Đáng kể là làm sao để có cả khoai tây nữa.
Từ từ, họ ăn những củ khoai tây cuồi cùng, cả vỏ và không bỏ chút nào. Bão tuyết đang quật ngã và chà xát vào căn nhà, trong lúc gió rên rỉ, gào thét. Cửa sổ nhòa nhạt trong lớp sáng chạng vạng và lò bếp cố gom hơi nóng yếu ớt để chống lại cái lạnh.
Laura nói:
Con không đói, bố! Ăn tiếp phần của con đi.
Ăn đi, Laura!
Bố nói dịu giọng nhưng dứt khoát. Laura phải cố nuốt miếng khoai đã nguội ngắt trong đĩa. Cô ngắt một mẩu nhỏ bánh nướng rồi bỏ phần còn lại. Chỉ có món trà nóng, ngọt ngào là ngon lành. Cô cảm thấy tê cóng và nửa như ngủ thiếp đi.
Bố lại khoác áo, đội mũ đi sang gian chái để bện cỏ. Mẹ cố kích động:
Ráng đi, các con! Hãy lo rửa chén đĩa, chùi lò bếp và quét nhà trong lúc mẹ dọn giường, rồi sau đó lo học bài. Khi nào mọi thứ xong hết, mẹ sẽ nghe các con đọc và mẹ sẽ có một thứ bất ngờ cho bữa ăn tối.
Không ai thực sự quan tâm nhưng Laura cố trả lời mẹ. Cô nói:
Thực hả, mẹ? Chắc hay lắm!
Cô rửa chén đĩa, quét nền nhà rồi khoác chiếc áo vá đi qua gian chái giúp bố bện cỏ. Hình như không có thứ gì là có thực ngoại trừ bão tuyết kéo dài không dứt.
Chiều hôm đó, cô bắt đầu đọc:
Già Tubal Cain là con người vô địch
Con người toàn năng xứng với bản thân
Già tìm kiếm nào ống tiêu, nào chén bát
Nào những tay đàn…
Cô gần như bật khóc:
Ôi, mẹ ! Con không biết mình đang làm sao! Con không nhớ nổi nữa.
Do cơn bão này đó. Mẹ tin là mình đều buồn ngủ hết.
Mẹ nói và ngưng một lát rồi tiếp:
Mình không nên chú ý tới nó.
Mọi thứ đều diễn biến chậm lại. Một lát sau, Mary hỏi:
Làm sao không thể lắng nghe nó?
Mẹ chậm rãi gấp cuốn sách lại. Cuối cùng, mẹ đứng lên nói:
Mẹ đi lấy thứ bất ngờ vào.
Mẹ mang từ phòng trước vào. Đó là một mảnh cá thu ướp muối đông cứng mà mẹ đã cất giữ ở đó. Mẹ nói:
Bữa ăn trưa sẽ có bánh mì với sốt cá thu.
Bố kêu lên:
Ui cha! Caroline, không có gì qua nổi sản phẩm Tô cách lan.
Mẹ đặt miếng cá thu vào lò hấp để làm cho tan và cầm lấy cối xay cà phê và mẹ đang gỡ rời miếng cá thu. Bố nói:
Chỉ hửi mùi thôi đã đủ tỉnh người rồi! Caroline, em thật kỳ diệu.
Mary nhìn nhận:
Em nghĩ là món này sẽ tạo một thay đổi cho khẩu vị đậm đà. Nhưng món bánh mì thì mình sẽ phải cả ơn ra sao, Charles.
Mẹ nhìn bố đang ngắm xô lúa mì và mẹ nói:
Đủ để kéo dài qua cơn bão này nếu bão không dài hơn thường lệ.
Laura cầm lấy chiếc cối xay từ tay Carrie. Thật đáng lo ngại thấy Carrie mỏng manh trắng bệch và kiệt sức như thế với việc nghiền bột. Nhưng không kém lo ngại là sự nhàm chán, và xa hơn là sự thù ghét, tiếng thình thịch không ngừng của cơn bão. Chiếc tay quay cối xay cà phê xoay tròn và xoay tròn liên tục. Hình như nó đang góp thêm phần với những cơn gió xoay tít cuốn tròn tuyết trên mặt đất, trong không trung, quay cuồng va đập vào bố trên đường ra chuồng ngựa, quay cuồng rú rít quanh những ngôi nhà đơn độc, lùa đảo các cụm tuyết bốc lên trời, đưa đi xa và quay cuồng mãi mãi trên thảo nguyên vô tận.