta được vay. Cũng tương đương thôi.”

Cha tôi gật đầu.

“Thế chẳng phải đến chỗ ông lão Leonides cầu cứu thì có đơn giản hơn không?” cha tôi giả định.

“Tôi cho rằng ông ta đã làm vậy,” Taverner đồng tình. “Tôi nghĩ đó chính là chuyện con bé nghe lỏm được. Ông lão đã từ chối thẳng thừng. Tôi hình dung, đó là ném tiền qua cửa sổ. Các vị biết đấy, ông lão cũng hình dung thế.”

Tôi nghĩ Taverner nói đúng. Ông Aristides từ chối bỏ tiền vào vở kịch của Magda – ông đã nói nó sẽ không thành công ở phòng vé. Các sự kiện đã chứng minh ông có lý. Ông là người rất hào phóng đối với gia đình, nhưng ông không là người phung phí tiền bạc vào những vụ làm ăn không sinh lợi. Công ty Cung cấp thực phẩm gây hao tổn hàng ngàn hay có thể hàng mấy trăm ngàn. Ông đã từ chối thẳng thừng và cách duy nhất để Roger không bị sụp đổ tài chính là người cha chết đi.

Đúng, đó chắc chắn là động cơ đúng nhất.

Cha tôi nhìn đồng hồ.

“Tôi đã mời y đến đây,” cha nói. “Y sẽ có mặt ở đây trong vòng vài phút nữa.”

“Roger à?”

“Đúng.”

“Mi vào chỗ ta đi, con nhện nói với con ruồi[9]?” tôi lẩm bẩm.

Taverner nhìn tôi, vẻ không bằng lòng.

“Chúng ta sẽ tiếp y với tất cả sự thận trọng,” Taverner nghiêm giọng.

Sân khấu đã chuẩn bị, tay viết tốc ký đã bố trí. Ngay lúc ấy, có tiếng chuông reo, và vài phút sau, Roger Leonides bước vào phòng.

Ông ta hăng hái bước vào – và khá là vụng về – ông vấp phải một chiếc ghế. Tôi chợt nghĩ đến một con người dễ thương trước khi thất cơ lỡ vận. Đồng thời tôi quả quyết nhất định không phải ông ta đã thực hiện việc đổi eserine vào chai insulin. Ông có thể làm vỡ, làm đổ hay làm hỏng việc đó bằng cách này hay cách khác. Không, chính Clemency, tôi cầm chắc, mới là người ra tay thực hiện, nhưng Roger biết hành vi đó.

Roger hấp tấp nói:

“Các ông muốn gặp tôi? Các ông đã tìm ra điều gì? Chào Charles. Tôi đã không thấy cậu. Thật vui khi có cậu tham gia. Nhưng mà ngài Arthur, làm ơn cho tôi biết…”

Quả là con người tử tế – thật sự là một con người tử tế. Nhưng rất nhiều kẻ giết người là người tử tế – do vậy bạn bè của chúng về sau này mới chưng hửng. Cảm giác giống như tên phản đồ Judas, tôi mỉm cười chào ông.

Cha tôi cân nhắc từng lời, lạnh lùng nghi thức. Những cụm từ được thốt ra, nào là: tình huống… tháo gỡ… không cưỡng bách… luật sư…

Vẫn với thái độ nôn nóng thiếu kiên nhẫn, Roger không quan tâm đến tất cả những điều đó.

Tôi thấy gương mặt Chánh thanh tra Taverner phảng phất nụ cười mỉa mai, và đọc được ý nghĩ trong đầu anh.

Bọn này luôn tin chắc vào bản thân. Bọn chúng không thể phạm sai lầm. Chúng rất khôn khéo!”

Tôi ngồi nép vào một góc và lắng nghe.

Cha tôi nói, “Ông Leonides, tôi mời ông đến đây không phải để cung cấp cho ông tin tức gì mới, mà để hỏi vài thông tin từ ông – thông tin trước đó ông giấu diếm.”

Roger Leonides hoang mang.

“Giấu diếm? Nhưng tôi đã kể cho các ông hết mọi chuyện – tất cả mọi chuyện!”

“Tôi nghĩ rằng chưa. Ông đã có cuộc nói chuyện với người quá cố vào buổi chiều ngày ông ấy mất?”

“Đúng, đúng, tôi đã dùng trà với ông ấy, tôi đã nói với ông rồi.”

“Ông đã nói, đúng, nhưng ông không nói cho chúng tôi nghe nội dung cuộc trò chuyện.”

“Hai cha con – chỉ – trò chuyện thôi.”

“Về chuyện gì?”

“Những chuyện trong ngày, nhà cửa, Sophia…”

“Còn về Công ty Cung cấp thực phẩm? Có được đề cập đến không?”

Tôi nghĩ mình đã hy vọng Josephine bịa đặt toàn bộ câu chuyện; nhưng hy vọng đó nhanh chóng tắt ngấm.

Mặt Roger biến sắc. Trong phút chốc từ nôn nóng thành một vẻ gần như tuyệt vọng.

“Ôi, Chúa ơi,” ông kêu lên. Ông rơi mình xuống một chiếc ghế, hai tay ôm lấy mặt.

Taverner mỉm cười giống như một con mèo vồ được chuột.

“Ông Leonides, ông thừa nhận ông đã không thành thật với chúng tôi?”

“Làm sao các ông biết chuyện đó? Tôi tưởng không ai biết – tôi không hiểu làm sao lại có người có thể biết.”

“Chúng tôi có cách phát hiện những chuyện như thế, ông Leonides ạ.” Một sự ngưng nghỉ nặng nề. “Tôi nghĩ giờ tốt hơn cả là ông nên nói thật với chúng tôi.”

“Vâng, vâng, dĩ nhiên tôi sẽ nói. Thế các ông muốn biết gì?”

“Sự thực là Công ty Cung cấp thực phẩm đang ở bên bờ vực sụp đổ đúng không?”

“Đúng, giờ không thể cứu vãn được rồi. Sự sụp đổ đã gần kề. Phải chi cha tôi mất đi mà không biết chuyện đó. Tôi thật xấu hổ – thật nhục nhã…”

“Có khả năng truy tố hình sự?”

Roger ngồi bật dậy.

“Không, không phải đâu. Đó sẽ là vụ phá sản – một vụ phá sản trong danh dự. Các chủ nợ sẽ được trả hai mươi shilling trên mỗi đồng bảng nếu tôi sử dụng tài sản riêng, mà đó là chuyện tôi sẽ làm. Điều tôi cảm thấy tồi tệ là làm cho cha tôi thất vọng. Ông tin tưởng tôi. Ông đã giao cho tôi, cơ nghiệp lớn nhất của ông – và là cơ nghiệp ông cưng nhất. Ông không bao giờ can thiệp, ông không bao giờ hỏi tôi đang làm gì. Ông quá tin tưởng tôi… Và tôi làm cho ông thất vọng.”

Cha tôi nói khô khan:

“Ông nói đây có khả năng không phải truy tố hình sự? Thế tại sao ông và vợ ông có kế hoạch đi ra nước ngoài mà không cho ai biết?”

“Ông cũng biết chuyện đó à?”

“Vâng, ông Leonides.”

“Nhưng ông không hiểu à?” Roger chồm người tới trước một cách thiết tha. “Tôi không thể đối mặt với cha tôi trước sự thật như vậy. Ông thấy đấy, sẽ như thể tôi đang xin xỏ tiền bạc. Mặc dù tôi muốn cha tôi đỡ tôi lên lần nữa. Ông ấy – ông ấy rất thương tôi. Ông đã muốn giúp tôi. Nhưng tôi không thể – không thể tiếp tục như thế – điều đó có nghĩa lại làm rối tung như trước. Tôi là người không tốt. Tôi chẳng có khả năng. Tôi không là người như cha tôi. Tôi đã cố gắng. Nhưng chẳng có gì tốt đẹp cả. Tôi rất khốn khổ – Chúa ơi! Ông không biết tôi khốn khổ thế nào đâu! Cố gắng vượt qua khủng hoảng, hy vọng mình giải quyết được nợ nần, hy vọng cha già thương yêu không bao giờ phải nghe chuyện đó. Và rồi chuyện đó đến – không còn hy vọng thoát khỏi sụp đổ. Clemency – vợ tôi – nàng hiểu, nàng đồng ý với tôi. Chúng tôi lên kế hoạch. Không nói gì với ai. Phải ra đi. Hãy để cho giông tố tạm lắng. Tôi để lại cho cha một bức thư, kể cho ông biết mọi việc – nói cho ông biết tôi đã vô cùng xấu hổ và cầu xin ông tha thứ cho tôi. Các ông biết không – cha luôn quá tốt đối với tôi! Nhưng đã quá trễ để ông có thể làm gì giúp tôi. Tôi muốn thế. Không yêu cầu ông – hay trông như yêu cầu ông giúp đỡ. Hãy bắt đầu sự nghiệp của chính mình ở nơi nào đó. Sống giản dị và an phận. Trồng một cái gì đó. Cà phê – trái cây. Đủ cho nhu cầu cuộc sống bình thường hàng ngày – cực cho Clemency, nhưng nàng đã thề chẳng quan tâm. Nàng thật tuyệt vời – hết sức tuyệt vời.”

“Tôi hiểu,” cha tôi vẫn khô khan. “Vậy tại sao ông thay đổi ý định?”

“Tôi thay đổi ý định?”

“Đúng, điều gì khiến ông đến chỗ cha ông và yêu cầu cha ông giúp đỡ tài chính?”

Roger nhìn cha tôi chằm chằm.

“Tôi không có làm vậy!”

“Thôi nào, ông Leonides.”

“Các ông nắm tin ấy hoàn toàn sai. Tôi không đi tìm ông ấy. Ông ấy tìm tôi. Bằng cách nào đó, cha đã biết chuyện ở công ty. Tôi nghĩ là tin đồn. Nhưng ông luôn biết mọi chuyện. Ai đó đã nói cho ông nghe. Ông cật vấn tôi. Sau cùng, dĩ nhiên, tôi thừa nhận… Tôi kể cho ông nghe mọi chuyện. Tôi nói vấn đề không phải là số tiền quá lớn – mà vấn đề là tôi cảm thấy đã làm cho cha thất vọng trong khi ông tin tưởng tôi.”

Roger nuốt nước bọt một cách khó nhọc. Ông nói:

“Người cha già thân yêu của tôi. Các vị không biết ông ấy tốt với tôi như thế nào. Không một lời khiển trách. Chỉ có an ủi. Tôi nói với ông tôi không muốn ông giúp và tôi chọn không để ông giúp – tôi chọn ra đi theo đúng như kế hoạch của tôi. Nhưng ông không nghe. Ông khăng khăng sẽ cứu giúp – đưa Công ty Cung cấp thực phẩm đứng vững trở lại.”

Taverner nói thẳng thừng:

“Ông yêu cầu chúng tôi tin rằng cha ông định bỏ tiền ra giúp ông?”

“Ông ấy đã làm điều đó. Cha viết thư cho người môi giới của ông, và đây là các chỉ dẫn của ông gửi cho họ.”

Tôi cho rằng Roger đã nhận thấy vẻ hoài nghi trên hai gương mặt của cha tôi và Taverner. Ông ta đỏ bừng mặt.

“Các vị xem đây,” Roger nói.” Tôi vẫn còn giữ bức thư. Tôi sẽ gửi nó đi. Nhưng sau này –bị sốc và bối rối – tôi đã quên gửi. Có khả năng giờ nó còn nằm trong túi của tôi.”

Ông móc cái bóp của ông ra, bắt đầu lục tìm. Sau cùng ông tìm thấy cái ông muốn. Một phong bì nhăn nhó có con tem dán trên đó. Phong bì có địa chỉ, tôi nhìn thấy khi chồm người tới đọc, gửi cho các ông Greatorex và Hanbury.

“Các vị hãy tự đọc lấy,” Roger nói, “nếu các vị không tin tôi.”

Cha tôi mở phong bì. Taverner ra đứng sau ông. Tôi không được đọc bức thư ngay lúc ấy nhưng sau đó tôi cũng đã đọc. Thư đề nghị các ông Greatorex và Hanbury thực hiện vài cuộc đầu tư và yêu cầu bãi miễn một nhân vật của hãng liên quan đến chuyện làm ăn của Công ty Cung cấp thực phẩm. Có vài chi tiết tôi không nắm nhưng mục tiêu của bức thư thì khá rõ ràng. Ông Aristide Leonides sẵn sàng cho công ty phục hồi trở lại.

Taverner nói:

“Ông Leonides, tôi sẽ đưa cho ông biên nhận cho lá thư này.”

Roger nhận tờ biên nhận. Ông đứng dậy và nói: “Xong rồi chứ? Các vị đã thấy toàn bộ vụ việc, đúng không?”

Taverner nói:

“Ông Leonides trao cho ông bức thư này thế rồi ông rời đi? Vậy tiếp theo ông làm gì?”

“Tôi đi vội về bên nhà của tôi. Vợ tôi chắc cũng đã về. Tôi đã kể cho cô ấy nghe chuyện cha tôi đề nghị giúp đỡ. Cha tôi là một người tuyệt vời! Tôi – phải biết mình nên làm gì.”

“Rồi cha ông bị bệnh – bao lâu sau thì xảy ra chuyện đó?”

“Để tôi nhớ lại – nửa giờ, hay một giờ. Bà Brenda chạy sang. Bà hoảng hốt. Bà bảo trông ông rất kỳ cục. Tôi chạy đến cùng bà. Nhưng tôi đã thuật cho các vị nghe mọi chuyện rồi.”

“Trong cuộc thăm viếng trước đó, ông có đi vào phòng tắm liền kề với phòng của cha ông không?”

“Tôi cho rằng không. Không – không có, tôi chắc chắn là không. Tại sao các vị có thể nghĩ tôi…”

Cha tôi cắt cơn phẫn nộ đột ngột bùng lên. Ông đứng dậy và bắt tay.

“Cám ơn ông, ông Leonides,” cha tôi nói. “Ông đã giúp đỡ chúng tôi nhiều. Nhưng lẽ ra ông nên kể cho chúng tôi nghe tất cả chuyện này trước.”

Cánh cửa đóng lại sau lưng ông Roger. Tôi đứng dậy và đến đọc bức thư để trên bàn cha tôi.

“Đó có thể là một bức thư giả mạo,” Taverner nói vớt vát.

“Có thể,” cha tôi đáp, “nhưng tôi không nghĩ thế. Tôi nghĩ chúng ta nên chấp nhận đúng như hiện trạng. Ông Leonides già sẵn sàng cứu con trai thoát khỏi tai họa. Ông ta còn sống để làm cái việc giải cứu đó thì hiệu quả hơn hơn Roger làm sau khi cha chết – đặc biệt giờ không có tờ di chúc nào được tìm thấy, và hậu quả là số tiền thừa kế hiện nay của Roger có vấn đề. Có nghĩa nó sẽ bị hoãn – và các khó khăn nảy sinh. Nếu mọi việc giờ đây đình lại, sự phá sản sẽ không tránh khỏi. Không đâu Taverner – Roger Leonides và vợ ông ta không có lý do để cho ông cụ ra đi sớm như vậy. Ngược lại…”

Cha tôi dừng lời và lặp lại một cách ngẫm ngợi như thể một ý tưởng bất chợt đến với ông: “Ngược lại…”

“Ông nghĩ gì trong đầu vậy, sếp?” Taverner hỏi.

Ông Già chậm rãi nói:

“Aristide Leonides chỉ cần sống thêm hai mươi bốn giờ nữa, Roger đã không sao. Nhưng ông lão không sống đủ hai mươi bốn tiếng. Ông mất đột ngột và bi thảm chỉ trong vòng chưa đến một tiếng.”

“Hừ,” Taverner nói. “Phải chăng ông nghĩ có người trong nhà muốn Roger phá sản. Một ai đó có sự quan tâm về tiền bạc đối nghịch với Roger. Dường như không thể.”

“Ai có vị thế quan tâm đến di chúc? Ai hiện nay thực sự nắm tiền của ông lão Leonides?”

Taverner thở ra một cái thở mệt nhọc.

“Các vị biết luật sư là ai mà. Ta không thể có câu trả lời dễ hiểu từ họ đâu. Đó là một di chúc cũ. Được làm khi ông ta cưới bà hai Leonides. Di chúc ấy tặng cùng số tiền đó cho bà vợ thứ hai, hơi ít hơn cho bà dì de Haviland, phần còn lại cho Philip và Roger. Tôi đã nghĩ nếu như di chúc này không được ký, rồi sau ông lão lại thực hiện, nhưng dường như sự việc không đơn giản thế. Thứ nhất, việc làm di chúc mới đòi hỏi phải hợp pháp, phải có các nhân chứng ký tên vào đó, và ‘ý định của người để lại di chúc’. Chuyện có vẻ chưa ngã ngũ nếu như ông ấy chết mà không có di chúc. Thế là người vợ góa hiển nhiên có số tài sản nhiều – hay hưởng lợi suốt cả đời.”

“Như vậy nếu di chúc biến mất, bà Brenda là người có lợi lớn hơn cả?”

“Đúng. Nếu có bất cứ mánh khóe đánh lạc hướng gì, thì bà ta hẳn là nguyên nhân. Hiển nhiên đây là một mánh khóe đánh lạc hướng, nhưng tôi không ngại làm tới để xem nó được thực hiện như thế nào.”

Tuy nhiên tôi không thấy thế. Tôi đồ rằng tất cả chúng tôi vô cùng ngu ngốc. Chúng tôi đang xem xét từ một góc độ sai lầm, tất nhiên.